Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh Ban Thịnh, cậu giơ tay lên, có người đem ly rượu ở trước mặt cô đổi thành một hộp sữa bò.

Có người thấy vậy liền trêu chọc: "Phục rồi, cũng chỉ có Ban gia mới có thể đổi rượu thành sữa bò ở trong quán bar."

Sau khi ly rượu ở trước mặt Lâm Vi Hạ đổi thành sữa bò, không có ai dám đổi ly của cô, người ở trong phòng bao cũng tự giác không khuyên cô uống rượu.

Ban Thịnh cái gì cũng không nói, nhưng những người sáng suốt đều biết.

Hai người bọn họ không đơn giản.

Cho dù hiện tại không có gì thì lúc trước cũng từng có một đoạn.

Ánh đèn có chút chói mắt, Ban Thịnh nghiêng đầu qua, bầu không khí giữa hai người dường như thoải mái hơn một chút, môi của cậu chạm vào tai của Lâm Vi Hạ, hơi nóng tràn vào, ẩm ướt nóng bỏng, Lâm Vi Hạ vô thức co rút lại, có chút ngứa ngáy.


"Đừng uống rượu người khác đưa."

Ban Thịnh nói xong thì tách ra, bị người khác gọi đi chơi trò chơi. Lâm Vi Hạ vẫn ngồi bên cạnh cậu như cũ, cô không có tâm tư tham gia vào trò chơi của bọn họ, nhưng vẫn không quên mục đích hôm nay cô đến tìm Ban Thịnh, là hỏi cậu tại sao thay đổi chuyên ngành.

Nhưng mỗi lần Lâm Vi Hạ nói chuyện đều bị Thi Ly xen ngang.

Ban Thịnh như một tay lão luyện ở quán bar nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ này, cậu dường như không có ý định nghiêm túc nói chuyện với cô, vẫn luôn chơi trò chơi suốt.

Ban Thịnh lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, cậu cắn vào miệng, đường gân xanh ở trên cổ cậu lộ ra rõ rệt, cúi đầu tìm bật lửa khắp xung quanh, một bàn tay sơn móng tay màu nude giơ qua, mở lòng bàn tay ra, là chiếc bật lửa màu bạc.

"Lần trước cậu làm rơi ở chỗ tôi, quên rồi à?" Ngữ khí bình thường qua loa của Thi Ly hiện lên sự thân mật không ai biết.


Lâm Vi Hạ liếc nhìn một cái, quả thực là bật lửa của Ban Thịnh, zorro màu bạc, bên trên khắc một chữ Ban.

"Cảm ơn." Ban Thịnh thấp giọng nói.

Ban Thịnh nhận lấy, thân bật lửa phát ra tiếng "tách", làn khói trắng xám bay ra từ đôi môi mỏng, bay đến bên cạnh Thi Ly, chóp mũi của Lâm Vi Hạ cũng hít vào một chút, có chút sặc người.

Giây tiếp theo, Thi Ly mở miệng: "Cậu thật phiền, hút ít lại không được sao?"

Ban Thịnh nhướng mi mắt nhìn thẳng vào cô ta.

Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh, nhiều hơn một giây, cô cũng không muốn ở lại, không khí ở đây nhớt nhát, nóng nực.

Cô cũng không hiểu biểu tình của Ban Thịnh nhìn Thi Ly rốt cuộc là cảnh cáo, hay là tán tỉnh.

Lâm Vi Hạ bỗng nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí tươi mát tràn vào bên trong.

Lâm Vi Hạ dựa vào tường, nhìn nam sinh đang chơi bida cách đó không xa, đồng thời cũng ngây người ra một lúc.


Chốc lát, một chàng trai cao ráo có bề ngoài nho nhã đi qua, đưa ly cocktail cho Lâm Vi Hạ, mỉm cười nói:

"Nếu như tôi nói đã từng gặp cậu, có phải cậu cảm thấy lời mở đầu này có chút quê mùa không?"

Lâm Vi Hạ ngơ ngác, mỉm cười: "Phải."

"Có điều đã từng gặp nhau ở đâu?" Lâm Vi Hạ hỏi.

"Hoạt động từ thiện dành cho sinh viên năm nhất —— Thăm hỏi các thiếu niên gặp phải vấn đề tâm lý, tôi cũng là một tình nguyện viên trong số đó." Nam sinh vừa cười vừa nói.

