Phủ đệ đối diện con phố, Thanh Tiêu dựa đầu vào xe ngựa, đưa mặt nhìn về phía các nữ quyến đang lần lượt bước ra khỏi cửa.

Trong xe, đồng hồ hương cháy đến mức độ nhất định, quả cầu đồng rơi xuống, phát ra âm thanh va chạm vang dội.

Giờ ngọ ba khắc đã điểm, tiểu thư vẫn chưa ra.

Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại đợi thêm một tuần trà, nói với thuộc hạ: “Đã quá giờ nhưng tiểu thư vẫn chưa ra, e là có việc ngoài ý muốn. Hai người các ngươi chia nhau ra đi mời Đại tiểu thư và quận vương Nam Dương đến, phải nhanh lên!”

Phủ Trưởng công chúa Đức Dương, tịnh thất.

Ninh Đàn đợi đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, vẫy vẫy chiếc quạt rồi lại nhấp một ngụm trà, hỏi: “Thứ gì đang kêu lên thế?”

Nội thị vểnh tai lên nghe ngóng một lúc, cúi người trả lời: “Hồi điện hạ, có lẽ là con mèo nào đó đang gọi bạn tình.”

“Phiền phức.”

Ninh Đàn đã không còn nhẫn nại, quát lên: “Sao còn chưa đưa người đến?”

Đang làm ầm lên thì cửa mở ra, tiểu thái giám được phái đi vác một chiếc túi bước nhanh vào.

“Điện hạ, Ngu nhị cô nương đã được đưa đến trước mặt ngài rồi đây.”

Nàng bị vứt trên giường, tiểu thái giám lau mồ hôi, chau mày nói: “Vì để tránh nàng ấy làm gì đó tổn hại đến điện hạ, nên đã lén dùng một ít thuốc. Mong điện hạ lưu ý thời gian, đừng nên tham vui, nếu như việc nàng ấy mất tích quá lâu bị người khác phát hiện, mọi việc sẽ trở nên khó nhằn.”

“Biết rồi biết rồi.” Ninh Đàn chỉnh lại vạt áo, không nhẫn nại đưa tay bảo nội thị lui xuống.

Đợi đến khi trong phủ không còn một ai, Ninh Đàn nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay mở lớp chăn bông đang quấn quanh người nàng ra, làm lộ ra một gương mặt thanh tú.

Đôi tay ngừng lại một lúc, Ninh Đàn đang nhìn xem tại sao có gì không đúng cho lắm.

Thân hình nhan sắc của nữ nhân này, tất cả đều rất tốt, là một mỹ nhân, nhưng lại không kinh diễm như vẻ đẹp mà lúc đầu hắn ta nhìn thấy từ xa, kém xa so với trí nhớ của hắn ta.

Chẳng lẽ người trải qua vô số chuyện như hắn ta, lần này lại nhìn lầm sao?

Nhưng nếu như đã đưa đến tận miệng thế này rồi, làm gì có chuyện không ăn được chứ? Lâu như vậy rồi mà lão già cứng đầu Ngu Uyên kia vẫn không chịu quy phục mình, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với những Hoàng tử khác, hắn ta sớm đã nhìn không thuận mắt rồi.

Hôm nay lấy con gái bảo bối của ông ra trêu đùa, ăn đứa nhỏ trước để tạm thỏa mãn, sau này sẽ cưới thêm đứa lớn.

Ninh Đàn lộ ra một nụ cười mang theo suy nghĩ khiếm nhã, không kìm lòng được mà c.ởi thắt lưng ra.

……

Phất Vân Quan là một động tiêu hồn bí mật, bên trong là nữ quan, nhưng cũng là ca kỹ.

Lúc này, hai nữ quan mặc một chiếc áo khoác mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu, mất hứng dựa vào cửa sau nói chuyện.

“Diệu Chân, ngươi nói xem một nam một nữ trong phòng kho, họ đang làm gì vậy?” Một nữ quan trong số đó hỏi.

Người tên Diệu Chân kia đang cắn hạt dưa, “phỉ nhổ” một tiếng: “Người đàn ông vì yêu nên sinh hận chăng! Không có được nên muốn hủy tất cả, nếu không thì làm sao lại nỡ dùng Cực Lạc hương với con gái nhà nhà lành như vậy chứ?”

