"Đạo hào của ta là Trường Bạch, sư tôn nói trên núi tuyết Côn Luân toàn một màu trắng xóa, chúng ta phải giống như tuyết Côn Luân mang tâm cảnh sáng suốt mới có thể cầu đại đạo."
Bi ai (nhị)
Kính lưu ly bỗng nhiên bừng sáng, có lẽ là bọn Mộ Dung Tuyết gọi tới, Thích Ẩn mở kính, quả nhiên thấy hai gánh nặng kia.

Mặt kính không có ánh sáng, tối om như mực.

Sắc mặt hai tên này cứng đờ như bôi sáp, vừa thấy Thích Ẩn lập tức nói: "Thích sư đệ, bọn Vân Tri sư huynh gặp nguy hiểm."
"Ta biết, giờ ổn rồi." Thích Ẩn xoay mặt kính sang phía Vân Tri và Thích Linh Xu, Thích Linh Xu đang ngồi thiền không nhúc nhích, Vân Tri huýt sáo một tiếng với bọn họ.
"Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi," trán Mộ Dung Tuyết đổ đầy mồ hôi lạnh, "Lúc trước chúng ta thấy mấy pho tượng trong động đều mở mắt, mà kêu hai vị sư huynh thế nào họ cũng không đáp lại, thầm nghĩ bọn họ đã trúng huyễn thuật tà môn gì rồi, đành phải tránh trước rồi nghĩ cách tìm ngươi và Phù Lam công tử, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Thích Ẩn hỏi.
Mộ Dung Tuyết lắp bắp: "Ở đây tứ phía đều có xà vu lởn vởn, bọn ta không thể rời khỏi đây.

Bọn ta tìm một chỗ ẩn náu, các ngươi ra khỏi hang động rồi đi khoảng hai nghìn bước về phía tây, ở đó có một khe núi sâu rất dễ tìm.

Thích sư đệ, các ngươi có thể đến hội hợp với bọn ta không?"
Đúng là hai gánh nặng mà, nhưng biết làm sao được, dù sao cũng là hai mạng người.

Cho dù Thích Ẩn không thèm lo cho bọn họ thì tiểu sư thúc và Vân Tri chắc chắn sẽ không thờ ơ mặc kệ.

Thích Ẩn hờ hững nói: "Được, các ngươi đừng nhúc nhích, lát nữa bọn ta đến."
Đang định đóng kính lại, Thích Ẩn bỗng nhìn thấy một thứ trong gương, mí mắt hắn giật mạnh một cái, trong lòng rét lạnh hơn vài phần.
"Này, hai ngươi ở đó có vấn đề gì không?" Thích Ẩn bỗng hỏi.
Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư đều sửng sốt, đồng loạt ngơ ngác lắc đầu.

Thích Ẩn nói "Được", sau đó cất gương.
"Sao vậy?" Vân Tri thấy sắc mặt của Thích Ẩn không đúng bèn hỏi.
Thích Ẩn quay đầu lại, thấy Phù Lam đã mở mắt, đôi con ngươi đen láy trầm tĩnh không hề gợn sóng.


Thích Ẩn hỏi: "Ca, huynh cũng thấy, đúng không?"
Phù Lam gật đầu.
"Hai người bọn họ gặp phiền phức lớn, rất có thể đã bị thứ gì đó khống chế," Thích Ẩn nói với Vân Tri và Thích Linh Xu, "Ta không rõ là thứ gì, nom bộ dạng hung hãn thật sự.

Bọn họ gọi chúng ta qua đó rất có thể là một cái bẫy.

Bây giờ cẩu tặc còn bị thương, thế nào, muốn đi không?"
"Rốt cuộc là thứ quỷ gì thế?" Vân Tri vất vả đứng dậy, "Hai ngươi nhìn thấy gì?"
"Chỗ bọn họ quá tối, ta cũng nhìn không rõ lắm." Thích Ẩn chau mày, "Dưới mái tóc của Ngu Sư Sư, trên vai nàng ta dường như có hai bàn tay thì phải."
— — —
Gió nổi lên, vô số hoa cỏ cây cối màu trứng tôm lay động mãnh liệt như lửa lan tràn, sinh sôi cháy bừng lên.