Lúc nãy nghĩ Lâm Vi Hạ là bông hoa trắng vô hại, muốn giúp đỡ giải vây cũng là cậu ta.

Lâm Vi Hạ nhận lấy ly rượu cậu ta đưa qua, nhưng không uống, đáp: "Hóa ra là vậy."

"Tôi tên là Tưởng Hành, cũng học ở Bắc Đại, nhưng tôi không phải là sinh viên của ngành tâm lý học, thực ra tôi có chút hiếu kỳ, ngành tâm lý học giống như các cậu, có phải rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của người khác không, vậy những người bình thường như chúng tôi không thể che giấu bản thân trước mặt các cậu sao?" Nam sinh ngại ngùng xoa đầu của mình.
Ngón tay của Lâm Vi Hạ gõ ly thủy tinh, đính chính: "Chúng tôi là nhà trị liệu tâm lý, không phải là nhà ngoại cảm."

Tưởng Hành bị cô chọc cười, lại chỉ vào ly rượu mà cậu đưa qua, ngữ khí thoải mái: "Cậu có muốn thử ly rượu này không, nó có một cái tên đặc biệt dễ nghe, tên là thiên thần sa ngã."

"Được." Lâm Vi Hạ nhìn ly rượu thủy tinh.

Một hơi uống cạn, Lâm Vi Hạ nói chuyện khá thoải mái, nam sinh lại bưng thêm một ly rượu khác đến, trong lúc cô định từ chối nói bản thân không uống nữa sắp phải về nhà, thì một giọng nói trầm thấp u ám truyền đến, nghe ngữ khí của người đó không được dễ chịu cho lắm ——

"Lâm Vi Hạ, qua đây."

Lâm Vi Hạ nhìn qua, Ban Thịnh đang đứng ở góc không xa, không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm.
"Ngại quá, tôi có việc đi trước đây."

Lâm Vi Hạ đặt ly rượu xuống, một đường đi qua, Ban Thịnh đi vào bức tường bên trái, ở đó còn có một cánh cửa, cậu nghiêng đầu khom người đi vào.

Lâm Vi Hạ đi theo vào trong, bên trong là một phòng bao nhỏ, có một chiếc ghế sofa nhỏ, chiếc bàn bên cạnh đặt một ánh đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Nhưng rất tối.

Lâm Vi Hạ nghĩ rằng Ban Thịnh cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện, muốn bật công tắc đèn trên tường theo bản năng, bất ngờ một lòng bàn tay rộng lớn phủ lên phía trên.

Đầu ngón tay vô thức cuộn lại, không thể động đậy, vừa chạm vào ngón tay thon dài có các khớp xương rõ rệt, cô liền run lên. Bàn tay bị Ban Thịnh giơ lên áp vào tường, cả người bị cậu đè xuống, hơi thở hung hăng ập tới, nguồn nhiệt nóng bỏng bao phủ người cô.
Trong tay Ban Thịnh cầm một ly rượu có rất nhiều đá, lắc nhẹ chiếc ly, những viên đá đập vào thành ly thủy tinh, tạo ra tiếng vang leng keng.

Đôi lông mày đen đè nén sự tức giận, cậu nhướng mí mắt nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ.

Trái tim của Lâm Vi Hạ không kiềm chế được mà co thắt liên hồi.

Những viên đá trong ly đang tan ra từng chút một, đến bên ngoài cũng bị ướt, Ban Thịnh cầm ly rượu chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Lâm Vi Hạ.

Miệng ly men theo làn da trắng như tuyết xoay vòng một cái, rất nhanh, khuôn mặt của nữ sinh đều ướt đẫm, những giọt nước nhỏ xuống.

Ly thủy tinh lạnh lẽo chạm vào mắt của cô, sau đó di chuyển đến miệng, cuối cùng là làn da thịt mềm mại ở phía sau tai trái. Động tác của cậu rất thành thục lại mang theo sự trêu chọc.

Một tay chơi đầy kinh nghiệm.
Hiện tại đã không còn là thời kỳ cao trung nữa, khi cô bị nắng nóng đánh thức, trên má cô đột nhiên bị một ly chanh muối lạnh chạm vào, cô ngước mắt lên bắt gặp một đôi mắt cười thản nhiên.

Ban Thịnh của bây giờ chỉ đơn giản là tán tỉnh người khác.