Loại Thôi Tình hương này, vốn là sử dụng để giữ chân khách khứa trong Dục Giới Tiên Đô. Lợi hại nằm ở chỗ người khác chỉ cần ngửi phải loại hương này, cứ mười ngày sẽ phát tác một lần, cứ như vậy trải qua ba lần, tác dụng của thuốc ngày một tăng lên, sau một tháng thì sẽ tự động biến mất, như vậy có thể làm ăn lâu dài.

Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp cứng đờ của Diệu Chân lóe lên một tia khinh thường: Quả nhiên đàn ông đều là súc sinh, vị cô nương kia e là đời này sắp bị hủy rồi.

Nhưng phải làm thế nào đây? Họ cũng bị người khác khống chế, thân bất do kỷ.

Hậu viện.

Nhà kho chật chội, cửa sổ đóng chặt.

Duy nhất chỉ có nơi cao hơn một trượng là có một chiếc cửa sắt đang mở hé, miễn cưỡng đưa một ít không khí trong lành vào.

Nhưng vẫn nóng, rất nóng là đằng khác.

Rất rõ ràng, sự choáng váng kỳ lạ lần này khác với bữa tiệc lần trước, Ngu Linh Tê cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, Ninh Ân ở trước mặt như bị một chiếc bóng mờ che lại, nàng cảm thấy bản thân mình cứ như một cây leo không xương vậy, không khống chế được bản thân, muốn tìm nơi dựa vào.

“Vệ Thất……”

Ánh mắt Ngu Linh Tê dời đi, đuôi mắt đỏ ửng lên, càng xinh đẹp hơn, hơi thở gấp rút nói: “Hình như ta…… hình như có gì không đúng lắm……”

Cánh tay ôm chặt lấy vòng eo, Ninh Ân đưa tay tản màn khói còn sót lại ra, trong bóng tối có một đôi mắt chất chứa đầy sự lạnh lùng.

“Bởi vì tiểu thư bị đánh thuốc rồi.”

Hắn ngồi xổm xuống nhìn thiếu nữ mềm mại nóng rực trong lòng mình, khóe miệng giương lên một nụ cười chế giễu: “Thôi Tình Hương.”

Ngu Linh Tê cắn lấy môi, trong tim đã dấy lên lòng muốn giết Triệu Tu rồi.

Cảm xúc bị dao động đã khiến cho cơn nóng rực kia lan tỏa đến cực độ, từng đợt từng đợt dâng trào lên, xông vào lý trí yếu ớt của nàng.

Cứ nhất quyết phải ngay vào lúc này, bên cạnh nàng còn có một thiếu niên đang tuổi trẻ phơi phới nữa chứ.

Ninh Ân có bao nhiêu cách dày vò người khác, cả đời này nàng khó có thể quên được, không thể không giữ bản thân tỉnh táo, xê dịch vào phía trong giường, tránh việc thần trí của mình không tỉnh táo, làm ra chuyện gì sai trái.

Nữ nhân mềm yếu trong lòng không nể tình gì mà rời khỏi hắn, khóe miệng Ninh Ân nâng lên.

Hắn không động đậy gì, yên lặng nhìn theo gương mặt đang chôn vùi vào trong khuỷu tay, ửng hồng lên như đang say rượu của Ngu Linh Tê.

Lúc này, hắn đứng dậy, trong lúc ánh mắt của Ngu Linh Tê đang hoang mang mơ hồ, hắn c.ởi thắt lưng và áo ngoài của mình ra.

Bộ quần áo trong màu đỏ bay xuống mép giường, Ngu Linh Tê không khỏi căng thẳng, hỏi ngắn gọn: “Ngươi làm gì vậy?”

“Tiểu thư khó chịu, mà nơi đây chỉ có ta có thể giúp đỡ thôi.”

Giọng nói của Ninh Ân trầm thấp, nhưng khi rơi vào tai Ngu Linh Tê thì lại như một trận sấm sét.

“Vệ Thất, ngươi……”

Ngu Linh Tê kinh ngạc đến mức mở to mắt lên: “Ngươi có biết…… bản thân mình đang nói gì không?”

“Biết.” Thiếu niên quỳ một chân xuống giường nhích lại gần, ánh mắt dường như sâu thẳm, không có sự trêu đùa cợt nhã, cũng không có khát vọng tì.nh dục, giọng nói bình tĩnh như đang bẩm báo lại hôm nay sẽ ăn gì vậy.

