"Có lẽ thuốc đã phát tác rồi nhỉ?"
"Thẩm Quân Dao, tôi sẽ cho cô một đêm tân hôn đáng nhớt"
Trác Du Hiên khẽ vuốt ve cơ thể cô, càng khiến cho cơ thể cô phản ứng mãnh liệt hơn.

Người của Thẩm Quân Dao cô nóng như lửa đốt, cứ như ngồi trên đống lửa vậy.

Khó chịu! Ham muốn! Đau khối Đó chính là cảm giác của Thẩm Quân Dao của hiện tại.

Lý trí của Thẩm Quân Dao cô dần dần biến mất, đầu cô chỉ còn một mảng trống rỗng.

Cố họng cô bỗng nhiên khô rát, rất khó chịu.

Thấm Quân Dao há to miệng, liên tục hít thở lấy không khí lạnh để áp chế tác dụng của thuốc xuống.

Thứ thuốc kia càng ngày càng có tác dụng, khiến cả thân thể cô đỏ ửng lên, ánh nến chiếu rọi vào tạo nên một cảnh xuân quyến rũ.

Mồ hôi cứ liên tiếp đổ ra, làm thân thể của cô càng ngày càng nóng.

Nóng! Nóng quát! Hai cánh tay mềm mại của cô khẽ đưa lên cổ lau bớt mồ hôi đi, nhưng vẫn không thể giảm bớt cái nóng trong người.

Cả thân thể của Thẩm Quân Dao cô nắm vật vã dưới nền đất lạnh lẽo, cô áp mặt mình xuống đất để cái lạnh có thể khiến cho bản thân mình tỉnh táo hơn.

Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi.

Thẩm Quân Dao có thể cảm nhận được, trong người mình như có hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt, lý trí cũng trở nên mờ nhạt, khung cảnh trước mắt cũng trở nên mờ dần mờ dần.

Hai cánh tay yếu ớt của cô vô lực chống xuống sàn nhà, định dùng đó làm điểm tựa để có thể đứng dậy.

Nhưng dường như mọi hành động của cô đều trở nên vô ích! Thẩm Quân Dao ngã "phịch"
xuống, người cô dường như không còn chút sức lực nào, ánh mắt mơ hồ nhưng lại mang theo một thứ gọi là dục vọng.


Một thứ dục vọng cực kỳ mãnh liệt.

Thứ dục vọng ấy chính là từ thứ chất lỏng ở trong ly rượu vang kia gây nên.

Nếu không nhầm, đó chính là loại thuốc mang tên là thuốc kích dục.

Trác Du Hiên lại có thể sử dụng loại thuốc này trên người của Thẩm Quân Dao cô.

Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu, nước mắt bất giác cứ liên tục rơi xuống.

Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình vỡ vụn thành từng mảnh.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trác Du Hiên, anh muốn dùng cách này để hành hạ em thật sao? Anh có phải là Trác Du Hiên mà trước đây em từng quen không? Tại sao lại cứ phải làm thể với em? Trác Du Hiên, anh thắng rồi, em thật sự đau khổ.

Lúc này, Thẩm Quân Dao em sống không bằng chết, có phải là vừa ý anh không? Nóng quá! Khó chịu quá! Làm ơn, giúp tôi với! Ngọn lửa trong người của Thẩm Quân Dao ngày càng lớn, mồ hôi của cô chảy ra khiến chiếc váy cưới cô đang mặc trên người bỗng chốc ướt đảm, thấm cả ra nền nhà lạnh lẽo kia.

Bàn tay của cô bấu chặt lấy cánh tay còn lại của mình, móng tay sắc nhọn cửa vào da thịt khiến máu rỉ ra.

Khuôn mặt Thẩm Quân Dao bỗng chốc nhăn nhó vì đau đớn, nhưng để giữ một chút lý trí của mình, cô đành phải làm tổn thương mình, khiến bản thân cảm thấy vô cùng đau đớn.

Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng của mình, khiến mình càng đau càng tốt.

Máu từ đôi môi cứ ứa ra, Thẩm Quân Dao thấy mùi vị tanh nồng của máu đang ở trong khoang miệng của mình.

Thẩm Quân Dao liên tục thở dốc, cô sắp không trụ được nữa rồi.

