Thẩm Quân Dao bỗng dưng hét lên một tiếng đau đớn.

Cô nhìn xuống bên dưới, một chất lỏng màu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ ngón tay của cô.

Có lẽ vì nhất thời không chú ý đến, Thẩm Quân Dao đã cắt trúng ngón tay của mình.

Tuy vết thương không quá sâu, nhưng máu thật sự chảy quá nhiều, nhiều đến mức khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy sợ hãi.

Thẩm Quân Dao chẳng còn cách nào khác ngoại trừ việc đưa ngón tay bị thương kia của mình đặt dưới vòi nước lạnh mà rửa.

Sau đó, cô lấy tạm một chiếc khăn buộc chặt vết thương của mình lại rồi tiếp tục làm việc.

Thật ra, Thẩm Quân Dao có thể đi lấy hộp cứu thương ở trong nhà để sơ cứu vết thương của mình.

Nhưng chiếc hộp ấy lại được đặt ngay cạnh căn phòng đang phát ra những tiếng âm thanh ái muội kia, Thẩm Quân Dao thật sự không muốn lên đó, cô không muốn nghe thấy những âm thanh kia nữa.

Không suy nghĩ nhiều, Thẩm Quân Dao bắt tay vào làm nốt công việc đang dở trên tay của mình mà không nghĩ đến tay của mình đang bị thương.

Tuy vết thương không quá nặng nhưng cũng phải chờ thời gian để cho máu đông lại, không thể cứ lao vào làm việc như vậy được.

Chẳng mấy chốc, mấy món ăn thơm nức đã được bày biện sẵn ở trên bàn kia.

Làn khói nghi ngút bốc lên trông vô cùng ngon mắt.


Những món ấy chỉ đang nằm chờ người thưởng thức chúng mà thôi.

Thẩm Quân Dao vừa tháo chiếc tạp dề trên người mình xuống thì một âm thanh lạnh lẽo vang lên ngay bên tai của cô, khiến Thẩm Quân Dao phải giật mình, hai bả vai còn khế run lên.

"Chó ngoan nấu cơm xong rồi hay sao? Dạo này thú cưng của tôi cũng biết nghe lời phết nhỉ?"
Hai mắt của Thẩm Quân Dao cụp xuống, cô không lên tiếng nói gì, chỉ giữ im lặng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hai bàn tay bấu chặt vào ống quần mà cô đang mặc, Thẩm Quân Dao không quay đầu nhìn hai người đang bước xuống từ trên cầu thang kia.

Không phải là không muốn mà Thẩm Quân Dao là không dám quay đầu lại.

Cô sợi Không sail Thẩm Quân Dao rất sợ khi mình quay đầu lại sẽ chứng kiến cái cảnh hai người kia, một người là chồng mình và người phụ nữ bên cạnh hẳn đang ân ái mặn nồng ở ngay trước mặt của cô.

Thẩm Quân Dao không muốn bật khóc yếu đuối ở trước mặt bọn họ, cô không muốn để người phụ nữ kia càng thêm coi thường mình hơn nữa.

Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn trở về phòng mình.

Nhưng tại sao chân của cô lại như bị đóng băng lại thế này? Hai chân của Thẩm Quân Dao tê dại hoàn toàn, cô chôn chân tại chỗ ở đó, cho dù muốn cử động cũng không thể nào mà làm được.

Trác Du Hiên thấy thế, hắn ta nhanh chóng lên tiếng đầy mỉa mai.

"Ơ kìa chó, cô còn không mau về chuồng đi! Chẳng lẽ muốn tôi xích cổ lôi cô đi à?"
Thẩm Quân Dao bỗng rùng mình một cái, hai bả vai của người con gái còn hơi run lên qua lớp vải ướt đẫm mồ hôi kia.

Hai bàn tay kia của Thẩm Quân Dao vô thức cuộn lại, đôi mắt cô khép hờ lại giấu đi sự đau đớn trên gương mặt của mình, cô không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Cô cắn chặt lấy đôi môi khô khốc của mình, khiến một vài giọt máu tanh nồng hơi ứa ra, xông thẳng vào trong khoang miệng của cô.

Sống lưng của Thẩm Quân Dao ngày càng cảm thấy lạnh hơn, cô biết Trác Du Hiên cùng người phụ nữ kia đã tới gần chỗ của mình rồi.

Một cánh tay của Trác Du Hiên ôm lấy eo của người phụ nữ kia, ả ta càng lấy làm vui mừng, cổ tình ưỡn ngực cọ vào người của Trác Du Hiên.

Trên người của ả phát ra một mùi hương vô cùng khó chịu, một mùi nước hoa cực kì nông thật khiến cho người ta chỉ muốn bịt mũi của mình lại.

Do người phụ nữ kia đứng ở gần Thẩm Quân Dao, nên cô mới có thể ngửi được cái mùi phát ra từ trên người của cô ta.

