Thị vệ ở Ngu gia trước mỗi đêm đều sẽ đúng giờ đi tuần tra xung quanh, hôm nay ở góc phố họ tìm thấy một đống giấy dầu nhàu nát dùng để gói bánh.

Thị vệ cảm thấy khả nghi, nên lập tức báo cho Ngu Hoán Thần.

“Có người từng ở đây theo dõi ngày đêm, mục tiêu của họ chắc là chúng ta.”

Ngu Hoán Thần sờ sờ giấy dầu, đầu ngón tay vân vê chút vụn bột mì còn sót, “Đi điều tra bốn phía cẩn thận vào.”

Thị vệ nhận lệnh, chưa uống hết một chén trà nhỏ đã có kết quả.

Cách đó bảy tám thước, có vài ba giọt máu vương vãi trong mấy mảnh vỡ ở cuối hẻm.

“Máu vẫn còn mới, chắc chưa đến nửa canh giờ.”

Thị vệ bẩm: “Nhưng mà, xung quanh không tìm thấy dấu vết đánh nhau, cũng không thấy người bị thương hoặc thi thể.”

Ngu Hoán Thần cau mày kiếm lại.

Chạy rồi, hay là được dọn sạch rồi?

Là người Đông cung làm, hay là bè lũ hoạn quan?

Mặc kệ là người nào phái người ra tay, rõ ràng đều là người xấu.

Nhớ đến thê tử và muội muội của mình đang vui vẻ trên xe ngựa, Ngu Hoán Thần liền biến sắc.

“Không ổn.”

Hắn đứng bật dậy, sải bước nói: “Nhanh chuẩn bị ngựa!”



Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, vừa ra khỏi cửa thì hơi nóng đã phả tới.

Tô Hoàn kéo Ngu Linh Tê đến tháp băng ngồi một lúc, ăn hai chén dương mai lạnh và nước đu đủ. Đợi ánh mặt trời khuất sau nhà, gió đêm dần nổi lên, mới lên xe ngựa hồi phủ.

Trên chiếc bàn bên trong xe, chiếc gương băng màu đồng toát ra một luồng hơi lạnh, sữa chua nho đã hơi đông cứng lại.

Nho này Ninh Ân mua thật sự rất chua, nhưng mặt hắn khi ăn vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, nhưng Ngu Linh Tê lại cảm thấy rất chua.

Đúng lúc vào mùa được uống sữa chua nho, hương sữa ngọt ngào ngon hơn mấy loại hắn mua rất nhiều, nàng thuận tay lấy một phần, chuẩn bị mang về cho hắn nếm thử.

“Tuế Tuế, muội cảm thấy băng ngọc này hợp với tua rua màu xanh này hơn, hay là cái màu xanh sẫm kia?”

Tô Hoàn cầm mấy kiểu tua rua kia qua, dáng vẻ có hơi do dự.

Bàn tay trắng nõn của Ngu Linh Tê đóng rương băng lại, nhận lấy hai dây tua rua, nói: “Màu xanh nhạt, nhưng dù sao huynh trưởng cũng là võ tướng, vẫn là xanh đậm thì chững chạc hơn chút…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe đánh xe “Hú” lên một tiếng, xe ngựa bất ngờ dừng lại.

Ngu Linh Tê và Tô Hoàn va vào nhau, cũng đều than nhẹ một tiếng.

“Thiếu phu nhân, tiểu thư.”

Thanh Tiêu ở bên ngoài xe: “Xe của người bán hàng phía trước bị lật, làm chặn đường đi, thuộc hạ đã sai người dọn dẹp, xin thiếu phu nhân và tiểu thư chờ một lát.”

Ngu Linh Tê vén màn che lên, đưa mắt nhìn về phía trước.

Cách chừng một thước, một xe bán dưa va chạm với một xe bò chở đầy đậu tương, dưa đậu đỏ đỏ vàng vàng đổ đầy đất, làm một đám con nít và hành khất bu vào giành nhau, tạo thành một đống hỗn loạn.

Xe ngựa của Ngu phủ bị chặn trên cây cầu đá nối giữa đường Tuyên Bình và phố Vĩnh Ninh, mặt cầu hẹp, xa ngựa khó quay đầu được.

