Ân Viêm nói là có chuyện muốn nói riêng nên Kiều Thanh Thanh mới đi cùng hắn cả một vòng quanh vườn hoa, nhưng vẫn chưa thấy hắn nói gì cả.

- Ân tiên sinh, không biết cậu muốn nói gì mà phải ra tận đây như vậy?
Nghe Kiều Thanh Thanh mở miệng hỏi, Ân Viêm liền biết là bà đã không còn kiên nhẫn đi tiếp nữa.

Hắn mới dừng bước, đứng đối diện với bà rồi hỏi.

- Sở phu nhân, bác không thấy chỗ này có chút ấn tượng sao?
Đột nhiên Ân Viêm lại hỏi Kiều Thanh Thanh có ấn tượng gì với vườn hoa của Sở gia không.

Bà còn chưa hiểu gì thì hắn đã tiếp tục nói.

- Có lẽ bác đã sớm quên rồi.

Nhưng tiểu Nghinh thì không.

Năm đó có một cô gái mười bảy tuổi, vì cố gắng học hành ngày đêm để đạt điểm cao khảo tốt nhất, nên đã quên mất chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ.

- Sau đó cô ấy đã trốn ở đây một mình hái hoa dệt thành vòng tay để làm quà sinh nhật cho mẹ trước một tiếng là qua mất sinh nhật của bà ấy.

Nhưng vòng còn chưa làm xong thì người mẹ đó phát hiện ra cô gái đang ở trong vườn hoa, bà ấy tức giận vì cho rằng con gái không chịu chú tâm học hành mà chạy ra ngoài chơi.

Nên đã phạt cô ấy ba ngày không được ăn cơm.

Cuối cùng thì cô ấy vẫn chưa thể tặng quà sinh nhật cho mẹ.

Câu chuyện Ân Viêm vừa kể đã thành công khuấy đảo tâm tình vốn đã tĩnh lặng suốt hơn hai mươi năm của Kiều Thanh Thanh.

Bà cố nắm chặt góc áo để không lộ hết cảm xúc.

- Ân tiên sinh, tôi thực sự không hiểu cậu đang nói gì.

Câu chuyện của cậu thì có liên quan gì đến tôi chứ.

Thấy bà vẫn chưa chịu thừa nhận, Ân Viêm cũng không có ý định tiếp tục vòng vo nữa mà hỏi thẳng.

- Sở phu nhân, có một vấn đề tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tiểu Nghinh đã làm gì sai? Tại sao bác lại không thích cô ấy? Tiểu Nghinh không phải con gái của bác sao?
Từ lúc Sở Nghinh còn nhỏ đến giờ, Ân Viêm không phải người đầu tiên hỏi Kiều Thanh Thanh vấn đề thế này, đây cũng không phải lần đầu tiên bà đối diện với những lời chất vấn tương tự như vậy.


Nhưng câu chuyện của Ân Viêm lúc nãy, năm đó ngoại trừ bà và Sở Nghinh thì không có bất kỳ ai biết cả, kế cả Sở Bất Liên.

Nhưng Ân Viêm lại có thể kể tường tận, chi tiết như vậy, có thể thấy con gái bà rất tin tưởng người đàn ông này.

Kiều Thanh Thanh vẫn cố nắm chặt góc áo để giữ thái độ bình thản đối mặt với Ân Viêm, cố tình không hiểu, cũng không quan tâm những điều hắn đang hỏi.

- Tôi sinh nó ra trên đời này đã là sự nhân từ lớn nhất đối với nó rồi? Sao Ân tiên sinh lại đột nhiên hỏi tôi như vậy? Lẽ nào nó thấy ấm ức nên kể khổ với cậu, bảo cậu đến đòi lại công bằng cho nó à?
Ân Viêm bất lực bật cười, lắc lắc đầu với ánh mắt đầy bi thương.

- Đúng là cháu muốn đòi lại công bằng cho cô ấy, nhưng không phải do cô ấy nhờ.

- Sở phu nhân, cháu biết mình không thể thay đổi quan điểm của bác về chuyện con cái.

