Trở lại công ty, trận tuyến phe cánh rất rõ ràng, bầu không khí kỳ lạ bắt đầu xuất hiện, toàn bộ công ty như đang chơi “Tam quốc”.

Đúng là Đồng Nhiên hoàn toàn đem tâm tư đặt hết lên việc chuẩn bị cho hôn lễ, chẳng những vắng họp ban giám đốc vài lần, mà ngay cả việc đàm phán với công ty bia ở châu Âu đang gặp phải trở ngại cũng không mấy quan tâm.

Huỳnh Kỳ Kỳ vốn đang âm thầm đề phòng Đồng Nhiên ra tay từ phía sau, nhưng sau mấy lần dò xét, những người hay đi cùng Đồng Nhiên đều nói là hắn chỉ vội vàng lo cho đám cưới.

Trong lòng tuy không che giấu được sự chua xót, nhưng Huỳnh Kỳ Kỳ cũng cảm thấy yên lòng, bắt đầu chuẩn bị đại hội cổ đông, công bố việc kinh doanh nhãn hiệu bia nước ngoài trong khu vực nội địa của mình.

Cảnh Giai Tuệ vốn không muốn cùng Đồng Nhiên nói chuyện gì nhiều, trong việc kinh doanh, hắn luôn không quan tâm đến ý kiến của phụ nữ, cũng chưa từng cho cô nhúng tay vào, nhưng lúc này, cô không thể nhìn được nữa, nhịn không được hỏi hắn rốt cục muốn làm cái gì? Không muốn quan tâm đến công ty nữa hay sao? Nhưng người này lại liên tục ngắt lời cô, chỉ để ý hỏi mấy chuyện vụn vặt.

Mãi đến khi Cảnh Giai Tuệ tức đến xanh mặt, mặt cau có không thèm quan tâm hắn nữa thì Đồng Nhiên mới nghiêm túc nói : “Anh đã hứa sẽ cho em một hôn lễ long trọng, cho nên hiện tại bất cứ việc mẹ gì cũng phải xếp đằng sau hôn lễ.”

Khí phách đó, quả thật giống như một vị hoàng đế đang bỏ mặc giang sơn của mình vậy!

Cảnh Giai Tuệ không nói được gì, chỉ có thể trừng đôi mắt yêu kiều nhìn cái người vô tâm tiêu tiền như rác kia!

“Trước đây, vì anh quá để tâm đến việc làm ăn nên mới hay khắt khe với em, cho nên có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng có ích gì, anh liều mạng dốc sức làm ăn, nhưng đến khi quay lại thì em đã không còn đứng sau lưng anh nữa rồi.Lúc này đây, cho dù có phải đánh đổi nửa gia tài của mình, anh cũng phải cưới được em về nhà, có vậy em mới không thể rời xa anh, chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành vợ của anh thôi!”

Cảnh Giai Tuệ từ từ làm dịu lại cơn tức đang nghẹn trong cổ họng, ổn định nhịp tim bỗng trở nên rối loạn, nhàn nhạt nói : “Em thật sự không thể rời đi được đâu, cho nên xin anh hãy lo lắng cho công việc của mình một chút đi, không mọi người sẽ nói mắt chọn vợ của Đồng Nhiên có vấn đề, mệnh quá cứng rắn! Mới đó thôi mà đã làm cho anh phải mất một nửa gia sản…”

Đồng Nhiên nửa chữ cũng không nghe lọt tai, chỉ ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, giở trò hỏi : “Chỗ nào cứng hả, anh thấy rất mềm mà! Ngược lại anh có một “thứ cứng rắn”, em có muốn thử một lần không?”

Người đứng đầu đang nhất thời buông lỏng, Huỳnh Kỳ Kỳ cũng không kiêng nể gì mà hành động càng lúc càng nhanh.

Triệu Dương bị gạt bỏ một cách kịch liệt, thậm chí ngay cả chỗ làm việc cũng bắt đầu bị chiếm dụng.

Hôm nay Cảnh Giai Tuệ vừa mới đi vào cửa chính công ty thì đã trông thấy cửa hàng gần đó đang chuyển từng rương trái cây vào, chất lượng có vẻ không tệ, còn có mấy trái sầu riêng rất to.

Thì ra công ty có khách tới bàn chuyện làm ăn, bộ phận PR biết những vị khách này thích ăn sầu riêng nên đã cố ý mua để tiếp đãi.

Tuy nhiên loại quả này mùi rất nặng, đặt ở đâu cũng không thích hợp, một cô gái trong bộ phận PR đang nhìn đống hoa quả mà bắt đầu khó xử, thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ vừa vặn đi tới, liếc thấy Cảnh Giai Tuệ liền nhàn nhạt hỏi : “Cảnh tổng, những thứ trái cây này trước cứ gửi lại phòng làm việc của cô có được không? Chỗ của cô khá rộng, để đó cũng rất tiện.”

