Trang web Y C H gần đây đã đăng rất nhiều bài viết, hầu hết đều liên quan đến đại hội thể thao, trong đó có một bài viết tương đối làm người khác chú ý:

Các vị đã nghe gì chưa? Học sinh lớp 12-1 tham gia cuộc đua tiếp sức 4×400, học sinh A và học sinh F cùng nhau tham gia, đây là cảnh tượng lớn trong lịch sử của Thâm Cao, rất đáng xem.

[Bong bóng Phương đường]: Phát ngôn của chủ nhà có vấn đề nhé, đã hủy bỏ xếp hạng cấp bậc học sinh rồi, còn học sinh A học sinh F cái gì.

[2333] Ngại quá, tiêu đề gây hiểu nhầm rồi. Mặc dù đã hủy bỏ, nhưng thực tế vẫn còn tồn tại thành kiến, hai hàng ngũ này không thể hòa nhập với nhau được.

[Hoa hồng xanh]: Chủ topic nói đúng, trò chơi này trở nên thú vị rồi.

[Ngồi xe lửa đến Lhasa]: Cảm giác lớp 12-1 sẽ thắng, học sinh F thực tế, làm đến nơi đến chốn ; còn đám học sinh A kia càng không dễ đối phó, bọn họ luôn có yêu cầu cao với bản thân, suy cho cùng là tính hiếu thắng cao, coi trọng mặt mũi, bây giờ mỗi ngày tan học đều nhìn thấy bọn họ tập luyện trên sân thể dục đấy.

Nhưng nhìn từ mặt khác đây là việc tốt, giống như hai sức mạnh kết hợp với nhau.

Đại hội thể thao sắp diễn ra, nhưng trước một ngày Ban Thịnh đột nhiên bị cảm nặng, nói chuyện mang theo giọng mũi nặng nề, âm thanh cũng trầm hơn rất nhiều. Lâm Vi Hạ dò hỏi cậu lý do, hỏi một vòng, kết luận là cậu ngâm mình trong hồ bơi rất lâu vào buổi tối.

“Vậy cậu còn thể chạy được không? Nếu không thì để người khác thay thế đi.” Giọng điệu của Lâm Vi Hạ quan tâm.

“Không sao.” Ban Thịnh trả lời.

Buổi trưa hai người cùng nhau đến căn tin ăn cơm, Ban Thịnh chê nhiều người, đặc biệt dẫn cô lên lầu hai ăn cơm. Nhưng vừa ngồi xuống, liên tục nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ.

Hai người bước vào lớp 12, một nhóm học sinh lớp 10 tươi mới và đầy sức sống cũng đến. Hai người đang ăn cơm, những tiếng bàn tán không ngừng lọt vào tai của Lâm Vi Hạ.

“Đó là đàn anh Ban Thịnh phải không, đẹp trai quá.”

“Thật sự rất mê người aaaa, cái khăn đeo tay màu hồng mà anh ấy đeo, mẹ nó, lại kết hợp với khí chất trên người, tuyệt vời. Muốn lên xin số điện thoại anh ấy.”

“Nhưng mà nữ sinh ngồi trước mặt anh ấy là ai thế, cái vết bớt trên mặt chị ấy có chút kỳ dị.”

Lâm Vi Hạ đang từ tốn nhai miếng đậu, nghe thấy vậy lông mi liền chuyển động, tiếp tục ăn cơm, dường như không bị ảnh hưởng bởi bọn họ.

Ban Thịnh đúng lúc ngước mắt lên nhìn Lâm Vi Hạ, không nói chuyện.

Lâm Vi Hạ vừa đưa bát canh trên bàn cho Ban Thịnh, một bóng người mảnh mai xuất hiện trước mắt, đồng thời còn có mùi nước hoa tươi mát bay đến. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, giọng điệu hoạt bát kèm theo sự khẩn trương.

