- Tiểu thư.

Ân Điềm đã đứng trước cửa thư viện rồi thì thời gian Lỗ quản gia đến đón cô cũng chỉ tính bằng vài phút thôi.

Khi Lỗ quản gia đưa người đến đón Ân Điềm thì gặp mặt Phong Dực đang có tình chặn đường Ân Điềm.

Mà lệnh của Ân Viêm sáng nay còn đặc biệt phân phó phải cẩn thận Phong Dực quấy rầy Ân Điềm, nên Lỗ quản gia vừa nhìn thấy anh ta liền viện cớ đuổi khéo đi.

- Không biết Phong thiếu còn có chuyện gì không? Nếu không chúng tôi xin phép được đưa tiểu thư về.

Thấy người của Ân Viêm cũng đã đến rồi, nên Phong Dực cũng không muốn tiếp tục rước thêm phiền phức.

Hiện giờ mối quan hệ giữa anh ta và Ân Viêm đã ở thế căng thẳng, nếu còn cố gây thêm chuyện thì e là sẽ không thể nào cứu vãn được nữa.

- Lỗ quản gia đúng không? Vị hôn thê của tôi, phiền ông đưa cô ấy về nhà an toàn nhé.

Không ngờ Phong Dực còn ngang nhiên nói những lời ám chỉ mờ ám như vậy trước mặt bao nhiêu người.

Khiến Ân Điềm tức điên đến mức thở không ra hơi nữa, cô trừng mắt nhìn tên đàn ông biến thái đó vừa làm động tác hôn gió vừa vẫy tay tạm biệt mình.

.......!
Kiều Thanh Thanh không thể ngờ là bí mật mà mình muốn giấu Sở Nghinh nhất, cuối cùng lại bị cô biết được không sót một chi tiết.

Nhìn Sở Nghinh khóc thảm thiết thế kia, bà thực sự không đành lòng tiếp, rốt cuộc cũng phải thừa nhận với cô.

- Tiểu Nghinh, mẹ, mẹ thực sự không còn mặt mũi nào để nói với con nữa.

- Mẹ, mẹ cũng không biết phải nói gì, phải nói như thế nào nữa.

Tiểu Nghinh, mẹ, mẹ xin lỗi.

Bà run rẩy đứng lên từ từ, cẩn thận đi đến chỗ con gái đang đứng, do dự rất lâu mới lấy được can đảm mà nắm lấy tay của Sở Nghinh.

- Tiểu Nghinh, mẹ xin lỗi....!
Một mình che giấu tất cả, đóng tròn vai một người mẹ tồi, vậy mà hôm nay Kiều Thanh Thanh cũng không thể tiếp tục diễn trọn vai của mình nữa.

Không biết có phải bà tin tưởng giao con gái lại cho Ân Viêm rồi, nên bà mới không còn gì để lo lắng nữa, hay là bởi vì một lần tự thừa nhận tất cả mới khiến bà bắt đầu yếu lòng như vậy.

Nhất thời Sở Nghinh cũng không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào, phải phản ứng như thế nào với Kiều Thanh Thanh mới là đúng đây.

Nếu như hôm nay không phải cô vô tình nghe được hết tất cả mọi chuyện thì liệu có phải Kiều Thanh THanh sẽ không bao giờ nói thật với cô không.


Hai mươi năm qua, mỗi ngày cô đều cố gắng để có được một cái ôm của mẹ, một nụ cười của bà, một lời khen, một lần thừa nhận của bà.

Nhưng dù cô có cố gắng đến đâu, có làm tốt cách mấy thì đổi lại vẫn chỉ là một câu nói vì cô không phải con trai của bà, sự lạnh nhạt của bà.

Nếu như nói không hận, không ghét bà thì chính là đang tự lừa dối lòng mình.

Cô hận bà, lại càng không thể thoát khỏi được cảm giác tuyệt vọng, tự trách đến cùng.

Vậy mà hôm nay, cô đã nghe được một sự thật hoàn toàn khác so với những gì cô nhìn thấy hai mươi năm qua.

Thì ra, lí do khiến mẹ con cô phải xa cách, khiến mẹ cô phải ép bản thân ghét bỏ cô, chính là vì một lời nói của thầy bói sao?
Haha! Đúng là nực cười thật mà.

Hóa ra cuộc đời cô lại giống như một trò hề thế này.