Cô còn tưởng rằng Cảnh Giai Tuệ nhất định sẽ từ chối, đến lúc đó cô cũng có cơ hội để quăng ra một số câu nói sắc nhọn rồi! Phải biết rằng, hiện tại danh tiếng của Hằng Thái đã hoàn toàn áp đảo Triệu Dương, công nhân viên của Triệu Dương bị loại bỏ sạch sẽ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lúc thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ phân phó mang mấy thùng trái cây chồng chất vào phòng của Cảnh Giai Tuệ, có một vài nhân viên trẻ tuổi đã bắt đầu ngồi không yên, đứng dậy ầm ĩ với mấy người chuyển đồ.

Cảnh Giai Tuệ đứng dậy, thần sắc tự nhiên bảo mấy người trẻ kia ngồi xuống, sau đó vẻ mặt ôn hòa cho bọn họ chuyển đồ vào.

Chỉ là mùi của sầu riêng thật sự quá nặng, phòng mở điều hòa nên càng không thể làm bay mùi, không khí vô cùng ngột ngạt.

Sau khi đám người diễu võ giương oai kia rời đi, Cảnh Giai Tuệ đứng dậy, đề xuất mọi người ra nhà hàng món Âu ở phố đối diện ăn cơm trưa, hóa đơn sẽ do cô thanh toán.

Mấy người trẻ kia vui vẻ đồng ý, nhưng có mấy nhân viên kỳ cựu lại không đi, chỉ nói mình chưa xong việc, tạm thời chưa thể nghỉ trưa.

Trong lòng Cảnh Giai Tuệ rất hiểu, hiện tại công nhân viên của Triệu Dương đều đang trong giai đoạn nhàn rỗi, làm gì có chuyện bận rộn đến không dứt ra được? Mấy người kia dạo gần đây đều không có thiện cảm với nhân viên của Hằng Thái, hiện tại khi cô đề xuất đi ăn trưa, bọn họ làm vậy là để phản kháng việc cô cho thư ký của Hằng Thái chất đống trái cây ở trong phòng làm việc.

Trên đường đi, mấy người trẻ rất bất bình, Vương Tiến, người có dáng vẻ khá cao to, thở phì phò nói với Cảnh Giai Tuệ : “Cảnh tổng, đám người kia quá kỳ cục, chị càng khách khí với bọn họ thì bọn họ sẽ càng cho rằng chị là người dễ bắt nạt.Cứ theo đà này, chúng ta sẽ không còn mảnh đất cắm dùi mất.Em nghĩ, chúng ta cứ nên phản kháng bọn họ, cùng lắm là rời khỏi công ty, còn hơi là ở lại để chịu khinh bỉ.”

Cảnh Giai Tuệ khẽ cười : “Cứ mặc kệ bọn họ đùa giỡn, chúng ta nhường nhịn một chút cũng không mất gì.Mọi người hãy cứ làm tốt việc của mình, cho bọn họ phải khóc vì tức chết.”

Vương Tiến và mấy người khác nghe xong, trên mặt thoáng hiện lên nét kỳ quái, liếc nhìn nhau.Công ty đang lâm vào tình trạng khủng hoảng, vậy mà Cảnh Giai Tuệ lại không có hành động gì, cho nên bọn họ có chút lo lắng cho tiền đồ của mình, lời vừa rồi họ nói cũng vừa là oán thán, cũng vừa muốn thử dò xét xem sao.Nghe ra được Cảnh Giai Tuệ không có kế hoạch nào khác, mấy người họ cũng cảm thấy yên tâm hơn.Cảnh Giai Tuệ cũng là mượn cơ hội để tiết lộ một chút, để cho bọn họ an lòng, dù sao có rất nhiều chuyện phải nhờ đến bọn họ tham gia vào, cô cũng không muốn lừa gạt bọn họ làm gì.

Vào nhà hàng Âu, bồi bàn trực tiếp dẫn bọn họ vào một góc, dưới bàn đặt một cái thùng giấy.Đợi bồi bàn đặt đồ uống lên bàn rồi rời đi, Cảnh Giai Tuệ nói với bọn họ : “Hằng Thái” quấy nhiễu kế hoạch của Đồng tổng, muốn tiến cử nhãn hiệu bia châu Âu của mình, tiến thêm một bước để khống chế công ty của chúng ta, chúng ta sẽ không để cho bọn họ được như ý.Trong hộp giấy dưới bàn là những tài liệu tiêu thụ và mạng lưới sắp xếp của các nhãn hiệu bia châu Âu những năm gần đây, việc của mọi người chính là tìm ra những nhãn hiệu có khả năng xung đột và cạnh tranh mạnh nhất với Hằng Thái.Tôi sẽ cùng bọn họ bàn bạc, có cùng chung đối thủ, khả năng hợp tác sẽ cao hơn rất nhiều.”

