Không biết đã mấy tiếng trôi qua từ lúc Ân Viêm trở về Đế Cư đến bây giờ, hắn vẫn luôn ở trong phòng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trời đã tối mà đèn trong phòng thì lại không bật, hắn cũng không cho phép ai đến gần hay đến làm phiền cả.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng từ đèn bên ngoài sân chiếu vào qua cửa sổ, từng món đồ rơi vỡ nằm dưới sàn vẫn giữ nguyên vị trí không có gì thay đổi.

Chỉ có thêm vài thứ khác thôi, đó là mấy chai rượu của Ân Viêm ở ngay chân hắn.

Hai chai rượu đã uống cạn và bị ném qua một bên, trong tay Ân Viêm vẫn đang cầm một chai khác và uống từng hơi dài.

Hắn ngồi bệt dưới sàn, nếu không phải có giường sau làm điểm tựa thì sớm đã ngã gục rồi.

Quần áo trên người chưa hề thay ra, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng khó coi.

Bản thân hắn bây giờ đã không còn chú trọng đến hình tượng nữa, đến cả dáng ngồi cũng tùy hứng, buông thả.

Một tay hắn cầm chai rượu vừa đưa tới miệng đã ngủa cổ uống một hơi, một tay kia luôn cầm chặt chiếc nhẫn không buông xuống giây nào.

Hắn vẫn luôn nhìn chiếc nhẫn đang giơ ngang tầm mắt không dời một giây, đây chính là nhẫn cưới của hắn và Sở Nghinh.

Vì tháo nhẫn ra nên khi nhìn thẳng vào tay của hắn sẽ rất dễ nhìn ra dấu đeo nhẫn ở ngón áp út.

Từ lúc kết hôn với Sở Nghinh, hắn vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này, chưa từng tháo ra dù chỉ một lần.

Trước đây hắn không thể nào hiểu được hành động kỳ lạ của chính mình, rõ ràng cuộc hôn nhân này chỉ có một mục đích là trả thù, nhưng sao hắn vẫn coi trọng chiếc nhẫn này như vậy, đến lúc hắn hiểu ra rồi thì mọi thứ đã trở nên quá muộn.

- Tiểu Nghinh, có phải bây giờ em hận anh đến thấu xương không? Nếu không tại sao em lại không chịu cho anh một cơ hội, tại sao em chưa từng mềm lòng một chút nào như vậy?
- À không, suýt nữa thì anh quên mất.

Em...đâu có tim đâu chứ.

Nếu như cô có tim thì ít nhất cô cũng một lần mềm lòng, nhưng cô đối với hắn chỉ có hận và rất hận mà thôi.

- Tiểu Nghinh, có phải chỉ cần anh để em đi thì em sẽ tha thứ cho anh không?

Hắn đã không ngừng đặt ra những câu hỏi tương tự như vậy, nghe rất giống đang muốn hỏi Sở Nghinh, đang nói cho cô nghe, nhưng trong tình trạng này của hắn thì rất rõ ràng là hắn đang tự nói cho chính mình nghe mà.

Nhận ra không có ai trả lời, hắn lại bật cười vang lên, một hơi uống hết ngụm rượu đến khi không còn uống nổi nữa mới dừng lại, rồi lại nhìn sang bên cạnh, chính là bức ảnh cưới mà Sở Nghinh đã làm hỏng và hắn dán từng miếng băng dính để nó có thể trở lại giống với dáng vẻ nguyên vẹn ban đầu.

Nhưng đã có vết nứt rồi, dù có cố gắng dán lại thì vẫn không thể trở về được như cũ.

.....!
Đứng bên ngoài cửa phòng đi đi lại lại không yên đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà không dám vào hỏi một câu, vừa thấy Phong Dực đến thì dì Hoa giống như đã với được một chút hy vọng để thay đổi tình hình hiện tại.

- Phong thiếu, cuối cùng cậu cũng đến rồi.

