“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi,… Con đau lắm…”

Tiếng nức nở của trẻ con vang vọng trong không gian đen kịt, Hoàng Sa như vô thức bước đi, không bao lâu đã chìm nghỉm vào màn sương dày đặc.

Ở giữa không gian, một đứa bé khoảng 3 tuổi ngồi xoay lưng về phía cô, tiếng nức nở là do nó phát ra.

“Mẹ ơi…” Thân người đứa bé trắng nõn nà, làn da mềm mại hồng nhuận, cả tiếng khóc ngất cũng dễ khiến người thương tiếc.

Hoàng Sa ngẩn ngơ nhìn nó, mặc dù không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng cô vẫn muốn đi qua an ủi nó vài câu.

Khi còn cách nó ba bước chân, giọng nói nức nở của nó lại vang lên lần nữa.

“Mẹ tới rồi sao?… Con đau lắm…”

“Con tôi… Chết rồi..”

Khi Hoàng Sa nói xong câu đó, đứa trẻ không nói gì nữa, bởi vì nó xoay người lại nhìn cô.

Bốn mắt hai người chạm phải, Hoàng Sa kinh nghi nhìn nó, thật không ngờ đứa trẻ này lại nhìn giống cô tới bảy phần.

“Mẹ ơi, con chưa chết…”

Hoàng Sa còn chưa kịp mở miệng, thì cảnh tượng phía sau phải khiến cô cả đời không quên được.

Đứa trẻ non mềm xinh xắn trong thoáng chốc trắng bệch, cơ thể như bị nhồi cái gì đó, khiến toàn thân nó căng phồng ra, làn da mềm mại lúc đầu nức toạc, máu đen theo vết nức không ngừng chảy xuống.

Đã vậy, nó như không cảm thấy đau đớn mà cong môi cười lớn, để lộ ra hàm răng đen xì, hơn ngàn con giòi thân trắng đục, béo ú bò lúc nhúc trong miệng nó, theo cử động mà rơi vương vãi ra đất.

Hoàng Sa hoảng sợ lui bước, không thể tin được mà nhìn nó.

Nhìn thấy hành động của cô, đứa trẻ như bị cái gì đó chọc giận, nó gào khóc lên, hai hàng nước mắt đen xì đồng loạt rơi xuống, ánh mắt đỏ ngầu dữ tợn.

“Mẹ ơi…” Miệng nó không ngừng la hét, những con giòi mập mạp theo cử động của nó mà rơi ào ạt xuống, một mùi hôi thối không khỏi bốc lên.

“Răng rắc!” Chỉ nghe một tiếng ghê gợn vang lên, cái đầu của nó theo đường xoắn ốc mà gãy rụng, đầu nó lung lay bay lên trong không khí, hàm răng đen xì trở nên sắt nhọn.

Đến lúc này Hoàng Sa không thể bình tĩnh được nữa, cô dứt khoát xoay người bỏ chạy.

Mặc dù cái đầu của ‘đứa bé’ kia đã gãy ra, nhưng thân thể thì vẫn hoạt động bình thường, vì nó đang bò bằng tốc độ đáng sợ ở phía sau cô!

Tiếng cười khanh khách của nó vang lên, làm cả người Hoàng Sa đều thấy không ổn, mà màn sương dày đặc như bức tường tàng hình giam cầm cô ở bên trong, mắt thấy nó đã đuổi tới nơi, Hoàng Sa không khỏi tuyệt vọng…

“Mẹ ơi…”

….

Bừng tỉnh, hai mắt cô mở to, nhịp tim đập thình thịch liên hồi, đầu toát đầy mồ hôi lạnh, cô không khỏi thở dốc một hơi, thật là quá dọa người mà.

Má nó, vậy mà lão nương nằm mơ thấy bản thân bị một đứa trẻ nhét giòi vô miệng, đúng là ghê tởm!

Nằm ổn định lại hơi thở, cô mới ngước mặt lên nhìn người đang ôm mình.

Tên này đúng là hết cách với hắn, tối hôm qua xém chút là cô không nhịn được mà đấm hắn một cái, người gì đâu mà vô liêm sỉ, hôn một cái thì thôi đi, đã vậy…

Mặt Hoàng Sa đỏ bừng.

Cô đưa tay chọc chọc mũi hắn, chọc cho tới khi hắn cau mày mới thôi.

Hứ, lão nương mặc kệ ngươi.

Nghĩ xong, Hoàng Sa liền giữ nguyên tư thế ở nằm trong lòng hắn mà ngủ thêm một chút.

