Chương 61:


Giới hạn của bác sĩ cấp cứu
......
Ôn Dương và Trương Lộ Chi đến hiện trường mới phát hiện, hoá ra xe cứu thương của đội cấp cứu đang đậu bên ngoài tòa nhà dân cư.
Trương Lộ Chi nhìn Ôn Dương với vẻ quái lạ:
"Không phải Trung tâm Chỉ huy nói có một vụ tranh cãi sao? Sao tranh cãi mà lại kéo theo bác sĩ Giản tới?"
Khi lên cầu thang, Trương Lộ Chi khẳng định chắc nịch với Ôn Dương: "Chắc chắn là trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!"
Ôn Dương lườm Trương Lộ Chi cứ lảm nhảm mãi không thôi:
"Im miệng."
Giữa đêm giữa hôm, đến cả đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang cũng phải bật vì cậu.
Cửa phòng 401 trên lầu bốn mở to, tiếng tranh cãi truyền đến tai hai cảnh sát.
Đi sau Ôn Dương, Trương Lộ Chi tức giận hét lên, tiết lộ danh tính của mình: "Đừng tranh cãi nữa, cảnh sát đây."
Ôn Dương quay đầu nhìn Trương Lộ Chi như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
Khi nào người này mới hết giống một kẻ ngốc đây?
Những người trong phòng hiển nhiên đã nghe thấy tiếng hét của Trương Lộ Chi.
Hai người đàn ông ở độ tuổi 30 - 40 lần lượt ra gặp cảnh sát, nhưng vẫn chưa hết tranh cãi.
"Anh đừng nghĩ anh lớn hơn em hai tuổi là chuyện gì cũng bắt em nghe theo.

Vừa rồi bệnh tim của bố lại tái phát, mà anh vẫn không cho bố đi bệnh viện?"
"Bố muốn gặp mẹ lần cuối, không cho bố gặp, bố làm sao yên lòng?"
"Thật là ngu xuẩn!"
Ôn Dương tiến lên một bước:
"Im lặng hết cho tôi."
Theo như những gì nàng nghe được, "bệnh tim tái phát", "nhìn lần cuối", thế mà hai người con trai vẫn mải tranh cãi ở đây, đúng là không biết điều.
Ôn Dương và Trương Lộ Chi bước vào phòng, ông lão vừa lên cơn đau tim ban nãy đã có thể ngồi tựa vào đầu giường.
Bên giường, Giản Mộc Tư, Trần Phi, Lưu Dịch đều ở đó.
"Có chuyện gì vậy?"
Hai cô con gái của ông lão ít nóng nảy hơn hẳn hai người con trai ngoài kia.
"Cảnh sát, thật xin lỗi, xin hỏi tại sao cảnh sát lại đến đây?"
Những người ngoài phòng đang bận "cãi lý", thế người gọi cảnh sát là ai?
"Hàng xóm nhà anh chị báo cảnh sát, nói giữa đêm giữa hôm nhà anh chị cãi nhau quá lớn, nên bảo cảnh sát chúng tôi tới xem."
"Thật xin lỗi, cảnh sát, thật xin lỗi."
Ôn Dương xua tay, bắt gặp ánh mắt của Giản Mộc Tư.
"Ông ấy sao rồi?"

"Đỡ hơn một chút."
Chiếc cáng di động để ở cuối giường, nhưng ông lão lên cơn đau tim nằm trên giường không được đưa lên cáng.
"Chị đã đến đây lâu chưa?"
Trần Phi vội trả lời:
"Đã hơn hai mươi phút..."
"Hơn hai mươi phút mà vẫn chưa đưa bệnh nhân đi?"
Ôn Dương quay lại, kinh ngạc nhìn hai cô con gái của ông lão: "Hay là chậm trễ do hai anh em nhà này cãi nhau?"
"Không phải không phải, cảnh sát hiểu lầm rồi."
Thực sự không phải vì hai anh em đang cãi nhau không ngớt trong phòng khách, là do ông lão đang nằm trên giường kia.
Hai cô con gái thay nhau nói, chị một câu, em một câu, cuối cùng đã giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc.
Thì ra một tháng trước, bà chủ nhà này, tức là vợ của ông lão, bị đưa vào bệnh viện do đột ngột phát bệnh, hôm qua không may đã lìa đời.
Biết rằng cha bị bệnh tim, các con muốn lo xong việc tang mẹ mà không nói cho cha biết.
Ai ngờ, không biết có phải vợ chồng chung sống nhiều năm nên có thần giao cách cảm hay không, hôm nay ông lão khăng khăng muốn đi viện thăm vợ, không đi không được.
Trước tình thế cấp bách, cô con gái út đã nói ra sự thật về cái chết của người mẹ.
Ông già lập tức tái mặt, che ngực lại, ngồi trở lại trên ghế đẩu.
Gọi 120, đội cấp cứu tới rồi.
Sau khi thở Oxy, ông lão đã hồi phục rất nhiều.
Ngay khi Trần Phi và Lưu Dịch định khiêng ông lên cáng di động, ông dứt khoát không thở oxy nữa.
"Tôi phải nhìn bà ấy lần cuối! Bà ấy đi rồi, không thể để tôi đi cùng bà ấy đoạn đường cuối sao?"
Nhưng...
Thật ra đầu năm nay khi khám sức khỏe, bác sĩ khuyên ông nên đặt stent mạch vành*...
*Stent mạch vành: Stent mạch vành là một giá đỡ động mạch vành, có hình dáng như một ống lưới nhỏ.

Đặt stent mạch vành qua da (PCI) là thủ thuật can thiệp tim mạch không phải phẫu thuật, stent được chèn vào trong cơ thể để mở rộng các động mạch nuôi tim đang bị tắc nghẽn, giúp người bệnh cải thiện lưu lượng máu đến tim, giảm đau thắt ngực, giảm nguy cơ nhồi máu cơ tim.
Thấy ông lão rơm rớm nước mắt, đội cấp cứu lúng túng, hai cô con gái trong nhà cũng không biết phải làm sao.
Trong khi mọi người chưa thể đưa ra quyết định, hai anh em vừa lo chuyện hậu sự cho mẹ ở nhà tang lễ vội vã về nhà.
Người con cả suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng ủng hộ ước nguyện của cha mình.
Nhưng người em trai không chịu, mẹ đã mất rồi, anh không muốn lại mất thêm bố.
Hai anh em cãi nhau suốt, cãi to đến nỗi đến cả hàng xóm cũng không chịu nổi và phải gọi cảnh sát.
Sau khi nghe hết sự tình, Ôn Dương nhíu mày.
Vấn đề này......
Nàng thật không nên tự ý giúp đưa ra quyết định.
Hai người con trai, nghe ai cũng có vẻ khá hợp lý.