“Ta chưa từng thử với nữ nhân nào, tiểu thư chỉ bảo nhiều hơn nhé.”

Đôi môi mát lạnh của hắn xông đến, cản trở hơi thở nóng rực của Ngu Linh Tê.

Trong nháy mắt, đầu Ngu Linh Tê trở nên trống rỗng, nín thở một lúc lâu, cơn đau dưới cằm mới khiến nàng bừng tỉnh.

Ninh Ân nắm chặt lấy cằm nàng, cũng giống như kiếp trước vậy, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư muốn nín thở cho đến khi ép chết bản thân mình, để giữ trọn danh tiết sao?”

Lúc này Ngu Linh Tê mới thở ra một hơi dài, hơi thở khôi phục lại, dáng người mảnh khảnh lại mềm nhũn.

Danh tiết?

Khi một người trải qua cơn đau gia tộc bị diệt, nếm thử vị cay đắng của việc ăn nhờ ở đậu, ở cùng một tên điên tàn nhẫn máu lạnh suốt hai năm……

Lúc đó sẽ biết được, danh tiết chẳng qua chỉ là chiếc xiềng xích của người khác áp đặt lên mình, không có gì quan trọng hơn việc có thể tiếp tục sống.

Gương mặt anh tuấn, thân thuộc đang ở ngay trước mắt, cứ như rất rõ ràng, nhưng lại dường như rất xa vời. Ngu Linh Tê nhìn đôi mắt thâm sâu của hắn, nghe thấy được âm thanh bất chấp tất cả sâu trong tim mình.

Cũng đâu phải lần đầu tiên, có gì mà phải sợ cơ chứ.

Ý thức nàng rối bời, hoàn toàn không phân biệt được những suy nghĩ không đứng đắn ấy là ý định ban đầu của mình, hay là do tác dụng của thuốc.

“Vệ Thất.”

Ngu Linh Tê chần chừ đưa tay lên chạm vào mặt Ninh Ân, nâng lên, sau đó bỗng nhiên nàng cười lên, như đang say nói: “Nụ hôn của ngươi vẫn kém như vậy.”

Ninh Ân chau mày.

Vẫn chưa kịp hỏi “vẫn” này từ đâu đến đã thấy thiếu nữ vừa lúc nãy còn co rúm lại ngồi dậy, rũ mắt nhẹ nàng liế.m chóp mũi của hắn.

Động tác thuần thục, mọi việc đến quá đột ngột khiến hắn không kịp phòng bị.

Thế giới bên ngoài yên lặng không tiếng động, hơi thở của Ninh Ân tạm ngừng chốc lát.

Mắt hắn hơi hé lên, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm như hoa đào gần ngay trước mắt, dưới đáy mắt như mảng băng đen kia như có một dòng dung nham cực nóng đang chảy cuồn cuộn.

Dung mạo kia vừa chạm vào là tách ra ngay, cũng câu mất ý chí kiên định mà Ninh Ân luôn tự hào.

Từ nhỏ hắn đã bị người ta cho ăn rất nhiều loại độc, theo lý mà nói, thứ hương kia vốn dĩ không ảnh hưởng được gì đến hắn. Nhưng không biết vì sao, ngay lúc này đây lại sản sinh sự dao động nhỏ nhoi không thỏa mãn được.

Mới lạ, nhưng không hề phản cảm.

Hắn mím môi, nheo mắt lại một lúc, sau đó đưa tay nắm lấy phía sau đầu của Ngu Linh Tê, một lần nữa tiến lên.

Dù gì thú hoang cũng chưa bao giờ nói những thứ như đạo đức liêm sỉ, chỉ tuân theo bản năng.

Môi trên đau đớn, Ngu Linh Tê bừng tỉnh tư cơn ngây dại, cố gắng lắm mới mạnh mẽ lấy lại được một chút lý trí.

“Như vậy không đúng……” Dường như nàng đột nhiên thức tỉnh, đẩy Ninh Ân ra.

Mờ mịt trong chốc lát, ánh mắt tập trung lại.

Cánh môi Ngu Linh Tê đỏ bừng, nhìn về phía ánh mắt thâm trầm của Ninh Ân, hơi thở dồn dập mà lắp bắp: “Không thể giống như trước kia được.”