Đáng tiếc dưới lòng đất tối tăm này chỉ thấy mỗi ánh sáng của rắn yêu bám lên thân cây, ánh đỏ đậm như những ngôi sao lửa nối thành ngàn vạn đường cong chập chờn từ trên xuống dưới.

Thân thể Ngu Sư Sư cứng đờ, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt, móng tay gần như cấu vào da thịt.

Nàng đang run, cả người gần như run lẩy bẩy.

Ở sau vai nàng có một ngón tay lạnh lẽo xẹt qua gáy rồi chuyển sang bả vai phía đối diện.

Ngay sau đó, một khuôn mặt quái dị trắng bệch thò ra từ phía sau tai tai nàng, cùng với đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng.
"Ông đừng động vào tỷ ấy!" Mộ Dung Tuyết nghiến răng la lớn.
Khuôn mặt quái dị nọ há mồm ra, đầu lưỡi chẻ đôi thè ra khỏi cái miệng liếm láp gò má của Ngu Sư Sư.

Con quái vật này mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghe như thể mài cát trong cổ họng, "Nhãi ranh, nó là đồ nhi của lão phu, lão phu nuôi dưỡng nó mười mấy năm, nó lấy thân báo đáp công ơn nuôi nấng của lão phu là lẽ thường tình thôi."
Bộ dạng của lão ta đã hoàn toàn thay đổi, gương mặt gầy hóp với đôi xương gò má gồ lên, hốc mắt lõm sâu xuống.

Lớp da trắng ởn như sáp bao phủ khuôn mặt nom như một chiếc mặt nạ da trong suốt.

Phần thân dưới của lão không còn là hai chân, mà là đuôi rắn thô kệch với lớp vảy đen đang quấn lấy eo của Ngu Sư Sư, càng lúc càng siết chặt.
Ngu Sư Sư khó mà tưởng tượng nổi sư phụ của mình lại biến thành dáng vẻ này.

Nàng và Mộ Dung Tuyết mới vừa ra khỏi hang động đã đụng phải con quái vật này.

Mới đầu còn chưa nhận ra, cho đến khi lão ta dùng chất giọng khàn khàn gọi nàng hai tiếng "Đồ nhi", nàng mới hiểu rằng đây là sư phụ nàng – Ngu Lâm Tiên.
"Hai tên ngốc bọn bây." Ngu Lâm Tiên cười the thé, lão đã hoàn toàn biến thành một con rắn, cái dáng vẻ thè lưỡi cười kia nom như rắn học làm người, chứ không phải là người giống rắn.

Lão liếm môi nói: "Lão phu đã để ý đến nhãi con tên Thích Ẩn kia từ lúc hắn mới đến rồi.

Mắc bệnh lạ nên đầu bạc mắt trắng, ai mà tin cho nổi? Lúc thần điện bị sụp xuống, chính mắt lão phu đã nhìn thấy cánh tay bị gãy của hắn còn nguyên vẹn không tổn hại gì.

Trên người hắn rõ ràng không có hơi thở của yêu ma, nhưng lại có năng lực của bọn chúng.

Nhất định là thằng nhóc này có bí mật nào đó không tầm thường.

So với bí thuật trường sinh xa xôi không rõ tăm hơi, chi bằng ăn tim của thằng nhóc này thì hơn."
Lão cúi người xuống, dùng đầu ngón tay khô gầy mân mê gương mặt của Ngu Sư Sư, "Yên tâm, đến lúc đó vi sư nhất định sẽ chia cho con một bát canh, thầy trò đôi ta cùng thành đại đạo, bên nhau dài lâu."
"Ta nhổ vào," Ngu Sư Sư giận run người, "Cho dù mặt ta có loét chảy mủ nát bươm cũng không thèm gả cho ông đâu!"
Ngu Lâm Tiên hung dữ tát Ngu Sư Sư một cái, Ngu Sư Sư ngã lăn quay ra đất, phun ra một ngụm máu.