Chỉ vì một câu vô căn cứ của thầy bói mà cô sống từ nhỏ đến lớn không thể nhận được sự yêu thương của mẹ ruột.

Bây giờ cô đã biết được lí do mà Kiều Thanh Thanh xa cách cô suốt hai mươi năm qua rồi.

Cô lại không biết nên giận hay thương bà đây, bà nói bà làm vậy là để bảo vệ cô, nhưng bà đã từng nghĩ đến cảm nhận của cô chưa? Cho dù vì bà quan tâm, yêu thương mà phải gặp nguy hiểm trùng hợp liên tục kia, cô cũng không quan tâm đến.

Cô chỉ cần có mẹ ở bên cạnh thôi mà…..Nhưng cô cũng không thể giận bà được, vì hai mươi năm qua, một mình bà chịu đựng những chuyện này cũng không hề dễ dàng, mỗi ngày chỉ có thể đứng từ xa nhìn con, nhìn con lớn lên từng ngày mà không thể thể hiện tình yêu thương thật sự, chắc là bà rất đau lòng.

- Mẹ, tại sao hôm nay mẹ mới nói vậy? Tại sao mấy năm qua mẹ không nói gì với con? Tại sao vậy?
Tiếng gào khóc, than oán đầy thê lương của Sở Nghinh đau đến xé nát cõi lòng, cô trượt ngồi xuống sàn từ vòng tay của Kiều Thanh Thanh.

Vừa khóc vừa cố gắng hỏi từng câu một.

- Mẹ biết con chỉ đợi một cái ôm của mẹ mà con đã đợi rất lâu rồi không? Mấy năm qua con vẫn chỉ nghĩ vì con không phải con trai mẹ mong đợi, con đã mang cảm giác áy náy mà cố gắng mỗi ngày.

Vì con mà mẹ không có con trai, là lỗi của con, nên con muốn làm tốt hơn để mẹ có thể nhìn con một lần.

Nhìn con khóc đến nghẹn uất, trái tim của Kiều Thanh Thanh đau thắt từng cơn.

Bà ngồi xuống ôm con gái vào lòng, bàn tay run rẩy lau nước mắt cho Sở Nghinh.

- Mẹ xin lỗi, con gái của mẹ, mẹ xin lỗi.

Tiểu Nghinh của mẹ, hai mươi năm qua, để con chịu khổ rồi.

Là mẹ không tốt, mẹ không phải một người mẹ tốt.

Mẹ xin lỗi, tiểu Nghinh, con gái của mẹ, mẹ xin lỗi.


Nhìn cảnh hai mẹ con ôm chặt nhau vỡ òa, tất cả nỗi lòng đều đã được giải bày, làm rõ, Ân Viêm chỉ đợi mỗi điều này thôi.

Như vậy là cuối cùng nút thắt trong lòng Sở Nghinh đã được gỡ bỏ rồi, bóng ma trong lòng cô suốt hai mươi năm cuối cùng cũng có thể biến mất.

Hắn đang định xoay người rời đi thì đúng lúc nhìn thấy Sở Bất Liên cũng đang đứng ở cửa, hình như ông đã đứng đó từ nãy giờ rồi, và cũng đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Vậy mà một người chồng, một người cha như ông suốt hai mươi năm qua vẫn không biết gì cả.

Sở Bất Liên cảm giác được Ân Viêm đang nhìn qua mình nên mới nhanh chóng xốc lại tinh thần, làm động tác mời để ra hiệu cho Ân Viêm đi ra ngoài cùng mình.

….…
Bữa cơm này với Ân Pháp mà nói thì chỉ là một món quà cảm ơn, là thực hiện lời hứa với Mục Nhiễm.

Nhưng còn Mục Nhiễm thì lại không định nghĩ đơn giản như vậy, cô đang cho đây là một cơ hội tốt cho mình, nên nhất định phải nắm vững.

- Mục, à, tiểu Nhiễm.

Cô muốn ăn gì?
Nhân viên nhà hàng đã đem thực đơn ra một lúc rồi, Ân Pháp cũng lật đi lật lại xem đến mức sắp thuộc lòng hết danh sách món ăn trong đó rồi mà vẫn chưa thấy Mục Nhiễm mở ra xem trang nào.

Từ nãy đến giờ, Ân Pháp thử nhìn qua mấy lần thì đều thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình mà hình như không chớp mắt một cái nào.