Dưới cầu là sông, cành liễu che mờ mịt.

Gã sai vặt ở Tiết phủ lau mồ hôi trên cằm, nhìn xung quanh nói: “Công tử, trên cầu kẹt rồi, chúng ta đổi đường khác thôi.”

Tiết Sầm đang ngồi ngay ngắn, trên gương mặt thanh tú không nhìn thấy một chút nôn nóng nào, nhìn thấy xe ngựa của Ngu phủ đang dừng lại trên cầu.

Gã sai vặt biết bệnh si tình của chủ mình lại tái phát, không nhịn được thở dài, đành phải dựa vào xe ngựa đợi đường thông, dùng tay áo hổn hển quạt gió.

Hoàng hôn buông xuống, khiến mặt nước ở kênh Vĩnh Ninh lấp lánh ánh vàng.

Những con chim vô danh bay lướt qua mặt nước, và đậu trên cành liễu bên hồ.

Thấy Ngu Linh Tê cứ mãi nhìn theo người bán dưa và người kéo xe bò tranh cãi, Tô Hoàn trấn an nói: “Đừng lo, cầu nhanh chóng thông xe lại thôi, không làm trễ giờ hồi phủ đâu.”

Trong mắt của Ngu Linh Tê là ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn, không gì có thể sánh được, có chút đăm chiêu nói: “Ta không phải lo lắng chuyện này.”

Chỉ là nàng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Một xe dưa và một xe đậu, cũng không phải hàng hóa quan trọng gì, vì sao phải cần đến năm sáu người thân thể cường tráng đến vận chuyển chứ?

Bọn họ đứng ở đầu cầu cãi lộn, hình như cũng không đau lòng chuyện đậu dưa đổ ra đất, khóe mắt liếc nhìn sang xe ngựa của Ngu phủ.

Hơn nữa thời tiết nóng như thế, người buôn bán bình thường đều là tay áo mở rộng, nhưng nhóm người này lại ăn mặc rất kín đáo…

Ngay lập tức, trong lòng Ngu Linh Tê dâng lên một trực giác không rõ ràng lắm.

Nàng thả màn xe xuống, khẽ quát: “Thanh Tiêu, nhanh! Xuống cầu!”

Nhưng mà không kịp rồi, một mũi tên lông vũ xuyên qua màn xe, vù một tiếng đóng đinh dưới chân Ngu Linh Tê.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lấy mũi tên làm tín hiệu, mới này người nông dân trồng dưa và người buôn bán nhỏ đang cãi nhau ầm ĩ, bây giờ ánh mắt đều lộ ra vẻ hung dữ, từ dưới tay đẩy rút ra một lưỡi dao, chém ngã hai tên thị vệ đứng ở phía trước, sau đó đánh đến hai bên xe ngựa.

Thanh Tiêu lập tức rút kiếm quát: “Bảo vệ tiểu thư và thiếu phu nhân!”

Vách xe rắn chắc đã bị phá hủy bởi tường đồng giáp sắt, thoáng chốc gỗ đã văng khắp nơi, Ngu Linh Tê và Tô Hoàn bại lộ trước mặt hung đồ.

Đám người tứ phía đều kêu lên đầy sợ hãi, chạy trối chạy chết, báo quan báo án.

Các mười thước gần bờ, người hầu nhỏ của Tiết gia lạnh hết sống lưng, hai chân mềm nhũn run run nói: “Công, công tử, có kẻ xấu ám sát… công tử?!”

Trong xe ngựa trống rỗng, Tiết Nhị lang đâu rồi?



Ám sát đối với Ninh Ân ở kiếp trước là thường như cơm bữa, ngay cả xe ngựa hắn ngồi cũng phải trải qua cải tạo đặt biệt, chỉ cần ấn một nút, bốn phía của xe ngựa sẽ tự động nâng tường đồng vách sắt lên, chỉ chừa một đường nhỏ, đủ ngăn cản hết mọi đao kiếm muốn đến ám sát.

Khi đó, Ngu Linh Tê sẽ oán thầm xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương giống hệt như quan tài.

Mà bây giờ, nàng vô cùng hoài niệm cái xe ngựa như “Quan tài” cứng đầu cứng cổ kia của Ninh Ân.

