Sau khi tất cả mọi người đều về hết, chỉ còn Trần Hy ở lại cùng Phong Dực.

Hai người mỗi người ngồi một vị trí khác nhau.

Trần Hy ngồi bên bệ cửa sổ, Phong Dực cầm ly rượu đang uống dở ngồi trên ghế.

Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Trần Hy vẫn là người mở lời trước.

- Cậu và A Viêm, hai người rốt cuộc là bị sao vậy? Hết vì chuyện của Sở Nghinh rồi bây giờ lại đến chuyện của Ân Điềm.

Nhưng tớ phải nói đây, A Dực, chuyện cậu và Ân Điềm, cậu sai rõ ràng rồi.

Không để cho Trần Hy nói tiếp, Phong Dực đã chặn họng anh lại trước rồi.

- Nếu cậu ở lại để làm thuyết khách cho cậu ta thì tớ khuyên cậu đừng cố nói nữa.

Tớ không muốn nghe.

Trần Hy gật gật đầu, nhưng vẫn là nói tiếp, chỉ khác không phải nhắc đến Ân Viêm nữa.

- Vậy chúng ta không nhắc đến cậu ấy nữa.

Nói về cậu và Ân Điềm đi.

Thái độ của Phong Dực vẫn hờ hững và thiếu tính hợp tác.

- Tớ và cô ấy có gì để nói nữa.

Cô ấy là vị hôn thê của tớ, sớm muộn gì cũng phải gả cho tớ thôi.

Trần Hy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười nhạt.

- Cậu trả lời mấy câu hỏi của tớ.

Thật ra từ khoảnh khắc cậu biết được cô gái mà cậu chỉ muốn vui chơi qua đếm là Ân Điềm, cậu thực sự vui vì gặp lại cô ấy? Hay thực chất chỉ là cậu thấy thật may vì cậu còn có thể lấy hôn ước của hai người làm bia đỡ đạn cho sai lầm của mình? Nếu như cậu thật lòng xem cô ấy là vị hôn thê của mình, và trong lòng cậu cũng có một vị trí dành cho cô gái từng theo đuổi cậu thì khoảnh khắc cậu nhận ra cô ấy, cậu nên có cảm giác tội lỗi chứ không phải bày ra thái độ hả hê như vừa thoát nạn vậy.

Hôn ước trong miệng cậu chẳng qua chỉ là tấm đệm cho cậu tự giải vây cho chính mình thôi.

Từng câu từng chữ mà Trần Hy vừa nói, khiến Phong Dực phải im lặng và tự suy nghĩ.

Ai bảo tên này là bác sĩ tâm lí chứ, cho nên không thể tránh hỏi việc bị cậu ta đọc được cả suy nghĩ.

- Cậu không cần phải trả lời tớ đâu, cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời chính bản thân cậu.

Tớ còn có ca phẫu thuật, đi trước đây.

Nói xong thì Trần Hy cũng rời đi ngay.

Bây giờ trong căn phòng này chỉ còn mỗi Phong Dực với một đống suy nghĩ hỗn độn.

….….

Cốc cốc cốc!

Cuộc nói chuyện của Ân Viêm và Sở Nghinh đã bị cắt ngang giữa chừng khi tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó là Châu Vũ từ bên ngoài xin chỉ thị.

- Tiên sinh, lão thái phu nhân đến rồi.

Nghe Châu Vũ thông báo tin Ân lão thái phu nhân lại đột ngột đến đây, cả Sở Nghinh và Ân Viêm đều bất ngờ nhìn nhau.

Riêng Sở Nghinh thì lại cuống lên vì lo lắng.

- Sao đột nhiên bà nội lại đến đây vậy? Không phải bà nội đã biết chuyện của Điềm rồi chứ?
- Không được, nếu để bà nội nhìn thấy Điềm Điềm bây giờ, chắc chắn sẽ lớn chuyện mất.

Ân Viêm nhìn thấy sự lo lắng trên mặt của Sở Nghinh, mới hỏi vọng ra ngoài cửa.

- Không phải đã báo bình an cho bà nội rồi sao? Sao bà vẫn còn đến nữa?
Ở ngoài cửa, nghe được câu hỏi của Ân Viêm.

Châu Vũ cũng bất lực im lặng một lúc rồi mới dám trả lời hắn.

- Tiên sinh, lão thái phu nhân nói không phải đến thăm phu nhân mà là để gặp anh.