Mùi hương này khiến Thẩm Quân Dao càng không thể nào thở được, lông ngực của cô vô cùng tức, rất khó chịu.

Thẩm Quân Dao liên tục hít thở để bình ổn hô hấp của mình.

Mãi một lúc sau, cô mới cảm thấy ổn hơn một chút.


Với lại, Thẩm Quân Dao có lẽ cũng đã thích nghi được với mùi hương toả ra từ người của cô tình nhân nhỏ bé của Trác Du Hiên.

Trác Du Hiên hơi nhướn mày nhìn hai bả vai của người con gái đang hơi run lên kia, khoé môi của hắn nhếch lên một cái khinh bỉ.

Giọng nói mỉa mai của Trác Du Hiên lọt toàn bộ vào tai của Thẩm Quân Dao, không sót một chữ.

"Ơ kìa, Thẩm Quân Dao, tai của cô bị điếc hay là cô đang cố tình không muốn nghe vậy? Mau quay lại đây cho tôi, mau lên!"
Thẩm Quân Dao giật mình một cái sau tiếng quát như muốn ra lệnh cho cô kia, nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề quay lại, cô vẫn đứng bất động ở đó.

Không phải là Thẩm Quân Dac muốn chống đối Trác Du Hiên mà là hiện giờ cô thật sự không thể nào cử động được, tứ chi của cô gần như bất động hoàn toàn.

Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao không cử động, cánh tay hắn bất chợt bắt lấy đôi tay đang run rẩy kia của Thẩm Quân Dao, mạnh bạo quay người của cô lại.

Thẩm Quân Dao lúc này cho dù có không muốn thì cô cũng phải nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái ở trước mặt mình.

Vừa mới quay lại, cảnh tượng đập thẳng vào mắt của cô là những dấu hôn đỏ chót in đậm trên cổ của người phụ nữ kia.

Chắc chắn không chỉ có cổ thôi đâu, mà những dấu hôn ấy chắc chắn còn ở nhiều những chỗ khác nữa.

Nhưng người phụ nữ này cố tình kéo tay áo xuống, để lộ ra phần xương quai xanh cùng chiếc cổ in đậm những dấu vết mà Trác Du Hiên vừa mới để lại ở trên người ả ta.

Dường như người phụ nữ này đang cố tình để lộ ra những dấu vết kia, cô ta là đang cố tình để cho Thẩm Quân Dao nhìn thấy chúng hay sao? Gương mặt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đờ khi những dấu vết đỏ chói kia đập thẳng vào mắt của cô.

Toàn thân của cô run rẩy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Trái tim nơi lông ngực của cô co rút một cách dữ dội.

Ngoại trừ hai từ đau đớn ra, Thẩm Quân Dao thật sự không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào nữa? Cô thật sự cảm thấy rất đau! Cơn đau cũ chưa qua đi, nay lại một sự dày vò tổn thương khác ập đến một cách bất ngờ, khiến Thẩm Quân Dao không thể nào chịu nổi.


Đặc biệt là những cú sốc liên tiếp như vậy đến từ người chồng mà Thẩm Quân Dao yêu nhất trên đời, Trác Du Hiên.

Trái tim của cô đã chịu quá nhiều vết thương rồi, làm sao cô lại có thể chịu thêm những sự đả kích liên tiếp như thế này nữa đây? Trác Du Hiên, hắn ta cũng thật là vô cùng tàn nhẫn.

Gô biết người phụ nữ kia đang cố tình để cho Thẩm Quân Dao xem những dấu vết kia do người chồng thân yêu của cô để lại.

Có lẽ, ả ta muốn nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quân Dao cô đau khổ nhưng lại bất lực, chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ thân mật mà không thể làm gì khác.

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má của Thẩm Quân Dao kia, trong lòng của Trác Du Hiên vui như mở cờ trong bụng.

Hắn ta vô cùng hả hê khi khiến Thẩm Quân Dao đau đớn như vậy.

Đây chính là lý do hôm nay hắn đưa người phụ nữ này về đây, muốn để Thẩm Quân Dao chứng kiến toàn bộ cảnh tượng bọn họ thân mật đến mức độ nào.

Nhưng Trác Du Hiên vẫn khẳng định rằng, Thẩm Quân Dao bị như vậy là chưa đủ một chút nào.

Hắn còn muốn hành hạ người con gái đáng thương này hơn nữa cơ.

Đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo của Trác Du Hiên nhìn chằm chằm thân thể đang run lấy bấy của Thẩm Quân Dao, giọng nói phát ra từ miệng như đang ra lệnh cho người con gái đáng thương này.

"Này chó, cô không mau cút đi, đừng để bảo bối của tôi mất hứng khi ăn cơm chứ? Cô mau chóng lên dọn dẹp phòng sạch sẽ đi!".