Chính là, khi cô vừa nhắm mắt ngủ không lâu thì Hạ Di đã tỉnh.

Hắn cứ giữ nguyên tư thế ôm cô, chống tay đăm chiêu nhìn người trong lòng một lát.

Đưa tay khẽ vuốt vài sợi tóc rối của cô, hắn như suy tư cái gì đó mà cứ áp tay mình vào mặt cô vuốt ve.

Không biết qua bao lâu Hạ Di ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng phủ lên người cô một lớp chăn mềm, rồi mới gật gù đứng lên, bắt đầu đi làm việc của mình.

….

Hoàng Sa ngủ một giấc là tới tận trưa, nhưng ngủ cũng không quá ngon, cô bị cơn ác mộng quấy phá hai lần, cũng là đứa trẻ kia, cũng là nó đút cô ăn giòi…

Miệng như hồi tưởng lại cảm giác ấy, Hoàng Sa rùng mình một cái, rất muốn chạy đi súc miệng nhiều lần.

Ở ngoài phòng quản gia nghe thấy động tĩnh bên, ông khẽ gật đầu với hai nữ hầu, sai hai cô đi chuẩn bị tốt.

Quản gia thấy bọn họ đi hết, hít thở sâu vài cái mới dám đi gõ cửa.

“Tiểu thư ngài tỉnh chưa?” Mặc dù ông lớn hơn Hoàng Sa rất nhiều, nhưng mỗi câu nói đều mang theo vẻ cung kính.

Hoàng Sa nằm trêи giường giật mình, vội nhìn ra cửa, thấp giọng đáp: “…Tôi tỉnh rồi.”

“Vậy tôi cho người chuẩn bị quần áo của ngài nhé, nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, ngài muốn tắm thì để tôi kêu người đưa ngài đi,… ngài có muốn dùng cơm không? Tôi cho người làm theo khẩu vị của ngài.” Quản gia cung kính nói, miệng nhịn không được run rẩy.

Đây là nữ nhân đầu tiên gia mang về, cũng là nữ nhân đầu tiên con sống, gia có lệnh ông phục vụ cô thật tốt, muốn đi đâu thì đi nhưng không được phép cho ra ngoài, nếu không làm được, thì chức quản gia của ông cũng khó giữ.

Đãi ngộ tốt hơn khi bị ɖu͙ƈ Vệ Khanh bắt rất nhiều, Hoàng Sa cảm thán, bị bắt cóc cũng không tệ.

“Được, tôi tắm rồi ăn cơm.”

….

Ngâm mình trong nước ấm, Hoàng Sa sung sướиɠ rêи lên một tiếng, đã quá đi a!

Cái hồ nước này được phủ một lớp đá hoa cương chắc chắn, nhẵn nhụi mà đẹp đẽ, hồ nước rộng hơn năm mét, ở giữa là khối đá nhô lên, hình như là nơi dùng để đốt hương liệu, đường lối tất nhiên cũng là cổ đại xưa.

Màn sương do nước nóng phả lên mờ mờ ảo ảo, trong không khí thoang thoảng mùi hương liệu dịu thơm, lúc nãy có một nữ hầu mang theo ba bốn giỏ hoa tươi cho cô chọn lựa để rải vào trong hồ, dùng để đẹp là chính.

Hoàng Sa ngâm mình hơn nửa tiếng thì đi lên, cô sợ ở lâu mình sẽ choáng mất.

Cô vừa bước lên đã thấy sáu nữ hầu xách theo quần áo, mỗi người một loại, hình như là để cô chọn lựa.

Nữ hầu mắt cũng không dám nhìn cô, sợ hãi bưng khăn tắm tới, định giúp cô lau người.

“Để tôi làm được rồi.” Hoàng Sa hết hồn vội vàng ngăn cô ta lại.

Nữ hầu cầm khăn tắm ngơ ngác hai giây, mặt lập tức trắng bệch, không nói hai lời liền quỳ xuống.

“Tiểu thư, là tôi bẩn thỉu dám đụng tới ngài, ngài làm ơn tha lỗi cho tôi…” Nữ hầu hai mắt đỏ bừng, chực chờ muốn khóc.

Mấy nữ hầu đứng đằng xa chỉ lạnh nhạt liếc cô ta một cái, cũng không mở miệng nói giúp, hừ, để chủ nhân khó chịu là lỗi của cô ta, bọn họ vì sao phải nói giúp để mình bị vạ lây chứ, bọn họ đâu có ngu, chết cô ta thì sẽ có người khác vào thay, bọn họ chỉ cần giữ mạng thật tốt để phục vụ chủ nhân là được.

