"Quân Dao, là mẹ này, mẹ đến thăm con đây!"
Trịnh Liên vỗ lên vai của Thẩm Quân Dao đang ngồi đó, bà ta luôn miệng hỏi thăm cô gái nhỏ đang ngồi ăn một cách chán nản kia.

Nhìn thấy con mình, dĩ nhiên là bà ta rất vui mừng rồi, nhưng khi cánh tay của bà ta vừa chạm vào người của Thẩm Quân Dao, một nỗi xót xa bỗng dâng lên ở trong lòng của Thẩm phu nhân.

Quân Dao gây quái Con bé sống thế nào mà lại gầy như vậy chứ? Trịnh Liên nhìn thấy mà đau lòng.

Bà ta vỗ vỗ lên người của Thẩm Quân Dao mấy cái, miệng liên tục hỏi thăm con gái mình.

Thẩm Quân Dao đang ăn lại bị hành động này của bà ta làm cho sặc sụa, liên tục ho khụ khụ.

Trịnh Liên vỗ nhẹ lên lưng của Thẩm Quân Dao.

"Con không sao chứ? Có muốn uống nước không? Mẹ lấy cho con nha"
Trông Thẩm phu nhân lúc này hệt như một người mẹ đang vô cùng yêu thương con mình vậy.

Thế nhưng, những hành động của bà ta thật khiến cho người khác cảm thấy khinh bỉ.

Trước đây, hề mỗi lần nhìn thấy đứa con gái này y như rằng Trịnh Liên sẽ mảng chửi cô tới tấp, dùng những lời không phải là một người mẹ nên dùng với con của mình mà măng chửi cô, không những thế liên tục giáng xuống người của Thẩm Quân Dao là những trận đánh đau đớn không tưởng.

Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao, bà ta lại tỏ ra hoan hỉ như thế, thật khiến cho người khác khinh thường.


Thẩm Quân Dao dường như không để tâm đến mấy lời của bà ta, cô đem chén canh mà mình đang ăn dở kia đem vào bên trong.

Ăn mấy thìa mà cô đã cảm thấy có một thứ gì đó đang lấp đầy ở bên trong dạ dày của cô rồi, ngán đến mức không cách nào ăn nổi nữa.

Thẩm Quân Dao mặc kệ Thẩm phu nhân đứng ở đó, cô đem bát vào bên trong định rửa.

Trịnh Liên chạy theo sau, thấy con gái định rửa bát, bà ta ngay lập tức giật chiếc bát ở trên tay của Thẩm Quân Dao về phía mình.

"Con không cần phải rửa bát, ra kia nghỉ đi, để mẹ rửa cho"
Trong mắt của Trịnh Liên lúc này, Thấm Quân Dao, con gái bà ta chính là vàng là bạc, là báu vật quý giá nhất trên thế gian này, tất nhiên bà ta sẽ không nỡ để con gái mình động tay động chân vào những công việc nặng nhọc ấy rồi.

Trước đây thì vứt bỏ không thương tiếc, bây giờ lại tỏ ra quan tâm người ta như thế Nực cười thật! Trong chốc lát, bốn người bọn họ đã ngôi lại ở phòng khách.

Trác Du Hiên vào thì thấy cảnh tượng này nên mới đưa Thẩm Quân Dao ra bên ngoài.

Trong lòng hắn quả thật không yên tâm khi để Trịnh Liên với vợ của hắn ở riêng một mình.

Chuyện ở bệnh viện lần trước đã trở thành một nỗi ám ảnh của Trác Du Hiên mất rồi, không đời nào hắn để chuyện này tiếp tục xảy ra.

Thẩm phu nhân cố gắng xích lại gần chỗ con gái mình, bà ta nắm lấy tay đứa trẻ đáng thương ấy, đau xót hỏi han.

"Dạo này con sống có tốt hay không? Có gì uất ức không, con nói đi, mẹ sẽ làm chủ cho con"
Trịnh Liên đang sợ Trác Du Hiên sẽ giống như trước đây, làm hại Thẩm Quân Dao.

.

Được tại [ trumtru yen. ]
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải vì bà ta nên Trác Du Hiên mới làm ra những chuyện tổn thương đến Thẩm Quân Dao không phải hay sao? Bà ta còn ở đây rồi ra vẻ thương con thương cháu như vậy làm gì? Thẩm Quân Dao vẫn ngây người ra đó, chẳng thèm trả lời lại câu hỏi của hai người kia.

Đôi mắt u buồn của người con gái không biết đang nhìn về nơi đâu.

Trác Du Hiên vẫn im lặng ngồi trên ghế nhìn hai người kia đang làm ra vẻ thâm tình, yêu thương con mình lắm vậy.

Thẩm Quân Dao không trả lời, nhưng Thẩm phụ nhân vẫn không chịu yên lặng, luôn miệng lên tiếng.

