Trác Du Hiên cho rằng là Thẩm Quân Dao đói bụng, nhưng hình như không phải là như vậy.

Chắc chắn vì lý do nào đó nên cô mới liều mạng đến thế.

Thấy trời đã muộn, chắc Thẩm Quân Dao cũng đã mệt, Trác Du Hiên mới dỗ dành cô.

"Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi em"
Thẩm Quân Dao vẫn như vậy, cô vẫn im lặng không đáp lại hắn, để mặc cho Trác Du Hiên đặt cô nằm xuống giường.

Hắn cẩn thận đắp chăn kín người cô, cố gắng không để gió lùa vào từ khe cửa kia làm cho Thẩm Quân Dao bị lạnh.

Trác Du Hiên vuốt nhẹ lên tóc cô.

"Muộn rồi, em mau nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya quá!"
Thẩm Quân Dao cuộn tròn người lại ở một góc giường, sát đến tận mép, không cẩn thận có thể rơi cả người xuống đất.

Không biết lý do là gì nhưng từ đó đến bây giờ Thẩm Quân Dao đều ngủ như thế, sợ hãi nép mình ở một góc.

Trác Du Hiên nằm xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người bây giờ thật sự rất xa so với tưởng tượng của người lên kia của Thẩm Quân Dao, lòng của Trác Du Hiên bất giác đau đớn.

Trác Du Hiên rất muốn đến gần, muốn dang rộng vòng tay ôm lấy người con gái kia.


Nhưng Thẩm Quân Dao hình như vân rất sợ hắn.

Trước đây hắn cũng từng làm như vậy, thế nhưng khi Trác Du Hiên vừa chạm nhẹ vào người cô, Thẩm Quân Dao đã giật mình, cô hoảng hốt cuộn mình vào trong chăn, nhìn hẳn với ánh mắt cực kỳ đề phòng.

Thẩm Quân Dao như muốn bảo vệ mình khỏi hẳn vậy! Chính vì thế, Trác Du Hiên lại càng đau lòng.

Đêm nào cũng thế, Trác Du Hiên chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái ấy chìm vào trong giấc ngủ trong sự đề phòng và bất an.

Hắn rất muốn giúp cô, nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề cho hắn lại gần đó, cho nên hản chỉ có thể vô dụng năm đó nhìn cô gái đáng thương kia đang chịu đựng nỗi lo sợ một mình.

Rất nhiều hôm, Trác Du Hiên đã tìm cách để được lại gần người con gái ấy.

Mỗi khi cô đã ngủ say, Trác Du Hiên mới dám nhích người lại gần, đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé đang liên tục run lên kia của Thẩm Quân Dao.

Nhiều khi, Trác Du Hiên nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Quân Dao trắng bệch, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy chiếc chăn bông trắng muốt kia, làm cho nó nhăn nhúm lại một mảng.

Trông Thẩm Quân Dao có vẻ đang rất sợ hãi! Cô là đang gặp ác mộng hay sao? Những lúc ấy, Trác Du Hiên chỉ có thể ôm lấy cô, giúp người con gái đáng thương ấy giảm bớt nỗi sợ.

Người đàn ông thì thầm ở bên tai của cô.

"Không sao cả, chỉ là ác mộng thôi em, đừng sợ như vậy, có anh ở đây rồi!"
Nhưng đường như cơn ác mộng mà Thẩm Quân Dao gặp hàng đêm kia nó vô cùng kinh khủng, khiến cô cứ chôn sâu bản thân mình vào đó.

Và Trác Du Hiên có biết vì sao khi ngủ Thẩm Quân Dao luôn cuộn tròn người mình lại, rất giống như một con nhím đang xù lông để bảo vệ bản thân mình hay không? Hắn liệu có biết rằng, mỗi khi về đêm, vì sao Thẩm Quân Dao không thể an tâm ngủ ngon, cô không bao giờ ngủ được một giấc hay không? Vì mỗi khi cô nhảm mắt lại, những hình ảnh kinh khủng kia đều hiện về ở trong đầu của cô.

Cô thấy mình ở trong tù, nhìn thấy cảnh mình ngày đêm bị những tên đàn ông kia cường bạo, cho dù có cầu xin như thế nào bọn chúng cũng không buông tha cho cô.

Khi cô ngủ, những tên khốn kiếp đó đều tìm cơ hội để động tay động chân với cô.

Cho nên khi ngủ, Thẩm Quân Dao luôn bày ra bộ dạng phòng vệ như thế kia.

Trác Du Hiên bất lực không biết mình phải làm sao để giúp cô nữa.

