“Đường Cửu Úc mới mở một tiệm đồ ăn lạnh, tan học đi ăn đi.”

Câu nói này hầu hết đều là của học sinh lớp 10, lớp 11, mà học sinh lớp 12, bầu không khí trầm lặng hơn rất nhiều, bước vào học kỳ cuối cùng của lớp 12, bát quái buôn chuyện người khác giữa các nữ sinh đã ít đi, đa số, ở đây đang nói đến đa số những người bình thường, bờ vai cúi đầu vào sách vở mỗi ngày một thấp. 

Còn chưa đến ngày thi đại học, nghiêm túc có ý nghĩa, làm thêm một câu hỏi sẽ có ích.

Mỗi người đều vươn tay thử, tương lai mà mình chạm đến sẽ như thế nào?

Bởi vì không xác định được, cho nên đáng để thử.

Ý nghĩa liều mạng chăm chỉ của rất nhiều người là——

Ít nhất kỳ thi đại học đối với mỗi người mà nói, thiên đạo cần cù* không phải là lời nói đùa trêu chọc người khác.

*Trời ban thưởng cho người siêng năng.

Đếm ngược 100 ngày diễn ra kỳ thi đại học sắp đến, Thâm Cao đặc biệt tổ chức cuộc họp tuyên thệ 100 ngày, mời các bậc phụ huynh, nhà báo đến tham gia, đến lúc đó còn có một đài truyền hình địa phương ở thành phố Nam Giang sẽ phát sóng buổi tuyên thệ này.

Trong đó ngoài các giáo viên, đại diện học sinh xuất sắc cổ vũ phát biểu ra, còn có tập thể các học sinh bước lên thảm đỏ, ký tên trong buổi tuyên thệ. Trường học làm buổi lễ rất lớn, bọn họ dựng sân khấu và chuẩn bị trước ba ngày.

Sáng sớm thứ hai, loa phát thanh của trường học bắt đầu vang lên bài hát rất lớn, các học sinh vừa đến trường, liền bị lão Lưu thúc giục mau chóng chỉnh tề tác phong, một lát nữa khẩn trương đi xuống xếp hàng.

Lớp học vô cùng ồn ào, các nữ sinh cầm gương nhỏ liên tục chỉnh tóc của mình, còn bôi thêm một lớp son bóng. Còn nam sinh thì sao, bọn họ vốn dĩ không quan tâm, nhưng lại bị buổi lễ làm cho có chút căng thẳng, thế là giật lấy gương của nữ sinh, xem chiếc cà vạt trên áo sơ mi đồng phục có bị xiêu vẹo hay không.

Thế là lớp học trở thành một đống hỗn loạn.

Ban Thịnh là người duy nhất vừa thảnh thơi vừa ung dung trong môi trường hỗn loạn này, cậu ngồi chỗ của mình, lưng dựa vào ghế, chơi máy bay không người lái.

“Ban gia, cậu không căng thẳng à, một lát nữa là đại diện học sinh, cậu lên bục phát biểu đấy.” Khâu Minh Hoa nói.

Nói ra việc này cũng rất thú vị, nhà trường bảo Ban Thịnh đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu trong buổi lễ 100 ngày nước rút cho kỳ thi đại học, cậu không đi, trực tiếp từ chối.

Nhà trường yêu cầu cậu nhất định phải đi, Ban Thịnh người này thông minh biết bao, ra điều kiện với nhà trường đổi lấy hai ngày nghỉ, cuối cùng nhà trường đồng ý.

Khâu Minh Hoa sau khi biết việc này liền thốt lên: “Mẹ nó, học hành lợi hại thật tốt.”

“Không căng thẳng.” Ban Thịnh đáp.

“Ầm ầm——” Trước cửa lớp truyền đến tiếng động, mọi người nhìn sang, lão Lưu liên tục gõ vào cửa trước ra hiệu mọi người mau đi xuống.

Ánh mắt lão Lưu quét qua quét lại, Ban Thịnh lúc này mới thong dong nhét thiết bị vào trong ngăn kéo.

Các bạn bạn tạo thành nhóm đi ra khỏi lớp, Lâm Vi Hạ đặt sách xuống, kéo ghế, bước ra ngoài. Đám đông trào ra ngoài, nhìn thấy Lý Sanh Nhiên chen chúc đến trước mặt Ban Thịnh, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng tóm lấy vạt áo sơ mi của Ban Thịnh.