Mặc dù trong lòng nàng đã có đáp án, nhưng vì bệnh tình của ông lão lúc này, người quyết định nên là bác sĩ cấp cứu.
Ôn Dương vô thức nhìn sang Giản Mộc Tư, trong ánh mắt mang đầy sự tin tưởng và kính trọng.
Giản Mộc Tư quay đầu lại, xác nhận lại kết quả điện tâm đồ, sau đó đỡ ông già dậy:
"Sau ngày mai đến bệnh viện."
Là một bác sĩ cấp cứu, nhiệm vụ của Giản Mộc Tư khi lái xe đến hiện trường là cứu vớt thời gian điều trị và bảo đảm các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân trên đường đến bệnh viện.
Nhưng lần này, cô đã từ bỏ nhiệm vụ.
......
Hai người con trai vẫn cãi nhau inh ỏi trong phòng khách đương nhiên không nghe thấy những lời cha già nói trong phòng ngủ.
Ông lão nói:
"Dù có phải bò, tôi cũng phải bò đến đó".
"Tôi phải tiễn vợ tôi lần cuối."
"Cho dù phải đi cùng bà ấy, tôi cũng can tâm tình nguyện."
Sau khi tạm thời ổn định tình hình cho ông lão, Giản Mộc Tư đã cho phép ông lão thực hiện ước nguyện cuối cùng.
Được sự cho phép của bác sĩ cấp cứu, ông lão bước ngay đến bên giường:
"Mau, nhanh, các con, mang giày giúp bố!"
Hai cô con gái vội vàng ngồi xổm xuống xỏ giày vào chân bố.
Hốc mắt của hai người đều sưng lên, chỉ vì tâm nguyện của cha đã được toại nguyện.
Một ông lão xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại có một sự cố chấp khiến người ta cảm động như vậy.
Ba người của đội cấp cứu và hai cảnh sát rời khỏi phòng ngủ.
"Bác sĩ, cảnh sát, mọi người phải đi rồi sao?"
Người con trai út không đồng ý việc cha đi đưa tang chợt buồn rầu khi nhìn thấy chiếc giường cáng di động trống không.
Với một tia cố chấp cuối cùng, anh nghẹn ngào nói: "Tôi không còn mẹ, còn muốn tôi không còn bố sao?"
Ôn Dương dừng bước, chuyển sang đi tới cạnh người con trai út, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi các anh cãi nhau ở bên ngoài, không nghe thấy bố nói gì trong phòng.

Quyền lựa chọn nằm trong tay ông ấy, hai anh không nên thay ông lựa chọn.

Hai anh thông báo cho ông muộn đã là sai.

Hiện tại chỉ còn cách hoàn thành tâm nguyện của ông ấy, để ông nhìn thấy vợ lần cuối cùng.

Một người già tuyệt vọng đến mức nguyện bò đến với vợ, dù có bảo đưa đến bệnh viện cũng sẽ không chịu...!Cớ gì phải để lại cho ông thêm một mối di hận?
Giọt nước nơi khóe mắt người đàn ông rơi xuống, anh nắm chặt tay, xoay người đi, đẩy xe lăn ở góc phòng khách tới: "Bố ơi lên đi, con cùng anh cả đưa bố đến đó."

......
Hai ngày trước ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, công đoàn của Cục Công an và Trung tâm Cấp cứu đã phát quà cho các chị em phụ nữ trong đơn vị.
Đó là vé vào Công viên giải trí Trung Sơn nhân dịp Quốc tế Phụ nữ, mỗi người hai vé.
Vào ngày lễ, các chị em phụ nữ trong hai đơn vị đều được nghỉ một ngày.
Vì Ôn Dương và Giản Mộc Tư được nghỉ, các anh đàn ông con trai của đội tuần tra và đội cấp cứu cũng được nghỉ.
Sau đó, Kiều Mộ Quân đến ăn chực trong căn tin cũng biết chuyện này, không chỉ vậy, cô còn biết Cố Ngôn Minh cũng được nghỉ vào ngày 8/3.
Có cơ hội, người họ Kiều ngay lập tức kêu gọi mời mọi người có mặt tại căn tin tham gia hoạt động một ngày đến Công viên giải trí Trung Sơn.
Trương Lộ Chi và Trần Phi đương nhiên là hai nhân vật đầu tiên giơ tay tham gia.
Và thật bất ngờ, Lưu Dịch là người giơ tay tiếp theo, ngay sau hai anh em họ.
"Hê hê," Lưu Dịch ngượng ngùng gãi đầu:
"Con gái anh cứ đòi đi công viên giải trí..."
Lưu Dịch thật giống một người cuồng con gái.
Đến cả ngoại hình anh cũng giống cơ.
Trông thật thà chất phác như vậy, chắc chắn là một người cha tốt.
Lưu Dịch thay vợ và con gái báo danh tham gia hoạt động do Kiều Mộ Quân tổ chức.
Ôn Dương vốn định ở nhà trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi này.
Đọc sách, xem phim truyền hình và làm bất cứ điều gì thú vị hơn là đến Công viên giải trí Trung Sơn ở ngoại ô.
Nhưng khi nhìn Giản Mộc Tư, nàng đổi ý, nghĩ lại.
Hình như mình nhớ, trước đây có một đồng nghiệp từng đến Công viên giải trí Trung Sơn, bảo là trong Công viên giải trí Trung Sơn...
Có nhà ma!
Còn có NPC trong đó, người thật đến giả làm ma!
Kakaka~
Đôi mắt của sĩ quan Ôn cong lên, lộ ra mắt cười xinh đẹp thỉnh thoảng mới thấy một lần.
"Giản Mộc Mộc~"
Nàng đẩy đẩy Giản Mộc Tư ngồi cạnh đang thưởng thức bữa ăn một cách rất yên bình.
"Cùng nhau đi đi? Dù sao chị cũng có hai vé miễn phí.

Nếu chúng ta đi cùng nhau, sẽ tiết kiệm được hai vé cho mọi người."
Giản Mộc Tư ngước mắt nhìn Ôn Dương, Ôn Dương lập tức thu hồi ánh mắt gian xảo tươi cười ban nãy.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, Giản Mộc Tư vẫn phát hiện ra.
Giản Mộc Tư đoán rằng, viên cảnh sát đối diện có lẽ lại đang ấp ủ âm mưu nào đó.