"Con gái, con ăn uống như thế nào mà lại gầy như vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị con à? Con thích ăn gì để mẹ đi nấu cho con nhat"
Trịnh Liên liên tiếp đặt những câu hỏi dồn dập cho dù biết đứa con gái đáng thương kia của bà ta không thèm quan tâm đến.


Bà ta đang cố gắng bù đắp những tội lỗi mà mình đã gây ra cho đứa con gái đáng thương ấy, bà ta biết mình đã làm rất nhiều chuyện không đáng để tha thứ, nhất là người đó lại chính là đứa con gái ruột của bà ta.

Nhưng cũng buồn cười thay, bà ta là mẹ của Thẩm Quân Dao mà lại không biết con gái mình thích ăn gian, thích uống gì hay là những gì sẽ khiến con gái mình vui vẻ.

Tất cả những điều đó bà ta đều không biết.

Cho dù bà †a tưởng rằng Thẩm Quân Dao không phải là con gái ruột của mình đi chăng nữa, nhưng dù sao hai người cũng đã sống chung một thời gian dài, bà ta không thể nào không để ý đến sở thích của Thẩm Quân Dao chứ.

Nhưng nay bà ta lại không biết! Trịnh Liên đúng là một người mẹ quá thất bại rồi! "Bà đừng hỏi con bé như thế, nó mệt, với lại nghe không hiểu đâu, để từ từ thôi, đừng ép con bé quá như thế, nó sẽ không chịu được đâu"
Thẩm lão gia ở bên cạnh khẽ nhắc nhở vợ mình.

Ông ta biết Trịnh Liên luôn muốn tìm cách ở bên cạnh con gái, muốn cầu xin sự tha thứ của đứa trẻ ấy, nhưng bà †a vội vàng như thế thì làm được gì.

Cái gì cũng phải từ từ, để cho Thẩm Quân Dao từ từ tiếp nhận.

Không thể cứ bắt ép con bé phải nhận ngay bọn họ như được.

Với lại, hai vợ chồng bọn họ ở trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn đang là một nút thắt quá lớn, chưa thể nào gỡ bỏ được.

Chịu bao nhiêu khổ cực như thế, con bé làm sao có thể dễ dàng chấp nhận hai người cha người mẹ đã làm ra những chuyện như thế này cơ chứ.

Đứa trẻ ấy đã chịu đựng đủ rồi, không thể bắt ép con bé thêm được.

Thẩm phu nhân biết chồng mình đang muốn nói gì, bà ta cũng biết mình đã quá vội vàng.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy đứa con gái đáng thương ấy, Trịnh Liên chỉ muốn lao đến, muốn quan tâm đứa trẻ này một chút thôi mà! Bà ta muốn nghe Thẩm Quân Dao gọi mình một tiếng "mẹ", chữ mà khi xưa bà ta không muốn nghe nhất khi gặp Thẩm Quân Dao.


Vậy mà bây giờ muốn nghe lại tiếng nói ngọt ngào ấy, còn sợ là khó hơn cả lên trời nữa.

Trác Du Hiên thấy Thẩm phu nhân kia cứ luôn miệng nói như thể, hắn mới nhắc nhở bà ta.

"Thẩm phu nhân, mong bà nói ít lại một chút, Quân Dao không thích bị người khác làm phiền như thế đâu"
Biết Trịnh Liên chính là mẹ ruột của Thẩm Quân Dao, nhưng Trác Du Hiên lại không hề gọi bà ta một tiếng mẹ.

Bà ta vốn chính là mẹ vợ của hắn, nhưng bây giờ Thẩm Quân Dao vẫn chưa mở miệng nhận bà ta, cho nên Trác Du Hiên vẫn chưa gọi bà ta hai tiếng mẹ vợ ấy.

Thẩm phu nhân khẽ chau mày nhìn đứa con rể đang ngồi ở kia, bà ta hơi bực đọc nói.

"Tôi biết mình phải làm gì, không cần Trác thiếu đây phải lên tiếng nhắc nhở tôi cần phải làm gì.Quân Dao là con gái của tôi, tôi biết mình phải làm gì với con bé."
Lời của Thẩm phu nhân rõ ràng mang theo một ý đối địch với Trác Du Hiên.

Bọn họ lúc này chẳng khác gì bằng mặt không bằng lòng vậy.

Rõ ràng bên ngoài thể hiện là yên bình, nhưng bên trong rõ ràng là địch ý.

Thẩm phu nhân không quan tâm đến Trác Du Hiên nữa, bà ta quay sang hỏi Thẩm Quân Dao, bà ta chỉ đang cố quan tâm đến con gái của mình mà thôi.

"Mấy ngày nay chắc con buồn chán lắm nhỉ? Hay tý nữa để mẹ đưa con ra ngoài chơi cho khuây khoả nhé có được không? Quân Dao, con thích gì, mẹ mua cho con!".