Thượng Thiết đột nhiên hành động như vậy khiến cho Cảnh Giai Tuệ ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

Việc làm sai trái này quả thật không thể tin nổi, người luôn ở trước mặt mình tỏ ra lạnh lùng và khó chịu, bây giờ đột nhiên lại giống như một con dã thú to lớn, nằm trên người cô rồi nóng bỏng thổ lộ, sau đó mạnh mẽ cường hôn làm cho cô vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Thừa dịp Thượng Thiết ngồi dậy, cô liền dùng sức đẩy hắn ra, kéo váy xuống, sau đó đứng thẳng dậy rồi trừng mắt nhìn hắn : “Anh uống nhầm thuốc đúng không? Tôi không muốn ở bên Đồng Nhiên, lại càng không muốn có quan hệ với anh…”

Đang nói một nửa, ánh mắt của cô lại vô tình nhìn xuống chỗ lồi ra bên trong quần của Thượng Thiết, trong lòng vốn tràn ngập sự căm phẫn liền lập tức nuốt nghẹn trở về, cô quá rõ ràng phản ứng của người đàn ông này là có ý gì.

Cô không muốn tốn thời gian để mắng mỏ nữa, ngay cả túi xách cũng không cần, liền xoay người chạy thẳng ra ngoài, nhưng vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì lại bị Thượng Thiết từ phía sau giữ chặt lại, cơ thể bị ôm vào trong ngực hắn, thậm chí qua lớp váy cũng có thể cảm nhận được vật cứng kia đang cọ xát vào cô…Người đàn ông kia vẫn không an phận, dùng sức siết chặt lấy cô, ngoài miệng vẫn liên tục nói những câu rất chân thành : “Anh không phải là anh Nhiên, anh sẽ không bao giờ làm em bị thương, anh nghe chị Hồng nói, anh ấy…làm em bị xuất huyết phải nhập viện…Đều tại anh, anh không biết hai người trước kia chưa từng làm…còn hiểu lầm em…Bằng không, dù có phải liều chết thì anh cũng quyết giữ em lại làm người phụ nữ của riêng anh.”

Cảnh Giai Tuệ hít sâu một hơi, tự trấn an mình không được tức giận, sau đó chậm rãi xoay người lại, nói : “Anh không sợ chọc đến Đồng Nhiên, nhưng tôi thì lại không muốn bị kẹp giữa hai người.”

Tuy rằng không nói nhiều, nhưng Thượng Thiết hiểu ý của cô, hắn biết rõ khi anh Đồng của hắn thật sự nổi giận thì sẽ có bộ dạng như thế nào.Lúc trước hắn và Đồng Nhiên cũng từ đánh nhau xong mới trở thành anh em, một tên nhóc hư hỏng và một người anh lão luyện gặp nhau trong một phòng bi-a, chỉ cần nói chuyện không hợp là lao vào xử nhau ngay.

Hắn khi đó cũng là người được mệnh danh là bất khả chiến bại trong khu, đã từng bị gia đình khuyên bảo vô số lần, nhưng lúc đó lại xem như gặp được một kiểu mẫu chuyên nghiệp, bị đánh gãy xương sườn.

Đồng Nhiên chỉ biết lao vào đánh và đánh, nhưng đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm xúc của tình thân, cho rằng tên nhóc này rất đặc biệt.Phải biết rằng, khuôn mặt đẹp trai của nó đã bị đánh cho máu me sưng vù như mặt gấu, nhưng lại không hề mở miệng xin tha.Cuối cùng hai người bồi thường ba bàn bi-a bị đập hỏng, sau đó dìu nhau vào quán uống bia, kết quả tửu lượng của Thượng Thiết cũng không vượt nổi Đồng Nhiên, sau ba thùng bia liền vật xuống nôn thốc nôn tháo, từ đó về sau trở thành cậu em trai luôn đi theo Đồng Nhiên.

Thượng Thiết ngay đến cả bố mình còn không phục, nhưng lại răm rắp nghe theo lời của Đồng Nhiên.Còn nhớ có lần Đồng Nhiên còn cười nói với Thượng Thiết : “Cậu đúng là ngứa da, anh có khi phải đến nói chuyện với ba cậu một lần, đừng nên cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu nữa, cứ thẳng tay đánh cho một trận là nó sẽ tự động biến thành một đứa con ngoan ngay!”

Bất quá tình cảm huynh đệ của bọn họ cũng không thô bạo đến vậy, đàn ông giữa lúc đi chơi với bạn bè, đương nhiên phải luôn chú ý đến tác phong, về điểm này Đồng Nhiên hoàn toàn trấn áp được Thượng Thiết!

Nhưng hiển nhiên điều đó lại không trấn áp được sắc tâm của hắn, Thượng Thiết cảm thấy hắn có thể đón nhận được người phụ nữ mà đại ca còn chưa chơi chán này!