Thế nhưng, cô vẫn nghiêng đầu, cười nhẹ:
"Được thôi."
Ôn Dương vỗ bàn:
"Vì mọi người đều đi, chúng tôi cũng đi."
"Chúng tôi?"
Kiều Mộ Quân nhướng mày, mỉm cười:

"Chúng tôi là ai? Báo danh xem nào."
"Tôi và Giản Mộc Tư."
Khi nói chuyện với Kiều Mộ Quân, Ôn Dương không còn gọi Giản Mộc Tư bằng biệt danh.
Kiều Mộ Quân cũng là người thích gọi người khác bằng biệt danh.
Một biệt danh "đáng yêu" như Giản Mộc Mộc, nếu như bị người khác gọi đến nghiện thì...
Ôn Dương cảm thấy mình sẽ mất đi đặc quyền duy nhất.
Thật kỳ lạ, nàng không muốn chia sẻ biệt danh "Giản Mộc Mộc" này với người bạn thân của mình.
Vì vậy Ôn Dương luôn gọi Giản Mộc Tư một cách nghiêm túc trước mặt Kiều Mộ Quân.
"Ố ồ ô, chúng tôi? Tôi cũng rất muốn làm chúng tôi với Cừu Cừu~"
Ôn Dương đẩy ra khuôn mặt buồn nôn của Kiều Mộ Quân ra.
Nàng ấy sẽ không bị rơi vào bẫy bởi kiểu trêu chọc nhưng mạo danh nịnh hót này đâu!
"Bà đâu muốn làm chúng tôi với tôi, bà đang muốn làm chúng tôi với anh trai tôi kìa!"
"Tôi có thể làm chúng tôi với bà trước, sau đó đợi Cố Ngôn Minh đồng ý, tôi sẽ làm chúng tôi với anh ấy."
"Thế tôi làm lốp dự phòng à? Cút đi!"
Kiều Mộ Quân sấn đến, chữ nịnh nọt viết hẳn lên mặt:
"A hèm, Cừu Cừu, người ta thật sự rất yêu bà mà! Nếu không có Cố Ngôn Minh, tôi nhất định sẽ nguyện ý chung giường chung chiếu với bà!"
"Trước khi bà muốn chung giường chung chiếu với tôi, bà không hỏi liệu tôi có muốn chung giường chung chiếu với bà không sao?"
"Lẽ nào bà có con giáp nào khác bên ngoài ư?"
Kiều Mộ Quân cười đen tối, tỏ ra vô tình liếc nhìn Giản Mộc Tư, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt của người kia đang ngẩng đầu lên lấy gia vị...
Hai người cùng vô thức rời khỏi tầm mắt nhau.
Ôn Dương đặt đũa xuống, sắc mặt nghiêm túc:
"Hay cho bà đã nhắc nhở tôi, đúng là nhà tôi có con tuất, hơn nữa không chỉ có một con."
"Sao lại nói người ta như thế? Người ta đâu phải là chó."
"Nói chuyện tử tế giùm! Nói thêm một câu buồn nôn kiểu đó nữa là tôi không giúp bà tán Cố Ngôn Minh nữa."
"Được thôi!"
Người phụ nữ mới ban nãy uốn éo điệu đà bên cạnh Ôn Dương lập tức sửa lại tư thế, đôi mắt to lấp lánh long lanh nhìn chằm chằm Ôn Dương: "Cảm ơn sĩ quan Ôn lấy việc giúp người làm niềm vui! Nếu bà thực sự cứu vớt một cô gái hơn hai chục xuân xanh đã lưu lạc hơn mười năm trong vũng bùn lầy, tôi nhất định sẽ tặng bà cờ thưởng"
Ôn Dương đảo mắt một cách chuẩn chỉnh,
"Tôi không cần bà tặng cờ thưởng! Tôi chỉ cần bà đừng đến ăn chực tôi nữa!"
......
Để khiến Kiều Mộ Quân sớm rời khỏi căn tin, ít lo chuyện bao đồng, bớt cứ rảnh rỗi là đến căn tin ăn chực, sĩ quan Ôn đã hao tâm tổn huyết liên hệ với các đồng nghiệp của Cố Ngôn Minh ngay tại chỗ.
Sĩ quan Ôn lanh trí lắm đấy!
Nếu như lại để nàng hẹn Cố Ngôn Minh, Cố Ngôn Minh chắc chắn sẽ không bị sập bẫy.
Vào lúc này, những đồng đội tốt mà trước đây Ôn Dương gặp trong đội phòng chống [email protected] túy đã trở thành mục tiêu giúp đỡ (lợi dụng phản bội).
Bữa tối vừa kết thúc xong đã có tin vui.
"Được rồi, chúng ta rời bàn đi.

Ngày kia 9 giờ, hẹn gặp lại ở công viên giải trí Trung Sơn.".

Chương 62:


Công viên vui vẻ


......


Vào ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3, người nào đó nói hẹn gặp tại Công viên giải trí Trung Sơn nhưng mới sáng ra đã xuất hiện dưới toà ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.


7 giờ sáng, Ôn Dương dựa vào bức tường gần xe của Giản Mộc Tư, cầm một bát mì thịt bò ăn ngon lành.


Ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng.


Để sạch sẽ hơn, sĩ quan Ôn cảm thấy rất cần thiết phải đến gõ cửa làm phiền Giản Mộc Tư, mượn phòng tắm của cô một chút.


Cửa vừa bị gõ, Giản Mộc Tư đã mở từ bên trong ra.


Ôn Dương cười he he:


"Chào buổi sáng, Giản Mộc Mộc, em đến mang bữa sáng cho chị."


Nàng cầm hai chiếc bánh sandwich trên tay phải, chỉ vào chiếc bình giữ nhiệt đựng sữa ấm trên tay trái.




Nàng ăn một bát mì bò có giá 15 tệ, nhưng chuẩn bị cho người ta bữa ăn miễn phí hoàn toàn được mang từ nhà đi.


Giản Mộc Tư nhướng mày, khó nói lên cảm xúc trong mắt là gì:


"Mì có ngon không?"


"......"


Viên cảnh sát Ôn tội nghiệp không biết rằng buổi sáng khi Giản Mộc Tư ra ban công lấy quần áo, vừa hay cô nhìn thấy ai đó đang đứng bên cạnh xe của cô và ăn mì một cách ngon lành.


Bất kể cảnh sát Ôn đứng ăn bao lâu, Giản Mộc Tư đứng bên cửa sổ ban công nhìn nàng bấy lâu.


Sĩ quan Ôn chỉ cho người ta ăn chay, nàng vô thức liế.m môi: "Em ăn mì thịt bò... không phải chị không ăn thịt đỏ sao?"


Câu nói này nghe có vẻ rất quan tâm đến người ta, lại còn biết người ta không thích ăn thịt đỏ.


Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương đang bận giả ngu, nhận lấy bữa sáng do Ôn Dương đưa cho, rồi đi đến bàn ăn.


Khi Ôn Dương theo cô đi qua phòng ngủ chính, nàng không hề tỏ ra tò mò chút nào.


Theo một cách nào đó, Ôn Dương dù vốn là cô bé tò mò, nhưng từ khi vào ký túc xá của Giản Mộc Tư, nàng hành xử vô cùng ngoan ngoãn.


