Cương 236


Lâm Vĩ Phong vừa bước vào đã vội lao đến ôm chầm lấy Khả Hân, cô cũng ghì chặt lấy anh.

Khả Vĩ chớp chớp mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang ôm lấy mẹ mình, cũng may con bé đã từng nhìn thấy Vĩ Phong trên màn hình nên cũng không quá sợ hãi.
Lâm Vĩ Phong từ từ buông Khả Hân ra, anh lúng túng nhìn con gái bé nhỏ bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên anh và con gái gặp mặt trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, cánh tay anh hơi run lên đưa về phía con bé.

Khả Vĩ ngay lập tức tránh đi, cô bé trốn sau lưng mẹ.
“Khả Vĩ…” - Mặc dù đã đoán được trước nhưng Khả Hân cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Khả Hân ôm con bé vào lòng vỗ về nói:
“Con không cần sợ, hôm trước con đã gặp cha rồi mà, cha rất thương con, con đừng sợ cha nhé.”
“Cha… cha…” - Lâm Vĩ Phong cũng muốn học theo dỗ dành Khả Vĩ nhưng chẳng biết sao từ ngữ cứ nghẹn hết ở họng.
Khả Vĩ vẫn rút trong lòng của Khả Hân giương mắt nhìn Lâm Vĩ Phong như nhìn kẻ xấu.

Trong thế giới của con bé chưa từng có người đàn ông này, việc cô bé không thích anh cũng là điều dễ hiểu.


Chương 238: Kế hoạch trốn thoát (1)
“Anh đừng buồn, sau này từ từ tiếp xúc cha con sẽ thân thiết với nhau thôi.” - Khả Hân nắm lấy cánh tay anh an ủi.
Khả Vĩ bĩu môi không thích, ôm lấy cánh tay của mẹ, không cho mẹ thân mật với người lạ kia.

Giống như trẻ con không muốn chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình, bé con sợ Vĩ Phong sẽ cướp đi mẹ.
Lâm Vĩ Phong chỉ biết cười khổ nhìn con gái đang tỏ vẻ thù địch với mình, đều là anh không chăm sóc tốt cho con bé, anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

Chuyện của Khả Vĩ đành gác qua một bên, trước mắt bọn họ phải bàn bạc chuyện rời khỏi đây đã.
“Anh đã có kế hoạch chưa?” - Khả Hân hỏi.
“Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, chuyên cơ luôn sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.”
“Vậy chúng ta làm sao để rời khỏi đây? Chỉ riêng hội trường này thôi đã được canh chừng rất nghiêm ngặt, lúc từ thang máy lên đây, em nhận ra cả tòa tháp này đều đang được giám sát.”
Lâm Vĩ Phong định nắm tay Khả Hân trấn an cô nhưng khi nhìn qua Khả Vĩ vẫn còn đang phồng má lên ‘giám sát’, anh chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói:

“Một lát nữa sẽ có một vụ hỗn loạn xảy ra, em không cần lo, chỉ là để đánh lạc hướng thôi.

Chúng ta sẽ nhân lúc đó cùng con gái rời đi.”
“Đơn giản vậy thôi sao…” - Khả Hân khó tin hỏi lại, bởi vì một khi có hỗn loạn xảy ra, cô và Khả Vĩ chắc chắn càng được vệ sĩ bao quanh.
“Những lời tiếp theo anh nói, em nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, một chữ cũng không thể làm sai, có hiểu không?”
Khả Hân mím môi gật đầu.
Lâm Vĩ Phong dặn dò xong cũng nhanh chóng rời đi, nếu vệ sĩ quay lại phát hiện anh ở đây thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ hết.

Vĩ Phong khẽ mở cửa ra, đảo mắt nhìn không thấy vệ sĩ mới bước ra ngoài.
Bên ngoài đúng là không có vệ sĩ nhưng có một người khác chờ anh, Andrew.

Từ sau khi bước xuống sân khấu, ông ta vẫn luôn trong bóng tối để mắt đến Lâm Vĩ Phong.

