Bị hỏi như vậy, Đỗ Nhược Lam có chút xấu hổ, lắp bắp hỏi lại: "Vậy... vậy chứ cậu nghĩ thế nào?"

"Ai nha, Lam Lam à, phải nói là cậu đơn thuần hay là ngốc nghếch đây. Cậu ngày ngày ở bên cạnh anh ta, chăm sóc cho anh ta. Tại sao cậu không tìm cơ hội để thổ lộ tình cảm của mình hả? Không phải là cậu rất thích anh ta sao?"

Nàng là đang lo nghĩ cho cô nha, tình cảm bao nhiêu năm tại sao lại thích chôn dấu. Nếu nói ra có phải là thoải mái hơn không.

"Tiểu Tuyết, chẳng phải cậu là người hiểu rõ mình nhất sao? Mình chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc cho anh ấy như bây giờ là đủ rồi. Ngay từ đầu, đó là ước mơ của mình, và bây giờ mình đã thực hiện được nó. Điều đó cũng làm cho mình cảm thấy hạnh phúc rồi."

"Haizzz, Lam Lam à, mình thật không biết nói sao với cậu"

"Hơn nữa, mình sợ nếu mình nói ra, nhưng anh ấy từ chối, chẳng phải lúc đó lại càng khó xử sao, chỉ cần như bây giờ mình đã mãn nguyện rồi." – Đỗ Nhược Lam khẽ mỉm cười nói

Nghe vậy, Lâm Thiên Tuyết cũng chỉ biết lắc đầu bó tay. Từ sao khi tốt nghiệp, Đỗ Nhược Lam đã thay đổi rất nhiều, cô đã trở nên tự tin hơn, không còn là một cô bé nhút nhát như xưa. Nhưng tại sao khi đối diện với tình cảm dành cho Vũ Thiếu Kiệt, cô lại thiếu tự tin như vậy.

Trò chuyện với Lâm Thiên Tuyết một hồi, cuối cùng hai người cũng tạm biệt. Đỗ Nhược Lam ra quầy tình tiền rồi trở lại bệnh viện.

Khi cô gần đến bệnh viện, phát hiện có rất đông người đang đứng trước cổng chính, còn có rất nhiều máy quay, máy chụp hình. Cô biết đó là phóng viên và người hâm mộ của Vũ Thiếu Kiệt. Sợ bị mọi người nhận ra, cô bèn vòng qua cổng gửi xe của bệnh viện để vào.

Trở lại phòng, cô thấy Vũ Thiếu Kiệt đang tựa lưng vào giường bệnh đọc báo, cũng không thấy mẹ anh đâu, bèn hỏi:

"Anh Thiếu Kiệt, bác gái đâu rồi?"

Vũ Thiếu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn cô:

"Em về rồi à, ở tiệm có vài việc gấp nên mẹ anh vừa ra về rồi."

"Vậy sao, bác gái đi đường xa như vậy, vừa mới đến là phải về rồi. Em còn định sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bác ấy."

"Biết làm sao được, công việc ở tiệm bận rộn như vậy. Mẹ anh cũng không chịu để người khác làm thay, chính anh cũng không cản được bà."

"Hihi, dù sao cũng là tâm huyết của bà mà. À, em có mua ít đồ dùng cá nhân cho anh, để em đi sắp xếp."

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cô trở lại giường bệnh, xếp một ít trái cây vào giỏ trên tủ đầu giường

"À, anh Thiếu Kiệt, bữa trưa anh muốn ăn gì để em đi đặt? Em sẽ nhờ người mang cho anh khi đến giờ ăn trưa. Lát nữa em phải về công ty xử lý chút việc."

"Em cứ gọi cho anh vài món thanh đạm một chút là được. Mà ở công ty có việc gì gấp sao?"

"Cũng không có gì, chủ yếu là tin tức anh bị tai nạn bị lan truyền ra ngoài, bây giờ có rất nhiều người tụ tập ngoài cổng để lấy tin tức. Lúc nãy Trưởng phòng Ngô gọi điện bảo em về công ty một chuyến để bàn xem nên xử lý thế nào."

"Vậy à, Tiểu Lam, thật vất vả cho em rồi!"

"Hi, anh đừng nói vậy, đây là công việc của em mà"

Nói rồi, cô lại loay hoay dọn dẹp một số thứ. Cũng không phát hiện người đang ngồi trên giường bệnh đang nhìn cô bằng một ánh mắt trầm tư hiếm có.

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, cô quay lại dặn dò anh:

"Được rồi, bây giờ em phải đi đây. Anh hãy ở đây, đừng đi lung tung ra ngoài kẻo bị phóng viên gặp được. Nếu buồn chán, anh có thể xem TV hay đọc sách gì đó. Sau khi xong việc, em sẽ trở lại."

Vũ Thiếu Kiệt nở nụ cười bất đắc dĩ:

"Anh biết, em đừng xem anh như trẻ con mà dặn kỹ như vậy"

Cô nghe Vũ Thiếu Kiệt nói vậy cũng thấy ngượng ngùng. Mà anh lại càng thấy buồn cười

"Được rồi, không đùa em nữa, em nhanh đi đi"

"Được, vậy em đi đây, tạm biệt anh"

Đỗ Nhược Lam ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho tiểu Trương lái xe đến đón mình, còn cô thì đi thẳng xuống nhà ăn, đặt cơm trưa cho Vũ Thiếu Kiệt.

Đỗ Nhược Lam vừa đến công ty đã đi thẳng đến phòng của Trưởng phòng Ngô

"Cốc, cốc, cốc"

"Vào đi"

"Trưởng phòng Ngô, xin chào"

"Tiểu Lam đấy à, ngồi đi"

"Cảm ơn chú"

"Tiểu Lam, về chuyện của Thiếu Kiệt, con có cách gì chưa?"

"Dạ, trên đường đến đây con cũng có nghĩ qua, mình nên đăng một bài viết trên trang web của công ty, nói rõ về vụ tai nạn và tình trạng hiện giờ của anh ấy để người hâm mộ bớt lo lắng."

"Uhm. Thật ra chú cũng đang tính đến cách này, nhưng đôi lúc, người hâm mộ cũng sẽ không tin những lời chúng ta nói, họ sẽ nghĩ là chúng ta chỉ nói như vậy để trấn an họ"

"Vậy ạ, con cũng chưa nghĩ đến chuyện này" – Đỗ Nhược Lam lại yên lặng suy nghĩ

"A"

Đột nhiên cô la lên, khiến Trưởng phòng Ngô suýt chút nữa đã phun luôn ngụm trà vừa mới uống ra ngoài

"Khụ khụ, Tiểu Lam, con nghĩ ra cách gì rồi sao?"

"Dạ, hay là bây giờ con nói với anh Thiếu Kiệt, dùng tài khoản weibo của anh ấy, tự đăng một bài viết để người hâm mộ yên tâm"

Đỗ Nhược Lam hưng phấn. Cô nhớ lúc trước, khi còn là cô học sinh cuồng nhiệt hâm mộ anh, mỗi ngày chỉ cần có thời gian, cô đều lướt weibo xem những tin tức về anh, còn vào trang cá nhân anh để đọc những status mà anh đăng. Cô nhớ lúc đó, cứ hễ mỗi lần anh đăng bất cứ thông tin gì lên, đều thu hút rất nhiều sự chú ý của người hâm mộ. Thỉnh thoảng anh còn trả lời tương tác, khiến cho mọi người ai cũng cao hứng a.