Kể cả đó có là phòng của người khác, Ôn Dương cũng sẽ tôn trọng sự riêng tư của họ như vậy. Bản thân nàng là người tinh ý khi nhắc đến quyền riêng tư của người khác, nàng nhìn và đối xử với mọi người bằng sự đồng cảm và tôn trọng.


Ôn Dương không liếc ngang liếc dọc, điều này đã lấy được cảm tình của Giản Mộc Tư, người đang theo dõi nhất cử nhất động của nàng.




Khi kéo ghế ăn, Giản Mộc Tư cong môi thành một vòng cung nhỏ:


"Không phải em thích ngủ nướng trong những ngày nghỉ sao? Sao hôm nay hoạt bát thế? Hơn nữa hình như hoạt bát không đúng chỗ thì phải."


Ôn Dương hẹn với mọi người, nói là tập hợp tại công viên giải trí Trung Sơn, vậy mà hẹn một đằng, làm một nẻo, hiện giờ vô duyên vô cớ xuất hiện tại ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu, thật sự khiến người ta rất khó hiểu.


Giản Mộc Tư cắn một miếng sandwich nhỏ, vừa ngước mắt lên đã thấy rõ ràng Ôn Dương đang cười nham hiểm, bàn tay cầm cốc sữa của cô chợt khựng lại.


"... Muốn quá giang sao?"


Nụ cười của Ôn Dương càng nham hiểm hơn...


Giản Mộc Tư càng hiểu ra, hoá ra sĩ quan Ôn không hẹn một đằng làm một nẻo, mà là có dụng ý khác.


Giản Mộc Tư cau mày, trông có vẻ thực sự đang lấy làm tiếc: "Thật tiếc, hôm nay chị không định lái xe đi."


"Đừng tàn nhẫn như vậy mà Giản Mộc Mộc?"


Ôn Dương bĩu môi:


"Em từ ngàn dặm xa xôi không ngại khổ tới đưa bữa sáng cho chị, vậy mà đến cả chuyến xe cũng không đi nhờ được, sao em lại đáng thương hơn Kiều Mộ Quân thế này?"


"Hửm, Kiều Mộ Quân làm sao?"


Ôn Dương nhấc ghế lại gần Giản Mộc Tư một chút rồi ngồi xuống: "Vừa rồi con bé đến cùng em, con bé muốn đi nhờ xe Cố Ngôn Minh, còn em muốn đi nhờ xe chị, cho nên tối hôm qua chúng em song kiếm hợp bích, hẹn hôm nay cùng đến với nhau đi nhờ xe. Kết quả là... ban nãy vừa đến đồn cảnh sát, không thấy xe của Cố Ngôn Minh, cũng không thấy Cố Ngôn Minh. Chiến sĩ Cố Ngôn Minh tối qua về nhà ngủ rồi, hahahahaha~~~"


Mỗi khi sĩ quan Ôn chân thành cười lên, lại để lộ ra đôi mắt cười vô cùng xinh đẹp, cong cong tựa như vầng trăng lưỡi liềm.


Khi mắt cười xuất hiện, cả người nàng cũng sẽ trở nên mềm mại dễ thương...


Giản Mộc Tư nhìn, bỗng trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.


Trước đây, cô ấy cũng cảm thấy như vậy khi nhìn thấy những con vật dễ thương.


"Oa, Giản Mộc Mộc! Chị nuôi một con rùa thật sao?!"


Đi theo Giản Mộc Tư đến cửa xỏ giày, Ôn Dương lúc này mới phát hiện một chuồng nuôi rùa mà lúc vào cửa đã sơ ý bỏ lỡ.


Trong bể thuỷ tinh còn có cả tiểu cảnh trang trí...


Có đủ các loại tiểu cảnh khác nhau, bên cạnh đó là một con rùa dù bị chọc chọc cả ngày cũng không bước ra ngoài hai bước.


Con rùa này, rõ ràng được nuôi bởi một gia đình giàu có.


Giản Mộc Tư để kệ Ôn Dương chọc chọc vào mai của Big Boss...


Người đang mải chơi với con rùa rụt đầu nào đó sẽ không để ý đến loại đãi ngộ này, nếu như chị Chi Châu của Giản Mộc Tư ở đây, có lẽ sẽ bị cô âm thầm cằn nhằn vài ba lần.


Con rùa này lại còn là vật nuôi bầu bạn mà Chi Châu tặng cho Giản Mộc Tư khi đó.


Nhưng kể từ khi tặng đi, Chi Châu không bao giờ có cơ hội đến gần nó nữa.


"Nó có tên không?"


Hai mắt Ôn Dương long lanh, tràn đầy hy vọng nhìn Giản Mộc Tư: "Tuy có gọi thì nó cũng không nghe đâu, nhưng chị cũng nên đặt tên cho nó... đúng không?"


Hỏi xong, bản thân Ôn Dương cũng hoài nghi nhân sinh.





Một sinh vật không phải người luôn mang vẻ mặt vạn vật đều là hư vô như Giản Mộc Tư, liệu có tình thương bao la để đặt tên cho con vật không?


Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng Giản Mộc Tư sẽ làm vậy.


"Big Boss."


"Hả?"


Giản Mộc Tư phớt lờ ngữ khí vạn phần kinh ngạc của người phía sau.


Cô nhàn nhã mở cửa, dùng ánh mắt hỏi Ôn Dương, đi hay không?


Ôn Dương hiểu ý, chạy tót ra khỏi cửa.


"Chắc chắn đó không phải tên chị đặt đúng không... cho nên... chắc là con rùa này không phải do chị mua nhỉ."


Ôn Dương khẽ cười:


"Cả cái tên lẫn hành động của con rùa đều không giống chị."


Giản Mộc Tư quay đầu lại liếc nhìn Ôn Dương, không tiếp lời, nhưng Ôn Dương biết, đối phương đang ngầm thừa nhận lời của nàng.




Ôn Dương cố ý đứng dưới toà ký túc xá, tỏ ra đang do dự không biết nên bắt taxi hay đi tàu điện ngầm... Chờ đợi cho đến khi đèn xe của Giản Mộc Tư sáng lên.


Ê hê.


Viên sĩ quan Ôn nhanh nhảu chạy đến cửa ghế phụ: "Cảm ơn Giản Mộc Mộc đã cho em quá giang ~"


Với lời cảm ơn như vậy, đối phương không còn nước nào từ chối nữa.


Không cần biết Giản Mộc Tư có muốn hay không, cô chỉ còn cách đưa Ôn Dương đi cùng.


Thắt dây an toàn xong, Ôn Dương lại cười nịnh nọt: "Giản Mộc Mộc, chở một người cũng là chở, chở hai người cũng là chở. Chị xem, Kiều Mộ Quân đáng thương như vậy, mình đưa con bé đi cùng nhé?"


Giản Mộc Tư lườm người ngồi trên ghế phụ nào đó đang được voi đòi tiên, trông cô có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng vẫn đỗ xe ở cổng khu Cục Công an.


