Câu hỏi của Đinh Hương đã khiến Mục Nhiễm phải nghiêm túc suy nghĩ, hoàn toàn bỏ đi thái độ vô tư như vừa nãy.

- Nếu em nói là thật lòng thì sao?
Cô hỏi một câu rất chắc chắn, sau đó còn kiên định đối diện với Đinh Hương.

- Chị Đinh Hương, chắc chị cũng hiểu em mà.

Em chưa từng nghiêm túc muốn cố gắng đạt được điều gì cả, đây là lần đầu tiên, em thật sự muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với Ân Pháp.

Đinh Hương suýt nữa thì không ngồi vững, liên tục phải đỡ lấy trán khi bị Mục Nhiễm cho từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

- Tiểu tổ tông của tôi ơi, em có biết để được vị trí như hôm nay chúng ta đã đánh đổi bao nhiêu không? Bây giờ em nói bỏ là bỏ? Chẳng qua em cũng chỉ mới gặp cậu ta một vài lần thôi, nếu bây giờ em suy nghĩ lại và dừng ngay thì vẫn còn cữu vãn được mọi chuyện.

Sao em có thể đưa ra quyết định xốc nổi như vậy chứ?
Mục Nhiễm lại khôi phục dáng vẻ ung dung vô tư, tay cầm cốc nước và điều chỉnh lại tư thế ngồi, rút hai chân để lên ghế, chép miệng đáp.

- Đây là quyết định duy nhất em nghĩ cho hạnh phúc của bản thân em.

Em cũng từng nói với chị rồi mà, lúc đầu khi em chọn làm người mẫu cũng là thú vui nhất thời thôi, nhưng sau đó em tiếp tục là vì muốn đồng hành cùng Sở Nghinh, em lên sàn diễn chính là vì những sản phẩm do cô ấy thiết kế ra.

Nhưng bây giờ cô ấy không còn cầm kim nữa, em cũng đã chán với ánh đèn sân khấu phù phiếm đó rồi.

Nếu đã không còn hứng thú gì để tiếp tục thì chi bằng em rút lui về vậy.

........
Sở Nghinh ngủ đến gần tối muộn thì tỉnh giấc.

Cô mệt mỏi quơ tay lấy điện thoại trên bàn để xem giờ thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nên liền chống tay ngồi dậy.

Lịch sử cuộc gọi có Kiều Thanh Thanh và Mục Nhiễm, còn có tin nhắn của Kiều Thanh Thanh.

Đọc xong tin nhắn của Kiều Thanh Thanh, nhìn lịch sử cuộc gọi hiển tên của bà, tâm trạng của Sở Nghinh bất chợt lại rối rắm khó tả, do dự mải vẫn không biết có nên gọi lại cho bà không.

Cuối cùng cô lại chọn gọi cho Mục Nhiễm trước.


- Tiểu Nghinh, cậu không sao chứ? Tớ gọi cho cậu mấy cuộc mà không thấy câu nghe máy.

Tớ còn tưởng cậu lại xảy ra chuyện gì rồi, tớ còn định đến chỗ cậu đây.

Trông sắc mặt của Sở Nghinh thì có vẻ như cô còn khá mệt mỏi, một tay đang cầm điện thoại, còn tay kia thì đưa lên day day thái dương để tỉnh táo hơn.

- Xin lỗi tiểu Nhiễm, tớ ngủ quên mất.

Tớ không sao, chỉ là có chút mệt thôi.

- Nhưng mà cậu gọi tớ có chuyện gì không đấy?
Mục Nhiễm thở dài một hơi, ở bên kia hình như đang có vẻ sầu não, do dự một lúc suy nghĩ mới quyết định nói ra.

- Tiểu Nghinh, nếu bây giờ tớ giải nghệ, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?
Khi nghe Mục Nhiễm hỏi như vậy, Sở Nghinh đang bần thần cũng phải tỉnh táo lại ngay.