“Đàn anh, em là học sinh mới, vừa mới đến Thâm Cao còn có nhiều chỗ không hiểu, có thể lưu số điện thoại không?”

Nói xong, trái tim của nữ sinh đập thình thịch như lỡ mất một nhịp, vừa thấp thỏm vừa mong đợi. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Ban Thịnh có phản ứng gì.

Ban Thịnh từ tốn uống bát canh, yết hầu chuyển động, giống như cố ý phớt lờ nữ sinh, uống xong cậu tựa lưng vào ghế, đến mắt ánh cũng không cho nữ sinh, ngữ khí coi thường:

“Khăn đeo tay, cô ấy tặng.” 

“Cái vết bớt cô thấy kỳ quái, tôi thích nhất.” 

“Còn số điện thoại, nên hỏi đàn chị của cô trước.” Giọng nói của Ban Thịnh thản nhiên.

Một trận thao tác của Ban Thịnh, khiến nữ sinh vừa buồn bực vừa xấu hổ, sắc mặt thay đổi, cuối cùng dậm chân bỏ chạy.

Lâm Vi Hạ lấy ba viên thuốc ở trong hai vỉ thuốc đưa cho cậu, đẩy nước qua, nói:

“Cậu dọa em ấy làm gì.”

Ban Thịnh nhận thuốc qua, không uống nước, trực tiếp bỏ vào miệng, ngẩng đầu nuốt xuống. Chỉ nghe thấy cậu cười hừ một tiếng, Lâm Vi Hạ đụng phải đôi mắt đen láy, cậu mỉm cười:

“Cậu nên hạnh phúc, đối tượng tương lai của cậu giữ mình trong sạch.”

*

Ngày hôm sau, đại hội thể thao chính thức bắt đầu với bài phát biểu dài ngoằng của thầy hiệu trưởng, các học sinh đứng bên dưới nghe đến mức chìm vào giấc ngủ, không ngừng phàn nàn “Thầy hiệu trưởng nói nhiều thật đấy” “thầy hiệu trưởng còn nói nhiều hơn mẹ tao nữa”.

“Hiệu trưởng nói nhiều bởi vì mày đang phơi nắng dưới mặt trời, còn ông ấy đứng ở trên khán đài phát biểu.”

Với tư cách là đại diện hoạt động thể thao của học sinh, Liễu Tư Gia trang điểm lên bục phát biểu vô cùng rạng rỡ xinh đẹp, khi cô ta bước lên bục, vừa mở bài phát biểu ra, “soạt” một tiếng, bài phát biểu bị xé làm đôi, ngón tay xinh đẹp dính đầy keo 502, dưới ánh mặt trời càng kéo càng dính chặt.

Những học sinh ở dưới khán đài cười phá lên, thậm chí còn có vài người huýt sáo, nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh, sôi nổi cảm thán: Số lần xấu mặt của nữ hoàng càng lúc càng nhiều rồi.

“Tieba hôm nay lại náo nhiệt rồi.”

“Đổi thành bản thân tao, làm trò cười ở trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, tao không thể chịu được đâu.”

Ban Thịnh đứng ở bên cạnh, hai tay bỏ vào túi quần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Liễu Tư Gia trên khán đài, mở miệng:

“Liễu Tư Gia đang dùng phương thức của bản thân trả lại cho cậu.”

Mặt trời nóng rát, Lâm Vi Hạ ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Liễu Tư Gia đang đi xuống khán đài trong tiếng cười nhạo.

Các nhà lãnh đạo nhà trường phát biểu xong, máy ép những quả bong bóng màu đỏ trắng phát ra tiếng “bộp” “bộp”, một nhóm học sinh mặc đồng phục đứng ở dưới sân thể dục màu xanh vỗ tay hò reo như những cánh buồm của tuổi trẻ được phất lên cao.

