Người đàn ông vừa nghe Sở Nghinh nói ra hết nguyên nhân, còn chẳng cần suy nghĩ đã ngay lập tức hét lớn cắt ngang tất cả.

Đầu óc hắn vẫn còn rối như một mớ bòng bong, không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn biến theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của mình như vậy.

Hắn biết hiện giờ cô muốn biết danh tín của người đàn ông đã cưỡng đoạt cô, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ rằng cô lại tưởng rằng người đó là Trương Tiêu, hơn nữa lại có cả một hướng suy nghĩ rất có đầu có đuôi.

Chỉ là tất cả đều đã sai, và hắn đang rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng dở trò để cô tin người đàn ông của cô là Trương Tiêu, nếu không phải có kẻ dở trò thì tại sao đang yên đang lành mà cô đột nhiên nghĩ ra cái tên Trương Tiêu này chứ.

Vì Ân Viêm lớn tiếng hỏi ngược lại một câu nên trong phút chốc cũng không nói được thêm bất kỳ lời nào nữa.

Cô trơ mắt nhìn người đàn ông đang nắm chặt bờ vai không ngừng run rẩy của mình.

Đột nhiên sau đó lại cười lớn một lần nữa, ngước đôi mắt đỏ hoe có mấy phần thê lương nhìn người đàn ông đối diện.

- Sao nào? Chắc là anh nghĩ chừng nào mà anh còn chưa nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai thì chừng đó anh vẫn có thể ép tôi giữa lại đứa bé này đúng chứ? Nhưng bây giờ tôi biết được rồi, anh lại cố tình không thừa nhận? Ân Viêm, anh không thấy thẹn với lòng à?
Càng nói về cuối thì cô càng trở nên kích động hơn, ngữ điệu cũng cao hơn kèm theo ánh mắt đầy bi thương và oán hận.

Đúng là phải tìm được kẻ giở trò sau lưng, nhưng trước mắt Ân Viêm vẫn phải làm rõ hiểu lầm của Sở Nghinh đã.

Hai tay hắn vẫn đang nắm giữ hai vai của cô, vừa lay vừa nói.

- Tiểu Nghinh, em nghe cho rõ đây, đó không phải là Trương Tiêu, em đừng hồ đồ nữa.

Mục đích ban đầu của hắn chẳng phải là muốn cô bị vây trong cảm giác xấu hổ khi ngoại tình ư? Vậy lẽ ra hắn cũng phải ngầm hiểu và chấp nhận việc cô sẽ nghĩ người đàn ông đó là bất kỳ người đàn ông nào trên đời này ngoại trừ hắn ra, cho dù cô cho rằng người đó là Trương Tiêu thì cũng chỉ là một trong những khả năng đó thôi.


Thế nhưng khi hắn vừa nghe được cô đã nhận định người đó là Trương Tiêu thì hắn lại mất bình tĩnh đến mức muốn đánh người như vậy, một cảm giác hụt hẫng khó diễn tả hết bằng lời, chẳng lẽ là hắn đang ghen đây sao? Đúng là nực cười thật, trò chơi này là do một tay hắn bày ra, kết quả là hắn lại tự chọc tức chính mình.

Nếu như Sở Nghinh không tưởng người đàn ông kia là Trương Tiêu mà là một người nào đó không hề quen biết thì liệu hắn có cảm giác khó chịu thế này không? Hình như là cũng không có gì khác cả, dù cho cô có nhận định rằng người đàn ông đó là bất kỳ ai mà không phải hắn thì trong lòng hắn vẫn sẽ có cảm giác như thế này.

Lúc này hắn thực sự không muốn cô nảy sinh hiểu lầm với bất kỳ người nào cả, nhưng như vậy thì không phải hắn đang muốn nói cho cô biết thực ra người đó chính là hắn ư? Hắn thực sự đã muốn thừa nhận tất cả với cô rồi? Trong khi ngay từ lúc bắt đầu trò chơi này thì điều mà hắn muốn làm nhất chính là không bao giờ để cô biết người cưỡng đoạt cô, ngoại tình với cô cũng chính là người chồng trên danh nghĩa mỗi ngày đều đứng trước mặt cô, chính là hắn.

Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa lúc hắn chưa yêu cô với lúc hắn đã yêu cô rồi.

Sở Nghinh nghe người đàn ông nói mấy lời đó thì càng phẫn nộ hơn, đưa tay lên gạt cả hai tay của hắn ra khỏi vai của mình, nhìn thẳng vào mặt hắn và nói.

- Tôi hồ đồ hay anh không dám thừa nhận? Không phải anh sợ anh không còn gì để ra điều kiện với tôi nữa, không còn công cụ gì để giành vị trí thừa kế nữa à?
- Được, nếu anh vẫn không thừa nhận thì gọi anh ta đến đây, tôi sẽ tự mình hỏi anh ta đến khi nào anh ta thừa nhận thì thôi.