Ôn Dương gọi điện thoại cho Kiều Mộ Quân, không lâu sau, người chị em tốt xuất hiện ở cửa.


Ôn Dương nghĩ, lúc này mình không nên bỏ ghế phụ để xuống gọi Kiều Mộ Quân, nhỡ như...


Nhỡ như Giản Mộc Tư lái xe đi mất ngay khi mình ra khỏi xe thì sao?


Ôn Dương luôn cảm thấy, nếu đấu với Giản Mộc Tư, Giản Mộc Tư sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, cũng sẽ không dễ để nàng lợi dụng quá nhiều.


Kiều Mộ Quân vừa lên xe đã khóc lóc một tràng: "Cố Ngôn Minh sáng không về nhà, chiều không về nhà, cứ nhất nhất phải tối muộn mới về nhà là sao! Là ai đã nói 'Cục Công an là ngôi nhà thứ hai của tôi, tôi yêu công việc nhất' cơ? Huhuhu~~~"


Ôn Dương vô cùng khinh bỉ nhìn Kiều Mộ Quân qua gương chiếu hậu: "Mánh diễn xuất này của bà nên để dành đến lúc gặp Cố Ngôn Minh, bây giờ diễn trên xe với chúng tôi không phải rất lãng phí sao?"


"Còn nữa, nếu lát nữa khóc, phiền chủ tịch Kiều hãy nặn vài giọt nước mắt ra dọa người, chí ít cũng phải khóc như đoá hoa lê điểm vài hạt mưa. Bà khóc khô khốc như thế, làm gì có anh nào có thể động lòng trắc ẩn?"


Kiều Mộ Quân cười lạnh, choàng hai tay lên lưng ghế phụ.


Dù gì cũng là cảnh sát, thị lực và phản ứng của Ôn Dương đều vượt xa khả năng của Kiều Mộ Quân. Đầu Kiều Mộ Quân vừa cử động, sĩ quan Ôn đã vội cách xa chỗ ngồi, dán người vào tít góc xe.


Ôn Dương vốn định đắc ý, nhưng bị người ngồi ở ghế lái lạnh lùng liếc một cái.


"Ngồi yên."


Sĩ quan Ôn ngoan ngoãn ngồi lại ghế phụ.


"Á há há há há ~~~~~ Không ngờ cảnh sát Ôn lại có ngày hôm nay!!!"


Kiều Mộ Quân ôm bụng cười khằng khặc.


Cuối cùng cũng có người trị được Cừu Cừu, hehehe!


Bất kể bọn họ có quan hệ gì, fan CP đều có thể tưởng tượng ra một bộ tiểu tuyết tổng tài full HD đốn tim mọi con dân.


"Tôi đang tuân thủ luật giao thông, bà thì biết cái gì."


Rõ ràng sĩ quan Ôn-kiêu-ngạo không vui.


Nàng!


Làm sao một cảnh sát nhân dân không sợ tội phạm lại có thể vô thức nghe răm rắp theo một câu nói của ai đó!


Nàng!


Chắc chắn đã bị bát mì bò sáng nay làm nghẽn mạch máu não!


......


Tại phòng vé khu Công viên giải trí Trung Sơn, Trần Phi và Trương Lộ Chi đang xếp hàng mua vé, Lưu Dịch đứng cạnh hàng đợi cùng vợ và con gái.


Cố Ngôn Minh là người cuối cùng trong đội đến nơi.


Có trời mới biết tại sao, mọi người đều có mặt tại địa điểm lúc 9:00, chỉ có Cố Ngôn Minh được thông báo thời gian là 9:30.


Trong khi chờ đợi Cố Ngôn Minh, mọi người tranh thủ lang thang trong siêu thị ở bãi đậu xe.


Cả bọn đi mua sắm, để lại Ôn Dương và Giản Mộc Tư đứng ở cửa siêu thị trông trẻ.


Tiểu Duyệt Duyệt là học sinh lớp hai của trường mẫu giáo, được Ôn Dương nắm tay đi dạo quanh khu vực đậu xe trước siêu thị.


"Số lẻ."


"Số lẻ."


"Số chẵn."


"Số chẵn."


"Số chẵn."


"Số chẵn."





"Số chẵn."


"Số chẵn."


"Số lẻ."


"Số lẻ."


Những người lạ đi ngang qua chắc chắn sẽ nghĩ thật kỳ lạ, hai người một lớn một nhỏ kia đang làm gì vậy?


Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, sẽ thấy Tiểu Duyệt Duyệt đang chỉ vào biển số của từng chiếc xe.


Ra thế, số chẵn và số lẻ cuối biển số xe ăn khớp với số chẵn và lẻ mà hai người họ vừa nói.


Giản Mộc Tư cong môi, đứng tại cửa siêu thị nhìn chằm chằm vào hai bóng người càng lúc càng xa đang đếm số lẻ và số chẵn.


"Dê dê dê~~~ chúng ta đếm xong rồi!"


Ôn Dương ngồi xổm xuống đập tay với cô bé đang vui mừng nhảy tưng tưng lên tại chỗ.


"Duyệt Duyệt thật giỏi, nói đúng hết nè."


"Thật giỏi ~ thật giỏi ~"


Cô bé ôm chầm lấy Ôn Dương, vui vẻ hôn lên má Ôn Dương.


Ôn Dương lập tức che một bên má, tỏ vẻ kinh ngạc.


Hành động này của nàng khiến cô gái nhỏ ngừng nhảy múa, ngơ ngác nhìn Ôn Dương.


"Còn bên này nữa~"


Ôn Dương chỉ vào bên má chưa được hôn kia:


"Để khen chị cũng rất giỏi, Duyệt Duyệt cũng phải hôn bên này nữa."


Giản Mộc Tư chợt cười phì.


......


Để một đứa trẻ 4 tuổi gọi một người phụ nữ 31 tuổi là "chị"?


Cảnh sát Ôn thật đáng xấu hổ với người dân.


Chưa kể, Ôn Dương cũng tự xếp mình vào hạng chị đẹp.


Mới vừa nãy thôi, đây là lần đầu tiên Lưu Duyệt nhìn thấy chị gái còn xinh đẹp hơn cả giáo viên mẫu giáo, hơn nữa còn có tận hai chị.


Cô bé lập tức trốn sau lưng bố Lưu Dịch, ngượng ngùng nắm lấy quần bố:


"Bố, bố"


Giọng nói ngây thơ đáng yêu gọi bố.


Thấy cô bé đỏ mặt, cảnh sát Ôn không biết ngượng ngùng ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, làm cô bé càng thêm thẹn, nhất quyết muốn chui vào lòng Lưu Dịch.


"Hi, Duyệt Duyệt, chị là..."


Ôn Dương liếc ngang liếc dọc,


Có Giản Mộc Tư đứng cạnh, nếu mình dạy trẻ nhỏ gọi mình là "chị"...