“Chỉ cần em gật đầu, cho dù có bị anh Nhiên đánh chết thì anh cũng sẽ không buông tay, chỉ cần phải nói với anh ấy một lời xin lỗi là được rồi.” Nói xong Thượng Thiết lại ép Cảnh Giai Tuệ vào cửa, cúi đầu muốn hôn tiếp lên đôi môi đỏ mọng kia…

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Thượng Thiết căn bản không để tâm đến điều đó, vẫn như cũ ôm chặt Cảnh Giai Tuệ không buông.

Âm thanh rầm rầm không dứt, người bên ngoài dường như cũng thấy khó hiểu, cao giọng hô : “Thiết Tử! Đang làm gì vậy! Mở cửa cho anh mau!”

Chỉ cần câu đầu tiên cũng đã đủ khiến cho hai người bên trong phòng sững sờ.Giọng nói kia, cả hai người đều biết – là Đồng Nhiên!

Thượng Thiết nhìn Cảnh Giai Tuệ, hít sâu một hơi.Cảnh Giai Tuệ bất đắc dĩ xoa trán mình, sau đó nhỏ giọng nói : “Có chỗ nào ngăn cách không? Tôi vào đó tránh một lúc…”

Làm như vậy cũng không phải vì sợ Đồng Nhiên, cô tới nơi này là có mục đích chính đáng, không phải là để cùng với hai vị đại thánh này chơi trò “Hai vương đoạt hậu”! Nếu bên này bàn bạc với Đồng Lợi Hoa Dung không thuận lợi thì cô còn vài khách hàng nữa cần phải gặp đó! Thật sự cô không thể nào ở đây hầu hai vị đại gia không lo ăn mặc được đâu!

Thế nhưng Thượng Thiết lần này lại quyết tâm vuốt mông hổ, hắn nhìn thật sâu vào mắt Cảnh Giai Tuệ, sau đó dứt khoát đưa tay ra mở chốt cửa.

Cảnh Giai Tuệ trong lòng cảm thấy rất bất lực, Thượng Thiết thật sự muốn chơi đến cùng rồi.

Đồng Nhiên tươi cười đứng bên ngoài, thấy vạt áo của Thượng Thiết có hơi xộc xệch, còn trêu ghẹo nói : “Thằng nhóc này, ban ngày ban mặt ở trong đó chơi đùa cái gì vậy? Có phải đang cất giấu một cô bé đáng yêu nào đó…”

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đứng đằng sau Thượng Thiết, lời muốn nói ra lại lập tức bị ngưng lại.

Nữ thì môi anh đào đỏ tươi, ánh mắt ướt át, nam thì khóe miệng còn mang theo vết thương khi hôn, hơn nữa vừa rồi ván cửa còn rung lên rầm rầm, từ đó có thể tưởng tượng ra được mức độ tình cảm mãnh liệt tươi đẹp thế nào vừa mới phát sinh trong phòng làm việc.

Đồng Nhiên cảm thấy máu nóng trong người đang dâng lên rất cao, hắn dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thượng Thiết và người phụ nữ không biết sống chết kia, khóe miệng cứng ngắc hỏi : “Cô ở trong phòng làm việc của nó để làm gì?”

Cảnh Giai Tuệ bình tĩnh nhìn vào khả năng kiềm chế của Đồng Nhiên, quả thật đã tiến bộ lên không ít, nếu đổi thành trước kia, phỏng chừng lúc này chưa cần giải thích thì Thượng Thiết đã bay thẳng ra ngoài cửa sổ rồi.

Đáng tiếc Thượng Thiết lại không hề biết quý trọng năng lực khống chế không mấy dễ dàng của Đồng Nhiên, còn thêm dầu vào lửa nói : “Anh Nhiên, em chưa từng đòi hỏi từ anh bất cứ điều gì, nhưng lúc này, em thật sự xin lỗi anh, anh hãy nhường cô ấy lại cho em đi!”

Đồng Nhiên vốn còn giữ lại chút lý trí thì hiện tại đã bị cậu em trai này đập nát hoàn toàn.

“Được lắm! Rất có khí phách!”

Lời nói lạnh lùng còn chưa dứt, hắn đã đấm một quyền làm cho Thượng Thiết ngã ngửa ra bàn làm việc.Thượng Thiết không muốn mất mặt trước Cảnh Giai Tuệ, cố gắng cắn răng đứng dậy, cởi áo ra rồi xông vào đánh lại Đồng Nhiên.

Có thể nhìn ra được, thời gian luyện tập ở phòng tập thể hình của hai vị đại gia này cũng không ít, từng nắm đấm tung ra đều phát lên tiếng rất mạnh, mỗi lần đều khiến cho đối phương phải mất máu.Cảnh Giai Tuệ không can nổi bọn họ, chỉ có thể lùi ra phía cửa, lại đụng phải Lã Trác Nhi cũng đang đi vào.