Ánh mắt không chút rụt rè, còn tấn công dồn dập thế kia khiến anh vừa lúng túng vừa căng thẳng, cho nên mới không biết phải làm gì với quyển thực đơn đã xem đi xem lại liên tục mấy lần này.

Hôm nay Mục Nhiễm còn đặc biệt ăn mặc lộng lẫy hơn thường ngày nữa, so với những bộ trang phục mà cô đi sự kiện cũng chẳng mấy khác biệt.

Còn dán chặt mắt trên mặt người đàn ông đối diện, nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu mềm mại.

- Anh ăn gì tôi ăn đấy.

Ân Pháp nắm hờ tay để che miệng ho khan một tiếng, đọc vài món để phục vụ ghi lại rồi trả lại quyển thực đơn.

- Tiểu Nhiễm, trên mặt tôi dính gì sao? Hay là tôi ăn mặc thế này có vấn đề gì à?
Mục Nhiễm nhìn Ân Pháp đang lúng túng mà cứ liên tục tìm ra vấn đề khiến cô không thể nào nhịn cười được.

- Pháp Pháp mặc thế nào cũng đẹp cả.

Thế nào cũng hợp với tôi mà.

Vì tính chất công việc nên Ân Pháp cũng rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, cùng lắm chỉ có vài đồng nghiệp thôi.


Đây là lần đầu tiên anh hẹn riêng với một cô gái như vậy, lại còn là một đại minh tinh nữa, khó tránh bị căng thẳng.

- Tiểu Nhiễm, mấy ngày qua thật sự cảm ơn cô đã chăm sóc cho Điềm Điềm.

Anh vẫn nhớ dáng vẻ của Mục Nhiễm khi bảo vệ Sở Nghinh và Ân Điềm trước Ân Viêm, hoàn toàn khác so với khi cô cứ liên tục trêu ghẹo mình như vậy.

- Pháp Pháp, tôi nói rồi, anh đâu cần phải khách sáo với tôi như vậy.

.........!
Về đến Đế Cư, Ân Điềm xuống xe một lúc rồi quay đầu lại nói với Lỗ quản gia.

- Lỗ quản gia, chuyện Phong Dực xuất hiện ở thư viện, bác đừng nói với anh cả nhé.

Lỗ quản gia nghe cô nói vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.

Chuyện của Ân Điềm và Phong Dực mấy ngày trước đã khiến Ân Viêm tức giận không ít, thôi thì bớt được chuyện gì hay chuyện đó vậy, nếu bây giờ chuyện gì cũng nói với hắn thì e là mối quan hệ giữa hắn và Phong Dực sẽ càng ngày càng khó cứu vãn rồi.

- Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ coi như chưa gặp Phong thiếu hôm nay.

Ân Điềm thở một hơi nhẹ nhõm, gật đầu cảm ơn một cái rồi đi thẳng vào trong nhà.

Cô vừa lên tới phòng thì dì Hoa cũng đến thông báo.

- Tiểu thư, cô Mục nhờ tôi nhắn với cô, hôm nay cô ấy có hẹn ra ngoài nên sẽ không đến.

Cô ấy sẽ gọi cho cô sau.

Nghe dì Hoa nói xong, Ân Điềm cũng không có phản ứng gì bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đúng là mấy hôm nay cô đã làm phiền Mục Nhiễm nhiều rồi, cô hâm mộ Mục Nhiễm như vậy, luôn mong được gặp cô ấy một lần, bây giờ không những đã được gặp mà còn để cô ấy chăm sóc mình trong tình trạng như thế này nữa, cô đúng là có phúc quá rồi.

- Cháu biết rồi.

Tiểu Nghinh vẫn còn trong phòng chứ ạ?
Dì Hoa nhìn về hướng phòng của Sở Nghinh và Ân Viêm, sau đó cũng thông báo cho Ân Điềm luôn.

- Sáng nay tiên sinh đã đưa phu nhân ra ngoài rồi.

Chắc phải muộn mới về.

Đột nhiên trong nhà chẳng còn ai, mà Ân Điềm vừa mới khỏe lại nữa, dì Hoa lo cô sẽ buồn chán mà nghĩ lung tung nên đưa ra vài đề nghị.

- Tiểu thư, hay là để tôi gọi phu nhân, bảo cô ấy về sớm một chút?
Nhưng Ân Điềm vừa nghe dì Hoa hỏi xong đã ngay lập tức từ chối.