Có vẻ như có gì đó sai sai.


Mãi cho đến khi cô bé xấu hổ lộ ra nửa cái đầu, lén nhìn Ôn Dương và Giản Mộc Tư qua khe giữa hai cánh tay cha mình, Ôn Dương mới mở lời hỏi một câu.


"Đối với những cô gái xinh đẹp, em nên gọi là chị, vậy thì Duyệt Duyệt thấy nên gọi chị là chị hay là cô?"


"Chị!"


Khóe môi của sĩ quan Ôn cong vút lên.


Trẻ con bây giờ đúng là những mầm non tương lai của Tổ quốc.


Thật dễ thương!


Thẳng thắn, dám nói sự thật!


Ôn Dương lập tức vươn tay đón lấy cô bé nhỏ từ trong lòng Lưu Dịch.


Tiếng gọi "chị" không chút do dự nào của cô bé đã khiến tất cả những người lớn có mặt tại hiện trường vô cùng thích thú.


Thấy người lớn cười, cô bé càng thêm gan dạ, cô bé bò lên vai Ôn Dương, ngắm nhìn Giản Mộc Tư rất lâu.


Sau khi đắn đo mãi, cô bé nghĩ đến phép lịch sự mà cô giáo và mẹ đã dạy: khi thấy người lớn là phải chào, như vậy mới lễ phép. Ngay cả với những người không thích cười như mấy ông bảo vệ ngoài đường, vẫn phải lễ phép với họ.


"Chị."


Lần này, cô bé gọi chị với Giản Mộc Tư rất tự nhiên.


Ôn Dương nghe vậy, quay đầu lại nhìn Giản Mộc Tư, buồn cười nói: "Giản Mộc Mộc, chị phải cảm ơn em vì đã cho chị nhận danh xưng 'chị' miễn phí."


Nàng ghé sát vào tai Lưu Duyệt, thì thầm hỏi:


"Em thấy chị ấy xinh đẹp à?"


"Dạ~"


Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.


Dù ngoài miệng không nói lời khen, nhưng Ôn Dương vẫn âm thầm like cho Lưu Duyệt.


Đứa nhỏ này đúng là có khiếu thẩm mỹ từ nhỏ, gu thẩm mỹ rất khá, lợi hại lợi hại.


Chương 63:


Kẻ nhát gan và người dũng cảm


......


Khi Cố Ngôn Minh đến địa điểm hẹn ở cổng Công viên giải trí Trung Sơn, anh ấy đã bị sốc trước hàng người xếp hàng chờ ở cổng.


Nhìn cô em gái đang cười nham hiểm với mình, Cố Ngôn Minh mới nhận ra mình lại bị Ôn Dương gài bẫy, lại còn đoàn kết với đội chống m.a túy "phản bội" anh.


Anh em cái gì?


Bảo cái gì mà "con nhà tôi lâu lắm chưa gặp chú Cố, nó nhớ chú Cố Quá, muốn nhờ chú Cố dạy chơi trò bắn súng bóng bay"?


Tất cả đều là dối trá!


Dối trá!!!


Kiều Mộ Quân cười tủm tỉm tới đón:


"Cố Ngôn Minh, vé của anh đây ~"


Đội trưởng Cố nhìn xuống vé công viên giải trí, lập tức nhận ra rằng mọi người trên thế giới này đều không đáng tin cậy.


Vậy còn những lời thề đầu tiên thầy nói khi mới vào chi đội chống m.a túy thì sao?




Trong công tác phòng chống m.a túy không hề có người nào đáng tin cậy, người đáng tin cậy nhất luôn là người trung thành với sự nghiệp.


Sau khi Kiều Mộ Quân quay đi, đội trưởng Cố nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ.


Ôn Dương giơ hai tay lên, tỏ ra rất vô tội:


"Hoạt động này là do Kiều Mộ Quân đề xuất nha~"


"Nhưng người lừa anh đến đây là em mà?"


Đội trưởng Cố hừ lạnh.


Biết là Kiều Mộ Quân có bản lĩnh phi thường, nhưng cô ấy sao có thể "giở trò" với các anh em trong đội phòng chống m.a túy?


Ánh mắt Ôn Dương ngây thơ vô tội:


"Anh đang đổ oan cho em đó ~ Em đã nói rồi, Mộ Quân là giám đốc bộ phận tiếp thị và quan hệ công chúng của công ty... là quan hệ công chúng đấy, em không nghĩ cô ấy gặp khó khăn trong việc nhờ cậy mối quan hệ để đưa anh đến... "


Làm gì được nữa đây?


Có đứa em gái đánh không được mà mắng cũng không xong, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào bụng.


Cố Ngôn Minh tỏ ra bình tĩnh nhìn sang Kiều Mộ Quân dẫn đầu hàng ngũ kia...


Người phụ nữ này...


......


Vào công viên giải trí, đi theo chiều kim đồng hồ, cách đó không xa có một tòa nhà trông rất đáng sợ nằm bên đường.


Rất rõ ràng, đây chính là nơi được cho là ngôi nhà ma có NPC*.


*NPC: Được viết tắt từ Non-player character, được gọi nôm na là các nhân viên hoá trang làm ma.




Vì gia đình Lưu Dịch có con nhỏ, đương nhiên không thể đồng ý với lời đề nghị đến chơi ngôi nhà ma của Kiều Mộ Quân.


Những người còn lại (tức là Ôn Dương) kéo Giản Mộc Tư xông lên xếp vào hàng.


Thật ra, Kiều Mộ Quân không có ý tưởng đi xem ngôi nhà ma, mà là được Ôn Dương nháy mắt ra hiệu...


Viên sĩ quan Ôn-ranh-ma nhìn vào đôi mắt của đầu lâu xấu xí phát ra tiếng kêu lộc cộc lộc cộc.


Nếu mình đề nghị đi nhà ma, chẳng phải ai cũng sẽ biết âm mưu của mình sao?


Để che giấu sự phấn khích thầm lặng nho nhỏ của mình, Ôn Dương huých huých Kiều Mộ Quân đang bận trêu chọc Cố Ngôn Minh.


Đúng là chị em, nháy mắt cái là biết ngay đối phương muốn làm gì.


Ba thành viên trong gia đình Lưu Dịch chọn ngồi trên chiếc ghế dài ở lối vào ngôi nhà ma, những người còn lại xếp chồng ba lô lên nhau để bên cạnh ghế.


Cô bé Lưu Duyệt tỏ ra tiếc nuối thấy rõ...


Muốn theo chân ba chị gái xinh đẹp, nhưng mà...


"Chị gái" thứ ba kia, đây là do Kiều Mộ Quân chủ động xin được xưng hô như vậy.


Ban nãy sau khi mua sắm xong trong siêu thị, Kiều Mộ Quân đã dạy Lưu Duyệt gọi mình là "chị".