Cực kỳ lạnh, Lâm Vi Hạ bấu chặt ngón chân, những nơi bị cậu dùng ly rượu chạm qua đều đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người cô khẽ run lên.

"Nghe lời tôi nói chưa?"

Giọng nói của Ban Thịnh mang theo một loại cảm giác lạnh lùng của gỉ sắc, trêu ghẹo người khác đầy mạnh mẽ. Cậu cúi cổ xuống, không chạm vào cô, nhưng ánh mắt của cậu khiến cô trở nên bồn chồn.

Cô vẫn không thể nhìn rõ hình xăm trên xương quai xanh của Ban Thịnh là hình gì, hình xăm con vật đang trườn bò trên người cậu, làm cho khuôn mặt lạnh lùng này tăng thêm hơi thở nghịch quái và mê hoặc người khác.
So với lúc trước, Ban Thịnh hiện tại càng khiến người khác không thể đoán được, tất cả mọi người chỉ có thể bị cậu chơi đùa.

Nhưng Lâm Vi Hạ ngắm nhìn khuôn mặt này, cô không thể không thừa nhận, gặp lại cậu, chỉ càng thêm rung động, tâm trạng của cô bị cậu tùy tiện nhìn một cái, liền trở nên do dự hết lần này đến lần khác.

Cả con người của cậu hoàn toàn có thể giải thích như trên sách ——

"Các nhân vật nguy hiểm trong bộ bài, xáo trộn một lần lại bốc trúng, sẽ càng nguy hiểm hơn."

Lâm Vi Hạ nhìn cậu, hỏi: "Người bên ngoài là bạn gái của cậu?"

"Không phải." Ban Thịnh cau mày.

Có thể Lâm Vi Hạ uống say rồi, đại não sững lại một giây, không chút suy nghĩ liền nhón chân hôn lên trên.

Lâm Vi Hạ chưa từng hôn ai, kỹ thuật hôn của cô còn bỡ ngỡ, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi thăm dò luồng vào trong, bị môi và răng chống cự lại.
Cậu không có phản ứng, lưu manh đứng ở đó, cúi cổ xuống một chút để thích nghi với cô.

Mặc ý cô hôn thế nào.

Cậu chính là không cho phản ứng.

Cô giống như một đứa trẻ đòi được ăn kẹo.

Bàn tay đang nắm chặt cổ áo của nam sinh hơi buông ra, lớp vải nhăn nhúm dần trở nên phẳng phiu, đồng thời Lâm Vi Hạ cũng tỉnh táo lại một chút, có chút ấm ức và nhụt chí, cảm giác đau đớn âm ỉ truyền đến, khi cô chuẩn bị rời khỏi.

Một bóng dáng có tính áp bức đè xuống, Ban Thịnh đưa tay lên nắm cằm cô, bàn tay vừa chạm qua ly rượu lạnh ngắt, khoảnh khắc vừa chạm vào, Lâm Vi Hạ lạnh đến mức cảm thấy giật mình.

Môi của cậu áp xuống, cánh môi mềm mại chạm vào, liếm sạch lớp sương băng phủ trên môi cô, tiến sâu vào, tung đòn tấn công.

Cả người Lâm Vi Hạ bị cậu thao túng, người dựa vào tường, ngón tay vô thức chạm vào công tắc trên tường, đèn bật tắt, rơi vào trong đôi mắt đen láy.
Mặt của cậu di chuyển xuống dưới, hơi nóng phun lên cổ, môi của cậu nhẹ nhàng chạm vào cổ của cô, ngứa kinh khủng, Lâm Vi Hạ trốn tránh theo bản năng.

Giây tiếp theo, cậu nghiêng người về phía trước, khớp hàm nặng nề cắn lấy, Lâm Vi Hạ kêu rên một tiếng, đau đến mức bật khóc. Trên chiếc cổ trắng như tuyết lập tức xuất hiện hàng dấu răng đỏ tươi.

Nhìn thấy mà giật mình.

......

Mười phút sau, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Ban Thịnh đi ra trước, đợi khoảng một lúc, Lâm Vi Hạ sửa sang lại quần áo bị kéo loạn xong mới đi ra ngoài, mở cửa ra, liền nhìn thấy cậu đã ngồi trở lại trên ghế sofa, chống khuỷu tay lên đùi, một tay cầm ly rượu, nghe người kế bên nói chuyện, thỉnh thoảng nhếch môi xem như là trả lời.