Nhìn thấy trên xe là hai nữ nhân, chứ không phải Ngu Hoán Thần, mấy tên ám sát cũng thấy ngạc nhiên nhưng cũng không chú ý nhiều.

Cung đã lên dây, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Khi mũi tên không một tiếng động vang lên, Ngu Linh Tê theo bản năng đưa tay bảo vệ Tô Hoàn đang sợ đến dại ra kia, kéo nàng ấy nằm bò ở trên xe.

Trên cánh tay trái truyền đến một cảm giác đau đớn, máu tươi lập tức chảy ra, thấm ướt tấm lụa màu trắng nhiễm sang hồng nhạt.

“Tuế Tuế!”

Tô Hoàn được che ở lập tức mở to mắt, sợ đến mức khóc nức nở: “Muội bị thương!”

“Mũi tên xước qua một chút, không có việc gì.”

Ngu Linh Tê ý bảo Tô Hoàn đừng loạn, đôi mắt xinh đẹp màu hạnh vừa sạch sẽ vừa trầm tĩnh, chịu đau nhỏ giọng nói, “Đừng sợ nha, tẩu tẩu.”

Tô Hoàn là người huynh trưởng bỏ lỡ kiếp trước, kiếp này rất vất vả mới được viên mãn, hạnh phúc, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng ấy.

“Đưa tiểu thư và thiếu phu nhân đi!”

Thanh Tiêu liều chết ngăn thích khách đang không ngừng trào ra, nhìn đánh xe hét to.

Đánh xe vừa mới cầm lấy dây cương, thì ngựa đã bị hoảng sợ, hí một cái rồi hất người lên.

Càng xe gãy, mọi thứ bên trong xe ngựa đều bị một sức lực mạnh mẽ hất văng ra ngoài.

Tô Hoàn được Ngu Linh Tê che chở, xoay người ngã nhào ra mặt đất, nhanh chóng được những thị vệ còn sót lại của Ngu phủ đỡ lấy.

Mà cánh tay Ngu Linh Tê, không có sức để bám vào bị xe ngựa hất mạnh ra ngoài, một đường thẳng tắp rơi thẳng xuống nước.

“Tuế Tuế!”

“Nhị muội muội!”

Trong chớp mắt tất cả dường như ngưng động lại, Tiết Sầm chen lấn trong đám người đang bỏ trốn kia, như cá bơi ngược dòng tiến lên, tuyệt vọng đưa vươn tay đỡ lấy Ngu Linh Tê vừa rớt xuống cầu.

Nhưng mà khoảng cách lại quá xa.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Linh Tê như bướm đứt cánh, rơi thẳng vào nước bắn bọt nước tung tóe.

Tiết Sầm ngẩn người, không quan tâm mà bổ nhào về phía con đê, lại bị gã sai vặt đúng lúc giữ lại.

“Nhị công tử, không được!”

Tên sai vật dùng sức mạnh kinh người kéo hắn lại, sợ hắn lại nhảy vào hồ nguy hiểm đến tánh mạng, lớn tiếng nói: “Ngài không biết bơi, đã quên rồi à!”

“Buông tay!”

Tiết Sầm làm con cháu của dòng giống tao nhã, thanh lịch, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy gã sai vặt ra nhảy xuống hồ.

Hắn nhắm chặt mắt lại, chịu đựng nỗi sợ hãi khi dưới nước, cứng ngắc di chuyển từng bước, lội đến phần nước sâu ngang ngực, sờ so.ạng tìm kiếm chỗ Ngu Linh Tê rơi xuống.

“Công tử… Công tử, ngài nhìn kìa!”

Gã sai vặt cũng nhảy xuống theo, giữ chặt lấy tay áo bào màu xanh nhạt của Tiết Sầm: “Ngài không cần đi, đã có người cứu hai cô nương ấy lên rồi kìa!”

Tiết Sầm trợn mắt, chỉ thấy thiếu niên mặc hắc y không biết đã xuất hiện từ bao giờ, nhảy xuống cứu Ngu Linh Tê lên bờ.

Hắn xuất hiện vừa đúng lúc lại còn liều mạng như thế.