- Không cần đâu ạ, tiểu Nghinh cũng lâu rồi không được ra ngoài, anh cả đưa cô ấy ra ngoài nữa, cứ để họ thoải mái một chút đi.

Thấy cô không có bất cứ yêu cầu gì mà chủ động vào phòng đóng cửa lại trước nên dì Hoa cũng không miễn cưỡng thêm nữa, đứng bên ngoài cửa thêm một lúc rồi mới đi làm việc tiếp.


….…
Chỉ đến lúc lên món rồi thì Mục Nhiễm mới tạm ngưng nhìn Ân Pháp bằng ánh mắt giống như sắp nhìn thủng cả mặt của Ân Pháp.

Được như vậy mà Ân Pháp cảm giác như cuối cùng cũng được mấy giây để hít thở bình thường.

Nhưng khi Mục Nhiễm đã tập trung ăn rồi, lại đến lượt anh vô thức nhìn cô không dời mắt, cô gái này đúng là dáng vẻ nào cũng có thể có.

Dù anh chỉ mới vừa gặp cô không lâu nhưng đã được nhìn thấy nhiều dáng vẻ khác nhau của cô.

Lúc cô nhiệt tình kết giao với anh, lúc mạnh mẽ kiên cường đứng ra bảo vệ bạn bè, lúc lại vô tư thoải mái thể hiện đúng con người thật của mình.

- Sao anh không ăn? Hay là đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của anh?
Nhận ra Ân Pháp không động đũa nãy giờ nên Mục Nhiễm mới tạm dừng lại và ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc.

Ân Pháp chưa trả lời cô ngay, bất ngờ rút một tờ giấy ăn trên bàn, sau đó cẩn thận dùng nó lau nhẹ dưới môi của Mục Nhiễm.

Một lần nữa Mục Nhiễm lại trở về trạng thái như ban đầu bởi vì hành động ga lăng đó của Ân Pháp.

Cô ngây người ra nhìn anh không chớp mắt, có khi còn quên luôn cả hít thở.

Mà Ân Pháp lau miệng cho cô xong, cũng không thu tay về ngay mà giữ yên một tư thế hết mấy giây, còn đặc biệt nhắc cô không được quay đầu lại nữa.

Mục Nhiễm không chú ý chuyện gì đang xảy ra xung quanh cho đến khi Ân Pháp tạm đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, sau đó là tiếng tranh cãi ở phía cửa sổ.

Lúc này cô mới nhìn thấy một tay săn ảnh cùng chiếc máy ảnh đang đôi co qua lại với Ân Pháp.

Sao cô có thể sơ ý quên mất chuyện này chứ.

Bây giờ cô mới vội vàng lấy điện thoại và gọi ngay cho quản lí riêng của mình để thông báo sự cố.

Khi cô vừa cúp máy chưa bao lâu thì Ân Pháp đã quay trở lại chỗ ngồi rồi.

- Đừng lo, tôi đã yêu cầu anh ta xóa hết ảnh vừa chụp rồi, cũng đã kiểm tra lại.

Nhìn sắc mặt có vẻ căng thẳng của Mục Nhiễm, Ân Pháp liền thông báo cho cô biết kết quả cuối cùng.

- Tiểu Nhiễm, cô là người của công chúng, ra ngoài như thế này rất dễ bị đám người này chụp lén.

Sau này vẫn nên cẩn thận hơn một chút.

Điều cơ bản này sao Mục Nhiễm có thể không biết chứ, chỉ là tự nhiên hôm nay ra ngoài ăn cơm với Ân Pháp thì cô lại quên phắn đi, còn vô cùng thoải mái như một người bình thường nữa, trước kia đi cùng Sở Nghinh cũng không bất cẩn đến như vậy.

- Anh không nghĩ tôi cố tình hẹn anh ở đây để lợi dụng truyền thông gán ghép mối quan hệ của chúng ta sao?
Ân Pháp nghe cô hỏi vậy chỉ bật cười rồi nhẹ nhàng đáp.

- Tôi tin cô không phải người như vậy.

Chỉ một câu đó của Ân Pháp mà lại có thể khiến trái tim của Mục Nhiễm đập loạn nhịp, ngơ ngác như người mất hồn nhìn anh không chớp mắt..