Lã Trác Nhi đã quen thuộc với hình ảnh chững chạc phong độ của Đồng Nhiên, hiện tại không kịp chuẩn bị tâm lý nhìn một cảnh tượng đẫm máu như vậy, liền sợ tới mức oa oa kêu to, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, túm tay Cảnh Giai Tuệ đang muốn thừa dịp hỗn loạn mà rời đi hỏi : “Anh ấy…Anh ấy sao đang yên đang lành lại đi đánh nhau với Thượng Thiết, làm sao bây giờ? Cô đừng đi, phải kéo bọn họ ra!”

Cảnh Giai Tuệ vẫn không nhúc nhích, yên lặng nhìn hai người thi nhau so chiêu, trên người đã mang theo không ít vết thương, Thượng Thiết cuối cùng cũng không đấu lại được, bị anh Nhiên của hắn đặt dưới thân, từng nắm đấm mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt hắn.Lúc này cô mới chậm rãi đi tới bên cạnh bình nước trong văn phòng, cầm lấy một bình hoa lớn, ném hết hoa và đất ở bên trong đi, sau đó rót đầy nước nóng vào trong rồi hất thẳng vào hai người kia.

“A…!” Bị dòng nước nóng giội vào, một người thì lăn lộn trên mặt đất, người kia thì bật dậy kêu to, sau đó cùng nhau trừng mắt nhìn Cảnh Giai Tuệ.

“Sao cô lại làm như vậy! Bảo cô đi khuyên can chứ không phải đi hất nước vào người họ! Cô có ngốc hay không hả! Anh ấy là chú của cô đó!” Lã Trác Nhi lấy lại tinh thần, đau lòng nhìn người yêu mình rồi dậm chân.

Cảnh Giai Tuệ không quan tâm đến hắn, cô hướng về phía “con gấu máu me” đang nằm trên đất kia nói : “Tôi điền xong đơn rồi, phiền anh khi nào có thời gian thì giúp tôi đưa cho bộ phận tuyển dụng của Đồng Lợi Hoa Dung, tôi còn có việc, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, Cảnh Giai Tuệ cầm lấy túi xách, thong dong bỏ qua Lã Trác Nhi đang há to miệng kia, chậm rãi bước ra hướng tới thang máy.

Đồng Nhiên lắc lắc cánh tay bị bỏng, trừng mắt nhìn Thượng Thiết đang không đứng dậy nổi một cái, sau đó xoay người đuổi theo.Lã Trác Nhi lại giữ chặt lấy tay hắn : “Trời ạ, Darling! Tay của anh bị bỏng rộp lên rồi, để em đưa anh tới bệnh viện, a…”

Lã Trác Nhi bị Đồng Nhiên hung hăng đẩy ra, chật vật ngã nhào ra đất, lễ phục bị kéo ra một mảng lớn, nhưng bộ dạng điềm đạm đáng yêu đó lại không hề đổi lại được một chút sự chú ý của người đàn ông kia.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy ra phía thang máy, nhưng khi cửa thang máy đóng lại ngay trước mắt hắn, lại thấy hắn giống như một trận cuồng phong chạy vòng xuống thang bộ.

Cảnh Giai Tuệ mắt thấy người đàn ông kia không đuổi tới thang máy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa xuống tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy hắn toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt thâm trầm xuất hiện ngay trước mắt cô.

Trong lòng thầm than không xong rồi, làm người quả nhiên không nên tốt quá mức, vừa rồi cứ để cho bọn họ đánh chết nhau có phải là tốt hơn không!

Không đợi Cảnh Giai Tuệ mở miệng, bàn tay cứng như gọng kìm của hắn đã hung tợn bóp chặt người cô, trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Cảnh Giai Tuệ biết dù có nói gì thì người đàn ông luôn giận dữ vô cớ này cũng sẽ không nghe, liền vội vã hô lên với các nhân viên an ninh trong đại sảnh : “Mau lên! Cứu tôi! Mau đến giúp tôi đi!”

Các nhân viên an ninh nhìn thấy cô bị một người đàn ông người đầy máu kéo đi, thật sự cũng rất muốn ngăn lại!

Nhưng bọn họ đều biết Đồng Nhiên là ai, càng biết anh ta là một người có địa vị tới cỡ nào, cho nên không một ai dám chạy đến cản.

“Không phải cô cũng rất có dũng khí sao? Kêu cái quái gì hả!” Khi cô bị hắn nhét vào trong xe thì mới phát hiện ra khuôn mặt bị thương của hắn đang nở nụ cười hung ác nhìn cô.

“Liếc mắt một cái không chú ý đến là cô đã tới trêu chọc thằng nhóc kia rồi! Cư nhiên còn có thể khiến cho nó ăn gan hùm mật báo can đảm đánh lại tôi! Thế nào, tôi nói không sai chứ! Cô nên bị tôi dùng xích sắt xích lại, để cho cô không thể đi đâu được nữa! Cứ ngu ngốc nằm trên giường cho tôi!”

Khi hắn nói, cái cổ mảnh khảnh của cô đã bị hắn gắt gao bóp chặt : “Nó đụng vào những chỗ nào của cô? Tôi nhất định sẽ chà thật mạnh đến khi nào sạch thì thôi!”