Ban Thịnh nghiêng đầu qua, nhìn cô ta.

“Anh, cà vạt của anh bị lệch rồi, em chỉnh giúp anh.”

Mặc dù môi trường xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng giọng nói của Lý Sanh Nhiên vẫn không ngừng truyền đến. Phương Mạt khoác cánh tay Lâm Vi Hạ cùng cô nói chuyện, cô quay đầu lại nghe, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao gầy của nam sinh đứng trước mặt.

Mắt thấy Lý Sanh Nhiên sắp giơ tay lên, cánh tay nổi gân xanh đặt ngang qua, trực tiếp duỗi tay tháo cà vạt xuống, ném lại trên bàn, lộ ra cổ họng cấm dục trơn nhẵn.

“Được rồi.” Ban Thịnh nói.

Lý Sanh Nhiên ngượng ngùng thu tay về. Khâu Minh Hoa hoàn toàn không nhận ra mạch nước ngầm đang tuôn chảy ở giữa, còn tán dóc với Lý Sanh Nhiên: “Này, cậu đi gần tôi như vậy là muốn một lúc nữa đi thảm đỏ với tôi?”

“Ha.” Lý Sanh Nhiên nghênh ngang bước đi.

Nam sinh khác phá lên cười, đặt tay lên vai Khâu Minh Hoa, kéo cậu ta đi về phía trước, giọng nói của họ biến mất trước mặt: “Nữ sinh lớp chúng ta, từng người đều rất thú vị.”

Lâm Vi Hạ đi theo đám đông, Ban Thịnh vừa vặn đi ngang qua người cô, gai cột sống sau gáy nhô lên rõ rệt, đột nhiên, “xoạch” một tiếng, một cái bảng tên rơi trước mắt.

Là bảng tên của Ban Thịnh.

Không biết Ban Thịnh có phát hiện hay không, hoàn toàn không biết mà đi về phía trước. Lâm Vi Hạ thở dài một hơi, đang muốn nhặt lên, có bạn học đi qua, một chân giẫm đạp lên bảng tên.

Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, nhặt bảng tên lên, gọi: “Ban Thịnh, bảng tên của cậu.”

Ban Thịnh hai tay đút túi quần, quay đầu, cúi cổ nhìn cô. Đôi mắt của Lâm Vi Hạ ngân ngấn nước, nhìn thẳng vào cậu như vậy, hai mắt quấn chặt lấy nhau.

Lối đi chen chúc, mọi người đều phải đi xuống tập hợp, Lâm Vi Hạ đứng sang một bên một chút, đem bảng tên cô nhặt được đưa cho Ban Thịnh.

Trên bảng tên còn in một nửa dấu chân của đôi giày, các góc cạnh đã bị dập vỡ ra.

Hiển nhiên không thể dùng được nữa.

Khâu Minh Hoa đứng ở cửa đợi anh cậu ta, nửa ngày không thấy người qua đây, nửa đường quay lại nhìn thấy cảnh này liền cẩu thả mở miệng: “Ban gia, không phải trong ngăn kéo cậu còn có——” 

Ban Thịnh quay đầu cho cậu ta một cái nhìn, cả người Khâu Minh Hoa giật mình, đem ba chữ “rất nhiều”* còn lại nuốt xuống cổ họng, lúng túng cười: “Không có gì, tôi đi xuống trước đây.”

*一大把: ba chữ, nhưng bên mình dịch ra hai chữ.

Người trong lớp học liên tục đi ra, cuối cùng chỉ còn sót lại hai người đứng ở đó. Lâm Vi Hạ hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Ban Thịnh mở miệng trước bài hát hăng chí mà loa phát thanh đang phát bên ngoài:

“Cậu viết cho tôi.”

Lâm Vi Hạ đi đến chỗ ngồi tìm cây bút dạ màu xanh lam, cô cầm cây bút dạ đi đến trước mặt Ban Thịnh, cả người cậu quá cao, mặc dù cậu đã hơi cúi xuống để cô dễ viết, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy có cảm giác áp bức.

Hơi thở lạnh lẽo trên người nam sinh truyền đến, Lâm Vi Hạ nằm trên ngực cậu viết chữ, bút dạ phát ra tiếng sột soạt, tư thế mơ hồ, cánh tay áp vào ngực cậu, thân nhiệt nóng bỏng và tiếng nhịp tim rõ ràng khiến nửa cổ tay cô giống như có luồng điện chạy qua, một trận tê dại.