Hai người đứng đối diện với nhau, cả hai gương mặt đều lạnh tanh, ánh mắt của Andrew khó mà diễn tả được còn trong mắt Vĩ Phong chỉ có chán ghét.
Andrew đã đuổi giết Lâm Vĩ Phong suốt mấy năm qua nhưng hôm nay mới lần đầu tiên ông chính thức gặp anh.

Ông ta vẫn còn đang có rất nhiều nghi vấn nhưng khi thấy Vĩ Phong, mọi hoài nghi đó đều trở nên vô nghĩa.

Andrew cảm thấy hình ảnh thời trẻ của mình được soi chiếu từ Vĩ Phong.

“Ông…” - Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống xoay người bước đi.
Điều quan trọng nhất với Vĩ Phong lúc này là Khả Hân và con gái, anh sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến kế hoạch.

Andrew cũng không đuổi theo, ông chỉ đứng lặng đó nhìn bóng lưng của Vĩ Phong.1
Hôm nay là ngày đầu tiên Vĩ Phong gặp Khả Vĩ, cũng là ngày đầu tiên Andrew gặp Vĩ Phong.

Tạo hóa luôn biết cách trêu đùa con người, số mệnh bọn họ ngay từ khi sinh ra đã được sắp đặt.
Lâm Vĩ Phong đứng vào một góc nhắn tin cho Hoàng Thiệu Huy, Thiệu Huy nhận được tín hiệu liền thông báo cho thuộc hạ giả làm nhân viên ở đây nhiều ngày bắt đầu màn kịch.

Đột nhiên một đội bảo an vội vàng mở cửa xong vào hội trường, thông báo về nguy cơ có người cài bom ở nhà vệ sinh tầng dưới.
Mọi người có mặt ở hội trường đều trở nên hoảng loạn, David và Henry ngay lập tức đứng ra chủ trì mọi chuyện.

Henry cùng đội bảo an đi xuống tầng xem xét chuyện quả bom, David cho mọi người sơ tán khỏi tòa tháp.

Những khách mời có mặt hôm nay đều là người không thể xảy ra chuyện gì.
“Mẹ kiếp! Có cần chơi lớn vậy không?” - David không nhịn được chửi một tiếng.1

“Mẹ kiếp! Có cần chơi lớn vậy không?” - David không nhịn được chửi một tiếng.1
Không cần điều tra David cũng biết là ai gây ra chuyện này, anh ta đã nhắm một mắt mở một mắt cho Lâm Vĩ Phong, không nghĩ tới kế hoạch Vĩ Phong nghĩ ra lại lại gây ảnh hưởng lớn như vậy.
Anna lo lắng đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Tôi không nghĩ họ sẽ cài bom thật đâu.”
“Chắc chắn là giả, trừ khi bọn họ muốn chết không có chỗ chôn mới làm thật.

Nhưng sự việc lần này sẽ khiến danh tiếng của chúng tôi tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là cha nuôi, ông ấy sẽ truy cùng giết tận bọn họ.” - David bất lực nói.
“Vậy giờ phải làm sao?” - Anna nhìn quanh một vòng tìm kiếm Khả Hân - “Khả Hân đâu rồi? Anju nữa?”
“Bọn họ ở trong phòng nghỉ sau sân khấu, có không ít vệ sĩ ở đó lo liệu, cô cũng đến đó với Khả Hân đi.”
Anna chần chừ không muốn đi, cô có chút lo lắng cho David:
“Một mình anh thật sự ổn chứ?”
“Đây cũng không phải chuyện mới gặp lần đầu.” - David lúc này rất nghiêm túc, từ ánh mắt cho đến lời nói đều vô cùng kiên định.David gọi một thuộc hạ đến, dặn dò người đó đưa Anna đến chỗ của phòng nghỉ.

Mọi người trong hội trường đều đang căng thẳng, không đoán được có tình huống bất ngờ nào nữa không..

Chương 237


Khả Hân và Anju thật sự đang được rất nhiều vệ sĩ vây quanh, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh mặc dù Anna có thể thấy được cánh tay đang ôm lấy con gái của Khả Hân đang run lên. Anna bước đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:


“Chuyện này là do Thiệu Huy và Vĩ Phong làm thật sao?”


Khả Hân chỉ đành gật đầu thừa nhận.


“Cô đã biết được bao nhiêu rồi? Bọn họ định làm gì tiếp theo?”