Các học sinh bắt đầu dựng trại, hai nam sinh kéo đệm bơm hơi chiếm vị trí, những học sinh không tham gia cuộc thi sẽ nằm thẳng trên đệm bơm hơi, lấy đồng phục chắn lại trực tiếp chơi điện thoại. Thậm chí có người còn mang theo loa mini.

“Trâu bò, trực tiếp mở lễ hội âm nhạc ở đây đi.” Ninh Triều đưa ngón tay giữa về phía bọn họ.

Ninh Triều vừa uống xong hai ngụm nước, loa phát thanh bắt đầu gọi người đến điểm danh chuẩn bị nhảy cao, Ninh Triều ném chai nước lại: “Một lát nữa đem hai người đến cổ vũ cho tôi đấy nhé.”

Buổi sáng vốn dĩ toàn là các hạng mục cá nhân, buổi chiều mới là chạy tiếp sức. Lâm Vi Hạ tham gia hai hạng mục thể thao xong, nhận được một mảnh giấy, là Liễu Tư Gia viết:

Chuyện cây đàn cello tôi sẽ không xin lỗi.

Nhà vệ sinh dội nước cậu lần trước, tôi không có bày mưu cũng không có tham gia, cuối cùng cậu cũng dội ngược lại tôi rồi, nhưng vấn đề từ tôi mà ra, xin lỗi.

Dính keo 502 lần đó, trả lại cậu.

Lông mi của Lâm Vi Hạ chuyển động, cuối cùng nhét mảnh giấy vào trong túi, vội vàng chạy đến vòng nghỉ ngơi ở cùng Ban Thịnh.

Cảm mạo của Ban Thịnh chưa tốt lên, ngược lại còn có dấu hiệu trầm trọng hơn. Buổi sáng Ban Thịnh không tham dự lễ khai mạc, luôn trốn trong phòng nghỉ ngơi.

Cửa bị Lâm Vi Hạ đẩy ra, Ban Thịnh ngồi trên ghế, đầu tựa vào bức tường màu xanh băng, cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi đen nhánh khép chặt, các đường nét khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lùng.

Nghe thấy âm thanh, mở mắt ra nhìn người đi tới.

“Cậu đỡ hơn chưa?” Lâm Vi Hạ đi qua đưa cho cậu một ly nước ấm.

Sắc mặt Ban Thịnh mệt mỏi, bàn tay trắng lạnh cầm lấy ly nước, giọng nói khàn khàn:

“Còn được.”

Cậu dường như nhìn ra ý đồ của Lâm Vi Hạ, cười một cái: “Làm gì yếu ớt như vậy.”

“Được, buổi chiều thật sự không thoải mái nhớ nói với tôi.”

Cuộc đua tiếp sức của buổi chiều rất nhanh đã đến, trước khi khai mạc, cả lớp nán lại, cùng nhau bao vây những bạn học tham gia cuộc đua.

Tinh thần của Ban Thịnh thoạt nhìn có vẻ như đã đỡ hơn rất nhiều, vẻ mặt của cậu lạnh lùng, hai tay đút vào túi, lộ rõ xương cổ tay, đứng tách ra nhóm người đang vây quanh.

Hôm nay Lý Sanh Nhiên mặc bộ đồ thể thao màu hồng vô cùng có sức sống, đang đi qua đi lại, bày tỏ cô ta vào lúc này thấp thỏm không yên.

Liễu Tư Gia bị cô ta làm cho chóng mặt, mở miệng: “Đừng đi nữa, cứ lượn lờ khiến người khác khó chịu.”

“Tớ cũng hết cách rồi, tớ cảm thấy tim của mình đang đập rất nhanh,” Lý Sanh Nhiên một mặt lo lắng, cô ta nắm lấy tay của đối phương, “Tư Gia cậu sờ ngực của tớ đi, có phải đập rất nhanh không.”

“Xong đời rồi, tớ sẽ không lên đó làm cản trở người khác đúng không, vậy thì mất mặt quá đi.”