Lâm Vi Hạ chỉ viết một chút, chữ lớp viết được một nửa, luôn cảm thấy có chút xiêu vẹo, khuỷu tay có chút mỏi, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu cảm thấy chữ này đẹp không?”

Luôn cảm thấy viết nghiêng rồi.

Ban Thịnh không thèm nhìn một cái, lên tiếng:

“Đẹp.”

Lâm Vi Hạ vừa ngẩng đầu lên, chỉ là hơi duỗi thẳng eo, đôi môi đỏ mọng xém chút chạm vào yết hầu nhọn nhô ra của cậu, hơi thở quyến rũ quấn chặt lấy hô hấp của hai người, Ban Thịnh chuyển động yết hầu một cách bất thường.

Cô thu tầm mắt lại, kéo khoảng cách ra một chút, tập trung giúp cậu viết chữ. Cảm thấy ánh mắt của cậu không ngừng rơi trên mặt mình, Lâm Vi Hạ có chút không tự nhiên, nói:

“Cậu đừng nhìn tôi.”

Ban Thịnh thấp giọng cười một tiếng, không trả lời cô.

Chốc lát, bên tai cô truyền đến một cơn lạnh lẽo, Ban Thịnh không biết từ khi nào đã giơ tay lên sờ vành tai cô, không nặng không nhẹ xoa da thịt mềm mại trên dái tai cô.

“Cậu xỏ khuyên tai khi nào?”

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, hơi nóng phả vào bên trong. Cậu bây giờ vậy mà nhàn hạ trêu đùa cô, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng động tác lại cực kỳ lưu manh.

Trái tim Lâm Vi Hạ khó chịu co thắt lại, tay run lên, chiếc bút dạ màu xanh chấm một vết nguệch ngoạc trên áo sơ mi, vô cùng tức giận.

“Ban Thịnh!” 

“Ừm.” Ban Thịnh còn thong dong trả lời cô.

Bản thân Lâm Vi Hạ còn không biết, lời nói tức giận của cô vừa rồi, đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng của hai người mấy ngày nay.

“Cậu cởi áo ra đi, tôi viết trên đó thuận tiện hơn.” Lâm Vi Hạ mở miệng.

“Ừm.”

Lâm Vi Hạ xoay người đi đóng cửa lớp học, ánh nắng bên ngoài biến mất, vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy Ban Thịnh cởi áo ra dưới tấm rèm màu xanh được kéo một nửa.

Cậu giơ tay lên cởi đồng phục khỏi đường viền cổ áo, động tác của cậu không quá nhanh cũng không quá chậm, một bộ dạng lười biếng không đứng đắn. Ban Thịnh cầm chiếc áo đi đến chỗ cô, cơ bắp rắn chắc và phân chia rõ ràng ở bụng trông lãnh cảm mang theo dục vọng, Lâm Vi Hạ mất tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác.

Ban Thịnh ngồi bên cạnh, chỉ mặc đơn độc chiếc quần, động tác ung dung nghịch mái tóc ở phía sau nữ sinh.

Hành lang thỉnh thoảng truyền đến những giọng nói vụn vặt.

Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế, nghiêm túc viết lên chiếc áo sơ mi của cậu: Lớp 12 (1), Ban Thịnh.

Chữ phía trước cô chưa viết xong, Lâm Vi Hạ dứt khoát tô đậm phía trên vẽ lên một trái tim màu xanh lam.

Ban Thịnh mặc áo xong đi cùng với Lâm Vi Hạ, trước khi rời đi còn lấy cây bút của cô.

Quảng trường giữa tòa nhà Hậu Đức và tòa nhà Tư Chánh chật cứng người đứng, các phóng viên cầm máy ảnh chụp ảnh học sinh thì thôi đi, đến phụ huynh cũng hào hứng cầm điện thoại chụp ảnh con em mình.

Vừa xuống lầu, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, Lâm Vi Hạ vô thức đưa tay lên chặn ánh sáng. Ban Thịnh nhanh chóng bị chủ nhiệm khoa gọi đi.

Lâm Vi Hạ đi đến giữa hàng, lão Lưu đang sắp xếp đội hình, Ninh Triều vẫy tay với cô, ra hiệu đã giữ cho cô một vị trí.