Thế này không phải còn khó hiểu hơn sao? Sở Nghinh nhìn qua Ân Viêm và cũng đúng lúc người đàn ông đang nhìn cô.

Mấy lần Ân lão thái phu nhân đến Đế Cư đều không phải chỉ vì thăm Sở Nghinh sao? Nếu bà muốn gặp Ân Viêm thì chỉ cần gọi hắn qua đó là được, việc gì phải đến tận đây chứ.

- Tiểu Nghinh, em cứ đợi anh ở đây.

Anh đi một lát rồi quay lại.

Sở Nghinh nhẹ nhàng gật đầu.

Ân Viêm xoa xoa đầu cô một cái, đặt một nụ hôn lên trán của cô rồi mới đứng lên đi ra khỏi phòng.

........!
So với lúc còn ở quán bar, Ân Điềm từ lúc về đến Đế Cư vẫn không có gì khá hơn.

Cả quá trình từ lúc Mục Nhiễm tắm rửa và thay một bộ đồ ngủ cho cô, rồi lại ngồi yên để sấy khô tóc, cô vẫn im lặng không nói tiếng nào.

- Tiểu Nhiễm, có phải tôi rất nực cười không? Tôi thấy mình như một trò hề vậy.

Đây là những câu đầu tiên mà đợi mãi Ân Điềm mới mở miệng nói nên Mục Nhiễm phải vô cùng cẩn thận để trả lời cô.

Ngón tay Mục Nhiễm nhẹ nhàng trải mái tóc đen dài của Ân Điềm, một tay kia thì di chuyển máy sấy.

- Cô nói gì vậy? Sao có thể chứ.

Điềm Điềm, cô là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp đấy.

Còn thú vị hơn cả tiểu Nghinh nữa, cho nên cô tuyệt đối không được đánh giá bản thân như thế này đâu.

Ân Điềm nghe xong mà chỉ biết cười tự giễu, không có một chút sức sống mà nói.

- Cô nói xem có cô gái nào lại đen đủi như tôi không? Người tôi thích mấy năm qua, thậm chí còn đòi đính hôn với anh ta nữa.


Vậy mà cuối cùng anh ta lại là người cưỡng gian tôi.

- Có phải từ đầu đến cuối, anh ta cũng chưa từng thích tôi không? Nếu anh ta có chút tình cảm với tôi, có lẽ sẽ không vô liêm sỉ nhắc đến chuyện hôn ước sau khi biết mình cưỡng gian tôi rồi.

.........!
Ân Viêm từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Ân lão thái phu nhân và Lý Huệ Tử đều ngồi ở phòng khách đợi mình.

- Bà nội, mẹ, sao hai người lại đến rồi?
Thấy Ân Viêm bước xuống, Lý Huệ Tử đã vội dùng ánh mắt ra hiệu nhắc nhở con trai cẩn thận tâm trạng của lão thái phu nhân.

Ân Viêm hình như cũng đoán được đôi chút, hắn mới chủ động lấy lòng bà lão trước.

- Bà nội, nếu bà muốn gặp cháu thì cứ gọi thẳng cháu đến chỗ bà là được.

Đâu cần phải tốn công đến tận đây chứ.

Ân lão thái phu nhân nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống bàn, thái độ cũng rõ ràng là nghiêm khắc hơn bình thường.

- Tiểu Nghinh thế nào rồi?
Ân Viêm thành thật trả lời câu hỏi của bà nội, nói lại tình hình của Sở Nghinh cho bà nghe.

Lão thái phu nhân gật đầu và ừ một tiếng, sau đó rất nhanh đã chuyển ngay vào chủ đề chính.

- Bây giờ cháu nói thật hết cho ta biết.

Chuyện tiểu Nghinh gặp tai nạn không phải là ngẫu nhiên đúng chứ? Hôm qua A Pháp đã định nói gì? Tại sao cháu không để nó nói hết? Lí do cháu muốn giấu ta chuyện này là gì?
Bà lão đặt ra hàng loạt câu hỏi đều hướng tới là muốn biết rõ những chuyện đã xảy ra hôm qua.

- Cháu đừng nói với ta là không có chuyện gì xảy ra cả.

Nếu như không có gì xảy ra thì cháu sao lại đột nhiên nổi giận và đánh đến tận cửa của A Bá? Từ trước đến giờ, ta biết cháu và nó đều ngấm ngầm đấu đá qua lại, nhưng ít nhất vẫn còn nể tình cả hai cùng mang họ Ân nên cũng không đi quá giới hạn.