Thẩm Quân Dao không cho phép bản thân mình trở nên tỉ tiện như vậy, đặc biệt là ở trước mặt của Trác Du Hiên, giờ được gọi là chồng của cô.

Người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục sang trọng kia, Trác Du Hiên ngồi vắt chân lên ghế, ánh mắt hiện lên những tia hứng thú nhìn người phụ nữ đang cực kỳ khó chịu đang nằm vật vã ở bên dưới sàn nhà kia.

Môi của Trác Du Hiên hẳn cong lên một đường, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng hiểm có.


Khuôn mặt hản cũng đã giãn ra, không còn khó coi như lúc ban đầu nữa.

Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hai tay đặt lên thành ghế sô pha, hắn ngả người dựa vào ghế, ánh mắt vẫn dừng ở trên người của Thẩm Quân Dao đang cực kỳ khổ sở đang nằm trên nền đất bẩn thỉu, lạnh lẽo kia.

Thẩm Quân Dao, cô thấy thế nào? Khó chịu không, đau khổ không, ham muốn không? Mới thế mà đã không chịu nổi rồi sao? Kịch hay còn đang ở phía trước kìa.

Như này vẫn chưa là gì so với những gì cô đã gây ra đâu Thẩm Quân Dao.

Những chuyện cô đã gây ra, tôi sẽ bắt cô phải từ từ nếm trải tất cả.

Thẩm Quân Dao ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kia, miệng liên tục thở ra hít vào để lấy không khí.

Đôi bàn tay của cô vô lực năm chặt lại.

Trác Du Hiên đứng dậy, từ từ bước đến chỗ của Thẩm Quân Dao, trên môi vẫn giữ một nụ cười, khuôn mặt lộ rõ sự nguy hiểm, tựa như đang có kế hoạch gì đó.

Bước chân của người đàn ông dừng lại, nhìn người con gái đang nằm trên sàn nhà kia, khuôn mặt hiện lên một sự khinh bỉ, chế giễu đến cùng Cực.

Trác Du Hiên từ từ ngồi xuống, cánh tay của hắn khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Dao lên đối diện với mình.

"Thẩm Quân Dao, thế nào? Mới có một chút như thế mà cô đã không chịu nổi rồi sao? Thế thì lát nữa cô sẽ thế nào?"
Lời nói của Trác Du Hiên lạnh lùng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

Đôi mắt Thẩm Quân Dao đã ướt đẫm lệ, cô mơ hồ nhìn Trác Du Hiên.

Lý trí dường như đã mất hết, chỉ còn sót lại một chút, cô mấp máy môi, cổ họng nghẹn ứ lại, tiếng nói phát ra rất khó khăn."Trác Du Hiên...!
Em đã như thế này rồi....!
Anh còn chưa vừa lòng sao?..

Anh còn muốn làm gì nữa?...!

"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao dường như rất nhỏ, giọng nói của cô thều thào.

Thẩm Quân Dao dùng một chút sức lực còn lại để có thể lên tiếng.

Trác Du Hiên hất mạnh khuôn mặt của cô ra, khiến khuôn mặt của cô vô tình đập xuống nền đất, khuôn mặt cô sưng tím thành một cục.

Trác Du Hiên bật cười ha hả, giọng nói phát ra mang theo sự chế giễu đến cùng cực.

"Vừa lòng? Thẩm Quân Dao, cô nghĩ mới chỉ một chút như vậy mà tôi đã vừa lòng sao? Không đâu vợ yêu à, đợi một lúc đi, kịch hay còn đang ở phía trước kìa."
Thẩm Quân Dao hoàn toàn mơ hồ, lời nói của Trác Du Hiên cô chỉ nghe được một vài phần, nhưng cô cũng hiểu ra được ý trong lời nói đó của Trác Du Hiên.

Trác Du Hiên, anh còn muốn làm gì nữa? Làm ơn, đừng hành hạ em nữa.

Em thật sự không chịu nổi nữa rồi, em cầu xin anh đấy.

Nhưng Trác Du Hiên không hề nghe thấy lời cầu xin tha thiết của Thẩm Quân Dao, hắn đưa tay cởi từng chiếc dây lưng của cô, rồi kéo hai sợi dây bên bả vai của chiếc váy cưới xuống, để lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp kia.