Không liên quan đến danh tiếng, nhưng nếu như không có tình yêu, thì nó chỉ quan hệ tì.nh dục mà thôi.

Ninh Ân không hiểu ngũ quan, khinh thường đạo đức, nhưng nàng thì có.

Kiếp trước nàng và Ninh Ân đã đi con đường sai lầm không có lối về, kiếp này không nên lại phạm sai lầm một lần nữa.

Nàng dừng lại khiến hắn không hài lòng, Ninh Ân hơi nghiêng đầu: “Tiểu thư?”

“Ngươi…… ngươi cách xa ta một chút đi.” Ngu Linh Tê ôm lấy thân mình, co rúm lại một góc trên giường, khó khăn nói.

Đôi mắt của Ninh Ân tối đen.

Nghĩ một lúc lâu, hắn hỏi: “Tiểu thư ghét ta ư?”

“Như vậy không đúng, không đúng……” Ngu Linh Tê lặp lại câu nói này một lần nữa, lắc lắc đầu, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại.

“Vậy thế nào mới đúng đây?”

Cơ thể của Ninh Ân giam lấy nàng, cổ họng khàn đặc thấp giọng nói: “Tiểu thư giày vò bản thân đến chết, như vậy mới đúng sao?”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Chắc có lẽ tác dụng của thuốc đã giảm đi một chút, Ngu Linh Tê vẫn còn sức lực để trừng mắt với hắn.

Ninh Ân không nói, đưa tay lên chạm vào chóp mũi, nơi từng bị nàng hôn qua.

Chậc, lúc nãy khi nàng chủ động chọc ghẹo hắn, sao lại không thấy ngang bướng như vậy nhỉ?

“Người và thú không giống nhau, những chuyện như vậy, dĩ nhiên phải nếm trải cùng người mình yêu rồi.” Ngu Linh Tê đỏ mặt trả lời.

Yêu?

Ninh Ân cảm thấy nực cười: Hắn không có thứ này.

“Bị trúng loại hương này, nếu như không làm việc đó……”

Giọng nói như khó mở lời của thiếu nữ vọng đến, ngắt ngang suy nghĩ của hắn: “Có khi nào sẽ chết không?”

Ninh Ân nghĩ gì đó, nói: “Sẽ không đâu.”

Rất rõ ràng, Ngu Linh Tê thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ có sống không bằng chết.” Ninh Ân nói.

Còn chưa thở phào ra hết, hơi thở lại bị nén chặt.

Ninh Ân mặc chiếc áo trong màu trắng như tuyết ngồi trên giường, lạnh lùng một lúc lâu, kìm lòng không đặng nói: “Tiểu thư không muốn đi đường tắt, thì chịu đựng một lúc là được.”

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ôm cả người mình chặt hơn.

Ninh Ân chau mày, không ngờ là nàng thật sự có khí phách như vậy, thà chịu đau khổ chứ không chạm vào hắn.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, trong phòng kho yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của một người gấp rút căng thẳng, một người nhẹ nhàng ổn định.

Muốn xem thử Ngu Linh Tê có thể chống chịu bao lâu, nhưng người cảm thấy trống trải mất kiên nhẫn, lại là chính bản thân hắn.

Ánh sáng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng rọi vào, rơi vào bờ vai gầy đang run rẩy của thiếu nữ.

Hơi thở của Ngu Linh Tê run rẩy dữ dội, một nửa gương mặt chôn vùi trong khuỷu tay, Ninh Ân cho rằng nàng sẽ khóc.

Nhưng nàng chỉ cắn chặt bờ môi, dựa dẫm vào nỗi đau để xoa diu khoảnh khắc khó khăn nhất, lông mi rung lên, trong ánh mắt tràn ngập ý chí kiên định.

Một tia đỏ chói chảy trên môi nàng, bỗng chốc lại lăn xuống chiếc cằm trắng nõn.

Vệt đỏ ấy khiến cho mắt Ninh Ân nhức nhối, các ngón tay đang gõ trên đầu gối hắn khựng lại.

Chậc, thật sự rất muốn đào xác của Triệu Tu lên, băm nát rồi vứt cho chó ăn.

