Dung mama đếm đếm rồi nói: "Chín.

Chính là nhiều như vậy, nhan sắc kiểu nào cũng có, lát nữa người nhất định phải bảo trì trấn định, lấy uy danh của Thế tử phi ra áp chế, đừng bị đám oanh oanh yến yến đó làm cho sợ ngây người."
Liễu Ngân Tuyết cười lạnh, cả thành Biện Kinh không có mấy người chưa thú thê đã có thiếp, Lâu Duẫn thì ngược lại, một hai nàng còn chưa đủ, thế mà có tới tận chín.
Một con ma ốm cần nhiều thiếp thất như vậy làm gì?
Còn không phải nhìn được không ăn được sao?
Tây sương phòng ríu rít, Liễu Ngân Tuyết từ xa đã nghe được tiếng cười nói của các nàng, một người rồi hai người, ai thanh âm cũng nũng nịu, nhưng cả một đám nũng nịu xoắn xuýt vào nhau, lại sinh ra ồn ào khiến người ta đau cả tai.
Khi cả đám oanh oanh yến yến đang rôm rả trò chuyện, bỗng thấy ngoài cửa không biết từ khi nào đã xuất hiện một nữ nhân mặc một thân y phục rực rỡ thêu bướm vàng, khoác áo ngoài màu xanh mây.

Trên người nàng mặc cung trang quý phái, tuyết trắng bay bay phía sau như đang làm nền cho nàng, gương mặt nàng đoan trang nhưng uy nghiêm, không có nét cười.

Đám oanh yến như trúng thuốc mê, một chữ cũng không nói ra được.

Các nàng đã sớm biết người Lâu Duẫn cưới là đích trưởng nữ Liễu phủ, nhưng thiên hạ nữ nhân nhiều vô kể, khó nói ai mới là đệ nhất mỹ nhân.

Có lời đồn Liễu Ngân Tuyết thật ra không giống như mọi người tâng bốc, các nàng cho rằng cũng chỉ là nói quá mà thôi, nhưng hiện giờ trực tiếp thấy nàng, cả đám tự biết xấu hổ mà không nói lời nào.

Kia da thịt vô cùng mịn màng, kia khí chất thiên tiên hạ phàm, kia mắt phượng diễm liễm phương hoa...!Đám oanh oanh yến yến ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi cùng nhau đứng dậy, chỉnh trang lại y phục hướng Liễu Ngân Tuyết hành lễ.

Liễu Ngân Tuyết mắt nhìn thẳng đi vào trong, một tay kéo dải rút áo choàng, Trầm Ngư nhanh nhẹn tiến lên tiếp nhận áo choàng của nàng, Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống ghế chủ vị, giọng lãnh đạm: "Miễn lễ đi."
Nàng quét mắt nhìn chín thiếp thất trong phòng, đúng như lời Dung mama, đủ loại màu sắc.


Vương di nương dáng người cao gầy thanh mảnh, Diêu di nương mũm mĩm đáng yêu, Hoa di nương diễm lệ quyến rũ, Quế di nương hòa ái dễ gần...!Liễu Ngân Tuyết đảo mắt nhìn các nàng, cảm giác như đang đi dạo trong một vườn hoa.

Thiếp thất cao, béo, lùn, gầy, mỹ diễm, uyển chuyển, thanh lệ, bình thường...!Đủ loại màu sắc hình dạng, về vẻ ngoài ước chừng có thể thỏa mãn sở thích của Lâu Duẫn.

Khi các di nương còn đang ngây người vì vẻ ngoài của Liễu Ngân Tuyết, nàng đột nhiên hỏi: "Các người đều là Thế tử tự mình mang về phủ sao?"
Các di nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám đứng lên làm chim đầu đàn lúc này.