“Tôi đối với cậu tốt chứ, bạn cùng bàn.” Ninh Triều lập công theo thói quen.

Lâm Vi Hạ đi qua mỉm cười trả lời: “Tốt.”

Trong lúc giáo viên và các vị chủ nhiệm đang thử micro trên sân khấu, Ninh Triều vội vàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gửi tấm ảnh vừa chụp cho Liễu Tư Gia, thản nhiên nói:

“Tuyệt đối không nghĩ đến, Thâm Cao vậy mà có một ngày sẽ dấn thân vào con đường sến sẩm này.”

Sau khi gửi tin nhắn xong, Ninh Triều cất điện thoại vào túi, nói chuyện với Lâm Vi Hạ: “Bạn cùng bàn, cậu biết Liễu Tư Gia bị đưa đến viện điều dưỡng chưa?”

“Chuyện khi nào?” Lông mi của Lâm Vi Hạ nhúc nhích.

“Khoảng thời gian trước, cậu ấy không cho tôi nói với cậu.” Ninh Triều đáp.

“Cậu ấy không dám gặp cậu.” Ninh Triều nhìn về phía trước cười nhạt một cái, “Có phải cậu cũng không nghĩ đến hướng đi này không?”

Lâm Vi Hạ lắc đầu, nhưng không tiếp lời. So với những gì cô trải qua, cô cảm thấy đám người trước mặt kia chỉ là những trò chơi khăm vặt vãnh cấp thấp.

Điều Lâm Vi Hạ để tâm là lần bị nhốt trong phòng thiết bị, nhưng Lâm Vi Hạ không ngờ Liễu Tư Gia lại dùng cách thức ác liệt trừng phạt bản thân như vậy để trả lại cho cô.

Giáo viên đang đứng trên sân khấu phát biểu về buổi động viên 100 ngày, nói đến mức nước bọt bắn tung tóe, Lâm Vi Hạ và Ninh Triều đang nói chuyện, mà Liễu Tư Gia được bọn họ nhắc đến vào lúc này đang tuyệt vọng ở viện điều dưỡng.

Từ ngày được đưa đến nơi rách nát này, tâm trạng lo lắng và trầm cảm của Liễu Tư Gia ngày một trầm trọng. Nhóm thiếu niên biếng ăn bọn họ bị buộc phải chịu đựng trong căn biệt thự nằm ở ngoại ô này.

Bọn họ phải tư vấn tâm lý hàng ngày, bị huấn luyện ăn uống, chơi trò chơi tập thể, mỗi ngày đều cân đo trọng lượng.

Liễu Tư Gia bây giờ là 168cm, 36kg.

Viện điều dưỡng ở đây theo kiểu phong kín, không ai có thể ra ngoài, không thể tùy ý sử dụng điện thoại, trừ khi bạn biểu hiện tốt, chủ động ăn uống, số lượng calo hấp thụ vượt qua mức bao nhiêu, thì quản lý mới cân nhắc cho bạn ra ngoài trong nửa tiếng.

Ở đây cấm cafe, thuốc lá… bất kỳ thứ gì làm tâm trạng càng thêm lo lắng hay tiêu hao năng lượng đều sẽ bị cấm.

Ban đầu, Liễu Tư Gia có nghĩ đến việc nghiêm túc tiếp nhận điều trị, sớm ra khỏi đây quay về trường học. Liễu Tư Gia chấp nhận tư vấn tâm lý, cố gắng nói chuyện với bác sĩ tâm lý về những vấn đề của mình.

Bác sĩ tâm lý là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, đeo kính gọng đen, vừa lắng nghe vừa ghi chép. Lúc bắt đầu còn khá bình thường, nhưng khi Liễu Tư Gia cố gắng mở lòng nói mẹ không yêu tôi, thiên vị người em gái của mình.

Liễu Tư Gia nhạy bén nhìn thấy nụ cười chế nhạo ở khóe môi trên khuôn mặt bình tĩnh của nữ bác sĩ.

Mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị Liễu Tư Gia nhận ra được.

“Tôi cảm thấy em có vấn đề.” Nữ bác sĩ nói.

Từ sau lần đó, Liễu Tư Gia từ chối tư vấn tâm lý, còn xúi giục bạn bè cùng trang lứa phản kháng bài dạy của nữ bác sĩ này, quản lý đối với cô nương này vô cùng đau đầu.