Khả Hân lắc đầu, cô không thể kể ra với Anna được, Vĩ Phong đã dặn dò rất kỹ, chuyện này liên quan đến việc gia đình nhỏ của cô có thể đoàn tụ hay không, cô không dám khinh suất.


“Được rồi, tôi không hỏi nữa, nếu cô cần giúp gì cứ nói với tôi.” - Anna hiểu ý nói.


Khả Hân khẽ đảo mắt về phía những vệ sĩ, Anna cũng nhìn theo, phía bên ngoài hỗn loạn bao nhiêu thì trong căn phòng này lại yên bình bấy nhiêu.


“David cho nhiều người canh chừng chúng ta như vậy, làm sao cô và Anju rời khỏi đây?”


“Không vội, một lát vệ sĩ sẽ hộ tống chúng ta ra ngoài.” - Khả Hân chậm rãi nói - “Anna, cô sẽ giúp tôi chứ?”


Anna nắm tay Khả Hân nghiêm túc nói:


“Chỉ cần đó là việc tôi có thể làm, tôi chắc chắn không từ chối.”


Lâm Vĩ Phong đã sớm đoán được không cách nào bí mật đưa Khả Hân và Khả Vĩ rời khỏi hội trường dưới mí mắt của Andrew và David được. Mục đích của quả bom giả kia chính là để ép David buộc phải đưa hai mẹ con họ cùng mọi người rời khỏi đây một lượt. Đó mới là thời điểm thích hợp để Lâm Vĩ Phong thực hiện chiêu”dương Đông kích Tây” của mình.


“Đã khống chế được cục diện chưa?” - Andrew gằn giọng hỏi.


“Tạm thời đã khống chế được, quả bom đó hơn bảy phần là giả nhưng để chắc chắn thì Henry đã gọi đội gỡ bom đến. Khách mời nhất quyết muốn rời khỏi đây, con đã cho người kiểm tra cẩn thận các lối ra vào và thang máy để bắt đầu việc sơ tán cả tòa tháp.” - David cúi đầu đáp, anh ta biết chuyện này xảy ra lỗi của anh ta không hề nhỏ, chính anh ta để kẽ hở cho Lâm Vĩ Phong đưa tay vào dở trò.


“Anju đang ở đâu?”


“Khả Hân, Anju và Anna đang ở trong phòng nghỉ, nếu cha muốn rời đi trước thì con sẽ sắp xếp ngay. Nơi này e rằng sẽ ồn ào thêm một lúc lâu nữa.”


Andrew nheo mắt nghĩ ngợi, từ khi có vụ việc cài bom đó ông hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nữa, chỉ cần vậy cũng đủ để ông biết việc này chắc chắn là do anh gây ra. Andrew thật sự muốn ở lại xem, anh có bản lĩnh gì mà có thể năm lần bảy lượt thoát khỏi bàn tay của ông.


“Không cần, con lo xử lý chuyện này đi, chúng ta đã đủ mất mặt rồi.”


David khẽ thở ra một tiếng, gật đầu với ông rồi vội vàng xoay người bước đi.


Hoàng Thiệu Huy nhận được tin tức Anna đang ở cùng Khả Hân và Anju trong lòng cậu vui đến mức thiếu chút nữa hét lên. Lâm Vĩ Phong đứng bên cạnh cau mày hỏi:


“Thiệu Huy, có phải cậu định làm gì mà chưa nói cho tôi biết không?”


“Chiếc chuyên cơ đã chuẩn bị sẵn đó đâu thiếu một chỗ nữa đúng không?” - Thiệu Huy cười hỏi.


“Tất nhiên là không thiết.” - Vĩ Phong đã đoán ra được cậu muốn làm gì nhưng sao anh cảm thấy không chắc chắn lắm - “Anna liệu sẽ đồng ý với cậu chứ? Cưỡng ép người khác không phải phong cách của cậu.”


“Tất nhiên là không thiết.” - Vĩ Phong đã đoán ra được cậu muốn làm gì nhưng sao anh cảm thấy không chắc chắn lắm - “Anna liệu sẽ đồng ý với cậu chứ? Cưỡng ép người khác không phải phong cách của cậu.”


