"Quân Dao, em đừng để tâm đến bọn họ, bọn họ đã đi rồi!"
Trông Thẩm Quân Dao có đang giống như để tâm không? Không hề! Cớ gì cô phải để tâm chứ? Trác Du Hiên nhìn đống quần áo mà Thẩm phu nhân mua cho cô, hình như là Thẩm Quân Dao không thích.

"Mấy bộ đồ này nếu em không thích thì bỏ đi.

Mai anh sẽ mua cho em bộ khác!"
Trác Du Hiên luôn miệng dỗ dành Thẩm Quân Dao, muốn mua, Trác Du Hiên nhất định sẽ mua cho cô, chỉ cần người con gái ấy muốn hay không mà thôi.

Còn những bộ quần áo kia, nếu Thẩm Quân Dao không thích, thì ngay lập tức Trác Du Hiên sẽ quảng đi luôn, không cần phải bận tâm đến những thứ đó.

Thẩm Quân Dao không quan tâm đến Trác Du Hiên đang nói gì, cô cũng chỉ mặc kệ hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.

Nhẹ nhàng xoa đầu cô, Trác Du Hiên vân luôn đối với cô như vậy, chỉ là Thẩm Quân Dao vẫn chưa thể chấp nhận hắn mà thôi.

Nhưng người đàn ông này vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn vẫn luôn cố gắng hết mình.

"Chắc em cũng đói rồi nhỉ, để anh đưa em đi ăn, mai anh sẽ đưa em đi chơi nhé!"
Đúng như lời hứa, sáng sớm hôm sau, Trác Du Hiên đã đưa Thẩm Quân Dao đi ra ngoài.

Hắn cũng muốn để cô ra ngoài, không để cho Thẩm Quân Dao suốt ngày ở trong nhà như thế được.


Cô có quyền được sống, có quyền được gặp mặt bạn bè.

Nửa đời của cô đã vì hẳn mà chưa bao giờ được đặt chân ra bên ngoài rồi.

Trong khi những người cùng tuổi cô ai nấy đều xinh đẹp, đều giỏi giang, đều có công việc ổn định.

Còn Thẩm Quân Dao thì sao? Vì Trác Du Hiên mà những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời cô đều chôn vùi ở địa ngục kia, chắc hẳn cô sẽ rất buồn lòng.

Cô vì hắn một đời rồi, bây giờ đổi lại, hãy để Trác Du Hiên hắn vì cô đi! Trác Du Hiên đưa Thẩm Quân Dao đến một trung tâm thương mại, hắn tính mua cho cô một vài bộ quần áo ấm, chứ nếu không cứ để Thẩm Quân Dao mặc những bộ quần áo như thế này chắc chắn bệnh tình của cô sẽ nặng càng thêm nặng mất.

Hắn đưa cô đi dạo khắp nơi, mua cho cô rất nhiều bộ quần áo nhưng dường như Thẩm Quân Dao chẳng để tâm đến nó.

Cô để mặc cho hẳn lôi đi, để mặc hắn ướm thử đồ trên người cô mà bộ dạng của cô vân trong bộ dạng như thế, không tỏ vẻ gì cả.

Nhân viên ai nấy đều rất ngưỡng mộ khi trông thấy Trác Du Hiên hào phóng mua đồ cho vợ mình như thế.

Chỉ cần vừa mắt hoặc ai đó khen đẹp, Trác Du Hiên đều hào phóng bỏ tiền ra mua, không quan tâm đến giá tiền ra sao cả.

Gần như chỉ trong nửa ngày, những bộ quần áo đẹp nhất đắt nhất ở nơi này đều được Trác Du Hiên mua hết.

Ai nấy nhìn vào đều vô cùng ngưỡng mộ người được Trác Du Hiên cưng chiều như thế! Không chỉ có quần áo, ngay cả giày dép mỹ phẩm cũng đều được Trác Du Hiên mua toàn bộ.

Con gái mà, ai mà chả muốn xinh đẹp! Chắc hẳn Thẩm Quân Dao cũng muốn vậy.

Vả lại, ngày ngày đi chân đất như thể, Trác Du Hiên thật sự rất xót xa nếu như cô vô tình bị thương.

Hắn hận không thể mua tất cả nơi này cho Thẩm Quân Dao.

Nhưng trông cô gái ấy chẳng có gì là hào hứng cải! Mặc cho Trác Du Hiên gân như đã đem cả cái trung tâm thương mại ấy đến cho cô, nhưng trái lại với sự ngưỡng mộ của những người ngoài kia, Thẩm Quân Dao lại chẳng thấy có chút gì vui vẻ cả.

Phía sau cho dù có một đoàn người đi theo xách đồ đến mỏi cả tay, cảnh tượng vô cùng hào nhoáng, nhưng Thẩm Quân Dao lại chẳng mấy tự hào về điều đó.

Đi đến đâu cô cũng nghe thấy những lời bàn tán sôi nổi của mọi người.