Liễu Ngân Tuyết lại hỏi: "Ai là người đầu tiên vào phủ?"
Sau một lúc lâu, một thanh âm run run rẩy rẩy vang lên: "Nô...!Nô tỳ...!Nô tỳ vào phủ đầu tiên ạ."
Người nói là Diêu di nương, nàng là người lùn nhất béo nhất trong đám, nhưng ưu điểm là gương mặt trắng hồng mũm mĩm, nhìn rất đáng yêu.

Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Ngươi vào phủ bao lâu rồi?"
"Nô tỳ vào phủ bốn năm, là người lớn tuổi nhất trong đám tỷ muội." Diêu di nương trả lời.
"Ngươi vào phủ như thế nào?" Liễu Ngân Tuyết tiếp tục hỏi.
Còn Hoa di nương là do Thái tử ban tặng cho Lâu Duẫn, vì sao ư, chắc không cần nói thêm, đơn giản chính là thấy Lâu Duẫn mê sắc, liền đưa cho hắn một mỹ nhân để chơi bời.

(*) Lời edit: Đoạn này có lẽ tác giả viết thiếu xuất thân của các di nương khác.

Raw không có, ta cũng bó tay (-_-)
Nhưng là nhìn Hoa di nương mặt mũi xinh đẹp, tinh thần cũng không tồi, xem ra căn bản không hề bị chơi đến hỏng, ngược lại còn có vài phần bộ dáng đang hưởng thụ cuộc sống hiện tại.

Liễu Ngân Tuyết lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi đối với những tin đồn bên ngoài rằng Lâu Duẫn là kẻ phóng đã.ng, ác độc.


Khi nàng còn đang bối rối, Lai Phúc liền bưng chén nhỏ sứ Thanh Hoa từ cửa chính đi vào, tiến lên hành lễ với nàng, khom người nói: "Bẩm Thế tử phi, đã đến giờ cơm trưa, Thế tử cần ăn cơm uống thuốc."
Cơm trưa của Lâu Duẫn là một bát cháo thịt gà, bên cạnh là bát thuốc đen như mực, khiến người không thể chịu khổ như Liễu Ngân Tuyết thấy mà phát run, kêu Trầm Ngư lấy một ít kẹo nàng mang từ Liễu phủ tới đưa cho Lai Phúc.

"Cho Thế tử uống thuốc xong thì đem viên kẹo đường này nhét vào miệng Thế tử, để chàng đỡ phải chịu khổ".

Kẹo đường Lai Phúc vừa nhận được, đêm qua khi cho Thế tử uống thuốc, hắn đã thấy Thế tử phi ăn một viên, lúc ấy hắn còn nghĩ, người uống thuốc đắng là Thế tử, Thế tử phi ăn kẹo làm gì?
Đồ vật Thế tử phi đưa, hắn nào dám cự tuyệt, cung kính nhận lấy.

Nhưng hắn cũng không dám nói, Thế tử chưa bao giờ ăn đồ ngọt, vì vị Thế tử phi mỹ mạo này nhìn có vẻ dễ sống chung, nhưng lấy hỏa nhãn kim tinh của hắn xem, "dễ sống chung" kia chắc hẳn chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Vị Thế tử phi này, chỉ sợ cũng không phải quả hồng mềm dễ chọc.

Khi Lai Phúc đang đút cháo cho Lâu Duẫn, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng có thêm người, hắn quay đầu lại, đối diện là ánh mắt nhàn nhạt của Liễu Ngân Tuyết, Lai Phúc giật mình, thầm nghĩ: "Thế tử phi đi lại kiểu gì mà không gây ra tiếng động?"
Liễu Ngân Tuyết ung dung ngồi vào bàn đặt sát cửa sổ, hỏi Lai Phúc: "Thế tử hôn mê bao lâu rồi?"
Lai Phúc nơm nớp lo sợ trả lời: "Bẩm Thế tử phi, tính đến hôm nay, vừa vặn nửa năm."
Liễu Ngân Tuyết: "Sao chàng lại hôn mê lâu như vậy? Trúng độc sao?"
Lai Phúc nuốt nước bọt, thật cẩn thận cả lời: "Dạ đúng là trúng độc, cụ thể là độc gì nô tài cũng không rõ lắm, phương thuốc Độc Lang Trung kê cho Thế tử, bọn nô tài mỗi ngày đúng giờ đều cho Thế tử uống, cũng không biết khi nào người mới có thể tỉnh."
Độc Lang Trung?
Liễu Ngân Tuyết từng nghe về người này, nghe nói là cao thủ hạ độc, cũng là cao thủ giải độc, từng có người nói thế gian không có loại độc nào Độc Lang Trung không giải được, rất lợi hại.