Cô vốn đang gắng gượng giữ bình tĩnh được vài phút ngắn ngủi để đợi xem người đàn ông có có phản ứng gì không, nhưng đúng là hắn vẫn không muốn làm theo yêu cầu của cô.

Đã như vậy rồi thì cô cũng không thể tiếp tục kiên nhẫn với hắn nữa, cô dứt khoát hất tay của hắn ra, đồng thời quay đầu định rời khỏi phòng này.

- Được, nếu anh không muốn gọi anh ta đến thì tôi sẽ tự đi tìm anh ta.

- Tiểu Nghinh, em muốn làm gì? Em bình tĩnh lại đi, em đi tìm anh ta làm gì hả?
Thấy Sở Nghinh muốn đi nên Ân Viêm cũng phản ứng rất nhanh, đưa tay kéo lấy tay cô để giữ chặt cô lại.

Nhưng Sở Nghinh bây giờ đã không còn muốn chịu sự khống chế nữa, càng không thể nào bình tĩnh nổi.

Ngày từ khoảnh khắc cô nhận ra người đàn ông gây ra bao nhiêu tổn thương từ thể xác đến tinh thần cho mình lại là Trương Tiểu, cô chỉ muốn đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng ngay, cảm giác phẫn uất hoàn toàn thiêu rụi mọi cảm xúc của cô.


Trước kia cô chưa biết người đàn ông đó là ai, cho nên cô luôn muốn biết, chỉ là cô vẫn luôn nghĩ rằng đấy sẽ là một người hoàn toàn xa lạ với mình, và cũng hy vọng ít nhất sẽ là như vậy, nhưng người đó lại là Trương Tiêu.

Cô thực sự không thể chấp nhận được điều này, bởi vì sự thật này quá mức tàn nhẫn với cô, đối với cô đúng là một sự sỉ nhục rất lớn, cô không những ngoại tình mà còn là tiểu tam lên giường với chồng của người khác, người này còn là người mà cô đã đối đầu bao nhiêu năm qua từ lúc ở trường đại học đến lúc về Thương Sở.

Sự thật này đã chạm đến lòng kiêu hãnh của cô, bao nhiêu năm qua cô đối đầu với Phùng Nhược Anh không phải là vì mối quan hệ trước kia giữa cô với Trương Tiêu mà là vì chính bản thân cô, vì cốt lõi cái đẹp trong ngành thiết kế, vì cả Thương Sở.

Nhưng chiêu này của Ân Viêm đã một đòn đánh sụp tất cả tự tôn của cô, đánh tan cả tư cách sống đúng nghĩa của cô, biến tất cả những việc cô làm thành một mục đích là cướp chồng của người khác.

Thà rằng hắn cứ ném cô cho một người xa lạ, nhưng tại sao lại là Trương Tiêu? Chẳng lẽ thực sự là vì hắn muốn cho cô chịu đựng cảm giác bị chính người đàn ông mình từng tổn thương tình cảm giày vò đến thân tàn ma dại sao? Đây mới thực sự là mục đích trả thù của hắn?
- Buông ra! Anh không gọi anh ta đến thì để tôi đi tìm anh ta hỏi rõ.

Mau buông tay ra! Đã đến nước này rồi anh có ngăn cản tôi tiếp thì cũng vô ích thôi.

Hai người lúc nàu mới chính thức giằng co qua lại, Sở Nghinh muốn rời khỏi phòng này thật nhanh nhưng lại bị Ân Viêm nắm chặt tay không thể di chuyển được đi đâu cả.

Người đàn ông càng kiên quyết khống chế thì cô lại càng không chịu khuất phục.

- Em không thể đi tìm anh ta được.

Tiểu Nghinh, em bình tĩnh lại đi.

Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Trương Tiêu cả.

Người đó không phải là Trương Tiêu!
Không cần biết giờ phút này Ân Viêm cố gắng phủ định sự thật trong lòng Sở Nghinh là có mục đích gì, nhưng dựa vào động thái của hắn thì cô vẫn có thể chắc chắn là hắn chỉ muốn tiếp tục lừa cô như con rối thôi.


- Anh buông ra! Buông tôi ra! Ân Viêm, anh mau buông tôi ra! Có phải hay không thì tôi đi hỏi anh ta là sẽ rõ thôi.

- Em không cần phải hỏi.

Tôi là người sắp xếp chuyện này, người đàn ông đó là ai tôi là người biết rõ nhất.

Tôi nói đó không phải Trương Tiêu thì chính là không phải anh ta.

Em nghe lời tôi được không?
Sở Nghinh vẫn tiếp tục giãy giụa, phản kháng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ân Viêm, giọng điệu quả quyết chất vấn.