Trong ánh nắng chiều tà, Ngu Linh Tê ướt đẫm bám lấy vai chàng thiếu niên, dùng một tư thế tin tưởng mà dựa sát vào hắn, như đôi uyên ương bám vào nhau trong gió sương mưa máu.

Tiết Sầm với gương mặt trắng bệch đứng chết sững trong nước, sóng nước dập dềnh làm trôi nổi cẩm bào màu xanh nhạt vô cùng giá trị của hắn, như một làn sương mù mờ ảo.

Hắn và Nhị muội muội đã quen nhau được mười năm, nhưng hình như, hắn mãi mãi chậm một bước.

“Công tử?” Gã sai vặt cẩn thận tiến lên đỡ lấy hắn.

Khóe môi Tiết Sầm giật giật, khàn giọng nói: “Đi thôi.”

Hắn khó khăn xoay người lại, nắm lấy bờ đê, lại bỗng trượt chân xuống.

Tay trắng, chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, ngay cả sức lực để lên bà hắn cũng chẳng còn nữa.

Không biết là ai ra tay, mưa tên mai phục sau nóc nhà cũng đã dừng lại.

Sau đó, thi thể của người bắn cung và ba cây cung, từ nóc sau nhà ngã nhào ra, ngã thật mạnh trên mặt đất nhưng không phát ra chút tiếng động nào.

Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê lên bờ, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào dưới tàng cây liễu.

“Vệ Thất.”

Chiếc váy màu nhạt của Ngu Linh Tê bị thấm nước ướt, càng mỏng hơn dán sát vào da thịt cô, hiện ra một nhan sắc tinh tế như tuyết rơi.

Nàng chật vật, nhưng nhìn hắn thì trong mắt nàng vẫn mang theo ý cười, giống như chỉ cần thấy hắn thì không còn sợ sương đao mưa kiếm nữa, chứa cả sự dịu dàng và tin tưởng.

Trên cằm Ninh Ân nước vẫn còn nhỏ giọt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như ngọc đang cong lên của nàng một lúc lâu, rồi hắn cởi áo choàng ra khoác lên người nàng.

“Vì sao lại không bơi đi?”

Giọng hắn trầm thấp nhưng dịu dàng, đó là điềm báo nói hắn đang tức giận.

“Quên, quên mất…”

Ngu Linh Tê ôm chặt lấy hộp gỗ trong tay, bên trong là ngọc mà nàng đã chọn cho Ninh Ân.

Mới vừa nãy ngựa còn đang hoảng sợ, nên rất nhiều đồ vật đều bị hất vang ra, nàng không có chỗ mượn lực, theo bản năng đã với lấy chiếc hộp chứa ngọc này.

“Còn có…”

Nhớ đến gương băng bị lật đổ kia, trong giọng nói của nàng lại tràn đầy sự tiếc nuối.

Cánh tay tê dại không còn chút sức lực nào, hộp gỗ rớt ra, lăn trên mặt đất.

Ngu Linh Tê muốn đi nhặt, lại cảm thấy chóng mặt, nhã nhào về phía trước.

Ninh Ân vừa khéo nắm được, nhướng mày, xé chiếc khăn choàng bên trái của nàng, lộ ra miệng vết thương đang chảy đầy máu.

Nhưng nhìn màu máu không đúng, màu tím mang chút đỏ.

“Sao lại bị thương?” Giọng nói Ninh Ân lại trầm đi vài phần.

“Bị mũi tên bắn trúng…”

Lời Ngu Linh Tê còn chưa dứt, đã thấy Ninh Ân xé lớp vải mỏng trên cánh tay cô, buộc một mảnh vải trên bắp tay nàng để ngăn máu chảy.

Hắn cúi người, áp đôi môi vừa mỏng vừa nhợt nhạt lên vết thương của nàng.

Chỗ vết thương của nàng nóng hổi, cũng có vẻ như môi của Ninh Ân rất lạnh.

Sau một hồi ngẩn người, thất thần, thì một trận đau nhức kéo suy nghĩ của nàng về, Ninh Ân dùng sức hút một cái, phun ra một ngụm máu màu tím đỏ ra.

