"Anh đã bao giờ yêu em chưa? "

"Chưa bao giờ. "

"Thế, anh có yêu cô ấy không? "

"Luôn luôn yêu. "

"Thế, anh có bao giờ hối hận khi cưới em không? "

"Có. "

"Thế, nếu em biết mất khỏi nơi này, anh sẽ cảm thấy vui chứ? "

"Sẽ vui. "

Nước mắt Ôn Noãn chảy dọc xuống khoé môi, mặn chát, đắng ngắt, cô đứng ở mép sân thượng, gió thổi lất phất làm bay bay chiếc váy trắng tinh của cô. Cả người Ôn Noãn hơi lảo đảo như thể chỉ một giây nữa thôi, cơn gió trong màn đêm lạnh lẽo này sẽ cuốn cô đi mất.

"Cô đừng gây rối cho tôi mãi như thế được không?

Hắn đứng nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, khuôn mặt vô cùng nóng giận.

"Nếu em không làm như vậy liệu anh có để tâm đến em không? "

Cô dùng giọng nói có chút khản đặc của mình thét lên.

"Em là Ôn Noãn, không phải Từ Tuyết. Xin anh hãy nhớ cho rõ. "

Xin anh đừng biến em thành bản sao của cô ấy, vì em bị dị ứng với tôm, vì em không hề thích hoa hồng, vì em không biết hát. Em là Ôn Noãn, không phải Từ Tuyết...

Trình Tranh nhướng mày khinh thường không đáp lời. Hắn dám chắc rằng cô sẽ chẳng dám nhảy xuống đó đâu. Vì hắn thấy cơ thể cô đang run lên từng hồi trước tiếng hú lên của gió. Trình Tranh nhếch khoé môi, con mắt âm độc lướt qua người cô vài giây rồi dừng lại trên màn hình điện thoại.

"Từ Tuyết gọi tôi rồi, cô cứ ở đó chơi một mình đi. "

Hắn đút tay vào túi quần, nhanh chóng bước đi.

Ôn Noãn lạnh người vẫn đứng đó. Trái tim co rút lại vì đau đớn. Hoá ra hắn lại nghĩ rằng cô không dám nhảy xuống.

"Trình Tranh, vĩnh biệt. "

Ôn Noãn cắn răng, sau đó dứt khoát nhảy khỏi sân thượng, cả người cô cơ hồ như bay giữa làn gió xoáy, chao đảo nghiêng ngả, cuối cùng "Bịch " một tiếng rơi xuống ngay chiếc xe đen của hắn.

Máu tươi của cô vấy bẩn làn váy trắng tinh, tựa như từng đoá hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm đen. U ám, đẹp đẽ đến tang thương.

Hắn nhìn cánh tay mảnh khảnh nhuộm đầy máu trên nóc xe đang thòng xuống, trong lòng chấn động một phen.

Cô thực sự đã nhảy lầu tự vẫn!

#còn