Tiên sinh đã ở trong đó mấy tiếng không có động tĩnh gì.

Cậu mau vào xem thử đi.

Phong Dực vừa nghe dì Hoa nói sơ qua lại tình hình vừa nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, đáy mắt lộ ra sự phức tạp đến mệt mỏi.

Anh ta không nói gì mà chỉ gật đầu một cái rồi đi tới bên cửa.

Cửa cũng không khóa, nhưng chắc chắn là người đang ngồi bên trong phòng đó không cho phép bất kỳ ai đến gần hoặc tự ý mở cửa, chỉ cần nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào quấy nhiễu sự yên tĩnh của mình thì sẽ ngay lập tức nổi giận mà gào lên đuổi ra hết.

Và lần này cũng không ngoại lệ, nhưng Phong Dực cũng không vì vậy mà lùi lại, anh ta coi như chẳng nghe thấy gì mà cứ thế đẩy cửa đi vào trong.

Những hình ảnh đập ngay vào mắt khiến Phong Dực không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán trong đầu.

Đây còn gọi là phòng ngủ sao? So với bãi phế liệu cũng không có quá nhiều khác biệt, lại còn không bật đèn nữa nên với một căn phòng tối mờ như thế này thì nhất định phải chú ý từng bước chân để không bất cẩn ngã ra sàn.

Tận dụng được một chút ánh sáng len lỏi vào cửa sổ, Phong Dực vẫn nhìn thấy được Ân Viêm đang ngồi uống rượu cạnh giường.

Anh ta lại nhìn một lượt quanh chân của mình, thử đi vài bước thì đúng là không thể tin được, cứ bước một bước chân là sẽ giẫm lên được một món đồ dưới sàn.

Đã mấy ngày không gặp kể từ sau lần Ân Viêm đến tìm anh ta hỏi tội vì chuyện liên quan đến Sở Nghinh, Phong Dực nhất định là biết rõ tình hình mối quan hệ giữa mình và Ân Viêm nên anh ta đi tới gần hắn vẫn chưa biết nên nói gì, chỉ có thể thử ho khan mấy tiếng đợi Ân Viêm phản ứng lại.

Đúng là khi vừa nghe tiếng ho báo hiệu của Phong Dực thì Ân Viêm đã quay đầu nhìn lại.


Nhìn thấy người đứng ngay trước mặt, tâm trạng hắn vốn đang rất tệ nay càng bị kích động hơn, giống như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp.

- Mẹ nó! Cậu đến đây làm gì?
Thấy Ân Viêm trong chốc lát đã nổi trận lôi đình, còn ném cả chai rượu trong tay xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai, Phong Dực mới vội vàng đưa ra lời giải thích.

- Nếu không phải sợ cậu chết một mình ở đây thì tớ cũng không muốn đến đâu.

Đúng là không ngoài dự đoán mà, không phải lần trước cậu vẫn còn mạnh miệng với lựa chọn của cậu lắm sao? Sao mới mấy ngày đã thành bộ dạng này rồi?
Lúc anh ta nhận được điện thoại của Trần Hy, anh ta cũng đã định từ chối, lẽ ra là Trần Hy sẽ đến xem con ma men này nhưng vì đúng lúc lại có cuộc phẫu thuật gấp nên mới gọi cho anh ta.

Mà mối quan hệ của Phong Dực với Ân Viêm vì chuyện lần trước vẫn đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, Phong Dực đến chỗ Ân Viêm không biết có giải quyết được chuyện gì không, hay là lại làm cho tình hình trở nên tệ hơn?
Quả nhiên là Ân Viêm vừa nghe những câu nói đó của anh ta xong thì liền không giữ được vẻ thờ ơ điềm tĩnh như cũ nữa.

Hắn đứng bật dậy ngay, hai tay túm lấy cổ áo của Phong Dực, dồn anh ta vào sát tường, tức giận quát lớn.