Hắn mỗi khi ôm cô ngủ một lúc, tỉnh lại, hắn nhìn thấy Thẩm Quân Dao đã co do lại ở một góc tường lúc nào không hay.

Tóc tai cô rũ rượi, trên người chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, đôi mắt vô hồn nhìn ra bầu trời bên ngoài kia.

Sợ cô lạnh, Trác Du Hiên muốn đưa Thẩm Quân Dao về lại giường, nhưng cô nhất quyết không chịu.


Vài hôm cứ như thế, Trác Du Hiên mới hiểu ra được vấn đề, rằng Thẩm Quân Dao không muốn để hắn chạm vào người mình.

Khi đó, Thẩm Quân Dao nhất định sẽ không nằm ở trên giường nữa.

Từ đó trở đi, Trác Du Hiên chỉ có thể nhìn cô ngủ say, cái gì cũng không dám làm.

Thẩm Quân Dao ghét hắn đến mức không muốn ngủ chung trên một chiếc giường với hắn.

Trước đây, khi Thẩm Quân Dao còn là cô gái ngây thơ kia, cô luôn muốn tìm cách cứu chữa mối quan hệ của hai người.

Thế nhưng Trác Du Hiên lại cự tuyệt.

Mỗi khi Thẩm Quân Dao đưa tay muốn ôm lấy hản, hẳn đều lập tức cự tuyệt.

Hắn chỉ vì thể xác của Thẩm Quân Dao nên mới chịu đụng vào người cô, nhưng sau khi chơi xong liền lập tức đá người con gái ấy sang một bên, ngay cả giường ngủ của hắn Thẩm Quân Dao cũng không được phép trèo lên.

Nhưng bây giờ thì sao? Trác Du Hiên khao khát được cô ôm lấy, khao khát được lại gần Thẩm Quân Dao.

Hắn đã vứt bỏ đi tôn nghiêm của một người đàn ông, chỉ vì muốn lại gần người con gái ấy.

Vậy mà, càng đến gần, người con gái hắn yêu lại càng cách xa hắn.

Có trời mới biết Trác Du Hiên lúc này ước ao được ôm lấy Thẩm Quân Dao như thế nào? Khi có thì không cần, đến khi mất rồi thì lại tìm cách níu giữ.

Nhưng hẳn biết oán trách ai đây? Ông trời sao? Không.

Là hắn.


Chính Trác Du Hiên hắn là người đã đẩy hắn và Thẩm Quân Dao đến mức này, chính hắn đã hủy hoại đi thứ tình yêu mà hắn luôn khao khát có được.

Mọi chuyện đều là do hắn gây ra, Trác Du Hiên muốn oán trách ông trời đã đưa đẩy hai người đến bước đường này hay sao? Trác Du Hiên thật sự rất hận bản thân mình hơn bao giờ hết.

Thực sự giữa hắn và Thẩm Quân Dao không còn cứu vấn được nữa hay sao? Hắn phải làm sao bây giờ? Trác Du Hiên đã đánh mất Thẩm Quân Dao một lần rồi, lần này hắn không muốn buông tay cô nữa.

Cho dù cô hận hắn vậy thì cứ để cô hận đi, Thẩm Quân Dao ghét hắn như thế nào, Trác Du Hiên cũng không quan tâm, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh hắn mà thôi.

Thể nhưng Trác Du Hiên liệu có làm được hay không? Nhìn khoảng cách giữa hai người lúc này sao lại xa vời đến như thế? Gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời! Trác Du Hiên vươn tay ra, muốn chạm vào cô nhưng hắn với mãi với mãi vẫn không thể nào chạm đến.

Khoảng cách giữa hắn và Thẩm Quân Dao đã trở nên xa cách như thế từ lúc nào? Trác Du Hiên càng cố kéo gần lại, khoảng cách giữa hai người lại ngày một xa hơn.

Biết làm thế nào để níu giữ đây? Từng cơn đau đớn thấu xương lan rộng khắp người của Trác Du Hiên, thiết nghĩ hẳn thật vô dụng.

Người người ai cũng nói hẳn thông minh, nhưng ngay cả người con gái mình yêu là ai hẳn cũng không nhận ra, chưa điều tra mà đã khẳng định kết tội người khác như thế để rồi phá hủy đi tương lai của người ấy, cũng chính là phá hủy đi hạnh phúc của bản thân hẳn.

Trác Du Hiên thực chất rất ngu ngốc không phải sao? Thời gian một đêm trôi qua rất lâu, mãi những tia nắng mới ngoi lên.

Trác Du Hiên mệt mỏi đánh thức người con gái ở bên cạnh minh.

"Quân Dao, dậy thôi, trời đã sáng rồi kìa!".