Lý Sanh Nhiên không ngừng bày tỏ sự lo lắng của bản thân, cô ta còn cố gắng hạ nhịp tim xuống bằng cách liên tục uống nước. Đám nữ sinh vây quanh cô ta, khuyên nên làm các loại động tác hít thở sâu.

Đột nhiên, một giọng nói sợ sệt vang lên: “Cậu có muốn thử cái này không.”

Một đám người nhìn qua, một học sinh F đeo mắt kính đưa chiếc bình giữ nhiệt của bản thân, giọng nói thân thiện: “Đây là trà hoa huệ mẹ tôi thường pha cho tôi, bà ấy là nhà bào chế thuốc, ở bên trong có thêm hai loại dược liệu, mỗi khi căng thẳng thi cử bà ấy sẽ pha loại trà này cho tôi.”

Đám nữ sinh kia nghe xong phát ra tiếng “ha” từ trong mũi, chế nhạo học sinh F nói đây là nghịch lý. Nếu đã gặp phải những chuyện quan trọng mà không lo lắng, vậy sao thành tích cứ tệ suốt vậy.

Lý Sanh Nhiên quay đầu nhìn nữ sinh kia một cái, đối phương tự giác im lặng, quay đầu lại nhận lấy bình giữ nhiệt: “Cảm ơn nha, tôi thử xem.”

“À, không cần cảm ơn.” Vẻ mặt của học sinh F kinh ngạc, không ngờ Lý Sanh Nhiên sẽ nhận lấy.

Không bao lâu, các thí sinh của lớp 12-1 đứng trong khu vực thi đấu, tổng cộng có 12 người, bọn họ chia thành hai đội đứng đối diện nhau, cạnh tranh thi đấu với các lớp khác cùng khối.

“Đùng” tiếng súng vang lên, sáu đội vận động viên như những mũi tên trên dây lao không ngừng tiến về phía trước, người đầu tiên xuất phát trong lớp bọn họ là lớp trưởng, tốc độ chạy không tồi.

Cây gậy truyền nối tiếp nhau, lớp 1 trước mắt đang đứng vị trí thứ hai, tình thế đang rất tốt. Khi cây gậy thứ ba được truyền đến cho Phương Gia Bội, vẻ mặt của cô ấy căng thẳng chạy thẳng về phía trước.

Lâm Vi Hạ nhìn thấy gương mặt của Phương Gia Bội bởi vì căng thẳng mà kéo căng các đường nét mặt, nhưng đôi mắt vốn dĩ ảm đạm của cô ấy vào lúc này lại có tia sáng.

Cô ấy đang cố gắng chạy về phía trước.

Bạn học đứng trong hàng ngũ đang đợi Phương Gia Bội chạy tiếp sức truyền cây gậy đến, kết quả “bộp” một tiếng, Phương Gia Bội đang chạy được nửa đường liền ngã rầm xuống đường đua.

Cả thế giới dường như bất động một nửa.

Các bạn học trong lớp đang quan sát liền há hốc mồm, 

các bạn học của lớp khác thì không ngừng bàn tán, bộ dáng đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

“Ha, dáng vẻ cậu ta ngã xuống thật mắc cười.”

“Nghĩ không ra đám học sinh A kia tại sao lại phải tham gia cuộc thi với đám học sinh F chứ, bọn họ thế nào cũng bị tuột xích thôi.” 

Trong lúc những tiếng bàn tán không ngừng vang lên, Lâm Vi Hạ đang định mở miệng cổ vũ Phương Gia Bội đứng lên, thì Liễu Tư Gia ở trước đứng trước mặt đột nhiên hét lớn lên:

“Phương Gia Bội, cố lên.”