Liễu Tư Gia còn ở trước mặt mọi người thẳng thừng nói đây là điều trị ngu ngốc.

Mỗi ngày đều muốn trốn ra ngoài, không lúc nào không muốn.

Nhớ nhung chiếc giường trong nhà, kèm theo mùi hoa hồng độc nhất vô nhị, muốn hít thở không khí trong lành ở bên ngoài, muốn cùng bạn bè đi học tham gia hoạt động, thậm chí vào lúc này Liễu Tư Gia còn hoài niệm tiếng cằn nhằn của lão Lưu.

Ở đây khắp nơi đều là camera giám sát, tường cao, rất khó trốn thoát.

Không dễ gì tìm được một nơi ẩn nấp không có bất kỳ camera giám sát, thiết bị chống trốn thoát nào, kết quả Liễu Tư Gia vừa chạy đến vườn hoa phía sau liền bị quản lý áp giải quay về.

Quản lý trói tay Liễu Tư Gia ra sau lưng thúc giục mau chóng trở lại.

Hôm nay là lần thứ sáu trốn thoát thất bại.

Liễu Tư Gia bị cưỡng bức quay về, cô ngước mắt lên nhìn tất cả nữ sinh ở trên gác xép đang mỉm cười đắc ý, môi đỏ khép mở, khẩu hình miệng rất dễ nhận ra:

“Tiện nhân.”

Người này nhỏ hơn cô ta ba tuổi, liên tục báo cáo con gái cô ta nhận được tin tức của Liễu Tư Gia, sắc mặt thay đổi, chạy trốn rồi.

Ninh Triều chậm chạp không nhận được tin nhắn của Liễu Tư Gia, liền nâng cao tinh thần mở mí mắt nghe giáo viên đang phát biểu ở trên sân khấu. Mặt trời càng lúc càng nắng, Ninh Triều duỗi tay quấy rầy cái cổ, nóng đến mức phát ngứa.

Giáo viên ở trên sân khấu nói đến hai chữ hai chữ “ước mơ”, Ninh Triều đứng bên dưới ngẩn ngơ suy nghĩ, ước mơ, rốt cuộc là gì?

Sau bài phát biểu của giáo viên, nhanh chóng đến lượt các đại diện học sinh xuất sắc phát biểu. Ban Thịnh là người đầu tiên xuất hiện, các học sinh bên dưới khán đài vốn dĩ đang chìm vào giấc ngủ đã lấy lại tinh thần, vỗ vào cánh tay của nhau.

“Ban Thịnh lên sân khấu rồi.”

“Bạn trai lý tưởng của mày lên phát biểu rồi.”

Người làm mưa làm gió lên sân khấu, sự chú ý tăng lên rất nhiều, học sinh tập trung tinh thần muốn xem người đẹp trai bị ép phát biểu này sẽ ăn nói theo phong cách nào, là kiểu nổi loạn hay là lời lẽ tầm thường.

Khiến người khác tò mò.

Khi Ban Thịnh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, quần đen xuất hiện trên sân khấu, có một trận náo động giữa các giáo viên. Cậu không đeo cà vạt, cổ áo mở rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh, bộ dáng không hề đứng đắn.

Bài phát biểu cũng không cầm theo.

Một chút cũng không giống đại diện học sinh xuất sắc.

Lão Lưu bị chọc tức hơn nửa cái mạng, chỉ xém chút không để người bên cạnh bấm huyệt giúp ông. Giữa cuộc thảo luận ồn ào, Ban Thịnh giơ tay cầm micro, thiết bị âm thanh phát ra tiếng “vù” chói tai.

“Chào buổi sáng, các bạn học, các bậc giáo viên.”

“Rất vinh dự được phát biểu với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc, để không chiếm dụng thời gian của mọi người, tôi nói ngắn gọn.”