Lâm Vĩ Phong hay Dương Trạch đều là kiểu người thích thứ gì thì phải giành lấy, cưỡng đoạt cũng được, dùng cách gì cũng được nhưng Thiệu Huy thì khác. Cậu sẽ không miễn cưỡng ai cả, khi Anna nói chia tay, dù không muốn cũng cậu cắn răng chấp nhận. Vậy nên việc Thiệu Huy muốn đưa Anna cùng theo bọn họ về nước khiến Vĩ Phong thấy lo lắng.


“Phong cách con người có thể thay đổi mà, chính tôi cũng không ngờ có ngày mình lại rơi vào lưới tình của một cô gái ngoại quốc.” - Cậu cười khổ đáp.


“Chỉ cần cậu thấy hạnh phúc thì tôi sẽ luôn ủng hộ.”


Lâm Vĩ Phong cũng thật lòng hy vọng Thiệu Huy và Anna có thể nên duyên, Khả Hân và Anju cũng rất thích Anna, nếu phải chia cắt với nhau hẳn mọi người sẽ đều thấy buồn.


Đúng như dự đoán rất nhanh mọi người đều bắt đầu di chuyển khỏi hội trường vào thang máy để rời khỏi tòa tháp. Khả Hân bế Anju lên cùng Anna và đội bảo an bước ra phòng nghỉ. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi hội trường, Anna quay đầu lại nhìn David vẫn còn đang cùng Henry bàn bạc rất căng thẳng. David giống như cảm nhận được Anna đang nhìn mình, anh xoay đầu qua mỉm cười với cô, Anna thở phào một hơi, an tâm tiếp tục đi cùng Khả Hân.


Anju giống như cũng cảm nhận được điều bất thường đang kéo đến, con bé rút sâu vào trong lòng ngực của Khả Hân. Cô khẽ hôn lên trán con gái thì thầm trong miệng:


“Con ngoan, đừng sợ, chúng ta sắp tự do rồi.”


Thang máy mở ra, vệ sĩ kiểm tra bên trong một lượt mới mời Khả Hân và Anna vào. Lúc đội vệ sĩ chuẩn bị vào theo thì Khả Hân cau mày nói:


“Tôi thấy hơi ngộp, các anh cử vài người theo thôi, đông quá tôi khó thở.”


Đội vệ sĩ khó xử, bọn họ không thể làm theo lời của Khả Hân được, bọn họ không được pháp rời khỏi vị trí nửa bước.


“Nơi nào không có người canh chừng, ngay dưới sảnh cũng có người đợi sẵn rồi.” - Khả Hân giả vờ bực dọc, một tay ôm ngực thở dốc - Mấy người không thể để tôi thở một chút sao?”


Anna ngay lập tức hiểu ý của Khả Hân, tiếp lời:


“Ba người theo vào được rồi, tôi là bác sĩ, nếu các anh không nghe tôi khuyên, xảy ra chuyện gì tự mình chịu trách nhiệm.”


Đội vệ sĩ lo lắng nhìn nhau, rời khỏi vị trí cũng chết mà nếu Khả Hân có chuyện gì về sức khỏe thì bọn họ cũng chết. Suy đi tính lại thì phương án Anna đưa ra cũng không tệ. Bọn họ chỉ đành cử ba vệ sĩ đi vào thang máy cùng với Khả Hân, Anju và Anna.


Hội trường ở tầng 54, thang máy sẽ đi một mạch từ tầng 54 xuống tầng sảnh, ở dưới đã có xe đời sẵn để đưa mọi người về biệt thự. Khả Hân nhìn chằm chằm vào bảng hiện thị của thang máy, ngay lúc nó nhảy đến tầng 20 thì sắc mặt cô đanh lại.


“Tinh!”


Các vệ sĩ ngay lập tức cảnh giác, không thể có chuyện thang máy dừng giữa chừng như vậy. Khả Hân ôm theo Anju lùi vào trong góc, Anna đứng chắn trước hai người. Cửa thang máy mở ra, ngay lập tức có người xông vào hụp thuốc mê và khống chế ba vệ sĩ bên trong.