- Mẹ nó! Liên quan gì đến cậu hả? Sao nào? Bây giờ cậu đến đây để cười nhạo tớ đúng không? Chắc cậu muốn nhìn thấy kết quả như thế này lâu lắm rồi nhỉ?
Bị hắn nắm chặt cổ áo cũng không khác gì đang bị bóp cổ cả, Phong Dực hít thở có chút khó khăn, nhưng anh ta vẫn giữ được bình tĩnh mà không phản đòn.

- Tớ thực sự không thể hiểu nổi đấy.

Rốt cuộc cậu yêu cô ta đến mức nào mà bị cô ta đối xử như vậy vẫn còn nhất mực bảo vệ cô ta? Sở Nghinh đó có đáng để cậu tự mình giày vò bản thân như vậy không?
Ân Viêm vẫn duy trì lực tay và tư thế như vậy.

Nghe Phong Dực chất vấn liên tục như vậy, hắn cũng không muốn nhịn nữa mà chất vấn ngược lại, từ ánh mắt đến sắc mặt đều nói rõ ràng là hắn đang có bao nhiêu phẫn nộ.

- Không phải nhờ cậu ban cho sao? Đang yên đang lành tiểu Nghinh lại kích động đến mức này, bởi vì cô ấy nghe được một số chuyện không biết từ đâu mà có, cho nên mới cho rằng người đàn ông của mình là Trương Tiêu.

Hóa ra người nói linh tinh với cô ấy lại là người mà cậu đã mua chuộc ở Đế Cư, lần trước tớ không đuổi ngay nên lần này cậu nghĩ tớ cũng sẽ nhân nhượng nên mới thách thức tớ như vậy?
Trần Hy càng nghe càng mơ hồ không hiểu chuyện gì, muốn biện hộ mà cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

- Cậu nói gì vậy? Cái gì mà Trương Tiêu? Liên quan gì đến tớ chứ.


Tớ thừa nhận chuyện lần trước, nhưng sau đó tớ không còn dùng người đó nữa.

Cậu đừng có chuyện gì xảy ra với Sở Nghinh thì đều đổ hết lên cho tớ như vậy.

Nghe Phong Dực phủ nhận thẳng thừng mà không hề có dấu hiệu né tránh, hình như Ân Viêm cũng đang từ từ buông lỏng tay.

Là bạn thân hơn hai mươi năm nên bọn họ hiểu nhau hơn bất cứ ai, cho dù Phong Dực làm việc không sạch sẽ nhưng nếu đã làm thì chắc chắn sẽ thừa nhận, không có chuyện gì mà anh ta phải chối bỏ cả.

Nhưng chuyện cố tình thông tin sai cho Sở Nghinh về lai lịch của người đàn ông đó, anh ta lại nhất mực phủ nhận như vậy, chẳng lẽ đúng thật là không phải anh ta?
Ân Viêm từ từ nới lỏng lực tay, cuối cùng là hỏi thẳng lại Phong Dực để xác nhận.

- Không phải là cậu?
Thấy hắn vẫn còn chút nghi ngờ mà chưa dứt khoát, Phong Dực không nhịn được mà đẩy hắn ra, còn bực bội mà quát một tiếng.

- Nói thừa.

Chẳng lẽ cậu còn không hiểu tớ? Nếu tớ làm thì tớ không cần phải tốn nước bọt để phủ nhận.

A Viêm, cậu khiến tớ thất vọng thật đấy.

Đầu tiên là cậu vì để bảo vệ người phụ nữ đó mà sẵn sàng trở mặt với tớ.

Bây giờ đến cả sự tin tưởng đối với tớ mà cậu cũng không còn nữa.

Nếu cậu thực sự cho rằng tình bạn hơn hai mươi năm giữa chúng ta không quan trọng bằng một người phụ nữ chẳng có chút tình cảm nào với cậu thì cậu cứ việc nói thẳng ra.

Từ giờ chúng ta có thể đoạn tuyệt quan hệ, chuyện của cậu tớ không thèm quản nữa, cũng không cần quan tâm cậu sống hay chết.

