Tim Đậu Ngọc Đào như rớt xuống hầm băng, miệng lấp bấp không biết nói gì.

Đột nhiên cô ta liếc mắt nhìn Hoàng Sa đang ung dung hóng hớt, cảm thấy lồng ngực tức tới phì nổ.

“Nói đi em có quen tôi không?” Khương Liệt quan sát sắc mặt của cô ta, lạnh lùng nói.

“…Em, là do..hic, Tiểu Sa, cô ấy…” Đậu Ngọc Đào biết cô ta tránh không được kiếp nạn này, liền kéo chân con tiện nhân kia chết cùng mình.

“Cô ta thì làm sao?” Khương Liệt ánh mắt âm u bắn về phía nữ nhân đối diện.

“Là do hic, …Cô ấy bảo em tìm người khác để khiến anh ghen tị,…cho nên…” Hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt ấm ức, đã vậy hành động của cô ta như bị bạn thân phản bội, đau tới tận tâm can.

“…” Hoàng Sa đang hóng chuyện.

Phương Duệ không hiểu tại sao Đậu Ngọc Đào lại kéo nữ nhân kia vào, nhưng vì thú vị nên hắn cũng không định mở miệng giải thích mà chỉ im lặng đứng ngoài.

“Là cô?” tầm mắt lạnh lùng của Khương Liệt đảo qua lại trêи người Hoàng Sa.

Cô là vì muốn chia cắt hắn và Đậu Ngọc Đào nên làm vậy, hay là vì yêu hắn mà tính kế Đậu Ngọc Đào?

Nếu Hoàng Sa mà biết được hắn đang nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ tặng cho hắn một cái liếc mắt khinh bỉ: Hai cái này thì có khác gì nhau?

“…” là thế giới này quá đảo điên hay là sáng nay lão nương rời giường không đúng cách? Có biết cái gì là khiêm tốn không! Có biết cái gì là tích chữ như vàng không!

Khương Liệt thấy cô im lặng ‘thừa nhận’ thì chắc chắn suy đoán của mình.

Ha yêu hắn tới như vậy sao, không tiếc mà còn tính kế lên đầu Đậu Ngọc Đào, thật là quá si tình rồi.

“Tôi cần một lời giải thích.” lời này là Khương Liệt nói với Hoàng Sa.

“Nếu tôi nói tôi không biết gì cả và là người không liên can thì anh có tin không?” Hoàng Sa đi hóng hớt chuyện người ta lại bị người ta đổ oan lên đầu, thật là không biết nói gì.

Khương Liệt còn chưa kịp mở miệng thì bị tiếng gào khóc của Đậu Ngọc Đào lấn át.

“Tiểu Sa! Uổng công tôi tin cô như vậy, cô nói giúp tôi là như vậy sao, sao cô lại nỡ đối xử với tôi như vậy, tôi biết rằng cô thích Liệt, nhưng bọn tôi là thật lòng bên nhau, xin cô đừng quấy rầy bọn tôi nữa…” Đậu Ngọc Đào khóc muốn hết nước mắt, kể từng tội lỗi đáng phanh thây của Hoàng Sa ra.

“…” Cho ta chết đi.

Mà kẻ liên can trở thành không liên can như Phương Duệ lại không mở miệng nói nửa lời.

Hoàng Sa bị ba người này và toàn bộ kẻ ăn trong nhà hàng tặng cho một ánh mắt khinh thường.

“A, thì ra là muốn quyến rũ bạn trai người ta.”

“Thật không biết liêm sỉ là gì mà.”

“Con gái tôi mà như vậy chắc tôi luộc nước sôi từ trong trứng.”

Điều hối tiếc cả đời của Hoàng Sa là chấp nhận bao tên khốn Khương Liệt đi ăn!

“Này, tôi nói cô nghe nha, cô có quá vô liêm sỉ không vậy, cô cướp vị hôn phu của tôi thì thôi đi, đã vậy còn cố hãm hại tôi ở chỗ làm, khiến tôi mất việc,… cô hết cặp nam nhân này rồi tới nam nhân khác, đều sài cho thực dơ bẩn rồi muốn đổ lên người tôi? thử hỏi tôi có quan hệ gì với cô, đừng có suốt ngày mà ám tôi, còn nữa nam nhân cô từng sài qua là thứ cặn bã mà tới tôi cũng không thèm! Vậy nên tất cả các người đều cút hết đi!” Hoàng Sa tức giận đứng lên, chửi một trận cho đã đời rồi lủi thủi bước đi.

Mả cha nó! hôm nay coi như ta xui, đừng để ta gặp lại bọn ngươi nữa, nếu không… Nếu không…

Nhiều khi Hoàng Sa cũng tự hỏi, làm nữ phụ là sai sao? Là nữ phụ thì không có cho mình một người để yêu thương sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy…

….

Hoàng Sa chạy đi bỏ lại ba người ở đó, Đậu Ngọc Đào thì xanh mặt không biết nói gì.

Đột nhiên cô ta như nhớ ra gì đó, đảo mắt nhìn Phương Duệ một thân âm trầm, chết tiệt! Cô ta sao lại quên mất tiêu hắn cũng ở đây.

“A? Tôi không biết mình là kẻ phòng hờ đấy.” Phương Duệ lạnh nhạt quét mắt nhìn cô ta một cái.

Cái thứ đàn bà này hết giá trị lợi dụng rồi.

Vừa nói xong câu đó, Phương Duệ liền lạnh lùng nói câu chia tay với Đậu Ngọc Đào.

Hắn tìm được đồ chơi mới rồi nha.

Phương Duệ vừa đi liền còn hai người ở lại, Đậu Ngọc Đào lúng túng không biết nói gì, trong lòng thì thầm nhỏ máu vì mất đi miếng thịt béo bở.

“Nói đi, vì sao em làm vậy?”

“Liệt, em không cố ý, anh phải tin em, đời này em chỉ yêu anh thôi…”

….

Phương Duệ đuổi theo con mồi mới của mình, hắn đứng từ xa nhìn cô, cũng có hơi thích thú nhìn cô hòa mình vào dòng người.

Bỗng trời đổ mưa to, mọi người hốt hoảng chạy tìm chỗ trú, chỉ có đúng một nữ nhân run rẩy đứng giữa biển người không biết đi về đâu.

Ông trời là đang cười nhạo ta đó sao, tới ông mà cũng muốn chơi ta?

Hoàng Sa khịt mũi coi thường, giơ ngón giữa lên trời biểu thị tâm trạng.

Ông cứ đứng đó mà coi đi, coi ta sống như thế nào, Hoàng Sa ta nhất định sẽ là người sống thoải mái, sung sướиɠ nhất thế gian!

Mà mọi hành vi của cô đều rơi vào hết trong mắt nam nhân đang đi theo.

Hắn cũng không trú mưa, cứ đứng từ xa nhìn cô, một con thú nhỏ lạc lõng không tìm được lối đi.

Chân cô cứ bước đi, như đi trêи con đường vô tận, đi cho tới khi trời đã bị sắc tối bao trùm.

Mẹ nó, lão nương vậy mà lạc đường, tên khốn kiếp kia chở lão nương tới nơi xó xỉnh nào vậy!?

__________________________