Hắn ngồi dậy, cấm lấy chiếc áo ngoài màu đỏ sẫm đang rơi trên đất.

Ngay lập tức Ngu Linh Tê ngây người, ngẩng đôi mắt đang ngấn nước mắt lên, cảnh giác nhìn về phía hắn.

Cánh tay đang cầm lấy chiếc áo ngoài của Ninh Ân bỗng ngưng lại, ngay lập tức sắc mặt của hắn lại lãnh đạm như thường lệ.

“Chiếc áo này là giành về, nên hơi bẩn.” Hắn nói: “Tiểu thư miễn cưỡng dùng tạm vậy.”

Chiếc áo như mây bay, đáp lên vai của Ngu Linh Tê, che đi phần viền áo lỏng lẻo trước ngực.

Chiếc áo ngoài rất lớn, rất ấm áp.

Lúc nãy, vào lúc Ngu Linh Tê gặp khó khăn nhất, nguy hiểm nhất cũng chưa từng rơi giọt nước mắt nào, nhưng lúc đang cuộn người trong chiếc áo ngoài của Ninh Ân, không biết vì sao lại cảm thấy hơi chua xót.

Tác dụng của thuốc vơi đi nhiều rồi, nhưng vẫn vô cùng giày vò con người ta.

Ngu Linh Tê sợ bản thân mình không chống chọi được, chặt đứt suy nghĩ, sau đó run rẩy lên tiếng: “Vệ Thất, ngươi nói chuyện với ta đi.”

Giọng nói như giếng cổ không gợn sóng, mang theo một chút khàn đặc: “Nói gì?”

Ngu Linh Tê chau mày, chịu đựng sự trống rỗng và khát khao đang tuôn trào, điều chỉnh lại hơi thở: “Gì cũng được, kể chuyện ta nghe cũng được.”

Ninh Ân ngồi trong bóng tối, chỉ để lại một bóng người ngồi nghiêng, nhìn không rõ thần sắc.

Một lúc lâu sau, giọng nói bình bình, không cao không thấp vọng đến: “Ngày xửa ngày xưa, trong Lang quốc cừu con.”

Không ngờ là Ninh Ân lại bịa chuyện kể cho nàng nghe thật.

Ngu Linh Tê cảm thấy mới lạ, đến nỗi quên đi sự khó chịu của cơ thể, hỏi: “Nếu như đã là Lang quốc, vậy tại sao lại có cừu con?”

Ninh Ân liếc nàng một cái, lạnh lùng kể tiếp: “Trong Lang quốc chỉ cho phép có một con sói, những con còn lại đều bị bắt buộc trở thành con cừu ngoan ngoãn và ngu ngốc. Nếu như sói lớn phát hiện sự tồn tại của những con sói khác, thì sẽ không chút niệm tình mà cắn chết nó.”

“Có một ngày, con cừu con nhỏ nhất trong Lang quốc phát hiện bản thân mình lại mọc ra móng vuốt, móng vuốt của nó sắc bén vô cùng, thậm chí còn sắc bén hơn sói lớn, thì ra cừu con cũng là một con sói. Mẹ của cừu con rất sợ hãi, sợ là sẽ bị sói lớn truy sát, cho nên khóc lóc cầm lấy kìm sắt, cắt đi từng chiếc móng một của sói con, giam cầm nó trong lồng, cho rằng như vậy là có thể giấu giếm mọi người.”

Giọng nói điềm đạm, câu chuyện đẫm máu, cuối cùng Ngu Linh Tê cũng ngộ ra được vài chỗ không đúng lắm.

Trực giác nói cho nàng biết, câu chuyện này của Ninh Ân, chắc chắn có liên quan đến quá khứ của hắn.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, sói nhỏ ngày một lớn lên, tập tính ăn thịt bẩm sinh không che giấu được nữa. Có một ngày, bên ngoài lồng giam có một miếng thịt, sói con rất đói, cầm lấy miếng thịt ăn lấy ăn để, nhưng lại không ngờ rằng, miếng thịt kia đã bị người ta cố tình bỏ độc vào…”

Câu chuyện này tiếp diễn cho đến khi tác dụng thuốc trong người Ngu Linh Tê tiêu tan hết, phía sau lưng lạnh run.

“Sói con còn sống không?”

“Mạng lớn chưa chết, nhưng cũng lộ ra sự thật nó là sói.”