“Vĩ Phong…”


“Thiệu Huy…”


Chương 239


Thang máy này cũng đã lâu không ai dùng đến nữa, diện tích nhỏ, mỗi lần chỉ có thể miễn cưỡng đi được ba người. Thuộc hạ của bọn họ toàn bộ sẽ đi sau để phòng trước hợp mấy người David phát hiện ra sẽ đuổi theo, Lâm Vĩ Phong cùng Khả Hân và Anju xuống trước.


Khả Hân nhận ra bên trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh là sự bất an, cô nắm chặt lấy tay anh, một tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng Anju, con bé vẫn đang được anh bế.


“Chúng ta đã đến được đây rồi, không thể có chuyện gì nữa đâu.”


“Nếu cánh cửa thang máy này mở ra, không có ai ở bên ngoài nghĩa là chúng ta có thể thoát rồi.” - Lâm Vĩ Phong gần như nín thở nói ra từng chữ.


Ở phía trên Hoàng Thiệu Huy cũng căng thẳng nhìn thang máy nhảy từng số, cậu nói với thuộc hạ bên cạnh:


“Chuẩn bị chặn cửa đi, David hẳn đã nhận ra điều bất thường rồi.”


Thuộc hạ gật đầu nghe lệnh đi ra trước cửa phòng kho chuẩn bị sẵn sàng nếu có ai xông vào thì ngăn lại. Anna làm động tác cầu nguyện, mong cho gia đình của Khả Hân có thể bình an rời khỏi đây, cô cũng thầm mong, Thiệu Huy cũng kịp thời trốn thoát.


Thanh máy đã nhảy số lên trở lại, trái tim Thiệu Huy giống như ngừng đập chờ đợi. Nếu cánh cửa mở ra không có ai đồng nghĩa là Vĩ Phong và Khả Hân đã an toàn.


“Ting!”


Thiệu Huy mừng rỡ nhảy lên, cậu quay sang ôm chầm lấy Anna, thang máy trống không, bọn họ cách thành công chỉ một bước nữa thôi. Bỗng nhiên bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng bước chân, Anna vội vàng đẩy Thiệu Huy ra nói:


“Nhanh lên, anh mau đi đi, không có thời gian.”


“Anna, em vẫn không đi cùng anh sao?” - Thiệu Huy giữ chặt cô không buông.


Anna gật đầu khẳng định, nơi mà Thiệu Huy sắp đến không dành cho cô.


“Anh xin lỗi.” - Thiệu Huy chưa nói dứt câu đã bất ngờ lấy một chiếc khăn tẩm thuốc mê trong túi áo chụp lên mặt cô.1


Anna cố vùng vẫy nhưng rất nhanh cô đã không còn sức lực, Thiệu Huy bế cô lên bước vào trong thang máy, ý thức của cô cũng dần mất đi.


Thang máy dẫn khu vực sau của tầng hầm gửi xe, ở đây bọn họ đã chuẩn bị đến bốn chiếc xe để đánh lạc hướng khi bị đuổi theo. Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở lại cho bế Khả Hân, anh mở cửa xe cho hai mẹ con, nghiêm túc dặn dò tài xế lúc anh chuẩn bị đóng cửa thì Khả Hân níu tay anh.


Thang máy dẫn khu vực sau của tầng hầm gửi xe, ở đây bọn họ đã chuẩn bị đến bốn chiếc xe để đánh lạc hướng khi bị đuổi theo. Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở lại cho bế Khả Hân, anh mở cửa xe cho hai mẹ con, nghiêm túc dặn dò tài xế lúc anh chuẩn bị đóng cửa thì Khả Hân níu tay anh.


“Anh không đi cùng em và con sao?”


“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đừng sợ.” - Lâm Vĩ Phong cúi người xuống hôn lên trán cô.


Khả Hân có thể cảm nhận được đôi môi của anh đang run lên, nước mắt cô cũng không kiềm lại được mà rơi xuống. Chiếc xe chở Khả Hân và Anju lăn bánh, cô có thể thấy từ kính xe Vĩ Phong vẫn đứng yên ở đó nhìn theo.


