"Thẩm Quân Dao, cô có biết thứ thuốc cô vừa uống là gì không?"
Thẩm Quân Dao đau đớn lắc đầu, ngay cả thở mạnh lúc này cô cũng không dám.

Cô sợ mình sẽ chọc giận Trác Du Hiên, như thế chẳng có lợi cho Thẩm Quân Dao một chút nào cả.

"Không biết đúng không.Vậy để tôi nói cho cô biết, Thẩm Quân Dao, thứ thuốc mà tôi vừa cho cô uống là thuốc tránh thai đấy"
Bỗng nhiên, Trác Du Hiên cười lớn, chẳng khác gì một con ác quỷ điên loạn vậy.

Đúng vậy! Viên thuốc màu trắng mà Trác Du Hiên hắn cho Thẩm Quân Dao uống chính là thuốc tránh thai.

Sức khỏe của Thẩm Quân Dao đã yếu ớt, rồi vừa mới tỉnh lại đã bị Trác Du Hiên hẳn dày vò suốt đêm rồi.

Nay Trác Du Hiên hắn lại ép Thẩm Quân Dao cô uống thuốc tránh thai chứ, sức khỏe của người con gái đáng thương này làm sao mà chịu đựng cho được cơ chứ? Nhưng mà Trác Du Hiên đâu hê quan tâm! Hắn chỉ quan tâm đến bản thân của mình mà thôi, đâu có để tâm gì đến người con gái đáng thương kia, cũng chính là người vợ hiện tại của Trác Du Hiên hẳn đây.

"Tại sao chứ? Trác Du Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao mang theo vạn phần đau đớn, tang thương.

Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên khuôn mặt của người con gái.

Tại sao chứ? Trác Du Hiên, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao lại bắt em uống thuốc tránh thai? Em cũng là một người phụ nữ, em cũng muốn làm mẹ, xin đừng làm vậy với em mà anh! Em yêu anh như vậy, chẳng lẽ anh không hiểu hay sao? Trác Du Hiên bật cười sằng sặc, giọng nói mang vạn phần khinh bỉ.

"Tại sao ư?"

"Tại vì một thứ phụ nữ lắng lơ, một con điểm như cô không có tư cách mang thai con của Trác Du Hiên tôi! Loại phụ nữ vì tư lợi mà bất chấp mọi thủ đoạn như cô, tôi nhất định sẽ không để cho con của mình gọi cô là mẹ đâu!"
Trác Du Hiên dừng lại một chút, khuôn mặt mang theo một chút tức giận, giọng nói đay nghiến hận không thể ngay lập tức bóp chết người phụ nữ đang không ngừng run rẩy ở trước mặt mình.

"Thẩm Quân Dao, tôi nhắc cho cô nhớ.Trên đời này, chỉ có một người tên Thẩm Sơ Vũ có tư cách mang thai con của tôi, còn tất cả phụ nữ, đặc biệt là Thẩm Quân Dao cô không có tư cách làm vậy"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Trác Du Hiên nói xong, lập tức xoay người bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo kia! Trác Du Hiên lạnh lùng bước đi, hẳn còn chẳng thèm quay lại liếc nhìn người con gái đang nằm đau đớn trên sàn nhà, cả người không có lấy một mảnh vải che thân kia một cái.

Trác Du Hiên bỏ đi, tiện tay tạo nên tiếng rầm một cái khi đóng cửa.

Lúc này, Thẩm Quân Dao bắt đầu bật khóc dữ dội.

Tiếng khóc thê lương, mang đầy đau đớn của người con gái vang vọng khắp căn phòng tối đen như mực, lạnh lẽo đến mức đáng sợ kia.

Tiếng khóc của người con gái thật khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa.

Bên ngoài trời, cả thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ êm ái, màn đêm ngoài kia vẫn bao trùm khắp cả không gian.

Ngoài trời chỉ có tiếng gió thổi vù vù giữa cả một khoảng trời im lặng, hoà cùng tiếng khóc thê lương tột độ kia của người con gái trong căn phòng lạnh lẽo kia thật khiến cho người ta cảm thấy một nỗi ghê rợn đang xâm lấn, thật sự là vô cùng đáng sợ.

Cả người của Thẩm Quân Dao nắm lụi xơ trên nền đất lạnh lẽo, cả người cô liên tục run lên bần bật vì lạnh.

Lạnh, không chỉ có thể xác, mà còn có cả trái tim nữa kìa? Tại sao, Trác Du Hiên lại có thể tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ? Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao vô lực nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi tay gầy gò in đậm những vết hằn đỏ.

Không chỉ tay, còn cả người của Thẩm Quân Dao nữa.


Trên người của cô lúc này chằng chịt những vết thâm tím do trận hoan ái điên cuồng vừa nãy, những dấu vết mà Trác Du Hiên đã thô bạo để lại, khẳng định Thẩm Quân Dao vừa mới trải qua sự điên cuồng kia của Trác Du Hiên.

Cả người của Thẩm Quân Dao nắm lụi xơ trên mặt đất, hai bả vai cùng cả người của cô đang không ngừng run lên.

Ánh mắt ướt đẫm nước mắt long lanh như hai viên ngọc kia mang theo một nỗi đau đớn, xót xa như vạn tiễn xuyên tim ở sâu trong đó.