Hô hấp Ngu Linh Tê dần hỗn loạn, từ sắc mặt âm trầm của Ninh Ân cũng có thể đoán ra được, mũi tên của tên thích khách kia chắc chắn có độc.

Ninh Ân vẫn chưa buông tha, sau đó còn có ngụm thứ hai, ngụm thứ ba…

Máu độc bắn tung tóe lên khối ngọc bích đen vừa rớt ra từ hộp gỗ, viên ngọc bích biến thành màu đỏ vô cùng đẹp.

Ngu Linh Tê nhớ đến đời trước khi nàng chết đi, Ninh Ân đã diệt sạch cả nhà Triệu phủ.

Đối diện với miếng ngọc mà người dượng kia run rẩy đưa lên, hắn chỉ nhàn nhạt cười nói: “Nghe nói máu người dưỡng ngọc, mới có thể cho ra loại ngọc cực phẩm.”

Thì ra, đúng như thế thật.

“Máu người dưỡng ngọc, thật sự đẹp quá đi.”

Ngu Linh Tê vẫn còn có tâm trạng để nói đùa, nâng ngón tay lên nhẹ nhàng xoa nhẹ vết máu nơi khóe mắt.

Vì tay nàng quá run, nên từ một vết máu nhỏ bằng hạt đậu mà nàng càng lau lại càng bẩn.

Nàng đành buông tha cho nó, dựa trán mình lên vai Ninh Ân, khẽ đến gần hắn hỏi: “Vệ Thất, ta sẽ chết sao?”

Ninh Ân rũ mắt lông mi khẽ run lên, sau đó nâng mắt nhìn.

Chống lại ánh sáng đang lấp lánh, đôi môi lạnh nhạt nhuốm màu máu tím đỏ, ánh mắt cũng giống hệt như khối ngọc này, lạnh nhạt u tối, lộ ra chút màu đỏ sẫm kỳ lạ.

Ngu Linh Tê đã chẳng còn chút sức lực nào, không nhìn thấy thứ cuồn cuồn trong mắt hắn rốt cuộc là cái gì.

Cảm giác tê dại từ cánh tay tràn ra, phá rối tâm trí của nàng.

“Ninh Ân, ta chưa từng yêu cầu ngươi làm bất cứ điều gì…”

Gió đêm nhè nhẹ thổi, mí mắt nàng run lên, như đang rất rất buồn ngủ, thỉnh thoảng dịu dàng nói, “Nếu ta có chết, cũng đừng giấu ta ở mật thất, ta sợ tối.”

“Suỵt, đừng lên tiếng.” Ninh Ân bỗng đặt tay lên môi của nàng.

Cánh môi hắn dán sát vào vành tai nàng, bướng bỉnh mà dịu dàng nói: “Tiểu thư sẽ không chết, không ai có thể làm người chết.”

Ngu Linh Tê không thích mùi máu, nên đã rất lâu rồi hắn chưa từng giết người.

Nhưng mà…

“Nhắm mắt.”

Ninh Ân đưa tay che đôi mắt Ngu Linh Tê lại, nhẹ nhàng nói: “Ta đi dọn đường sạch sẽ.”

Lông mi như lông vũ của Ngu Linh Tê nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay hắn, rồi sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Ninh Ân vén mái tóc ướt đẫm của nàng ra sau tai, đứng dậy, đi đến nơi đang tàn sát khốc liệt trên cầu.

Ngu Linh Tê lặng lẽ mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy thi thể thích khách như những cánh hoa cứ từng người từng người nối tiếp nhau rơi xuống cầu, ngã vào trong nước.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Ninh Ân là như thế, càng không thể khống chế được, thì trên mặt hắn lại càng bình tĩnh.

Chỉ còn thừa lại một tên thích khách bắn mũi tên độc làm nàng bị thương, mũi kiếm nâng lên hạ xuống, chỉ thẳng vào chóp mũi đang hoảng sợ của đối phương.

“Bàn tay nào làm bị thương nàng ấy? Cánh tay trái?”

Thích khách muốn chạy, nhưng cảm giác cánh tay trái chợt mát lạnh.

Gã ta trợn to mắt, nhìn thấy cánh tay mình cũng giống như mũi tên bay lượn trên không trung, ở dưới ánh mặt trời họa ra một vòng máu hoàn hảo.