Ninh Ân như thể chỉ đang kể chuyện mà thôi, không nhanh không chậm: “Sói lớn phái thuộc hạ đi bắt mẹ của sói con, sau đó ném một con dao đến trước mặt họ. Những người đó nói với mẹ của sói con, giữa nó và con trai, chỉ một người có thể sống……”

“Sói lớn thật đáng ghét.”

Nàng cố gắng hết sức để ổn định lại giọng nói, giả vờ như không biết gì cả, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Ninh Ân không nói tiếp nữa.

Sự yên lặng dài đằng đẵng, Ngu Linh Tê nhìn không rõ thần sắc của hắn.

“Hơi thở của tiểu thư ổn định hơn rất nhiều, chắc là tác dụng của thuốc đã vơi đi nhiều rồi.”

Hắn đột ngột cười thành tiếng, không tiếp tục chủ đề sói và cừu nữa, đứng dậy hỏi: “Có thể đi được không?”

Ngu Linh Tê hơi hậm hực, chưa nghe được phần tiếp của câu chuyện.

Nhưng lúc này nếu cứ tiếp tục gặng hỏi, chắc chắn Ninh Ân sẽ nghi ngờ.

Nàng thử vận động tay chân, sau đó khó khăn dựa vào tường để đứng lên, hít sâu một hơi nói: “Có thể.”

Ninh Ân gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó đi đến trước cánh cửa nhà kho đang đóng chặt, đưa chân lên đạp một cái.

Chân của hắn rất dài, động tác đạp cửa vừa nhanh vừa mạnh.

Kiếp trước Ngu Linh Tê cũng từng nghĩ qua, nếu như chân của Ninh Ân chưa từng bị thương, thì sẽ có dáng vẻ hăng hái như bây giờ đây.

Ầm một tiếng, cả cánh cửa và khóa cửa cũng bị đạp đổ, làm dấy lên một lớp khói bụi.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt.

Bên ngoài cửa, hai nữ quan nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy đến: “Có chuyện gì vậy……”

Còn chưa nhìn rõ động tác của Ninh Ân, hai nữ quan kia chỉ kịp trợn mắt lên, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngu Linh Tê thấy thế thì há hốc trợn mắt, dựa vào tường bước lên phía trước: “Ngươi……”

“Chưa chết đâu.” Ninh Ân khoanh tay nói.

Ngu Linh Tê ngây người, bất lực nói: “Ta không nói đến cái này. Ta đang nói, nếu như ngươi đã có thể mở cửa, vậy lúc nãy tại sao không đưa ta đi?”

Ninh Ân cười, thấp giọng nói: “Lúc nãy tiểu thư bị tác dụng của thuốc mê hoặc tâm trí, có thể đi được sao? Ta không để ý việc ôm tiểu thư đi hiên ngang giữa phố đâu, chỉ sợ là tiểu thư mất hết thể diện thôi.”

Cưỡng từ đoạt lý.

Ngu Linh Tệ bực bội liếc hắn một cái, hít thở một hơi dài, mới có thể tỉnh táo lại để nói: “Đi đổi hai chiếc xe ngựa, đưa ta về phủ Trưởng công chúa.”

Ninh Ân nhìn nàng, trong mắt chất chứa thêm vài phần suy nghĩ.

Một thiếu nữ được nuông chiều như nàng, vừa trải qua cơn nguy như vậy, phản ứng đầu tiên lại không phải là trốn nhà núp ở một nơi nào đó khóc lóc, mà dám trở về phủ Công chúa đối mặt với những âm mưu kia……

Càng ngày càng thú vị rồi.

Về cũng tốt, còn có thể đuổi kịp một cuộc đại chiến.

……

Phủ Trưởng công chúa, con đường nhỏ trước Phật đường.

“Con mèo đó là do Hoàng thượng ban thưởng cho ta, nếu như mất rồi, há không phải tội lớn sao?”

Mười vị nữ quyến vây quanh một nữ tử sắc mặc nôn nóng, mọi người dường như đang tìm kiếm gì đó trong đám hoa mộc tùng.

“Quận chúa đừng vội, có lẽ mèo con ghét ồn ào, trốn ở nơi nào đó tìm yên tĩnh rồi.” Có người an ủi.

“Gọi thêm người đến tìm đi!”

