Việc hai nhà kết thông gia, bà ta đã phản đối kịch liệt ngay từ đầu rồi.

Nếu con trai của bà ta, Trác Du Hiên không ngoan cố đòi cưới bằng được cái cô gái tên Thấm Sơ Vũ kia thì hôn sự này còn lâu mới có thể diễn ra được.

Con trai bà ta ngoan cố như thế, bà ta có muốn ngăn cản cũng đâu có được.

Bà ta đã không bằng lòng để cho Trác Du Hiên cưới Thấm Sơ Vũ rồi nay nhà họ Thẩm lại đưa một đứa con gái chẳng khác gì ăn mày đến đây thay thế, thật là không coi nhà họ Trác ra gì mà.

Vợ của Trác Du Hiên phải là người danh gia vọng tộc, đâu phải là những kẻ tầm thường như nhà họ Thẩm cơ chứ.

Hôm nay, vốn dĩ bà ta đến đây là có chuyện cần tìm Trác Du Hiên, tiện thể xem mặt của đứa con dâu này xem.

Quả nhiên hệt như là bà ta nghĩ, chỉ là loại phụ nữ thấp hơn chỉ muốn ăn bám lãy con trai của bà ta, Trác Du Hiên mà thôi.

Thẩm Quân Dao đứng bên kia cắn răng nghe những lời sỉ nhục của mẹ chồng.

Cô thấy lúc này, bản thân cô vô cùng nhục lắm, không biết phải làm như thế nào cả.

Ngay cả mẹ của Trác Du Hiên cũng đối xử với cô như thế, xem ra sau này, Thẩm Quân Dao thật sự không có chỗ đứng ở trong nhà họ Trác thật rồi.


"Ơ hay cái con này, nghe tao nói như vậy còn đứng đấy hả? Tao dù sao cũng là người lớn đấy! Mày đã cản đường không cho tao vào nhà thì thôi, nay lại còn bắt tao đứng ở đây cả ngày hả? Không mau đi lấy nước cho tao uống đi mau lên!"
Nghe tiếng quát ẩn chứa một cơn giận ở bên trong đó, Thẩm Quân Dao hơi giật mình một cái, rồi cô cúi đầu lễ phép đáp lại.

Lời nói run run truyền ra từ miệng của Thẩm Quân Dao, chứng tỏ cô đang rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố gắng giữ lấy bình tĩnh.

"Dạ, mời mẹ vào bên trong ngồi, con sẽ đi lấy nước cho mẹ ạP Thẩm Quân Dao cung kính mời Trác phu nhân vào bên trong nhà nhưng đổi lại chỉ là sự tức giận đến từ người mẹ chồng cay nghiệt kia hay chính là mẹ ruột của Trác Du Hiên, người đàn ông mà Thẩm Quân Dao dùng cả thanh xuân để yêu.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Câm cái miệng dơ bẩn của cô lại cho tôi! Ai cho phép cô gọi tôi là mẹ hả? Tôi không phải là người sinh ra cô, tốt nhất đừng có dùng cái tiếng mẹ đó để gọi tôi.

Nghe rõ chưa?"
Trác phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Quân Dao, bà ta không muốn cho Thẩm Quân Dao này ảo tưởng mình chính là Trác thiếu phu nhân thật sự của nhà họ Trác này.

Bà ta luôn cho rằng, dù sao Thẩm Quân Dao cũng chỉ là một thế thân cho Thẩm Sơ Vũ, Trác Du Hiên, con trai bà ta sẽ không đế cho người phụ nữ này ở bên cạnh nó lâu đâu.

"Nhưng....!"
Thẩm Quân Dao vẫn chưa kịp nói ra câu nói con là vợ của Trác Du Hiên thì đã bị Trác phu nhân lên tiếng cắt ngang lời nói chuẩn bị bật ra từ miệng của người con gái đáng thương ãy.

"Không có nhưng nhị gì hết nữa! Phiên cô theo thân phận của mình, gọi tôi là Trác phu nhân giống như những người giúp việc ở đây đi! Chỉ là một thứ phụ nữ thấp hèn thì đừng có mong trèo cao! Đã là chim sẻ thì không bao giờ hóa phượng hoàng được đâu."
Thẩm Quân Dao đau đớn cắn chặt môi nghe những lời cảnh cáo từ phía của vị Trác phu nhân cao quý kia.

Cô biết, bà ta chính là đang nhắc nhở Thẩm Quân Dao phải nhớ kỹ thân phận của mình, không bao giờ có thể trèo lên được vị trí Trác thiếu phu nhân cao quý kia đâu.

Cô mãi mãi chỉ là một con chim sẻ thấp hèn, không bao giờ trở thành loài phượng hoàng cao quý giống như bọn họ.

Thẩm Quân Dao cắn răng nuốt sự ấm ức trong lòng của mình xuống, nhưng trên gương mặt vẫn không che đi được sự u buồn ở trên đó.

Nhưng cô vẫn cung kính làm tròn bổn phận của mình, lễ phép mời người "mẹ chồng""
đáng kính này vào trong nhà.