Khuôn mặt của Lâm Vi Hạ luôn được viết hai chữ bình thản, cô giả vờ ngồi lại trên ghế như không có việc gì xảy ra, lần này Ban Thịnh ngồi đối diện trước mặt cô, mặc dù hai người không giao tiếp ánh mắt với nhau, nhưng không biết tại sao mặt cô lại có chút nóng.
"Này, Ban thiếu, đừng lắc xúc xắc nữa, môi của cậu làm sao mà đỏ như vậy, vết son môi?!" Nam sinh ngồi đối diện kinh ngạc lên tiếng.

Bầu không khí vốn đang ồn ào không ngớt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Ban Thịnh, không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn liền phát hiện thật sự giống vết son môi.

Trên cái cổ trắng lạnh của Ban Thịnh có hai vết xước móng tay hiện lên rõ rệt, quan trọng nhất là, môi đã đỏ thì thôi đi, còn đỏ đến mức không đều, bên trái một vết, bên phải một vết, đây con mẹ nó là bị người khác cắn phải không.

Ban Thịnh vốn đã có ngoại hình lưu manh xấu xa, bây giờ như vậy, thật sự giống như lãng tử tình trường được đồn đại ở bên ngoài.

Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm Ban Thịnh, đợi cậu đưa ra câu trả lời. Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, cô cảm nhận được một vài ánh mắt suy đoán đang đổ dồn về phía cô.
Lâm Vi Hạ không tránh khỏi có chút khẩn trương, cầm hộp sữa bò ở trên bàn muốn uống hai ngụm để làm dịu cổ họng khô khan.

Vừa cầm lên lại cảm giác có gì không đúng, cô đặt lại trên bàn.

Da mặt của cô tương đối mỏng, không muốn thảo luận vấn đề này quá nhiều trước mặt mọi người. Nhưng dưới ý loạn tình mê khi nãy, nụ hôn còn mang theo mùi rượu rum.

Ban Thịnh sẽ thừa nhận không?

Không khí im lặng, mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Ban Thịnh, bao gồm vài nữ sinh ngưỡng mộ cậu. Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Lâm Vi Hạ cảm giác ánh mắt của Ban Thịnh đang chậm rãi rơi trên mặt mình nửa phút đồng hồ, mạch máu trên da cũng bắt đầu chảy nhanh hơn, sau đó trở nên nóng rát.

Sau đó ánh mắt của cậu từ từ thu lại, cầm một quả dâu tây trong dĩa hoa quả ở trước mặt, cho vào miệng, chậm rãi nhai kỹ, hai má chuyển động.
Nước dây tay dính lên cánh môi, một chút đỏ tươi, càng làm tăng thêm sự ham muốn trên khuôn mặt lạnh lùng này, khiến người khác muốn hôn.

"Đây không phải là vừa ăn dâu tây à." Ban Thịnh khom người rút tờ khăn giấy, mặt không biến sắc lau sạch vết son trên miệng.

Vừa dứt lời, những ván bài như mưa đập vào Ban Thịnh, những tiếng cười mắng dồn dập đổ về phía cậu:

"Được rồi đấy, tôi ăn dâu tây sao miệng tôi không đổi màu."

"Dâu tây như thế nào mà có hiệu ứng này, không phải là son môi màu dâu tây đó chứ."

"Còn có chuyện tốt như vậy? Ngày mai tôi bắt đầu bán sỉ dâu tây!"

Thi Ly vừa ở bên ngoài nghe điện thoại cho nên bỏ lỡ cảnh tượng tuyệt vời này, đẩy cửa đi vào chỉ nghe thấy phần kết, còn mỉm cười hỏi: "Dâu tây gì?"

"Vậy là có rồi." Có người ở trong tiếng cười náo nhiệt trả lời cô ta.
Khúc nhạc đệm này trôi qua, một đám người lại bắt đầu trò chuyện với nhau, Ban Thịnh vươn tay sờ túi quần, Lâm Vi Hạ nhìn thấy cậu đang tìm thứ gì, lên tiếng nhắc nhở:

"Có khi nào rớt trong phòng bao nhỏ khi nãy không?"

Ban Thịnh nhướng mí mắt nhìn cánh cửa đóng chặt cách đó không xa, thấp giọng trả lời: "Có lẽ vậy."