"Cô gái kia thật có phúc khi lấy được một người chồng đẹp trai đến như thế?"
"Ô, đã thế lại còn tâm lý như thế nữa chứ.

Anh ta gần như đã mua hất cái trung tâm thương mại này về nhà mình rồi không phải sao?"

"Người đàn ông như thế này trên đời có còn hay không vậy? Tôi ước lấy như một tấm chồng như anh ta quá"
"Chắc hẳn cô gái kia rất hạnh phúc khi được chồng mình chiều đến như thế"
Hạnh phúc sao? Bọn họ nhìn thấy cô có đang giống hạnh phúc hay không? Không hề! Thẩm Quân Dao không hề vui vẻ hay hạnh phúc một chút nào cải Nếu bọn họ thích Trác Du Hiên như thế, cô sẵn sàng nhường hản cho bọn họ.

Bọn họ chỉ thấy cái ngoài mặt của người đàn ông này nhưng lại không hề thấy được bản chất của hản ra sao, thực chất con người hản là như thế nào.

Bọn họ ôm mộng như thế kia, để rồi khi vỡ mộng không biết sẽ ra cái bộ dạng gì đây? Thẩm Quân Dao vốn dĩ không cần những thứ này, cho dù hắn có mua cho cô bao nhiêu đồ hàng hiệu, bao nhiêu bộ quần áo đắt tiền nhưng vết thương ở trong lòng cô liệu sẽ chữa lành được sao? Ngọc đã vỡ nát rồi, bây giờ muốn gần lại, có thể hay sao? Trác Du Hiên bây giờ làm những điều này thì có ích lợi gì? Nếu giữa hai bọn họ không tồn tại mạng sống của hai đứa trẻ đã bị hắn hại chết, thì có lẽ Thẩm Quân Dao sẽ cho hẳn một cơ hội đấy.

Nhưng hai đứa con của cô đều mất cả rồi.

Thẩm Quân Dao làm sao đồng ý chuyện cùng chung chăn gối với người đàn ông đã giết chết hai đứa con của mình cơ chứ.

Như thể chả khác gì bảo cô chết đi còn hơn! Đi suốt nửa ngày, chắc Thẩm Quân Dao cũng đã thấm một, Trác Du Hiên sợ sức khỏe của Thẩm Quân Dao không cách nào đi tiếp được nữa, cho nên Trác Du Hiên mới tìm một chỗ đỡ Thẩm Quân Dao ngồi xuống.

Hắn dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đang động lại trên gương mặt của người con gái, miệng thở hổn hển hỏi cô.

"Em có mệt hay khát không? Để anh sai người đi mua nước với đồ ăn cho em.

"
Cô im lặng, khép hờ hai mắt lại giống như đang ngủ, lúc này Thẩm Quân Dao không muốn để tâm đến Trác Du Hiên một chút nào cả.

Trác Du Hiên hụt hẫng, hắn đau lòng nhìn người con gái kia đã thấm mệt từ lúc nào không hay, cô vẫn không quan tâm đến hẳn, cho dù hẳn đã cố gắng hết sức rồi.

Trác Du Hiên biết, cả buổi hôm nay, Thẩm Quân Dao đều rất gượng gạo, vẻ mặt của cô cứ như bị người khác ép buộc đi cùng hắn vậy.

Chẳng hề tỏ ra tự nhiên một chút nào cả, đây không phải là điều mà Trác Du Hiên muốn.

Hắn đưa cô ra ngoài là vì muốn cô vui vẻ, không phải là cái bộ dạng ép buộc như thế này.


Nhưng hắn phải làm gì thì Thẩm Quân Dao mới chịu cười với hắn đây? Trác Du Hiên đã dùng đủ mọi cách rồi, nhưng vẫn không cách nào hiệu nghiệm.

Cô ấy vẫn như vậy với hẳn, khoảng cách giữa hai người lại càng trở nên xa vời hơn.

Một người muốn níu giữ, nhưng một người lại chấp nhận buông bỏ, không muốn tiếp tục nữa.

Trong lòng hắn đau đớn quặn thắt, hắn thật sự sắp không chịu được khi cơn đau này cứ hành hạ Trác Du Hiên như thế.

Thẩm Quân Dao hận hản sao? Nếu hận cô sẽ phải nổi điên lên với hắn như trước đây chứ? Nhưng cô hoàn toàn chẳng chú ý đến hắn.

Đi cả một ngày trời Trác Du Hiên mới đưa Thẩm Quân Dao về nhà.

Trời cũng đã muộn rồi, hắn không muốn đế Thẩm Quân Dao ở ngoài, lỡ như cô chạy đi linh tinh, đến lúc đó sợ rằng sẽ có chuyện gì mất.

Vừa về đến nhà, Trác Du Hiên đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đứng trong nhà.

"Du Hiên, hóa ra con nghỉ việc ở công ty là vì người phụ nữ này.

.