Trác Du Hiên đưa tay vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp của cô, rồi dần đi đến hai bên vai.

Cánh tay không yên phận của Trác Du Hiên luồn vào vạt áo, khẽ vuốt ve cả người cô.

Chịu sự kích thích, thân thể của Thẩm Quân Dao khẽ run lên.

Nhưng Trác Du Hiên không vì thế mà dừng lại, tay hắn tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, nơi tư mật của người con gái bắt đầu làm càn.

Ngón tay hắn liên tục kích thích khiến tác dụng của loại thuốc kia càng trở nên mãnh liệt.

Loại thuốc ấy, là thuốc kích dục.

Nhưng đó hoàn toàn không phải là loại thuốc kích dục bình thường, loại thuốc mà hắn cho Thẩm Quân Dao uống chính là một bản thử nghiệm thuốc mà bạn hắn đem từ nước ngoài về.

Ban đầu, bạn hẳn chỉ muốn trêu đùa Trác Du Hiên, nhưng không ngờ Trác Du Hiên lại có ngày dùng đến nó, ngay vào chính đêm tân hôn của mình.

Loại thuốc này có tác dụng cực mạnh, buộc phải cùng người khác giới giao hoan, nếu không, loại thuốc này có thể khiến cho người ta mất mạng.


Nay Trác Du Hiên lại dùng chính loại thuốc này để hành hạ, tra tấn Thẩm Quân Dao.

Một khi thuốc phát tác, sẽ khiến cho người ta khó chịu gấp mười lăm lần so với các loại thuốc bình thường.

Hay nó còn được gọi là một loại độc dược, khiến cho con người ta sống không bằng chết.

Dưới sự kích thích của Trác Du Hiên, thuốc trong người của Thẩm Quân Dao càng phát tác mạnh mẽ.

Thứ thuốc này dùng để tra tấn con người thì chính là cực hình.

Thẩm Quân Dao càng cử động, dãy dụa, ngón tay của Trác Du Hiên lại càng đi vào sâu trong cơ thể của cô hơn.

Bức tường mang tên lý trí của Thẩm Quân Dao đã hoàn toàn sụp đổ dưới sự tra tấn của cả Trác Du Hiên cùng thứ thuốc kia.

Thẩm Quân Dao bắt đầu thở dốc, người cô đã nóng nay lại càng nóng hơn.

Đầu óc cô lúc này hoàn toàn là một mảnh trắng xoá, một chút lý trí còn sót lại nay đã hoàn toàn biến mất hết.

Trác Du Hiên, dừng lại đi! Em khó chịu! Trác Du Hiên, em đang cực kỳ khó chịu! Van xin anh, mau dừng lại đi! Anh cho rằng như thế nào cũng được, nhưng đừng có đối xử với em như vậy, có được không? Sự chịu đựng của Thẩm Quân Dao dường như đã đi đến giới hạn, cô thật sự không thể chịu được nữa.

Lý trí đã mất sạch, không hiểu sao cánh tay của cô đã túm lấy cánh tay áo của Trác Du Hiên.

Lúc này, Thẩm Quân Dao chỉ hành động theo bản năng của mình.

"Trác Du Hiên, cầu xin anh, giúp em với!"
"Em nóng quá"
"Xin anh, cho em đi! Em cầu xin anh, Trác Du Hiên!"
Khoé môi của Trác Du Hiên nhếch lên, cánh tay của hẳn rút ra khỏi người của cô, khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy trống rồng.

Hắn câm một chiếc giấy lau sạch cánh tay mình rồi đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn người con gái đang khổ sở cầu xin dưới sàn nhà kia.

"Giúp cô? Cái thứ đĩ điểm như cô mà cũng muốn tôi giúp cô sao? Trác Du Hiên tôi mắc bệnh sạch sẽ, không muốn động vào rác rưởi."
Lời nói phát ra từ miệng Trác Du Hiên một lần nữa khiến trái tim của cô tan nát.

"Nhưng nể tình chúng ta là vợ chồng, tôi sẽ giúp cô gọi một người đàn ông khác đến giúp đỡ cô!".