Lai Phúc không hổ là người trong cung ra, Liễu Ngân Tuyết chỉ hỏi một hai câu, hắn đã có thể trả lời toàn bộ các vấn đề nàng đang muốn biết, tránh cho nàng tốn nhiều lời.

Nghe nói Lâu Duẫn trái tính trái nết, nếu không có vài phần bản lĩnh, chỉ sợ hắn cũng không trụ nổi.

"Thế tử trúng độc thế nào?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lai Phúc lắc đầu: "Nô tài không rõ."
Vì không biết nên hắn mới không chủ động đề cập, Liễu Ngân Tuyết lại thập phần hoang mang, đều nói Lâu Duẫn với Trương Kiền là hai đại gia hỏa chỉ mê tửu sắc không màng chính sự, hắn rốt cuộc làm việc thương thiên hại lý gì mà có thể trúng độc đến mức Độc Lang Trung cũng khó giải?
Lai Phúc đã đút thuốc xong, chỉ còn lại viên kẹo đường, hắn vốn định chờ sau khi Liễu Ngân Tuyết rời đi thì tự mình lén ăn, ai ngờ Liễu Ngân Tuyết lại không có ý rời đi.

Lai Phúc thầm nghĩ: "Thế tử, không phải nô tài cho người ăn đường, là Thế tử phi cho người ăn, người muốn tính sổ thì đến tìm Thế tử phi nha, nô tài không liên can."
Sau đó hắn vứt bỏ ý tưởng lén ăn, đem viên kẹo đường ngọt ngấy nhét vào trong miệng Lâu Duẫn.

Mà hắn không có thấy, Liễu Ngân Tuyết đang ngồi bên cửa sổ, nở nụ cười hài lòng.

Lai Phúc càng không nghĩ đến, chuyện cho Thế tử ăn kẹo đường này không chỉ dừng lại ở lần này, những ngày sau mỗi khi hắn đến cho Thế tử dùng thuốc, nha hoàn Trầm Ngư đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm xem hắn có cho Thế tử ăn kẹo đường không.

Cũng không biết Lâu Duẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu, có hay không cảm nhận được hương vị đồ ngọt mà hắn vốn ghét cay ghét đắng.

***
Ngày tiếp theo, Liễu Bạc Tuyết đúng quy củ đến vấn an Tần Hội Nguyên.

Không ngoài dự tính, nàng lại phải quỳ nửa canh giờ, nghe Tần Hội Nguyên dạy dỗ từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.

Hai ngày đều phải quỳ khiến đầu gối Liễu Ngân Tuyết sưng đỏ, mấy nha hoàn bên cạnh đau lòng vô cùng.

"Trời lạnh như vậy, không biết Vương phi rốt cuộc có ý tứ gì, mỗi ngày đều bắt người quỳ quỳ quỳ, sao bà ấy không tự mình quỳ nửa canh giờ xem sao, không phải đều nói Vương phi hiền lành dễ gần sao? Hiền chỗ nào vậy? Nô tỳ chỉ thấy tâm như rắn rết!" Trầm Ngư một bên đau lòng thoa thuốc cho Liễu Ngân Tuyết, một bên nhỏ giọng oán giận.