Nhưng lần này, cháu tức giận đến mức không kiểm soát dược bản thân, ra tay thẳng với A Bá.

Quả nhiên đúng như Ân Viêm vừa suy đoán, Ân Bá nhất định sẽ tận dụng cơ hội lần này để hạ uy thế của hắn, chưa cần biết thái độ của Ân lão thái phu nhân đối với chuyện này như thế nào, dù bà lão có ý đứng về phía hắn thì trước mắt cũng phải cho Ân Bá một lời giải thích thỏa đáng trước, đó cũng chính là lí do mà bà đến tận đây.

Bà muốn biết rõ sự tình để còn có hướng xử lí.

- Bây giờ cháu có thể nói cho ta nghe tại sao cháu lại hành xử như vậy rồi chứ? Chuyện này có phải vì tai nạn của tiểu Nghinh không? Nếu cháu vẫn không muốn nói thì chắc ta phải hỏi A Pháp thôi.

Lời của bà lão đã rõ ràng trên từng mặt chữ rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng để Ân Viêm nói thật hết mọi chuyện.

Nếu lão thái phu nhân đã đến tận đây thì chắc chắn sẽ điều tra đến cùng rồi.

Sở dĩ hôm qua Ân Viêm không để Ân Pháp nói ra sự tình cho lão thái phu nhân nghe cũng là vì hắn không muốn khiến bà nội lo lắng, việc Ân Bá sắp xếp tai nạn để khiến Sở Nghinh sảy thai đã trái với quy định mà bà nội đặt ra rồi.

Ân oán giữa hắn và Ân Bá, hắn muốn tự mình giải quyết.

Thấy Ân Viêm vẫn lưỡng lự không muốn nói, Lý Huệ Tử ngồi một bên lại khẩn trương ra hiệu thúc giục con trai.


Cuối cùng cũng đợi được Ân Viêm nói gì đó.

- Bà nội, chuyện này cháu sẽ tự giải quyết.

Nếu bà định ra mặt thay Ân Bá thì cháu cũng không còn gì để nói.

Ân Viêm chỉ nói mỗi mấy câu đó xong rồi dứt khoát đứng lên, rời khỏi phòng khách ngay.

Nhìn Ân Viêm ngang nhiên bỏ đi như vậy, sắc mặt của Lý Huệ Tử liền trở nên rất khó coi.

Bà luống cuống xin phép Ân lão thái phu nhân một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo sau Ân Viêm.

…...!
Đợi Ân Điềm ngủ rồi, Mục Nhiễm mới đi ra khỏi phòng.

Cô rất cẩn thận từ từng bước chân của mình đến vặn mở đóng cửa, đảm bảo tuyệt đối không được phát ra âm thanh quá lớn có thể làm Ân Điềm thức giấc.

Mục Nhiễm vừa đóng cửa xong và quay đầu lại thì nhìn thấy Ân Pháp đang đứng ngay bên cạnh.

Cô đang định nói gì đó thì Ân Pháp đã kéo cô sang một góc khuất hơn, còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh nữa.

- Pháp Pháp, có chuyện gì vậy?
Ân Pháp ngại ngùng bỏ tay Mục Nhiễm ra, vừa nhìn về hướng phòng của Ân Điềm vừa hỏi.

- Điềm Điềm thế nào rồi?
Mục Nhiễm vừa thở dài vừa trầm tư suy nghĩ gì đó.

- Vừa ngủ rồi.

Cô ấy tâm sự với tôi rất nhiều.

Chỉ là tôi không thấy cô ấy khóc, cho nên tôi đang lo là không biết có phải cô ấy đang muốn tự mình kìm nén và chịu đựng không.

- Còn anh đấy, sao cứ như đang lén la lén lút vậy? Còn kéo tôi qua đây nữa.

Ân Pháp hất nhẹ cằm xuống dưới cầu thang.

- Bà nội và bác cả vừa đến, họ đang ở dưới phòng khách.

Bây giờ tuyệt đối không thể để họ gặp Điềm Điềm trong lúc này được.

Thì ra là vậy.

Mục Nhiễm gật gật đầu coi như đã hiểu, cô cũng cùng suy nghĩ này với Ân Pháp.

- Tôi sẽ cẩn thận hơn.

Pháp Pháp, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi qua thăm tiểu Nghinh đây.

Chúng ta nói chuyện sau nhé.