Nhưng dù tiểu Nghinh không phải con trai như bác mong đợi, cô ấy cũng là đứa con mà bác dứt ruột sinh ra, cháu thực sự không hiểu nổi.

Bác làm thế nào mà có thể đối xử lạnh nhạt với chính con gái ruột của mình trong suốt hai mươi mấy năm thế này.

- Bác có nhìn thấy vừa rồi không? Tiểu Nghinh vừa nhìn thấy bác về, cô ấy liền trở nên căng thẳng.

Đó đâu phải tâm thế của một đứa con khi nhìn thấy mẹ chứ, đó rõ ràng là giống như một tội đồ đang chờ được khoan hồng.

Đó là cảm giác tiểu Nghinh đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm qua, mỗi ngày cô ấy đều lo lắng không biết liệu mình đã làm tốt chưa, có khiến bác hài lòng không? Mỗi khi đến gặp bác, cô ấy nghĩ nếu nhẫn nhịn được thì phải cố gắng nhẫn nhịn, nhưng khi cô ấy không thể chịu đựng nữa mà phát tiết trước mặt bác, cô ấy cũng không nhận được bất kỳ sự an ủi nào của mẹ ruột.

- Cháu chỉ muốn hỏi, rốt cuộc tiểu Nghinh đã làm gì sai vậy?
- Cô ấy biết bác không yêu thương cô ấy nên chưa từng một lần dám thẳng thắn đòi hỏi bác bất kỳ một đặc quyền cơ bản nào.

Có lẽ sự lạnh nhạt của bác hơn hai mươi năm, đã tạo nên một bức tường vô hình trong lòng cô ấy, đẩy quan hệ của hai người dần dần trở nên xa lạ rồi.

Hai tay Kiều Thanh Thanh run rẩy từ từ buông lỏng.

Bà hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào Ân Viêm mà hỏi.

- Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại muốn thay nó hỏi những chuyện này không?
Ân Viêm không hề né tránh hay do dự, nhìn thẳng vào mắt của Kiều Thanh Thanh mà dõng dạc trả lời.

- Tiểu Nghinh là vợ của cháu, cũng là người cháu yêu nhất trên đời này.

Nhưng cháu thực sự nợ cô ấy quá nhiều, việc cháu có thể làm cho cô ấy vẫn không đủ để bù đắp cho cô ấy, nhưng dù là bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy, đều là chuyện của cháu.

Mối quan hệ của cô ấy với phu nhân đã trở thành bóng ma trong lòng cô ấy, cho nên cháu muốn cô ấy tháo bỏ được bóng ma này.

Kiều Thanh Thanh gian nan nở một nụ cười.


- Cậu đi theo tôi.

.......!
Ân Điềm đi dạo phố mua sắm cả một buổi sáng rồi mới đến thư viện theo kế hoạch.

- Chú Lỗ, cháu tự vào trong được rồi.

Đến trước cổng thư viện, Ân Điềm liền dừng bước và quay đầu nói với quản gia.

Trước khi ra khỏi Đế Cư, Lỗ quản gia đã nhận lệnh của Ân Viêm, phải luôn theo sát bên cạnh Ân Điềm.

Tự nhiên bây giờ Ân Điềm lại không muốn cho ai đi vào trong cùng cô nữa, Lỗ quản gia cũng rất khó xử.

- Tiểu thư, tiên sinh đã đặc biệt căn dặn phải luôn đi theo bảo vệ cô.

Thế này chẳng phải làm khó tôi rồi....!
Từ sau chuyện xảy ra ở quán bar, Ân Điềm đã tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền, còn không chịu gặp ai nữa.

Hôm nay cuối cùng cô cũng đã chịu ra ngoài.

Cô cũng hiểu Ân Viêm sắp xếp như vậy chính là vì lo lắng cho mình, nhưng chỗ này cô không nghĩ Phong Dực có thể xuất hiện và ngang nhiên ức hiếp cô được.