Nói xong cậu đứng lên, rời khỏi ghế sofa đi về hướng cánh cửa, một lúc sau, Lâm Vi Hạ đang ngồi trên sofa nhìn thấy Thi Ly cũng đứng dậy đi theo cậu.

Sau đó, cánh cửa từ từ đóng lại dưới con ngươi màu nâu.

Lâm Vi Hạ không nói chuyện, ngồi đó cũng không động đậy.

Không lâu sau, Ban Thịnh mở cửa, đi thẳng ra ngoài, mà Thi Ly quay trở lại ngồi trên ghế sofa, tâm tình của cô ta có vẻ rất tốt, sắc mặt còn có chút phấn khích.

"Nói cho mày nghe, tao biết hình xăm của Ban Thịnh là hình gì rồi!" Thi Ly thần bí nói.
"Ban Thịnh cho mày xem hình xăm của cậu ấy rồi?" Người bạn hỏi.

Thi Ly nhỏ tiếng nói: "Đúng vậy, khi nãy cậu ấy vào phòng bao tìm ví tiền, tao đi vào theo, sau đó hỏi cậu ấy có thể cho tao xem hình xăm của cậu ấy không, Ban Thịnh cười một tiếng rất nhẹ."

"Sau đó thì sao, cậu ấy nói cái gì?" Đồng bọn thúc giục Thi Ly mau nói tiếp.

Người này không hổ danh là tham gia sáng tạo nghệ thuật, chỉ hai ba câu đã tạo ra bức tranh mang tính tưởng tượng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hứng thú.

Lâm Vi Hạ rót cho mình ly nước đá, uống một ngụm nước lạnh, lạnh đến mức khiến đầu óc mê man của cô bắt đầu thức tỉnh, nước lạnh xuyên qua cổ họng, lạnh thấu tim gan.

Thi Ly có chút ngại ngùng bất giác sờ mũi, cô ta cố ý liếc nhìn Lâm Vi Hạ ngồi ở đối diện một cái, tiếp tục nói:

"Cậu ấy nói có thể, sau đó cho tao xem."
"Đó là hình gì? Mau nói cho tao biết."

"Mày tự đi hỏi cậu ấy đi." Thi Ly úp úp mở mở, cô ta mới không muốn nói cho người khác biết.

Người bạn bên cạnh giả vờ tức giận, gãi vào chỗ ngứa của Thi Ly, nói: "Con nhóc này, tao mà không trị được mày à, tao có cách."

Vào lúc này, không biết ai đã tắt ánh đèn sáng nhất trong phòng, không khí không còn hỗn tạp như trước, xung quanh ở đây trở nên tối sầm, ngược lại càng phóng đại điểm thần kinh hưng phấn của con người.

Khâu Minh Hoa cầm một viên đá vụn không biết lấy từ đâu ra cho vào miệng, hai tay cầm thẻ bài, nói: "Các bạn, chơi trò chơi thì thế nào —— 789, thua rồi chọn thật lòng hoặc đại mạo hiểm."

"Lại là 789, tôi có bệnh ám ảnh với con số 9, có thể đổi trò khác không."

"Phải uống chết tao rồi."

Quy luật trò chơi rất đơn giản. Mỗi người lần lượt tung xúc xắc, người tung được số 7 có thể tùy ý chỉ định một người bị phạt uống rượu, người tung được số 8, có thể tùy ý quyết định người bị phạt phải uống bao nhiêu ly, người tung được số 9 chính là người xui xẻo bị phạt.
Người bị phạt cũng có thể từ chối uống rượu, lựa chọn chơi thật lòng đại mạo hiểm.

Lúc này Ban Thịnh vừa nghe điện thoại xong, cậu ngồi xuống vị trí ban đầu, ngồi đối diện Lâm Vi Hạ, chỉ cách cô một chiếc bàn.

Thi Ly và bạn bè của cô ta trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ tụm lại không biết đang nói cái gì.

Lâm Vi Hạ không cần đoán cũng biết, nhân vật trung tâm trong câu chuyện của bọn họ chắc chắn là Ban Thịnh.

Khâu Minh Hoa đang phát ly rượu cho những người tham gia trò chơi, số người hơi nhiều khiến cậu ta phát ly có chút chóng mặt, thế là một ly thủy tinh hình vuông được đặt đến trước mặt của Lâm Vi Hạ.