Giọng nói của nam sinh trầm thấp, lộ ra vẻ lạnh lùng chỉ có ở thiếu niên, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cậu, Ban Thịnh đứng trên sân khấu, biểu hiện quá mức kiêu ngạo, cũng không cố ý khiêm tốn, tư thế của cậu ung dung và điêu luyện, thiếu niên chậm rãi lên tiếng:

“Trước đây tôi có đọc được một đoạn văn trong một cuốn sách —— Tôi không tin, cũng không hứng thú đối với mọi thứ dễ như trở bàn tay, nhanh chóng, xuất phát từ bản năng, cao hứng, mơ hồ. Nhưng tôi tin chắc vào sức mạnh của sự chăm chỉ, bình tĩnh, hoài bão của thiếu niên. Cuối cùng, to reach the unreachable stars, chúc mọi người thành công trong kỳ thi đại học, hái được ngôi sao thuộc về riêng mình, có một mùa hè trọn vẹn.”

Sau khi phát biểu xong, bên dưới khán đài yên tĩnh trong nháy mắt, phút chốc lại vang lên những tiếng vỗ tay như sấm. Những tiếng hoan hô hò hét không ngớt, Lâm Vi Hạ ngước nhìn nam sinh đang đứng trên sân khấu cách đó không xa.

Mặt trời màu vàng kim chiếu lên người Ban Thịnh, cổ của cậu thẳng tắp, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị.

Tương lai dường như ở trong mắt cậu, không gì là không thể.

Trên người của cậu giống như luôn mang theo ánh sáng, thận trọng khép kín, điềm đạm và giỏi suy nghĩ, tầm nhìn rộng lớn, có cách nhìn độc đáo với mọi thứ, có quan điểm của riêng mình.

Tâm tình phức tạp, Lâm Vi Hạ lặng lẽ nhìn cậu, tiếng nói chuyện của nữ sinh bên cạnh lọt vào lỗ tai, giọng nói ái mộ:

“Haiz, lớp 12 sắp kết thúc rồi, tao yêu thầm cậu ấy ba năm rồi.”

“Nếu như cậu ấy là người con trai của tao thì tốt quá, cậu ấy nhìn tao nhiều hơn một chút, tao có thể vui chết đi được.”

“Nếu có thể thi chung vào một trường đại học với người bạn trai như vậy thì thật tốt.”

Sau khi tất cả bài phát biểu kết thúc, tiếp theo là tiết mục học sinh đi lên thảm đỏ. Lão Lưu dẫn dầu các học sinh đi trên thảm đỏ, bóng bay màu đỏ liên tục phát ra tiếng “bộp bộp”, máy quay quay thẳng vào bọn họ.

“Phát nổ hết chưa? Sao đến bóng bay cũng màu đỏ vậy.”

“Mày không hiểu, đây là để có được may mắn trong kỳ thi đại học.”

“Giống cảnh tượng ăn tiệc ở quê chúng ta, người thật đông.”

“Ha, cũng có chút giống kết hôn hahaha.”

Lâm Vi Hạ chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên, trên mu bàn tay truyền đến cơn lạnh lẽo, bàn tay mảnh khảnh của nam sinh chạm vào tay cô, xương cổ tay nhô ra trên mu bàn tay cậu có chút đáng ghét.

là Ban Thịnh.

“Đang nghĩ gì vậy?” Ban Thịnh hỏi cô.

Suy nghĩ của Lâm Vi Hạ bị kéo về, ngước mặt lên nhìn cậu, lúc này mặt trời vừa vặn chiếu vào hai người họ, đôi mắt của cô phát hiện nơi có hai chữ viết tay Ban Thịnh trên áo sơ mi cậu đang mặc, lẽ ra phải nên viết thêm hai chữ pinyin Ban sheng, nhưng cô lại quên viết.

Bây giờ Ban Thịnh lại viết thêm pinyin lên phía trên tên của cậu:

Linweixia

Ban Thịnh

Hai chữ Ban Thịnh được viết bằng bút dạ, màu sắc tươi tắn rõ rệt, pinyin Linweixia được cậu viết tạm thời bằng bút nước lên phía trên, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện.

Cậu lúc nãy thế mà táo bạo mặc đồng phục học sinh có viết tên của hai người, phát biểu trước toàn thể giáo viên và học sinh của trường.

Trái tim không khống chế được tăng tốc đập loạn nhịp, cổ họng của Lâm Vi Hạ phát khô, hỏi: “Đây là gì?”

Yết hầu của Ban Thịnh chuyển động, nhìn thẳng vào cô, nhẹ giọng nói:

“Còn có thể là gì.”

Viết cô vào tương lai.

Muốn tất cả mọi người đều biết.

Nhưng dường như, chỉ có một mình cậu biết cũng không sao.

______________