Khóe mắt Mộ Dung Tuyết muốn nứt ra, cậu dốc hết sức lực phá giải chú Định Thân, nhưng linh lực trong kinh mạch như bị một khối ván sắt kiên cố vây trụ, không thể lưu chuyển.
Ngu Lâm Tiên hung tợn nói: "Ngươi cho rằng mình có quyền quyết định à? Mấy sư tỷ kia của ngươi sớm đã thuận theo, chỉ còn thiếu mỗi con nhóc nhà ngươi thôi.

Nâng niu ngươi trong lòng bàn tay mười mấy năm, giờ đã đến lúc ngươi báo đáp ta rồi!"
"Sư tỷ..." Ngu Sư Sư chảy nước mắt nói, "Ông còn làm nhục sư tỷ!"

"Sao, ngươi còn thương hại bọn nó à?" Ngu Lâm Tiên cười nói, "Thôi đi, đứa ngốc này.

Lúc nào ngươi cũng cho rằng là đại sư tỷ kia của ngươi thương ngươi nhất, nhưng nó mới là đứa hay thổi gió bên gối ta nhất đấy.

Nói là ngươi lớn thì tâm chẳng giữ lại được đâu, nhân lúc còn sớm cưỡng bức ngươi mới là kế hay.

Nếu không, để kẻ khác trộm nguyên âm của ngươi đi, há chẳng phải công sức mười mấy năm của ta lại thành ra may áo cưới cho người khác à? Ta thấy ngươi còn nhỏ, thân mình mảnh mai mới không động vào ngươi.

Thử nghĩ mà xem, một đám sư tỷ sư muội chỉ mỗi mình ngươi băng thanh ngọc khiết, bọn nó đố kị ngươi ngứa cả răng đấy."
"Ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết tên quái vật nhà ngươi!" Ngu Sư Sư nghiến răng nghiến lợi.
"Quái vật!" Vẻ mặt Ngu Lâm Tiên dần dần trở nên dữ tợn, lão cúi đầu nhìn đuôi rắn của mình, sau đó điên loạn nói, "Ta cũng không biết...!ta cũng không biết vì sao lại như thế? Cái chỗ tà ma này, sớm biết đã không đến rồi!" Lão đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy cái gáy trắng nõn của Ngu Sư Sư thì thè cái lưỡi chẻ đôi ra, "Quái vật? Ngươi gọi ta là quái vật? Vậy để lão phu cho ngươi nếm mùi quái vật là như thế nào!"
Lão điên cuồng lột y phục của Ngu Sư Sư, nàng hét lên thảm thiết.
Mộ Dung Tuyết gào lên: "Ngu Lâm Tiên, ngươi không được chạm vào nàng!"
Ngu Lâm Tiên mắt điếc tai ngơ, quần áo của Ngu Sư Sư bị xé toạc, lộ ra áo yếm màu đỏ bên trong.

Bên trên thêu đóa hoa sen đang chớm nở, cánh tay trắng nõn nà tựa ngọc, trông nàng như đang phát sáng.

Hai mắt Ngu Lâm Tiên đỏ quạch, lão quả thực điên rồi, bước đầu tiên xà trớ sẽ xóa bỏ thần trí của lão, bây giờ lão hành động quá nửa là hoàn toàn dựa vào bản năng.

Lão thè cái lưỡi chẻ đôi, bất chấp tất cả mà xé rách váy áo của Ngu Sư Sư.
Mộ Dung Tuyết sốt ruột đến mức đồ đẩy mồ hôi, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cậu không kịp nghĩ nhiều, quát lớn: "Ngu Lâm Tiên, nàng ấy là thê tử của ta! Ngươi không được chạm vào nàng ấy!"
"Mày nói cái gì?" Ngu Lâm Tiên quay phắt đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo trừng Mộ Dung Tuyết.
"Bọn ta đã bái lễ Chu Công!" Mộ Dung Tuyết nhìn thẳng vào mắt lão.
"Mày nói láo!" Sắc mặt Ngu Lâm Tiên xanh méc, "Trước giờ con bé này rất kiêu ngạo, làm sao có thể xem trọng hạng vô danh như mày chứ!"
Mộ Dung Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Còn nữa, lát nữa bọn Thích sư đệ sẽ nhanh chóng tới đây thôi.