- Chú Lỗ, đây là thư viện mà, mọi người đều muốn thoải mái đọc sách, cháu cũng không muốn gây căng thẳng cho mọi người….

Ân Điềm nhìn ba cảnh vệ đi cùng Lỗ quản gia bằng vẻ mặt khó xử, miễn cưỡng nói một câu coi như giải thích suy nghĩ của mình.

Huống hồ, cô cũng muốn có một không gian yên tĩnh để bình tĩnh suy nghĩ về việc đã xảy ra.

Lời Ân Điềm vừa nói, Lỗ quản gia cũng hiểu được.

Dù sao đây cũng là thư viện, phần lớn những người ra vào đây đều tôn trọng sự riêng tư và yên tĩnh của mọi người nên nếu bọn họ vẫn khăng khăng đi theo Ân Điềm thì chỉ khiến tâm trạng vừa mới đỡ hơn một chút của cô lại trở nên tệ hơn, nghĩ đi nghĩ lại thì Lỗ quản gia cũng đồng ý với cô.

- Vậy tiểu thư, cô cứ yên tâm vào trong đọc sách đi.

Chúng tôi đợi cô ở bên ngoài, có gì phải lập tức gọi cho tôi ngay nhé.

.........!
Mấy ngày vừa qua, Phong Dực đã thông báo rộng khắp trong giới, hễ ai nhìn thấy Ân Điềm xuất hiện mà có ảnh chụp gửi cho anh ta thì có thể nhận được giải thưởng đã treo, đồng thời thông qua đó còn tranh thủ tuyên bố chủ quyền đối với Ân Điềm.


Bây giờ anh ta đã nói Ân Điềm là người phụ nữ của mình, như vậy thì chẳng ai có lá gan lớn đến mức đụng vào người của anh ta cả.

Đang nằm trên giường chơi game, tin nhắn nhóm bất ngờ có một tấm ảnh do một thành viên gửi vào, nhìn thấy tấm ảnh đó, ngay lập tức, Phong Dực liền dừng game lại và mở ảnh ra để xác nhận lại.

Người trong ảnh đúng là Ân Điềm rồi.

Nhìn vị trí cô đang ngồi, chắc chắn là trong thư viện hay một nhà sách nào đó.

Và xung quanh hình như cũng không có đám tay chân của Ân Viêm.

Thế này không phải hời cho Phong Dực lắm rồi sao?
Anh ta nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Ân Điềm hệt như dã thú cuối cùng cũng đợi được con mồi của mình.

Anh ta nhắn lại liền vào trong nhóm chat, yêu cầu thành viên vừa gửi ảnh cung cấp địa chỉ ngay.

Nhận được địa chỉ chính xác, Phong Dực ngay lập tức bước xuống giường và thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

….…
Lâu rồi không về nhà nên hôm nay Sở Nghinh muốn tự mình làm món bánh nướng mà Sở Bất Liên thích ăn nhất.

Trong lúc đợi bánh trong lò nướng, hoàn thành khâu cuối cùng, cô mới giao lại cho đầu bếp, còn mình thì định đi vệ sinh một lát.

Khi đi ngang qua phía dưới cầu thang, Sở Nghinh vô tình nhìn thấy Ân Viêm và Kiều Thanh Thanh đang đi lên lầu.

Không biết có phải vì tính tò mò đơn thuần hay vì cảm giác bất an từ nãy giờ mà hai chân đều đã không tự chủ được, vô thức lén đi theo hai người họ.

Kiều Thanh Thanh lại đưa Ân Viêm vào phòng của vợ chồng bà.

Hai người họ vào trong cũng không khóa cửa mà chỉ đóng lại đơn giản.

Sở Nghinh đứng sát bên tường cách mấy bước chân, đợi một lúc mới chầm chậm tiến đến bên cửa.

Ân Viêm vẫn chưa đoán được chuyện gì thì Kiều Thanh Thanh đã đi tới cuối chân giường rồi ngồi xuống, lật góc nệm lên và lấy ra một chiếc hộp sắt rất đẹp, còn có khóa rất kỹ nữa.

- Sở phu nhân, đây là…..