Lạc Nhạn nói: "Thế tử phi, người để Vương phi khi dễ vậy sao, người tử nhỏ kim tôn ngọc quý, sao chịu nổi cảnh ức hiếp này của Vương phi? Cứ để như vậy, không phải kế lâu dài, nên làm thế nào đây?"

Liễu Ngân Tuyết cúi đầu thổi thổi đầu gối sưng đỏ của mình, ánh mắt thực đạm: "Cũng không được lâu nữa đâu, chờ thêm đi."
Kỳ vương phủ rất lớn, người hỗn tạp, lại có quan hệ chặt chẽ với hoàng cung, Kỳ vương và Kỳ vương phi làm gì cũng có người để ý.

Huống chi hiện giờ lại có tôn nữ của Thái phó gả vào, Kỳ vương phủ lại càng hội tụ không ít ánh mắt.

Có hâm mộ, có ghen ghét, có tốt, có xấu.
Nàng chỉ cần chờ một thời gian, tự nhiên sẽ có người vì nàng xuất đầu.

Khi Liễu Ngân Tuyết ngủ trưa dậy, Lạc Nhạn tiến vào hầu hạ, thanh âm mang theo vài phần hưng phấn: "Bên ngoài nổi lên lời đồn đại, nói người tân hôn chưa đến ba ngày, Vương phi đã khiến người quỳ đến mức không đứng lên nổi, vừa rồi Vương phi bị truyền tiến cung, khi đi sắc mặt rất khó coi."
Liễu Ngân Tuyết gom lại đầu tóc tán loạn, cười nhẹ.
Nàng là tôn nữ đế sư, bị cưỡng bách gả cho Lâu Duẫn nửa sống nửa chết đã là ủy khuất lớn, gả vào vương phủ còn phải chịu mẹ chồng gây khó dễ, vậy Hoàng thượng chỉ hôn, chẳng phải là tát vào mặt thầy mình hay sao?
Những chuyện làm tổn hại đến Hoàng thượng anh minh hiền đức, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ không để yên.

Nhưng sự ngang ngược của Tần Hội Nguyên lại nằm ngoài dự tính của Liễu Ngân Tuyết.
Tuyết đã ngừng rơi, sắc trời trước khi tối hẳn còn những vệt sáng phản chiếu lên, sắc trời đẹp lung linh.
Tần Hội Nguyên sau khi từ trong cung trở về, mang theo bốn mama và sáu nha hoàn từ cửa Thùy Hoa tiến thẳng vào chính phòng Thanh Sơn Viện, mặt trầm như nước, ngồi lạnh băng ở ghế chủ vị, nói: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta có lời muốn nói riêng với Thế tử phi."
Nhưng mà, Tần Hội Nguyên đến chắc chắn không có ý tốt, Dung mama chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhất thời không dám động bước chân.
Tần Hội Nguyên: "Như thế nào? Còn muốn ta mời các ngươi?"
Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng nhắc: "Dung mama, mang các nàng lui xuống."
Nàng muốn nhìn xem, Tần Hội Nguyên rốt cuộc muốn làm gì.

Liễu Ngân Tuyết lên tiếng, người hầu trong Thanh Sơn viện lũ lượt kéo nhau ra ngoài, người của Tần Hội Nguyên thì vẫn lưu lại trong phòng, đuổi đám người Dung mama đi xong, một lão bà tử mặt lạnh đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Dung mama thấy Tần Hội Nguyên khí thế hùng hổ, chỉ sợ không có ý tốt, bà sợ Liễu Ngân Tuyết chịu không nổi, lại sợ phái người về báo với Liễu phủ thì sẽ khiến sự tình phức tạp, mối quan hệ giữa hai phủ không tốt sẽ tổn hại đến Liễu Ngân Tuyết, liền quả quyết dứt khoát nói: "Lạc Nhạn, ngươi đi thỉnh lão Vương gia lại đây, mau lên.".