Lúc trước Liễu Tư Gia chỉ biết biệt danh của Phương Gia Bội là quái thai, nhưng bây giờ Liễu Tư Gia lại gọi họ tên chính xác của đối phương, Lâm Vi Hạ rất kinh ngạc. Như thể cộng hưởng giọng hát, càng lúc càng nhiều bạn học lên tiếng:

“Cố lên đi.”

“Đứng lên, chạy mau đi.”

“Cố lên, Phương Gia Bội.”

Phương Gia Bội đang nằm trên mặt đất chống hai khuỷu tay lên từ từ bò dậy, Phương Gia Bội nhặt lấy cây tiếp sức, kéo lê đôi chân đang bị thương của mình khập khiễng chạy về phía trước.

Trái tim của mọi người thắt chặt lại, khoảnh khắc nhìn thấy Phương Gia Bội truyền cây gậy tiếp sức cho Lâm Vi Hạ, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. 

Khoảnh khắc Lâm Vi Hạ nhận lấy cây tiếp tiếp sức, cô gắng sức chạy về phía trước, trước khi tham gia cuộc đua cô đã tháo máy trợ thính ra, tiếng cổ vũ của những người xung quanh dường như truyền đến từ phía xa.

Gió thổi nóng rực trên khuôn mặt, cô nhìn điểm cuối cùng cách đó không xa, Liễu Tư Gia đứng ở đó, đôi môi đỏ mọng khép mở, dường như nhẹ nhàng nói một câu cố lên với cô.

Khi cây gậy tiếp sức giao cho Liễu Tư Gia, cô duỗi tay ra, hô hấp đan xen, mu bàn tay của hai nữ sinh nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Lâm Vi Hạ thở hổn hênh, bước ra khỏi đường chạy, khuỷu tay đặt lên đầu gối, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi dày đặc.

Cô chưa kịp uống nước, ngước mắt nhìn cuộc đua tiếp sức ở phía xa, bạn học đứng bên cạnh cầm máy ảnh chụp ảnh, còn hỏi cô có muốn chụp ảnh không.

Liễu Tư Gia lúc chạy bộ luôn nâng cằm lên, ánh mắt hào hùng, vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp, Liễu Tư Gia cố gắng chạy về phía trước, giống như bông hoa hồng trổ hoa đầy kiêu hãnh.

Đột nhiên, trong đám đông bùng lên một tràng hò reo, là Ninh Triều, cậu uốn mình thành cây cung, động tác nhanh nhẹn như một con báo săn.

Lúc sắp đến điểm kết thúc, Ninh Triều giang rộng cánh tay ra gầm lên một tiếng, cậu rút ngắn thời gian vừa rồi Phương Gia Bội đã ngã xuống.

Trong đám đông liên tục có người hét lên “Lớp 1 cố lên!” “Ninh Triều cố lên!” “Ban Thịnh cố lên!”

Lâm Vi Hạ đứng ở phía sau, cô đúng lúc đang đứng ngược ánh sáng nhìn qua.

Mặt trời có chút chói mắt, Ban Thịnh mặc đồ thể thao màu đen, dáng người cao lớn không ngừng chạy về phía trước, gió mạnh thổi quét qua, khi đến điểm then chốt cuối cùng, Ban Thịnh luôn thờ ơ đột nhiên tăng tốc chạy nhanh về phía trước.

Tốc độ nhanh như một tia chớp.

Những tiếng hò hét cổ vũ càng lúc càng lớn, Ban Thịnh lao về phía trước như một mũi tên, liên tục vượt qua các góc cua, trái tim của mọi người đều rạo rực trong cổ họng.

Đếm ngược đứng thứ ba.

Đứng nhì, lại được dẫn trước rồi.

Đứng nhất!

Cậu vậy mà ở bước ngoặt cuối cùng vượt qua người khác.

Khoảnh khắc cậu thiếu niên dang cánh tay ra lao về đích, mọi thứ xung quanh dường như ngừng trôi, tiếng gió thổi cũng ngừng lại, trọng tài vẫn huýt còi, ý cười của các bạn học đình trệ.