- Anh luôn miệng phủ nhận đó là Trương Tiêu.

Được, vậy anh nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai!
Lần này nghe câu hỏi của cô mà Ân Viêm vẫn do dự như cũ, không biết có nên nói thật với cô hay không.

Hắn thực sự không chắc chắn được điều gì cả, vì cô tưởng rằng người đàn ông đó là Trương Tiêu nên tinh thần mới bị kích động mạnh như vậy, nếu như cô biết thật ra hắn mới chính là người mà cô muốn tìm thì sẽ như thế nào đây? Liệu tình tình có trở nên tồi tệ hơn không? Hay là sẽ tốt hơn bây giờ? Hắn không còn sợ cô sẽ oán hận mình nữa, hắn chỉ sợ cô không thể nào chấp nhận được cú sốc quá lớn này.

Thế nhưng so với việc cứ tiếp tục lừa dối cô, còn không để cô sống được một ngày yên ổn như vậy thì chẳng phải hắn nên nói cho cô biết tất cả mọi chuyện sao? Hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này rồi.

Vì thấy Ân Viêm lại tiếp tục im lặng, không đưa ra một câu trả lời nào khác nên Sở Nghinh càng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa mà vừa khóc vừa hét lớn.

- Trả lời tôi! Nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai hả? Nếu anh khăng khăng anh ta không phải Trương Tiêu.

Vậy rốt cuộc anh ta là ai hả?
- Là tôi!
Thời gian như bị đóng băng một cách thần kỳ ngay đúng vào khoảnh khắc này, Sở Nghinh bất động không có bất kỳ một phản ứng nào trong suốt mấy giây kéo dài, ánh mắt vô hồn vừa khó tin nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, phải qua một lúc thì cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

- Anh lặp lại một lần nữa, tôi không nghe rõ.


Anh nói là ai cơ? Người đàn ông đó là ai cơ?
Có chuyện gì đáng sợ trên đời này mà Ân Viêm chưa từng đối diện cơ chứ, từng đứng trước từng ngọn sóng trên thương trường, không từ bao nhiêu thủ đoạt hạ gục tất cả đối thủ hay bất kỳ chướng ngại vật nào, bao gồm cả Ân gia.

Cho dù là như vậy thì hắn cũng chưa từng có một giây nào gọi là sợ hãi, ngay cả cái chớp mắt cũng không hề tồn tại.

Thế nhưng vào ngay giây phút này, khi đứng trước mặt người phụ nữ này, tự thừa nhận việc mình đã làm với cô thì hắn lại từng chút từng chút một bị cảm giác lo sợ vây quanh, hắn không biết nói với cô chuyện này liệu tình hình có tốt lên được không, nhưng nhìn những giọt nước mắt bất lực đến tột cùng không ngừng tuôn rơi trên gương mặt cô, hắn thật sự không còn đủ can đảm để tiếp tục giấu cô nữa.

- Là tôi.

Tôi nói người đàn ông mà em vẫn đang tìm chính là tôi.

Lần này Ân Viêm cho cô một đáp án đúng là hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng rồi, Sở Nghinh còn tưởng hắn vẫn đang muốn trêu đùa mình nên mới cho mình một câu trả lời khó tin như thế này.

- Anh nghĩ tôi bị ngốc sao? Anh cưới tôi về để trả thù, ép tôi ngoại tình, vậy mà anh nói với tôi thật ra tôi vẫn luôn ngoại tình với anh à? Ân Viêm, đáp án này của anh không thuyết phục chút nào cả, nếu anh là tôi thì anh có tin được không hả?
Đúng là nếu đặt mình vào vị trí của Sở Nghinh thì sẽ không thể tin được một sự thật quá sức mâu thuẫn như vậy, nhưng nếu đã nói đến đây rồi thì Ân Viêm không còn lí do gì để dừng lại nữa cả.

- Nếu em không tin, vậy thì tự mình kiểm tra đi.

Hắn hít thở sâu một hơi để ổn định lại cảm xúc, lúc nói hết câu thì cũng đúng lúc đặt một chiếc điện thoại sau khi thao tác xong vào tay của Sở Nghinh.

Không biết hắn muốn cho mình xem gì, nhưng cầm chiếc điện thoại trong tay, trong lòng Sở Nghinh bất chợt vang lên một hồi chuông cảnh báo rất dữ dội, lại còn có chút hiếu kỳ và căng thẳng.

Cô phải mất một lúc mới gom đủ can đảm để xem thử thứ mà Ân Viêm muốn cho mình xem.

Đôi mắt long lanh nước trợn tròn từ kinh ngạc đến hoảng sợ, bàn tay run rẩy mềm nhũn, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại, giống như có một cái búa đánh thẳng vào đầu của mình, nhịp tim vì vậy mà đập loạn xạ.

Không! Không thể nào như vậy được!.