Cũng vì lý do này, sĩ quan Ôn cảm thấy sâu sắc rằng nàng và Kiều Mộ Quân tuy là bạn nhưng chắc chắn khác loài.


Vì chí ít, nàng không vô liêm sỉ lộ liễu như Kiều Mộ Quân.


......


Ở lối vào ngôi nhà ma, những người bạn chia thành từng nhóm nhỏ, xếp hàng đợi đến lượt.


Trên bảng gợi ý viết:


Trong ngôi nhà ma có thể xuất hiện những sinh vật sống, xin đừng động tay động chân.


Ôn Dương bước đi theo cách mà nàng tự cho là tự nhiên, phóng khoáng nhất, nhưng thật ra tim nàng đang đập thình thịch thình thịch.


Sĩ quan Ôn luôn có cảm giác "kính cẩn" với bất cứ thứ gì có liên quan đến ma.


Nếu không phải vì "kính cẩn", thì trước đây liệu nàng có bị Giản Mộc Tư cười chê chỉ vì một bộ phim kinh dị không?


Vì Giản Mộc Tư không kính cẩn với những con ma, nên cô mới không sợ phim ma.


Ôn Dương đang đánh cược.


Nàng đang đánh cược rằng Giản Mộc Tư có lẽ sẽ kính cẩn với những thứ sờ được thấy được, chứ không phải những thứ hư ảo rỗng tuếch như những con ma trên màn ảnh rộng. Có lẽ, người ta sợ những "con ma" thấy được sờ được, lại còn biết lao đến hù doạ.


Vì vậy, với sự "kính cẩn", cảnh sát Ôn quyết định đến công viên giải trí và dẫn một nhóm người vào ngôi nhà ma ám.





......


Để tránh mỗi đội gặp mặt nhau, cũng như cho NPC đủ thời gian chuẩn bị, mỗi đội cần cách nhau 10 phút mới được tiến vào nhà ma.


Hai anh em tự xưng là tinh thần bất khuất không sợ trời cũng chẳng sợ đất, đã kinh hã cứng đờ tại chỗ chỉ trong vòng 5 phút sau khi bước vào ngôi nhà ma.


Con đường phía trước bị thu hẹp lại, cần phải chui vào một cái lỗ trong hang...


Hai anh em bật đèn pin lên soi cửa hang theo phản xạ...


"Á!"


"Áa!"


Những tiếng hét khàn khàn giật bắn mình phát ra từ hai người đàn ông đang sợ hãi trước linh vị bài.


Trương Lộ Chi run cầm cập nấp sau lưng Ôn Dương, kéo ống tay áo Ôn Dương: "Đại... đại ca, cứu em, chúng ta quay về đi?"


Quay về?


Ôn Dương tự bắt mình phải bình tĩnh lại.


Mượn ánh sáng từ đèn pin cầm tay, nàng nhìn thấy Giản Mộc Tư ung dung đi ngang qua như không có gì xảy ra.


Quay về cái meo meo ấy!!!


Giản Mộc Tư vẫn chưa sợ!


Về là về thế nào! Nhất quyết không thể quay về!


Trong bóng tối mờ mịt, Ôn Dương đá nhẹ Trương Lộ Chi, cố rèn sắt khi còn nóng:


"Trương Lộ Chi, dù gì thì cậu cũng là một cảnh sát và là một người đàn ông. Ra dáng chút xem nào? Ma thì có gì đáng sợ cơ chứ?"


"Áa!"


Lần này, là Trần Phi đã bị tiếng leng keng từ thiết bị trong nhà ma rơi xuống làm cho hét lên thất thanh.


Ôn Dương run lẩy bẩy theo, cơn tức nghẹn trong cổ họng. Thử đọc t????u????ện không quảng cáo tại — TRuMTR ????????eN.????N —


"TRẦN PHI!"


Ôn Dương trút hết cơn giận do bị doạ hết hồn lên hai anh em đang mải la hét ầm ĩ.


"Hai người định thế nào đấy? Một cảnh sát, một người trong đội cấp cứu 120, đã gặp hết 7749 tình huống sinh tử mà lại sợ ma?"


"Sợ sợ sợ sợ sợ sợ sợ sợ..."


"Sợ sợ sợ sợ sợ sợ sợ sợ..."


"Haha~"


Nhân cơ hội vừa đi vừa nắm lấy ống tay áo của Cố Ngôn Minh, Kiều Mộ Quân thấy hai anh em dở hơi trước mặt thật buồn cười:


"Hai người đang rap đấy à?"


Tự xưng là bản thân không sợ ma, vậy mà Ôn Dương vẫn đang vừa đi vừa nắm tay Giản Mộc Tư...


"Đi theo em, em dẫn đầu."


Chỉ là khi dẫn đầu chui vào hang, nàng cắn chặt môi dưới.


Lỡ như lát nữa có gì đó xuất hiện thật thì sao...


Nắm lấy Giản Mộc Tư để nhắc nhở bản thân, rằng nàng vẫn có thể...


Nàng vẫn vẫn có thể kìm lại, không được hét lên!


Ra khỏi hang, vậy mà không có con ma nào xuất hiện như trong tưởng tượng...


Ôn Dương thở phào nhẹ nhõm.


Con đường phía trước vẫn rất tối tăm, hai bên vách tường giăng đầy xương cốt gãy vụn.


Để đề phòng những vật thể không xác định đột ngột xuất hiện khi ánh sáng loé lên và tránh gây ra sự hoảng loạn không cần thiết, Ôn Dương chiếu đèn vào tất cả những thứ trên mặt đất ở phía trước.


Chiếu đèn vào mặt đất, chứ đừng nhìn những mảnh xương sọ trên hai bên tường nhuốm đầy máu khô...


NPC sẽ không nhảy từ mặt đất lên đâu nhỉ?


Ở ngã tư tiếp theo, trước ánh đèn chợt xuất hiện một người.


Ôn Dương chiếu đèn lên trên...


giày thể thao, quần jean...


Ơ, những người từ đội trước bị mắc kẹt ở đoạn này lâu như vậy sao?


"Á á á~~~~"


Bốn mắt chạm nhau với cương thi đẫm máu, tim Ôn Dương suýt chút nữa thì ngừng đập, quên cả hét toáng lên.


Những tiếng kêu toáng lên hoàn toàn phát ra từ phía sau nàng, cũng không phải do Giản Mộc Tư hét.


Cương thi bắt đầu đuổi theo mọi người, cả đội bị doạ sợ khiếp đảm, chạy tán loạn chia năm xẻ bảy...


Hai anh em Trương Lộ Chi và Trần Phi kéo nhau chạy, vừa chuồn cái đã mất hút nơi cuối hành lang với tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay.