Gương mặt vô hồn của người con gái trông thật là thê lương.

Nước mắt lạnh lẽo, đảng chát của Thẩm Quân Dao cứ thế chảy ra, chảy ngược lên trên, rồi từ từ rơi xuống đất.

Thẩm Quân Dao có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của dòng nước mắt đang chảy ra, hệt như sự lạnh giá từ trái tim của Trác Du Hiên, người đàn ông mà cô yêu nhất vậy! Ánh mắt đau đớn của Thẩm Quân Dao nhìn lên trên trần nhà.

Trông cô lúc này chẳng khác gì một con búp bê rách nát vừa bị người ta dày vò, hành hạ một cách cực kỳ thô bạo.

Cả người của cô đau đớn đến mức khó tả.

Cô đau đến mức không tài nào cử động nổi, dù chỉ là một cái nhấc chân.

Thẩm Quân Dao cô nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc Trác Du Hiên có coi Thẩm Quân Dao cô là người hay là không đây? Đột nhiên, Thẩm Quân Dao bật cười, một nụ cười mang theo vẻ giêu cợt.


Cô đang chế giễu chính bản thân của mình, chế giễu cái suy nghĩ ngu ngốc của chính mình.

Trác Du Hiên đâu có khi nào coi Thẩm Quân Dao cô là người sao? Tự dưng cô lại hỏi như vậy, một câu hỏi vô cùng thừa thãi.

Trong mắt của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao cô chẳng bảng một con chó, cô chỉ là một con vật nuôi ở trong tay của Trác Du Hiên mà thôi.

Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên coi thường còn chẳng bằng một con chó, như vậy thì còn gì nhục nhã hơn cơ chứ? Đã thế, Trác Du Hiên giữ Thẩm Quân Dao ở lại bên cạnh hắn, chỉ vì Trác Du Hiên hắn cần một công cụ để giày vò, phát tiết trong lúc tức giận mà thôi.

Nếu không, hắn ta nhất định sẽ bóp chết Thẩm Quân Dao từ lâu rồi, hắn nhất định sẽ không để lại những gì không có giá trị lợi dụng bên cạnh mình đâu.

Mang danh là Trác thiếu phu nhân cao sang quyền quý thật đấy, nhưng Thẩm Quân Dao đâu có muốn cái vị trí này giống như là Trác Du Hiên đã nói.

Ngồi lên được vị trí này, nhưng Thẩm Quân Vũ ở trong mắt của Trác Du Hiên lại chẳng khác gì một con điểm, một loại phụ nữ thấp hèn cả.

Trác Du Hiên cứ mở miệng là mắng Thẩm Quân Dao là thứ đĩ điểm, là loại phụ nữ không biết liêm sỉ chỉ vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn mà thôi.

Trác Du Hiên không hề biết rãng hắn làm vậy đã tổn thương Thẩm Quân Dao sâu nặng đến mức nào.

Nếu như vậy, Thẩm Quân Dao là vợ của Trác Du Hiên thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cô còn chẳng bằng một con chó ở trong mắt của người đàn ông chẳng khác gì một tên ác quỷ kia.

Biết trước là vậy, Thẩm Quân Dao thà chịu đựng đau đớn một mình, đứng từ xa nhìn Trác Du Hiên cùng Thẩm Sơ Vũ sống hạnh phúc với nhau còn tốt hơn.

Hoặc là để cho Thẩm Quân Dao ở bên cạnh của Trác Du Hiên hắn, cô không cần một danh phận, chỉ cần mỗi ngày Trác Du Hiên để mắt đến cô một chút, như vậy, Thẩm Quân Dao đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật! Thẩm Quân Dao vẫn phải sống trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục này đây, ngày ngày chịu đựng sự hành hạ, đánh đập hay là sỉ nhục của chính người chồng mà cô yêu nhất, Trác Du Hiên.


Thẩm Quân Dao đôi khi đã nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho Trác Du Hiên thật sự quá lớn, không có cách nào từ bỏ được.

Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân của mình thật lạc lõng.

Cô không biết mình nên làm gì nữa đây? Thẩm Quân Dao thật sự đã đau đớn quá mức rồi.

Cô sợ bản thân của mình sẽ gục ngã mất thôi.

Từng nhịp thở yếu ớt của Thẩm Quân Dao nghe thật não lòng.

Gương mặt của Thẩm Quân Dao ngày càng tái nhợt, hơi thở ngày càng yếu ớt.

Nếu lúc này, cô chết đi được thì tốt quá, vậy thì sẽ không còn phải sống trong đau đớn nữa rồi.

Thẩm Quân Dao lúc này trông chẳng khác gì một cái xác chết cả.

Nếu không có tiếng hít thở phập phồng vô cùng yếu ớt của người con gái thì nhất định người ta sẽ lầm tưởng rằng người con gái này đã chết rồi.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao trở nên mờ dần, mờ dần.

Càng ngày cô càng không phân biệt rõ được mọi vật ở xung quanh nữa rồi.

Tiếng thở nặng nề của người con gái gần như sắp dừng lại vậy.

Không biết từ lúc nào, một màu đen tối xuất hiện trước mặt của Thẩm Quân Dao, cứ như muốn nuốt trọn lấy cô vậy!.