Chỉ có cậu là mạnh mẽ, hướng về phía trước vô tận.

Ban Thịnh vung cánh tay, lúc thân thể vượt qua vạch đích, một bầu trời đỏ rực luôn chạy theo cậu từ đầu đến cuối.

Ánh sáng đang đuổi theo cậu.

Ban Thịnh vào khoảnh khắc này không phải trụy xuống, tan vỡ, những hơi thở ảm đạm trên người cậu đều biến mất, mà là bản thân mới mẻ của cậu.

Lâm Vi Hạ cầm máy ảnh, “tách” một tiếng chụp một bức ảnh về hình dáng của cậu.

Sau khi cuộc đua kết thúc, một đám người vừa khẩn trương vừa mong đợi, tập thể lúc nào cũng ầm ĩ bây giờ không một ai nói chuyện, tất cả đều đang chờ đợi công bố kết quả cuối cùng.

Khi loa phát thanh phát ra “chúc mừng lớp 12-1 đã đạt giải nhất cuộc đua tiếp sức 4×400”, tất cả mọi người đều hét lớn “aaaa ——”, các bạn học trong lớp khoác vai nhau hoan hô.

“Lớp 12-1 là đỉnh nhất!”

“Tư Gia cậu chạy nhanh thật đó.”

“Aaaaa tớ không làm cản trở người khác.”

“Ban Thịnh thật lợi hại.”

Lý Sanh Nhiên liên tục che mặt, nhảy lên thể hiện sự vui mừng. Tuy nhiên cô ta không cẩn thận va vào vai của một bạn học, lúc thấp giọng nói xin lỗi phát hiện chính là nữ sinh lúc nãy đưa trà hoa huệ cho mình.

“Lúc nãy cảm ơn cậu, cuối tuần tôi mời cậu đi ăn kem nhé.”

“Hả, thật sao? Không cần khách sáo, đó chỉ là chuyện nhỏ.”

… …

Hóa ra trừ tính kiêu ngạo ra, hầu hết tính cách của học sinh A cũng không tệ. Thực lực của học sinh F cũng rất khá, người cũng rất lương thiện.

Từng người bọn họ khi vỗ tay âm thầm nghĩ trong lòng. Vào lúc này ngăn cách và thành kiến giữa hai hàng ngũ học sinh tạm thời được xóa bỏ.

Bọn họ vây quanh nhau cùng nhau hò reo vỗ tay, vào lúc này niềm tự hào của tập thể là có thật, thành kiến về phe phái đối phương cũng tạm thời biến mất.

“Mọi người tối nay cùng nhau ăn cơm thì thế nào? Tôi mời.” Trên mặt của Liễu Tư Gia xuất hiện một vết ửng hồng không tự nhiên.

Ninh Triều om sòm huýt sáo một cái, cười lớn hét lên: “Hiếm thấy nữ hoàng phóng khoáng, nếu không để ý có thể đến tiệm ăn nhà tôi, đồng loạt giảm 20%!”

Đám đông cười phá lên, bọn họ bắt đầu vận động hành lang để lấy mã giảm giá của Ninh Triều. Lâm Vi Hạ đứng trong đám đông, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Phương Gia Bội đúng lúc đứng trước mặt cô, đang cười ngây ngô, cho dù đầu gối đã bị thương. Xem ra cô ấy thật sự rất vui vẻ, Lâm Vi Hạ nghĩ trong lòng.

Lâm Vi Hạ nhìn Phương Gia Bội, đột nhiên phát hiện ý cười trên mặt cô ấy thu lại, rụt cổ quay về phía sau, trở về dáng vẻ u ám rụt rè ban đầu.

Ánh mắt vô tình nhìn ra phía sau của Phương Gia Bội, Trịnh Chiếu Hành một mặt tối tăm nhìn chằm chằm cô ấy.