Thích sư đệ tai thính mắt tinh, để phân biệt nhịp tim và hô hấp không cần tốn nhiều công sức.

Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng trốn đi, tránh việc trộm gà không thành còn bị mất cả nắm gạo!"
Thật ra lời này lại có lý.

Ngu Lâm Tiên nhìn Ngu Sư Sư quần áo xộc xệch, trong lòng như có vuốt mèo đang gãi ngứa.

Thôi được rồi, không thể vì chuyện cỏn con mà làm lỡ đại sự.

Lý trí của lão thoáng trở về, lão trói tay hai tên đang nằm dưới đất ra phía sau, kéo bọn họ về phía bờ vực, rồi lại bày trận Tỏa Túc ở bãi đất trống phía trước.

Sau khi chuẩn bị hết thảy, lão thè lưỡi liếm lên mặt Ngu Sư Sư, "Đồ nhi ngoan, ở đây chờ nhé." Rồi thỏa mãn lê đuôi rắn đi mất dạng.
Chung quanh tối đen như mực, bóng cỏ cây um tùm trông như bóng quỷ đang khẽ lay động.

Ngu Sư Sư nằm nghiêng dưới đất, gương mặt áp sát bùn dính nhớp, nước mắt hòa lẫn nước mũi bết dính đầy mặt.

Tình nghĩa sư đồ mười sáu năm đều là giả dối, bi thương trong lòng như hóa thành những chú cá nhỏ men theo kinh mạch bơi dọc khắp cơ thể.
Mộ Dung Tuyết đưa lưng về phía nàng, vai lưng cậu chạm vào xương bướm nàng ta, y phục của nàng đã bị xé rách, cậu có thể cảm nhận được da thịt nhẵn mịn của nàng cách một lớp vải mỏng tang.

Mộ Dung Tuyết không biết nói gì cho phải, nhất định là nàng ấy đang rất đau khổ.

Trong mắt cậu Ngu Sư Sư luôn là một tiên tử kiêu ngạo, được các sư tỷ cưng chiều, sư phụ cũng coi trọng nàng, cái gì tốt cũng để dành cho nàng dùng.

Nàng chưa từng phải chịu khổ, chưa từng mắc phải lỗi lầm, nên dần dà mới hình thành cái tính tình coi trời bằng vung này.

Lúc đánh võ đài người khác đều biết điểm dừng, thủ hạ lưu tình, chỉ mỗi nàng giơ chân đá văng sư huynh đồng môn bay khỏi đài Thức Kiếm.


Mộ Dung Tuyết không dám nói lời nào, đối với kiểu người kiêu ngạo như vậy, an ủi là một nhát dao, thương hại chẳng khác nào tát vào mặt một cái, nên cậu không muốn nói gì cả.
Một lúc lâu sau, bỗng dưng cậu nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Ngu Sư Sư: "Mộ Dung Tuyết, ta sẽ không thích ngươi, dù ngươi đã cứu ta ta cũng sẽ không thích ngươi."
Mộ Dung Tuyết rũ mắt, nhỏ giọng đáp: "Ta biết."
"Dù có chết cũng không thích ngươi." Ngu Sư Sư còn nói tiếp.
"..." Mộ Dung Tuyết thở dài, "Chết rồi thì làm sao mà thích người ta được, sư tỷ à."
"Ngươi nói xem liệu chúng ta có được cứu không?"
"Được." Mộ Dung Tuyết nói, "Chắc chắn sẽ được.