Ân Viêm cũng phải bất ngờ với thái độ của Phong Dực.

Hắn chưa từng thấy anh ta lại tức giận đến mức như vậy, chẳng lẽ thực sự đã đến lúc đoạn tuyệt quan hệ rồi?
Hắn còn đang rơi vào trầm tư thì tất cả suy nghĩ lại bị sự xuất hiện của Trần Hy cắt ngang.

- Hai người không thể ngừng cãi nhau được à? Cứ như trẻ con lên ba vậy, không thể yên ổn mà nói chuyện đàng hoàng sao?
Trần Hy vừa xuất hiện đã tự ý bật đèn trong phòng lên, trong lúc vẫn đang giáo huấn hai người bạn đang đối đầu gay gắt.

Anh bước tới gần bọn họ, không có chút kiêng nể nào, hai tay vừa đẩy vừa kéo bọn họ tách ra hai bên.

- Thôi đi được rồi.


Hai người có đánh nhau thật thì cũng chẳng tìm được hướng giải quyết đâu.

- Cậu lại trúng tà nữa à? Đang yên đang lành thành ra bộ dạng sống dở chết dở này?
Vừa mới tách hai người bọn họ ra thì Trần Hy đã quay sang giáo huấn riêng Ân Viêm rồi.

- Muốn kết hôn cũng là cậu, giờ đồng ý li hôn cũng là cậu.

Nếu cậu đã có bản lĩnh làm được tất cả những chuyện này thì cũng phải có bản lĩnh gánh chịu hậu quả chứ.

Là cậu tự mình đồng ý li hôn, bây giờ lại về đây trốn một góc uống rượu thế này.

Cậu tưởng cậu biến thành dáng vẻ này thì Sở Nghinh sẽ thay đổi quyết định mà không li hôn nữa à? Cậu làm như vậy cũng chỉ khiến bản thân thê thảm hơn thôi chứ chẳng đổi lại được gì cả.

Nếu tớ là cậu thì bây giờ tớ sẽ ở bệnh viện không rời nửa bước, chứ không phải trốn về đây uống rượu như một kẻ thất bại.

Bị Trần Hy mắng một trận không hề nể nang gì mà Ân Viêm lại không tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh để đối mặt.

Cũng không biết là bởi vì hắn nghe không hiểu hay thực ra là hắn không hề nghe nữa.

Hắn im lặng rất lâu, đột nhiên lại bật cười, tiếng cười vừa bất lực vừa như đang châm biếm ai đó.

- Không rời nửa bước? Cậu nghĩ tớ không muốn sao? Chưa bao giờ tớ nghĩ sẽ buông tay cô ấy, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tớ phải đồng ý li hôn với cô ấy.

Cậu nghĩ tớ không muốn giữ cô ấy bên cạnh mãi mãi sao? Nhưng tớ làm gì được đây hả? Cậu không hiểu.

Khi cô ấy quỳ xuống trước mặt tớ, cầu xin tớ li hôn để sinh ra đứa bé.

Cậu không biết lúc đó tớ tuyệt vọng như thế nào đâu.

Phải nhớ lại khoảnh khắc đó, Ân Viêm vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác ấy.

Giống như bị mắc kẹt trong một không gian kín mít, không tìm được lối thoát, cũng không cách nào chấp nhận được sự thật ngay trước mắt.

Hắn chưa từng thấy bất lực đến như vậy, vừa sợ hãi vừa tức giận, sự tuyệt vọng đó như một liều thuốc độc đang không ngừng tra tấn tinh thần của hắn đến kiệt quệ.

Nhìn hắn đau khổ như vậy, dù Trần Hy không đành lòng nhưng vẫn không thể không nói tiếp, mục đích duy nhất của anh cũng chỉ là muốn hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi.

- Như vậy thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là vừa mới đồng ý li hôn thôi sao? Ít ra vẫn còn chưa li hôn mà, mới đó mà cậu đã định bỏ cuộc rồi à?.