Mấy người kia rất hưng phấn muốn thử : “Được ạ, thì ra Cảnh tổng đã dự tính từ trước.Chị yên tâm, bọn em nhất định sẽ tìm được một nhãn hiệu có thể cạnh tranh gay gắt với bọn họ, đến lúc đó xem bọn họ còn kiêu ngạo được nữa không.”

Cảnh Giai Tuệ tiếp tục nói : “Mỗi máy tính của phòng làm việc đều có chế độ theo dõi giám sát, khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy tư liệu trong máy tính, lần này vừa vặn mượn cơ hội tránh đi.Mọi người về sau sẽ dùng máy tính xách tay của mình để làm việc này.”

Nói xong, Cảnh Giai Tuệ mở thùng giấy ra, từ bên trong lấy ra một chồng văn kiện rồi phân chia cho bọn họ : “Mọi người vất vả rồi, hôm nay hãy tìm ra mấy mục tiêu, tôi sẽ bắt đầu bước tiếp theo là đàm phán.” Mấy người đều vùi đầu nhìn tài liệu, thỉnh thoảng còn lấy bút đánh dấu lại, Cảnh Giai Tuệ cũng cầm lấy một tập văn kiện rồi xem xét.

Hai canh giờ sau, mấy người cuối cùng đã xem xong toàn bộ tài liệu.Vuốt đôi mắt mỏi nhừ, Cảnh Giai Tuệ hỏi : “Mọi người đã tìm được mục tiêu chưa?” Vương Tiến mở miệng trước : “Cảnh tổng, em phát hiện nhãn hiệu của Triệu Dương có mức tiêu thụ năm 2013 là 13 triệu Euro, có ba nhãn hiệu có mức tiêu thụ không chênh lệch lắm là Carlsberg, Heineken và Bath, em cảm thấy có thể lựa chọn trong mấy nhãn hiệu này.” Những người khác cũng nói ra vài nhãn hiệu mà mình nghĩ có khả năng.

Cảnh Giai Tuệ nói : “Tốt lắm, chúng ta sẽ đem các nhãn hiệu này vào danh sách đối tượng hợp tác.Hiện tại mọi người kết hợp với những văn kiện trong tay, lên mạng tìm kiếm cụ thể thông tin của những nhãn hiệu này, thời gian thành lập, chính sách phát triển, mục tiêu nhân viên và kế hoạch trong tương lai của họ, chúng ta sẽ từ đó chọn ra ba công ty phù hợp nhất.”

Lại một canh giờ sau, qua mấy lần sàng lọc cùng thương lượng, cuối cùng mọi người đã tìm ra ba công ty có khả năng hợp tác thành công nhất với Triệu Dương là Finlandia, Decker và Glidden Lund.

Cảnh Giai Tuệ biết trước khi đại hội cổ đông diễn ra, cô phải chuẩn bị xong việc liên lạc, như vậy mới có thể thuyết phục được các cổ đông lớn nhỏ.Những chuyện này, chỉ dựa vào một mình cô là không thể, hơn nữa bây giờ còn chưa thích hợp để nói cho Đồng Nhiên, bởi vì…Nếu như hắn biết, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà một mực từ chối.

Tự tôn của một người đàn ông, muốn chặn lại quả thật là một việc rất khó!

Đang lúc nghỉ giải lao, cô đi vào toilet gọi điện thoại cho Thượng Thiết : “Alo, là tôi.”

“Giai Tuệ, em đã chuẩn bị xong chưa? Anh đã giúp em làm giấy căn cước mới, đã lập hồ sơ chính thức trong hệ thống máy tính của công an, hơn nữa hộ chiếu visa cũng đầy đủ rồi, em không cần phải mang theo cái gì hết.”

“Cám ơn anh…Nhưng mà, ở đại hội cổ đông sẽ không có thay đổi gì chứ?” Cảnh Giai Tuệ cụp mắt, nhẹ giọng thử thăm dò.

“Chỉ cần em thực hiện lời hứa với anh, rời khỏi Đồng Nhiên, anh đương nhiên sẽ không thất hứa, chỉ là…Em bây giờ làm hết thảy mọi việc như vậy, không phải là tốn công vô ích mà không nhận được một lời cám ơn hay sao? Đồng Nhiên rất không thích việc phụ nữ tùy tiện đứng ra làm chủ, nhúng tay vào chuyện làm ăn.”

“Hết thảy đều là tôi nợ anh ấy, phải trả hết tôi mới an tâm được, có muốn ném muốn vứt gì thì cũng là việc của anh ấy.Tôi chỉ cần biết là mình đã không còn nợ nần gì anh ấy nữa…”

Đầu bên kia yên lặng một lát rồi mới nhẹ nhàng nói : “…Hắn đối với em như vậy mà em vẫn còn nghĩ cho hắn…Nhưng mà, em không nợ hắn nữa, nhưng còn anh thì sao? Em không nghĩ sẽ trả nợ cho anh sao?”