Trước ánh mắt khó hiểu của Ân Viêm, Kiều Thanh Thanh vẫn giữ im lặng và tự tay mở chiếc hộp đó ra.

Sau khi mở xong, bà mới bắt đầu giải thích.

- Đây đều là những món quà sinh nhật mà tiểu Nghinh đã chuẩn bị cho tôi suốt mấy năm qua.

Nghe Kiều Thanh Thanh nói vậy mà Ân Viêm coi như được đón nhận một bất ngờ khá lớn, hoàn toàn vượt khỏi suy nghĩ của hắn.

Trong chiếc hộp đó còn có chiếc vòng tay được đan bằng hoa tươi nhưng đã khô từ lâu, chính là chiếc vòng tay trong câu chuyện mà hắn vừa kể lúc nãy trong vườn hoa.

- Ý của bác là….


Đến lúc này, có lẽ ai cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Ân Viêm đang muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình có đúng không.

Nhưng hắn còn chưa hỏi được gì, Kiều Thanh Thanh đã lên tiếng trước rồi.

- Cậu hỏi tôi tại sao lại không thích tiểu Nghinh sao? Có người mẹ nào mà không thương con của mình chứ, có người mẹ nào lại muốn ghét bỏ con của mình như vậy chứ.

Cảm xúc dồn nén, tích tụ suốt hơn hai mươi năm của Kiều Thanh Thanh dường như bây giờ đã có thể tự do bộc phát ra hết rồi.

Hai tay bà run rẩy nắm chặt nắm hộp sắt để giữ thăng bằng mà không ngã xuống, giọng bà nghẹn đặc, nước mắt cũng đã giàn giụa.

Nếu như Kiều Thanh Thanh nói như vậy, rõ ràng bà cũng giống như bao bà mẹ khác, cũng yêu thương con của mình hơn bất cứ điều gì.

Nhưng Ân Viêm vẫn không hiểu vì sao bà lại đối xử với Sở Nghinh như vậy.

- Vậy tại sao bác lại chưa từng nói với cô ấy? Tại sao suốt hai mươi mấy năm qua, bác lại xem cô ấy như sao chổi như vậy?
Kiều Thanh Thanh kích động đến mức không thể nào kìm nén được nữa.

- Sao chổi chính là tôi.

Bà vừa khóc vừa nhắc lại chuyện quá khứ.

- Tôi xuất thân từ một gia đình nông thôn ở tỉnh lẻ.

Ở quê của tôi rất coi trọng những lời bói toán.

Khi tôi còn nhỏ, một thầy bói đã phán, mệnh của tôi sau này tuyệt đối không thể sinh con gái, nếu tôi xui xẻo sinh phải con gái thì tôi sẽ khắc chết nó.

Không ngờ hôm nay chính tai mình lại nghe được một câu chuyện hết sức hoang đường như vậy, Ân Viêm càng tức giận càng xót cho Sở Nghinh hơn.

Hắn tức giận như vậy cũng vì nhớ lại dáng vẻ của cô khi xem hắn là Kiều Thanh Thanh mà nói những lời vô cùng tủi thân kia.

- Đúng là hoang đường.

Thời đại nào rồi mà bác còn có thể tin những lời mê tín vô căn cứ như vậy hả?
Kiều Thanh Thanh cũng không dám tự mình biện minh, lại bật cười vô thức.

- Lẽ ra tôi cũng không muốn tin.

Nhưng sau khi tôi sinh tiểu Nghinh ra, có một lần tôi đã lén đợi mọi người đi hết rồi mới dám đến gần ru nó ngủ, kết quả là, tôi vừa mới xoay người đi khỏi thì, đèn trần, lập tức rơi xuống ngay trên đỉnh đầu của nó.

Suýt chút nữa, đã đập trúng nó rồi,
- Sau lần đó, tôi đã cực kỳ sợ hãi và tự trách.

Nếu không phải tôi cố tình muốn làm trái lời thầy bói nói thì tiểu Nghinh đã không gặp nguy hiểm như vậy..