Còn Ôn Dương, nàng kéo Giản Mộc Tư trốn vào trong một căn phòng trống tình cờ gặp ở bên đường.


Trong phòng có một cái tủ để không.


Đã đến lúc như này, nhưng cô nàng gan bé vẫn nhớ phải nhường Giản Mộc Tư vào trước.


Chỉ có Cố Ngôn Minh và Kiều Mộ Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ.


Kiều Mộ Quân muốn bỏ chạy, nhưng Cố Ngôn Minh vẫn đứng yên không đi.


Đội trưởng Cố liếc nhìn cương thi mặt mày gớm ghiếc, giơ tay lên quẹt vết máu trên đầu cương thi, hai ngón tay vo vo vào nhau, sau đó nhặt chiếc điện thoại Trương Lộ Chi làm rơi trên mặt đất lên, chiếu vào cương thi đang trừng mắt giận giữ nhìn anh.





"Độ nhớt khá đấy, trông giống máu thật lắm."


"Pfff~"


Kiều Mộ Quân cười ngay tại chỗ mặc dù mới vừa kinh hãi một phen.


Bệnh nghề nghiệp của Cố-thẳng-nam trong ngôi nhà ma ám buồn cười quá.


Đến cả miệng của cương thi cũng muốn cong lên...


Khoé miệng cương thi gớm giếc giật giật, dừng khoảng chừng là vài giây sau, hắn mới lấy lại ý thức mình là NPC.


Giơ tay giơ chân lên, trở về tư thế cương thi cứng ngắc, trong miệng không ngừng phát ra tiếng "Hú ~ oà"


Cố Ngôn Minh cau mày: "Diễn cương thi mà hú như sói làm gì vậy?"




Có lẽ nhận ra mình đã gặp phải "kẻ nhẫn tâm", tên cương thi chán không muốn chơi với Cố Ngôn Minh nữa.


Hắn lặng lẽ đi qua Cố Ngôn Minh và Kiều Mộ Quân, nấp trở lại trong cánh cửa ẩn hình bên bức tường.


Bên kia, Ôn Dương trốn trong tủ đang dán sát vào khe cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.


Còn Giản Mộc Tư, người không hiểu sao mình bị kéo vào tủ, thì đang nhìn Ôn Dương và thầm cười trong bóng tối.


Người đang tập trung nghe ngóng đương nhiên không nhận thấy cơ thể mình đang vô thức run lên.


Ôn Dương cứ nghĩ rằng đó là cơn rung chấn do các yếu tố bên ngoài, nhưng thật ra là do cơ thể nàng đang run.


Về điểm này, do bị nàng ấy nắm chặt cổ tay, Giản Mộc Tư có thể nhận ra rõ.


Giản Mộc Tư đưa cánh tay còn lại lên, do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt lên vai Ôn Dương.


Cô vỗ vai nàng:


"... Có lẽ nó đi rồi...không sao đâu..."


Thật không dễ để Giản Mộc Tư có thể nói những lời an ủi đơn giản như vậy.


Có những lời mà người khác rất dễ nói ra, nhưng đến miệng cô lại trở nên thật khó nhằn.


Ôn Dương bỗng rùng mình một cái, sau đó vội vàng cười với Giản Mộc Tư ở phía sau.


Nụ cười đó chỉ có thể tự nàng lừa dối nàng.


"... Tại em thấy ở đây có một căn phòng... Em muốn vào xem có gì thú vị không..."


Giản Mộc Tư lặng lẽ thở dài.


Những lời lừa gạt con nít như vậy, chỉ có sĩ quan Ôn mới nói ra được.


Cô không vạch trần lời nói dối rõ như ban ngày của ai đó, chỉ đổi chỗ cho Ôn Dương, định mở chiếc tủ có thể chứa ba người này ra.




Nhưng trước khi cô kịp động tay, Ôn Dương đã chủ động mở cửa tủ ra trước.


Tuy ăn nói xà lơ, nhưng khi đối mặt với "nguy hiểm", Ôn Dương vẫn vô thức muốn đi trước Giản Mộc Tư.


Ôn Dương chiếu đèn pin kiểm tra một lượt nội thất ở trong phòng.


Thật ra, ngoại trừ vài cái bàn tay máu me đáng sợ ra, không còn thứ gì khác nữa.


Nhưng...


Đằng sau tủ quần áo này có gì?


Có lẽ ẩn chứa manh mối nào đó sao?


Ôn Dương cẩn thận lui về phía sau, ánh đèn pin cũng theo đó mà run rẩy, khi quay đầu nhìn về phía Giản Mộc Tư, nàng đột nhiên sửng sốt...


"Đừng động đậy!"


Ôn Dương nâng tay của Giản Mộc Tư lên, nhìn qua:


"Tay chị bị thương lúc nào đây?"


Giản Mộc Tư nhất thời chưa kịp trả lời, Ôn Dương sốt ruột, nhẹ nhàng kéo cổ tay kia của cô rồi dẫn ra khỏi phòng.


Đi ra được hai bước, lại vội lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Giản Mộc Tư: "... Khăn giấy không được."


Ôn Dương sợ vụn khăn giấy sẽ dính vào vết thương, thế nên lại cất khăn giấy đi.


"Ôn Dương, chị không bị thương."


Giản Mộc Tư rất chắc chắn rằng cô không có bất kỳ vết thương nào trên tay.


Vậy máu đến từ đâu?


Cô nghĩ lại một lúc, có lẽ trong tủ có máu, có lẽ bị dính vào một ít khi trốn trong tủ.


Nhưng người đang hùng hổ đi trước rõ ràng không tin vào điều đó.


Người đó vội vội vàng vàng dẫn đường đi trước, không dừng lại một bước nào.


Sĩ quan Ôn mới ban nãy còn sợ chết khiếp trong bóng tối, giờ đây đã trở thành một bậc thầy săn ma.


Cương thi, ma nữ áo trắng, xác ướp, ba thể loại ma lần lượt đến chào hỏi cũng không thể khiến nàng sợ hãi.


Khi ma nữ áo trắng đuổi theo họ, Ôn Dương thậm chí còn ra lệnh với nữ quỷ trang điểm mặt trắng bệch điểm vài vết máu: "Tránh ra!"


Thật là một sĩ quan cảnh sát bá đạo.


Trong ba khu vực của ngôi nhà ma, trong khi Trương Lộ Chi và Trần Phi vẫn đang bị đuổi chạy thục mạng tại khu vực 2, Ôn Dương và Giản Mộc Tư đã xuất hiện ở lối ra ngoài.


Đèn ở lối ra chiếu sáng chói mắt, vết máu trên tay Giản Mộc Tư cũng mờ đi rất nhiều.


Lúc này Ôn Dương mới nhìn rõ vết máu giả trên tay Giản Mộc Tư, lập tức ngượng chín mặt.


"...E hèm... Ban nãy em dẫn đường không tệ, nhỉ?"