Hoàng Thiệu Huy bế Anna đã bất tỉnh ra xuống hầm xe, Vĩ Phong nhìn thấy cách làm của Thiệu Huy chỉ có thể lắc đầu một cái, cũng không có thời gian để hỏi nhiều. Anna cũng không đi cùng xe với bọn họ, Thiệu Huy bế cô vào một chiếc xe khác, tài xế nhanh chóng khởi đầu xe, hướng xe chạy hoàn toàn khác với Khả Hân khi nãy.


“Bắt đầu đến lượt chúng ta trình diễn rồi.” - Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.


Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy ngồi vào hai chiếc xe còn lại, bọn họ lái ra khỏi tầng hầm rời dừng lại. Không hề vội vàng muốn rời đi, giống như đang chờ đợi điều gì đó.


David và Henry đứng đợi ở lối thang bộ một lúc liền nhận ra không đúng, vội vàng cho người đi lùng sục tầng 9 và tầng 10. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra thuộc hạ của Lâm Vĩ Phong đang canh chừng ở một nhà kho, lúc David xông vào đúng lúc nhìn thấy Thiệu Huy đã bế Anna vào trong thang máy.


“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” - David vừa đập mạnh vào cửa thang máy vừa gào lên.


Henry nhìn thấy cửa thang máy sắp bị David đấm đến biến dạng cũng chỉ có thể nhíu mày một cái, còn ngăn không cho ai lên cản David. Chỉ có phát tiết ra hết thế này mới giúp con người ta bình tĩnh lại được mà thôi.


David lắc lắc cổ tay của mình, cả một bàn tay sưng đỏ lên nhưng anh ta giống như không cảm thấy chút đau đớn gì cả.


“Phong tỏa toàn thành phố.”


“Đã rõ.” - Henry gật đầu - "Có cần thông báo với ngài ấy một tiếng không?"


"Cậu nghĩ chuyện chưa đến tai ông ấy sao?"


Henry trước giờ luôn là người bình tĩnh, ít có chuyện gì khiến cậu cảm thấy không giải quyết được vậy mà bây giờ cũng phải thở dài. Chuyện lần này bọn họ đúng là thất trách, không chỉ khiến cho Andrew mất mặt còn khiến danh tiếng cả tổ chức liên lụy.


"Nửa tháng tới của tôi và anh có lẽ đền phải ở trên giường dưỡng thương rồi."


"Đầu của tôi bị cha nuôi đánh còn chưa kịp lành." - David cười nhạt.


Tổ chức của bọn họ tất nhiên không có năng lực phong tỏa cả một thành phố nhưng bọn họ vẫn có thể phong tỏa ở một giới hạn nhất định. Chẳng hạn như bất kỳ chiếc xe nào ra vào thành phố vào lúc này, bất kỳ chuyến bay nào rời khỏi thành phố bọn họ sẽ nắm đầy đủ thông tin, cả thành phố giờ sẽ trở thành một cái lưới đánh cá, những ai là cá thì không cần phải nói nữa.


“Người ở phòng camera thông báo có hai chiếc xe đáng nghi đang đổ ở cửa sau hầm xe, nghi ngờ là bọn người Lâm Vĩ Phong.”


“Được lắm, để tôi chơi với mấy người đến cùng.” - David ngay lập tức cùng thuộc hạ dị chuyển xuống hầm xe.


Henry dừng lại mấy giây, cậu cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm, tính toàn thời gian thì Lâm Vĩ Phong đã phải rời khỏi nơi này từ lâu rồi. Henry quay sang dặn dò người bên cạnh:


“Ngoại trừ hai chiếc xe kia nếu trong vòng bán kính 2 kilomet có chiếc xe nào đáng nghi đều phải thông báo cho tôi.”


Lâm Vĩ Phong gõ gõ ngón tay lên vô lăng, mắt anh nhìn chiếc kim đồng hồ di chuyển từng giây một. Ngay khi anh nhìn thấy có ánh sáng rọi ra từ hầm xe sau lưng mình, anh biết David đã đuổi đến rồi, Vĩ Phong rẽ trái, đạp ga lái nhanh hết mức. Hoàng Thiệu Huy ở trong xe bên cạnh cũng ngay lập tức nổ máy, phóng xe theo anh.