Thích sư đệ lợi hại như vậy, sư phụ của tỷ không nắm rõ thực lực của bọn họ, ông ta không đánh lại Thích sư đệ đâu."
Lại là một sự im lặng, Ngu Sư Sư tiếp tục nói: "Mộ Dung Tuyết là tên thật của ngươi sao? Đạo hào của ngươi là gì?"
"Ừ," ánh mắt Mộ Dung Tuyết vọng về nơi xa, dần chìm vào hồi tưởng, "Đạo hào của ta là Trường Bạch, sư tôn nói trên núi tuyết Côn Luân toàn một màu trắng xóa, chúng ta phải giống như tuyết Côn Luân mang tâm cảnh sáng suốt mới có thể cầu đại đạo."
"Được," Ngu Sư Sư hít hít mũi, đoạn nói, "Đạo hào của ta là Lâm Sơ, khi còn bé lật kinh thư ta đã tự đặt cho mình.

Sau này hãy gọi ta bằng cái tên này, ta không còn tên Ngu Sư Sư nữa.

Đó là tên lão dâm tặc kia đặt cho ta, ta không cần."
Hai người đâu lưng vào nhau, không ai nói gì, sự im lặng hệt như một cơn thủy triều lặng lẽ ngấm ngầm thấm vào bọn họ.

Dưới lòng đất rất nóng, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, lại còn bị trói tay ở phía sau, y hệt hai con sâu sắp tan ra thành nước.

Mí mắt Ngu Sư Sư díu lại, càng lúc càng nặng trĩu.

Không biết đã qua bao lâu, lúc nàng sắp ngủ thì bỗng dưng có một chiếc áo màu đen cũ nát đắp lên người nàng.

Một hơi thở lạnh như băng theo quần áo thấm vào da thịt nàng, Ngu Sư Sư rùng mình một cái, thoáng lấy lại tinh thần.

Nàng mở mắt ra thì thấy Thích Ẩn cùng với vài người nữa đang ngự kiếm từ trên trời giáng xuống.

Chàng trai đầu bạc kia là dễ thấy nhất, hắn chỉ mặc một lớp áo trong, đang ngổi xổm trên thân kiếm cúi đầu nhìn bọn họ, mái đầu bạc trắng tựa hồ muốn bốc hơi giữa ánh kiếm màu xanh gạt, gần như là trong suốt.
Ngu Sư Sư vừa thấy bọn họ thì niềm vui sướng và tủi thân lập tức chồng chéo lên nhau, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy chàng trai với vẻ ngoài quái dị kia lại đẹp trai đến thế, quả thực rất giống một thiên thần đang đạp mây bay đến.
Thích Ẩn bắt đầu vào việc luôn, mất kiên nhẫn nói: "Sao hai ngươi lại ở đây? Dã chiến một nửa thì bị người ta giăng bẫy à?"
Ngu Sư Sư: "..."
Nàng lập tức thu hồi suy nghĩ vừa nãy.
Mộ Dung Tuyết muốn nhắc nhở bọn họ dưới đất có trận pháp, bỗng dưng không mở miệng được.

Cậu hiểu ra đây là chú Cấm Ngôn mà lão già Ngu Lâm Tiên kia hạ, cậu sốt ruột đến độ mồ hôi mồ kê đầy đầu, chỉ đành trơ mắt nhìn từng người bọn họ bước vào trận pháp.

Thích Linh Xu vươn tay với Vân Tri, Vân Tri toát mồ hôi hột: "Tiểu sư thúc, ta bị thương ở tay, không phải chân mà."
Thích Linh Xu không nói lời nào bế hắn lên.
Mộ Dung Tuyết vận hết nội công cả đời dồn lên miệng mình, muốn mở miệng nói chuyện nhưng môi lại đau nhức vô cùng, giống như đang cố xé toạc ra vậy.

Thích Ẩn không thèm nhìn cậu, chỉ nghiêm mặt nói với Phù Lam: "Ca, ta cũng muốn ôm."
Áu áu áu tiểu sư thúc công quá điiiiiiii.