“…” Nãy giờ cô làm gì cơ?

Thấy cô im lặng, nữ hầu càng thêm tuyệt vọng, cô ta không ngừng dập đầu xin tha, gia đình cô ta còn tận bốn miệng ăn, cô ta mà chết thì gia đình cũng chết theo.

“Tôi chỉ muốn tự lau người thôi, này đứng dậy đi, trán đỏ hết rồi.” Thấy cô ta dập đầu tới vang tiếng, Hoàng Sa sợ hết hồn vội vàng nâng cô ta lên.

Nữ hầu thụ sủng nhược kinh, ngây người trong chốc lát, đợi cô ta phản ứng lại thì Hoàng Sa đã dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo và ra khỏi đây.

….

Trêи bàn là mười món ăn, bảy mặn ba chay.

Hồi nãy quản gia hỏi cô muốn dùng gì cho bữa trưa, cô liền thuận miệng bảo ông làm gì cũng được, nào ngờ…

“Nhiều như vậy…”

“A! Tiểu thư đừng lo, ngài  thích gì thì dùng đó, tôi sợ ngài dùng không quen mấy món này, nên làm nhiều lắm, bên trong còn dư không ít.” Quản gia đứng một bên tỉ mỉ giới thiệu từng món, thấy cô thích ăn món nào thì mỉm cười, còn món cô không đụng vào thì nhíu mày, thầm loại mấy món đó ra khỏi thực đơn.

Thật ra là mấy món đó ở xa nên Hoàng Sa với không tới, đành buồn bực ăn mấy món gần.

Cay chết lão nương rồi!

Ăn trưa xong, Hoàng Sa muốn về nhà thì bị quản gia dẻo miệng dắt đi thăm quan Hạ gia, cô cũng thành thật đi theo, nghe ông giới thiệu từng chỗ.

Hạ gia đúng là rộng kinh người, đi gần hai tiếng mới tham quan xong, Hoàng Sa mỏi chân cực kỳ, nếu không phải cô bảo ông dừng thì có lẽ ông còn muốn kéo cô đi thêm mấy vòng.

“Tiểu thư có muốn ra sân sau hóng mát không? Sân sau có vườn trái cây lớn, cũng đã tới mùa hoa nở, ngắm đẹp lắm, nếu ngài thích thì tôi đưa ngài đi, cũng không xa lắm, bảo đảm ngài sẽ thích!” quản gia liều mạng dẻo mỏ dụ dỗ cô tới lần này tới khác.

Hoàng Sa quả thực động tâm, ngắm một chút thì có sao? Nghĩ vậy cô liền gật đầu đồng ý.

….

Sân sau Hạ gia y như quản gia miêu tả, đẹp kinh!

Cả một khu vườn rộng lớn, hoa từng khóm, từng khóm đủ màu sắc, Hoàng Sa ngồi hóng mát, thưởng thức mùi hương ngọt ngào.

Quản gia thấy cô thích, thì tri kỷ mang lên một mâm trái cây và điểm tâm, cho cô tha hồ lựa chọn.

Ông đứng một bên nhìn cô ăn bánh uống trà, lại nhìn đồng hồ trêи tay, hai tiếng nữa là gia trở về rồi.

Hoàng Sa nhìn quản gia đã gần năm mươi, muốn hỏi lại thôi, từ sáng giờ là ông bồi cô, mà cô lại không biết ông tên gì, thật thất sách.

Thấy cô nhìn mình đăm đăm, quản gia nghi hoặc: “Tiểu thư?”

“Cháu là Hoàng Sa, ông gọi cháu là Tiểu Sa cũng được.”

Bây giờ quản gia mới hiểu, ông mỉm cười phúc hậu: “Tôi là Hạ Chung, tên tôi là lão gia đặt cho, người hầu trong nhà không được mang tên riêng.”

Hạ gia này cổ hủ nặng! Hèn chi nữ hầu hồi nãy chỉ vì cô từ chối mà đã sợ ngây người.

“Chung quản gia, chừng nào cháu được đi?”

Chung quản gia giữ im lặng, một chốc sau mới dám nói: “Không dấu gì tiểu thư, gia có lệnh ngài không được rời đi, nhưng ở trong nhà thì không quản sự tự do của ngài.”

Hoàng Sa thất vọng ra mặt, ha~ trốn cũng vô dụng.

__________________________