Chương 240:


David và Henry cùng một đoàn xe đuổi theo Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy, khoảng cách giữa bên rất sát sao, không ai muốn nhường ai, liên tục tăng tốc đạt đến giới hạn tối đa. Vĩ Phong và Thiệu Huy đã bàn bạc trước, bọn họ sẽ tách nhau ra ở một ngã rẻ.


David và Henry đứng trước lựa chọn phải đuổi theo ai hoặc cũng phải làm như bọn họ chia nhau ra.


“Xe màu đen là Lâm Vĩ Phong, xe màu đỏ là Hoàng Thiệu Huy, anh chọn đi.” - Henry nói chuyện qua bộ đàm với David, bọn họ quyết định sẽ chia nhau ra.


“Màu đỏ.” - David vừa nói vừa đánh vô lăng rẻ phải theo xe của Thiệu Huy.


Henry thiếu chút nữa không bắt nhịp kịp, vội vàng xoay vô lăng sang trái, cậu cứ nghĩ David phải đuổi theo Lâm Vĩ Phong mới đúng, đây không phải là cuộc chiến của hai người họ sao? Nhưng chuyện đó để sau hãy nói, ngăn chiếc xe ở trước mặt lại chính là nhiệm vụ của cậu.


Henry chạy vụt lên phía trước ngang bằng với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong khẽ liếc mắt qua cửa kính nhìn chiếc xe đang nghênh chiến với mình. Anh đột ngột giảm tốc, để xe mình vừa vặn ở phía sau xe Henry rồi bất ngờ tăng tốc, không hề ngần ngại dùng đầu xe mình tông thẳng vào đuôi xe Henry.


Henry chạy vụt lên phía trước ngang bằng với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong khẽ liếc mắt qua cửa kính nhìn chiếc xe đang nghênh chiến với mình. Anh đột ngột giảm tốc, để xe mình vừa vặn ở phía sau xe Henry rồi bất ngờ tăng tốc, không hề ngần ngại dùng đầu xe mình tông thẳng vào đuôi xe Henry.


“Chết tiệt!” - Henry không kịp phòng bị, cả người va đập về phía trước, đau điếng, cũng may cậu ta còn cầm vững tay lái.


Henry lợi dụng chuyện đuôi xe mình và đầu xe kéo thắng khiến cho chiếc xe của Lâm Vĩ Phong không thể chạy lên phía trước, phía sau còn có mấy chiếc xe của thuộc hạ Henry, cùng hợp sức chèn ép Lâm Vĩ Phong.


Phía bên này, David cũng đã đuổi kịp Hoàng Thiệu Huy nhưng anh ta lo lắng trên xe có Anna cũng không dám làm ra hành động quá khích, chỉ có thể chen lên phía trước, ép xe của Thiệu Huy vào lề. Hai bên giằng co một lúc lâu đột nhiên thuộc hạ được Henry dặn dò từ trước cũng báo cáo lại họ phát hiện hai chiếc xe khả nghi khác cũng di chuyển trên quốc lộ.


Henry nở nụ cười, cậu ta đã hiểu ra ra vấn đề, cậu ngay lập tức báo hét lớn vào bộ đàm với David.


“Khả Hân, Anju và Anna không có trong xe, bọn họ muốn đánh lạc hướng chúng ta.”


David chưa nghe hết câu đã dứt khoát, ấn mạnh chân ga húc thẳng vào đuôi xe của Hoàng Thiệu Huy. Không chỉ một cái, David không ngại va chạm mà liên tục xông tới. Hoàng Thiệu Huy không trở tay kịp, kính xe cũng vớ văng tung tóe, đầu và lồng ngực va đập mạnh với vô lăng.


Hoàng Thiệu Huy nén đau, mặc cho máu trên đầu đang chảy xuống, việc cậu cần làm là giữ vững tay lái, cố kéo dài thời gian. Những cú va chạm mạnh vừa rồi cũng khiến đầu xe David bị tổn hại nghiêm trọng, anh ta biết mình có làm vậy cũng không đem lại kết quả gì nhưng cơn giận trong lòng không thể không bộc phát ra.


David chắc chắn không có ý định giết Hoàng Thiệu Huy, nhưng nếu không thể khiến cậu thương tích đầy mình thì anh ta sẽ không buông tha. David lái lên phía trước mặt của xe Thiệu Huy, nếu đầu xe không dùng được nữa thì David sẽ dùng đuôi xe tấn công.