Khâu Minh Hoa dừng lại, nhớ ra điều gì, cầm ly rượu lên, nói: "Không đúng, cậu không thể chơi."

Một bàn tay trắng như tuyết chặn lại ly thủy tinh, Lâm Vi Hạ đưa tay lên miệng ly, đụng phải đôi mắt đen láy ở đối diện đang liếc nhìn qua, cô nhìn lại cậu:
"Tôi muốn chơi."

Trò chơi chính thức bắt đầu với những tiếng thìa chạm vào ly phát ra tiếng leng keng.

Thi Ly là người đầu tiên tung xúc xắc, cô ta vừa vặn tung được con số 7, liền duỗi tay chỉ Ban Thịnh, cũng không dám nhìn cậu.

Đám đông ồ lên, ánh mắt xoay chuyển giữa hai người họ.

"Thi nữ thần, cậu nỡ để Ban gia uống rượu à, tôi không hiểu nỗi đám con gái các cậu."

"Thẳng nam như cậu hiểu cái rắm, người ta là muốn nghe lời thật lòng."

Có người vừa nói chuyện vừa lắc, những lượt tiếp theo đều không ra các con số 789, đến phiên Khâu Minh Hoa cậu ta lắc được con số 8, chỉ ly rượu ở trên bàn: "Năm ly rượu hỗn hợp."

Uống rượu hỗn hợp là dễ say nhất, Ban Thịnh nhướng mí mắt mỏng liếc nhìn Khâu Minh Hoa, cậu ta sau khi tiếp nhận được thông tin mới phản ứng được có phải lúc nãy Thi Ly chỉ định Ban gia của mình uống rượu không?
Nhưng lời đã nói ra, không thể thay đổi. Khâu Minh Hoa chỉ có thể âm thầm chửi bản thân là đồ não heo.

Khi đến lượt Ban Thịnh tung xúc xắc, cậu cầm chiếc cốc xúc xắc tùy ý lắc vài cái.

Chiếc cốc lắc xúc xắc màu đen mở ra, mọi người nín thở nhìn qua, con số hiển thị là số 9.

"Wow!" Có người hú hét ầm ĩ.

Người bạn của Thi Ly ôm cánh tay bắt đầu nói: "Uống rượu hay là thật lòng đại mạo hiểm, Ban thiếu."

"Đại mạo hiểm." Ban Thịnh không chút do dự nói.

Người bạn của Thi Ly cười một cái, nâng cằm: "Tiểu Ly nhường cơ hội này cho tớ rồi, nói thật lòng, Ban Thịnh, tớ khá tò mò hình xăm trên xương quai xanh của cậu là hình gì? Cho bọn tớ xem đi."

Có người huýt sáo một cái, Khâu Minh Hoa sờ đầu, nói: "Tôi cũng muốn xem."

Thực ra, mọi người ở hiện trường đều không biết Ban Thịnh xăm hình gì, cậu bình thường mặc áo khoác gió, kéo khóa lên tận xương quai xanh, chỉ có thể nhìn thấy một nửa hình xăm, hoặc là mặc áo hoodie màu đen, căn bản là ai cũng không thể nhìn thấy được.
Mọi người đều rất tò mò cậu xăm hình gì.

Ban Thịnh cười hừ một tiếng, giơ tay nắm lấy dây khóa kéo xuống, mọi người nhìn sang, ánh đèn mờ ảo, nhưng vẫn nhìn rõ đó là hình gì.

Lâm Vi Hạ cũng ngước mắt nhìn qua.

Một con bướm đuôi én nằm sấp trong hốc xương quai xanh trắng lạnh, thân bướm có màu đen đỏ sẫm, đuôi bướm dường như nối với một vật gì đó kéo dài xuống giữa cơ thể con người, nhưng nhìn xuống thêm thì không nhìn thấy đó là gì.

Kiểu dáng của con bướm đuôi én rất xinh đẹp, dường như trời sinh khảm trên người của cậu.

Cho người khác một loại cảm giác định mệnh.

Cậu xăm một con bướm trên người.

Trái tim run rẩy.

"Wow, là bướm đuôi én."

Có người tiếp tục cảm thán ở bên tai cô: "Con bướm thật đẹp!"

_____________

Lời của tác giả:

"Các nhân vật nguy hiểm trong bộ bài, xáo trộn một lần lại bốc trúng, sẽ càng nguy hiểm hơn." —— Khâu Diệu Tân.