Ninh Ân từ từ đi về phía trước, nhìn chằm chằm người dưới chân, mũi kiếm di trái di phải: “Hay là, tay phải?”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên cầu, tiện đà chân trái, đùi phải…

Những bông hoa màu máu bắn tung tóe trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng của Ninh Ân, lại nở rộ trong đáy mắt đen, đẹp đến mê người.

Lần đầu tiên, hắn giết người mà không cảm thấy vui sướng, chỉ vì giận chó đánh mèo.

Trong lòng vẫn đang tức giận, nó xuất phát từ lòng hoảng sợ sẽ mất đi Ngu Linh Tê.

Hắn từng cảm thấy cái chết là chuyện không đáng nhắc đến trên đời này, mặc dù là tiếc nuối, nhưng sau khi chết cũng đông cứng lại, cũng chẳng khác lúc sống là mấy.

Mà khi Ngu Linh Tê hỏi hắn câu hỏi “Ta sẽ chết sao” đã khiến người không tim không phổi như hắn ngây ra, lại ngốc đến mức chỉ có thể dùng sự im lặng để che giấu khủng hoảng của bản thân.

Đôi mắt trong suốt xinh đẹp của nàng, giọng nói nhẹ nhàng lại kiên định, khi cười rộ lên từng sợi tóc cùng như muốn phát sáng…

Nếu là chết, thì cũng chưa.

Những ngôi sao rơi xuống chẳng qua chỉ là phế thạch cháy đen. Chỉ có khi sống trong bầu trời đêm, mới có thể phát ra hào quang của mình.

Ninh Ân đâm thanh kiếm vào cái xác đã sớm không còn động đậy, cong môi cười nhẹ.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được một chuyện: Ngu Linh Tê sẽ không giống như thế.

Cho dù tất cả mọi người khi chết sẽ hóa thành tro tàn, nhưng nàng mãi mãi sẽ kiêu ngạo như tia nắng khi còn sống.

Chưa được nửa chén trà, Thanh Tiêu vẫn còn đang đứng trên cầu.

Ninh Ân quay khuôn mặt anh tuấn sang nhìn hắn, ánh sáng trong mắt nhiễm lấy màu đỏ tươi.

Tuy là thị vệ trung thành với kinh nghiệm chiến trường, cũng không thể chịu đựng được cảnh chém giết như thế lùi về sau nửa bước, khàn giọng nói: “Vệ Thất, ngươi…”

Trước mắt Thanh Tiêu tối sầm, gục trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Những tia sáng cuối cùng khi mặt trời lặn và bóng tối bắt đầu xâm chiếm từ phía Tây Bắc.

Ngu Hoán Thần vội vã đến cầu Vĩnh Ninh cùng với các vệ sĩ riêng của mình, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

Thi thể trải đầy sau một trận chiến ác liệt, nước hồ Vĩnh Ninh vẫn dập dềnh, xác chết như tô thêm màu u tối cho ánh chiều tà.

Mà trên cây cầu kia, không có bất kỳ ai còn sống cả.

Người thanh niên tên Vệ Thất ôm lấy muội muội của hắn bước từng bước đến gần, gió lướt qua góc quần áo sẫm màu gọn gàng của hắn, như thể hắn không phải băng qua một núi xác chết và một biển máu mà là vườn hoa xinh đẹp.

Hắn như một vị thần, cũng giống như Tu La.

Cảm giác áp bách như thế không phải thứ mà người thị vệ có được.

Ngu Hoán Thần nhanh chóng xuống ngựa, đầu tiên tìm được Tô Hoàn đang bị dọa ở cuối cầu, vươn tay thăm dò hơi thở, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Vệ Thất, bỏ Tuế Tuế xuống đi, ta sẽ dẫn muội ấy…”

Thậm chí Ninh Ân còn chẳng thèm dừng bước, đặt Ngu Linh Tê lên lưng ngựa, dùng trái tay vỗ vào mông ngựa, dứt khoát rời đi.

Ngu Hoán Thần ôm thê tử không thể đuổi theo được, không khỏi nhíu mày: Hắn đang muốn đưa Tuế Tuế đi đâu thế?!