Hoàng Thiệu Huy cố gắng điều khiển vô lăng tránh đi nhưng mười thì cũng chỉ tránh được năm. Máu trên mặt của cậu ngày càng nhiều, tầm nhìn phía trước cũng thu nhỏ lại. Cậu liếc nhìn bản đồ chỉ dẫn hiển thị bên cạnh, chỉ cần cố một lúc nữa thôi là được rồi.


Lâm Vĩ Phong cũng bị Henry dốc hết lực chèn ép, sau khi biết Khả Hân và Anju không có trong xe thì bọn họ không nương tay nữa. Trái phải trên dưới xung quanh xe của Lâm Vĩ Phong đều có những chiếc xe khác kẹp chặt. Lâm Vĩ Phong cố gắng luồn lách ra ngoài nhưng không có một kẻ hở.


Chiếc xe của anh bây giờ không còn nhìn ra hình dạng, khắp nơi đều méo mó, người ở trong xe nhìn thì vẫn lành lặn nhưng trên người không biết đã có bao nhiêu chốn bị tổn thương.


“Để tôi xem rốt cuộc là ai liều hơn ai.” - Anh nhếch môi cười, hít sâu một hơi, nắm chặt vô lăng, dồn hết sức đạp ga về phía trước.


Anh điều khiển xe tông thẳng vào xe của Henry, khiến chiếc xe kia quay một vòng 180 độ. Nhân cơ hội đó xe Lâm Vĩ Phong phóng lên trước, cuối cùng cũng có thể bỏ lại những chiếc xe truy đuổi.


“David, tôi không giữ chân được Lâm Vĩ Phong, cứ giằng co thế này cũng không phải cách.” - Henry vừa lau máy trên trán vừa nói vào bộ đàm.


“Tôi cũng không có hơi sức chơi đùa, vẫn đang theo dõi hai chiếc xe chở Khả Hân và Anna đúng không?”


Henry cau mày, miễn cưỡng nói:


“Tạm thời là vậy, nhưng rất nhanh sẽ ra khỏi phạm vi chúng ta kiểm soát.”


David nghiến răng nghiến lợi, bọn họ tốn quá nhiều thời gian cho Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy. Ngay từ đầu hai người kia chỉ là mồi nhử, mục đích chính là kéo dài thời để Khả Hân, Anju và Anna thuận lợi rời khỏi.


“Chỉ cần chúng ta vẫn bắt được Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không sợ có ai trốn được.”


“Chỉ cần chúng ta vẫn bắt được Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không sợ có ai trốn được.”


“Khống chế xe…”


David và Henry còn chưa nói xong thì ở cả hai bên đã xảy chuyện, đột nhiên ở đâu xuất hiện mấy chiếc xe bus hai tầng, lao thẳng vào đoàn xe của bọn họ. Những vụ va chạm cháy nổ liên trở thành một dây chuyền, hiện trường của vụ tai nạn không thể khống chế được nữa.1


Lâm Vĩ Phong chất vật cởi dây an toàn bò ra khỏi xe những chiếc xe bus đó chính là anh sắp xếp từ trước. Mặc dù cách này gây thiệt hại nghiêm trọng cho cả mình và địch nhưng nếu không làm vậy thì không còn cách nào thoát.


Bọn họ cũng bố trí sẵn người có mình ở quanh đó, ngay lập tức có người chạy đến đỡ lấy Lâm Vĩ Phong, cởi bỏ áo khoác, đội thêm mũ, ngụy trang cho anh rồi đưa anh vào một chiếc xe khác. Ở bên phía Hoàng Thiệu Huy điều tương tự cũng xảy ra, David lao ra khỏi xe xông tới chỗ xe của Hoàng Thiệu Huy kiểm tra mặc cho cánh tay bản thân vẫn đang rỉ máu.


“Mẹ kiếp! Hoàng Thiệu Huy! Mày trốn nhanh lắm, đừng để tao bắt được mày!” - David gầm lên, nhìn hiện trường hỗn loạn trước mắt, anh ta biết lần này mình thua rồi.Không chỉ là để Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy chạy mắt, anh ta còn để Anna vuột khỏi tầm tay.