Lâm Vi Hạ đang muốn đi lên, trên cổ tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, một đạo lực mạnh kiềm cổ tay cô lại, Ban Thịnh mang cô đi khỏi đây.

Trong phòng dụng cụ thể thao, ánh sáng mờ mịt, bụi bặm bay lơ lửng, một nam một nữ ở trong không gian được phong kín. Lâm Vi Hạ đứng trước dụng cụ, Ban Thịnh tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng hít thở sâu.

Cậu lúc nãy đã dùng hết toàn bộ sức lực để chạy.

Động tác thở sâu của cậu rất nhỏ, khí nóng phả lên cái cổ trắng nõn của Lâm Vi Hạ, trán của cậu cọ vào da thịt mềm mại trên cổ cô.

Cảm giác bất thường ập đến, vừa ngứa vừa tê dại, không thể kiểm soát được, Lâm Vi Hạ không tránh khỏi căng thẳng mà bó chặt ngón chân lại, chỉ cảm thấy trên người dâng lên một luồng hơi ấm.

Cô yên tĩnh đứng ở đó, để Ban Thịnh tùy ý tựa vào vai cô nghỉ ngơi, Lâm Vi Hạ đưa tay lên chạm vào gai cột sống ở sau gáy của cậu, nói:

“Cậu lúc nãy rất lợi hại.”

Giọng nói của Ban Thịnh vừa nghẹt vừa khàn khàn: “Lão tử có khi nào không lợi hại.”

Đầu ngón tay xoa nhẹ lên phía trên, Lâm Vi Hạ mới phát hiện cổ của cậu cực kỳ nóng, vô thức sờ vào trán của Ban Thịnh, sốt đến kinh ngạc, kêu lên: 

“Cậu phát sốt rồi.”

“Không được, đi gặp bác sĩ.”

Lâm Vi Hạ cố gắng đẩy người cậu đứng thẳng dậy, nhưng Ban Thịnh lại giống hệt con chó khổng lồ, có đẩy thế nào cũng không được. Cậu chầm chậm lên tiếng: “Cậu để tôi dựa một lúc.”

Nữ sinh lúc này không nhúc nhích, sau khi đợi cậu nghỉ ngơi xong, Lâm Vi Hạ đẩy cậu ra, khuỷu tay chống vào tấm gỗ ở sau lưng, định bước ra ngoài.

Bàn tay vô thức quơ lung tung, “soạt” một tiếng, Lâm Vi Hạ cau mày kêu một tiếng, ngón trỏ bị cây đinh chọc qua, máu không từng tuôn ra ngoài.

Bóng dáng cao lớn của Ban Thịnh bao phủ cô, cậu nhìn chằm chằm vết máu đỏ sẫm trên ngón trỏ trắng như tuyết, ánh mắt thay đổi, một cảm xúc bị kìm nén trong thời gian dài gần như trào ra ngoài.

Ban Thịnh lúc này đang phát sốt, làn da trắng lạnh hiện tại có chút bệnh hoạn, nốt ruồi nhỏ nằm trên má gần sống mũi khiến cả người tôn lên một chút tà giáo.

Hô hấp của cậu dồn dập, yết hầu chuyển động có chút không tự nhiên, Lâm Vi Hạ bị ánh mắt của cậu làm cho hoảng sợ, trái tim co thắt lại, cô muốn thu tay về nhưng làm thế nào cũng không rút lại được.

Mái tóc đen trước trán của Ban Thịnh bị mồ hôi lạnh làm thấm ướt một chút, trong mắt cậu hiện có một ngọn lửa cháy bỏng.

Không ngừng hút lấy cô chìm xuống.

Ban Thịnh nhìn chằm chằm cô, không chút do dự, cúi cái cổ thon dài xuống, đem ngón trỏ đang chảy máu đặt vào trong miệng, lông mi rũ xuống đen như mực.

Vừa nguy hiểm vừa mê người.

______________