Quận chúa An Bình gấp đến nỗi sắp phát khóc, bỗng nhiên nghe thấy gì đó, nín thở nói: “Suỵt, các ngươi nghe thấy gì không?”

“Hình như có.”

“Ta cũng nghe thấy rồi.”

“Hình như là ở phía sau Phật đường, đi xem thử đi.”

“Suỵt, đừng gây ra tiếng động! Đừng dọa nó chạy mất!”

Quận chúa An Binh đưa theo một đoàn người nôn nóng xuyên qua con đường bằng đá, đi về phía Phật đường.

Vừa bước lên thềm đá, thì nhìn thấy hai tiểu thái giám đang ngủ gật nhảy dựng lên, vội vàng hoang mang nói: “Ây dô các vị cô nương, nơi đây không thể vào được đâu!”

Ngu Tân Di và Quận vương Nam Dương nghe thấy thế nên bước đến, vừa đúng lúc nhìn thấy một đám nữ quyến đang tranh cãi với hai thái giám.

Muội muội vẫn chưa ra, bởi vì không dám chắc muội muội có phải đã xảy ra chuyện gì không, hoặc là việc này liên quan đến Trưởng công chúa Đức Dương, Ngu Tân Di không dám công khai yêu cầu tìm kiếm muội muội.

Nàng ấy chỉ đành làm theo ước hẹn ban đầu, tìm Ninh Tử Trạc làm loạn phủ trưởng Công chúa.

Tỳ nữ trong cung nói Ngu nhị cô nương và Triệu cô nương đang nghỉ ngơi ở điện Thiên, nhưng đến lúc nàng ấy đi đến điện Thiên, muội muội và Triệu Ngọc Minh đều không ở đó, chỉ nhặt được đôi hoa tai hồng ngọc của muội muội trên chiếc giường.

Sự lo lắng trong lòng càng tăng lên, dường như nàng ấy có thể khẳng định muội muội đã xảy ra chuyện rồi.

Cả một phủ đệ, chỉ có Phật đường là nơi cuối cùng chưa tìm.

Nàng ấy không nghĩ ngợi nhiều, bước nhanh về phía Phật đường.

“Ngu tư sử, nơi này không thể tùy tiện ra vào.”

Gương mặt trắng nõn của Ninh Tử Trác hiện lên chút nôn nóng, gãi đầu nói: “Hay là, ta đi xin chỉ thị của hoàng biểu ngươi?”

“Không kịp nữa rồi.” Ngu Tân Di đẩy Ninh Tử Trác ra, xông lên phía trước.

“Ây, vị cô nương này!”

Hai vị tiểu thái giám vừa ngăn cản các quý nữ đi tìm mèo, vừa ngăn cản Ngu Tân Di, mồ hôi ra như nước đổ: “Nơi đó không thể vào! Thật sự không thể vào mà!”

Che che giấu giấu chắc chắn có chuyện mờ ám! Tuế Tuế không phải bị……

Ngu Tân Di lười nói với hai người họ, một tay đẩy một thái giám ra, người còn lại xông đến, bị Ninh Tử Trạc ôm lấy phía sau.

“Ngu tư sử đi nhanh đi!” Lúc này Ninh Tử Trạc lại trở mặt, sống chết bám lấy tên thái giám, mặt cũng đỏ cả lên.

Ngu Tân Di nhanh chóng bước lên thềm đá, đẩy cánh cửa tịnh thất ra.

Cơn gió bỗng nhiên ập vào, vén bức màn mỏng lên, cảnh tượng hai người đang dây dưa không dứt trên giường đập vào mắt mọi người.

“Ai……”

Người đàn ông quay đầu lại, bất ngờ lại chính là Thái tử Ninh Đàn!

Còn nữ nhân đang mê màng dưới người của hắn ta, chính là……

“Triệu…… Triệu Ngọc Mính.” Con gái của Binh bộ thị lang nhận ra nàng ấy, không tin vào mắt mình lùi về sau một bước.

Một khoảng yên lặng, sau đó các cô gái lần lượt che mắt tránh đi, liên tục sợ hãi kêu lên.

“Chuyện gì mà ồn ào thế này?”

Nơi hành lang, giọng nói uy nghi của Trưởng công chúa Đức Dương vội vàng vọng đến.