Nhìn bóng lưng của Mục Nhiễm đang sắp rời đi, Ân Pháp mới quyết định nói với cô.

- Tiểu Nhiễm, vất vả cho cô rồi.

Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Điềm Điềm.

Nghe Ân Pháp nói cảm ơn mình, Mục Nhiễm liền quay đầu lại đối diện với anh lần nữa.

- Sao anh phải khách sáo với tôi như vậy làm gì.


Bây giờ Điềm Điềm là bạn của tôi, nhưng tương lai biết đâu được còn là em chồng của tôi nữa.

Câu này của Mục Nhiễm rất rõ ràng là đang cố tình chọc ghẹo Ân Pháp, khiến anh phải đỏ mặt lúng túng.

- Dù thế nào thì tôi cũng phải chính thức cảm ơn cô.

Tôi mời cô một bữa được chứ?
Còn tưởng anh cứ liên tục nói những lời khách sáo, Mục Nhiễm mới không muốn nghe.

Nhưng khi nghe anh nói muốn mời mình ăn cơm thì cô không cần suy nghĩ đã gật đầu ngay.

- Coi như chúng ta đã hẹn rồi nhé.

........!
- A Viêm, A Viêm, con đứng lại đó cho mẹ!
Lý Huệ Tử phải bước nhanh hơn mới đuổi kịp được bước chân bình thường của Ân Viêm.

Bà vừa đuổi theo sau vừa gọi và yêu cầu con trai đứng lại liên tục.

Cũng may là Ân Viêm đã đứng lại, nếu không thì e là Lý Huệ Tử cũng không thể nói chuyện đàng hoàng với hắn rồi.

- A Viêm, con đúng là càng ngày càng hoang đường.

Con có biết nếu Trương Lạc Lạc muốn dùng chuyện này làm khó dễ con thì sẽ có bao nhiêu rắc rối không? Con có tức giận đến mấy thì cũng không thể ra tay hành hung Ân Bá được.

Ân Viêm không ngờ đến cả Lý Huệ Tử cũng phản đối việc hắn làm nữa.

- Vậy mẹ nói xem con phải làm thế nào? Sở Nghinh là vợ của con, cho nên chắc chắn con sẽ bảo vệ cô ấy an toàn cùng con của bọn con.

Đây không phải lần đầu tiên cậu ta đụng đến Sở Nghinh nhưng con đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Nhưng lần này, cậu ta suýt nữa đã giết vợ con đấy.

Lý Huệ Tử lắc đầu bất mãn, tỏ thái độ không đồng tình.

- Nếu nó ngoan ngoãn ở yên trong nhà thì Ân Bá có thể xông vào Đế Cư làm hại nó à? Nếu muốn trách thì trước tiên phải trách Sở Nghinh đó đã, thân đang mang thai mà suốt ngày muốn chạy ra ngoài chứng tỏ bản thân cái gì.

Nếu hôm qua thật sự sảy thai thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết rồi.

- Con yêu chiều nó thế nào mẹ không quản được.

Nhưng nếu để ảnh hưởng đến cháu nội của mẹ và việc giành vị trí thừa kế của con thì mẹ không khách khí với nó đâu.

Ân Viêm hơi quay mặt sang một bên, liếm môi thở dài, giống như đang cố kìm nén cảm xúc hiện tại.

- Mẹ, tiểu Nghinh là vợ con chứ không phải đồ vật mà muốn đặt cô ấy ở nhà thì cô ấy liền phải ở yên trong nhà.

Chẳng lẽ mẹ quên những gì Trần Hy đã nói sao? Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải giữ cho tinh thần của cô ấy thoải mái.

Nếu mẹ vẫn giữ suy nghĩ nhốt cô ấy một chỗ thì còn chưa đợi đến lúc Ân Bá ra tay, mẹ con cô ấy đã xảy ra chuyện trước rồi.

- Con nghĩ mẹ đã đoán được tại sao con dạy dỗ Ân Bá rồi.

Mẹ cũng biết việc cậu ta làm là trái nguyên tắc của bà nội nên con không muốn nói cho bà nội biết sự tình.

Chuyện này xảy ra cũng là từ ân oán cá nhân giữa con với Ân Bá, nên con sẽ tự giải quyết.

Con hy vọng mẹ sẽ hiểu hết những gì con nói.

Bị Ân Viêm nói một tràng dài, Lý Huệ Tử cũng á khẩu, không tìm được lí lẽ nào để tiếp tục đáp trả nữa..