"Dạ, phu nhân! Mời phu nhân vào trong nhà ạt! Để con đi lấy nước cho phu nhân!"
Thấy Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn vâng lời, lúc này, cơn giận của Trác phu nhân kia mới nguôi đi phần nào.

Bà ta đi thẳng vào trong nhà, chẳng thèm liếc mắt nhìn người con gái bị bà ta coi chẳng ra gì kia lấy một cái.

Quả nhiên là mẹ ruột của Trác Du Hiên, cho nên hai người bọn họ mới tàn nhẫn đến vậy! Tàn nhẫn hệt như nhau! Hai người họ, ai ai cũng đều muốn sỉ nhục, không coi Thẩm Quân Dao ra gì như vậy cả! Trong mắt bọn họ, chẳng qua cô chỉ là một con ở chứ không phải là vợ hay là con dâu cả.


Thẩm Quân Dao nhận được sự thúc giục của mấy người giúp việc kia, cô nhanh chóng chạy vào bếp lấy ra một ly nước ấm rồi mang đến vị trí mà Trác phu nhân đang ngồi ở đó, cung kính giơ hai tay đưa ly nước ra trước mặt của Trác phu nhân.

"Dạ, con mời...!
Phun nhân uống nước ạt"
Thẩm Quân Dao suýt chút nữa là buột miệng nói ra một tiếng mẹ, nhưng cũng may là cô kịp thời nghĩ lại nên không bật ra chữ kia.

May mắn là không chọc giận đến mẹ của Trác Du Hiên.

Trác phu nhân nhận lấy ly nước từ trên tay của Thẩm Quân Dao, bà ta đưa lên gần miệng của mình.

Tưởng rằng bà ta sẽ uống ly nước đó, nhưng không, bà ta bỗng nhiên hất mạnh ly nước trong tay mình.

Toàn bộ nước trong chiếc ly bằng thuỷ tinh kia toàn bộ đều ở trên khuôn mặt ướt đảm của Thẩm Quân Dao.

Cô nhắm chặt mắt, vì hành động của Trác phu nhân quá bất ngờ nên cô chưa kịp đề phòng, thể là cô phải hứng trọn toàn bộ cú tạt nước vô cùng mạnh kia của Trác phu nhân.

Trác phu nhân đầy giận dữ, quát cho Thẩm Quân Dao một trận.

"Cô làm ăn kiểu gì vậy hả? Tại sao cô lại dám đem thứ nước lọc tầm thường này ra mời tôi uống hả? Cô mới đến thì thôi đi, nhưng cô không biết mở miệng hỏi những người khác ở đây là tôi uống gì hay sao? Mau đi pha cho tôi một bình trà hoa nhài mau lên, tôi chỉ uống những thứ thức uống cao sang thôi nghe rõ chưa?"
Thẩm Quân Dao từ nãy đến giờ chỉ im lặng chịu đựng cơn giận dữ của Trác phu nhân.

Bản thân vô cùng ấm ức, cô biết rằng nếu cô có hỏi mấy người kia thì bọn họ cũng sẽ không nói đâu, cho nên cô mới liều mạng mang ly nước lọc ra.

Ai ngờ đâu vị Trác phu nhân này lại không bao giờ uống những thứ nước tâm thường như vậy chứ.


Ấm ức là thế, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn chỉ im lặng mà chịu đựng.

Bởi vì với cô mà nói, đối đầu với Trác phu nhân, mẹ của Trác Du chỉ có thiệt thòi mà thôi.

Cho nên cô tốt nhất là không nói gì, tránh những điều không đáng có xảy ra.

"Cái con nhỏ này, bộ mày điếc hay sao? Tao nói gì từ nãy mày đều bỏ ngoài tai hết đấy hả? Còn đứng trơ cái mặt ra đó làm gì, không mau đi pha trà mau lên!"
"Dạ thưa phu nhân!"
Thẩm Quân Dao cũng chỉ biết cúi đầu lễ phép đáp lại.

Sau đó cô nhanh chóng xoay lưng đi vào bếp pha trà cho người mẹ chồng không bao giờ uống những thứ tầm thường này đây.

Bà ta vốn là một trong những vị phu nhân cao quý nhất, nghĩ sao bà ta lại hạ mình để dùng những thứ đồ tầm thường kia cơ chứ? Chờ mười lăm phút mà không thấy Thẩm Quân Dao ra, Trác phu nhân vô cùng giận dữ vì bị bắt chờ lâu như vậy.

Bà ta vẫn ngồi gác chân lên ghế, hai tay đặt lên đầu gối thể hiện bản thân mình là người sang trọng, nhưng đầu bà ta hơi ngẩng lên, tiếng quát lớn đến mức truyền đến cả vào trong bếp, người trong bếp còn nghe vô cùng rõ ràng.

"Cái con nhỏ chết tiệt kia, mày chết dí ở đâu rồi hả? Sao mày lại bắt tao chờ mày chứ? Còn không mau mang trà đến cho tao, đừng để tao điên lên thì đừng có trách tao.".