- Giải nghệ? Tiểu Nhiễm, cậu có chuyện gì à? Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện giải nghệ chứ?
Nhưng khi vừa mới hỏi xong thì cô lại bất chợt suy đoán ra được một vài lí do nên mới thử xác nhận với Mục Nhiễm.

- Tiểu Nhiễm, không phải cậu giải nghệ vì muốn theo đuổi Ân Pháp đấy chứ?
Không ngờ lại bị Sở Nghinh đoán một phát vào trúng vấn đề ngay, Mục Nhiễm hơi chột dạ mà chưa dám thừa nhận ngay, còn lấy vài lí do khác để phụ họa thêm vào.

- Cậu biết hết rồi à?
- Nhưng cũng không phải hoàn toàn vì Ân Pháp.

Tớ đã sớm muốn xuống sân khấu rồi, dù gì lúc bắt đầu cũng không hoàn toàn là đam mê mà.

Nhưng Sở Nginh dường như chẳng quan tâm những lời biện minh phía sau của cô ấy mà chỉ tập trung truy hỏi chuyện của Ân Pháp.

- Cậu thể hiện rõ ràng ra trên mặt như vậy rồi, tớ muốn không biết cũng rất khó đây.

Lúc cậu nhìn Ân Pháp cứ như hận không thể bổ nhào đến đấy.

- Tiểu Nhiễm, cậu chỉ vừa gặp Ân Pháp thôi, sao có thể đem cả sự nghiệp của mình ra đánh cược như vậy rồi? Có lẽ cậu còn chưa hoàn toàn hiểu hết tình cảm của bản thân nữa, cậu chắc chắn anh ta sẽ là người mà cậu muốn ở bên cạnh cả đời sao?

Không ngờ những lời mà Sở Nghinh vẫn giống hệt với những lời mà quản lí Đinh Hương đã nói, Mục Nhiễm thực sự không nhận nổi gáo nước lạnh này mà.

Cô nàng mệt mỏi thở dài, nhưng vẫn thử thuyết phục Sở Nghinh thay đổi cách nhìn đối với vấn đề của mình.

- Tiểu Nghinh, cậu đừng tiêu cực hóa vấn đề như vậy chứ.

Chúng ta chơi thân với nhau lâu như vậy, tớ chưa từng nói với cậu tớ thích một người thực sự đúng không? Nhưng lần này thì khác, tớ thực sự rất thích Ân Pháp.

Tớ nói thật đấy, không phải là kiểu đùa cho vui đâu.

Cậu không thể vì tớ mà ủng hộ tớ lần này sao?
Nào ngờ Sở Nghinh càng phản đối kịch liệt hơn nữa.

- Tiểu Nhiễm, cậu bình tĩnh mà suy nghĩ thật kỹ đi đã.

Nếu cậu thích mà chỉ muốn hẹn hò cho vui thì tớ không có ý kiến gì, nếu là như vậy thì cậu lại không cần thiết phải quyết định giải nghệ để theo đuổi.

Còn nếu cậu nói với tớ cậu đã xác định đó là một nửa cả đời của cậu, tớ khuyên cậu nên sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi, bởi vì Ân gia không phải nơi cậu có thể bước chân vào.

Nghe thấy Mục Nhiễm đang định phản bác lại, Sở Nghinh liên tục cướp lời trước.

- Tiểu Nhiễm, tớ tin cậu đã hiểu rõ chuyện này rồi.

Muốn tồn tại được trong vũng bùn đó thì phải là kẻ mạnh đạp lên cả huyết thống của mình, mà Ân Pháp không phải người như vậy.

Anh ta không tranh không giành thì lấy gì để bảo vệ cậu khỏi những móng vuốt lúc nào cũng rình rập xung quanh? Hơn nữa, cậu có chắc chắn anh ta cũng có tình cảm với cậu không?
- Cho dù cậu có quyết định gì thì ngay tại thời điểm này vẫn còn quá vội vàng.

Tớ thật lòng khuyên cậu nên cho bản thân thời gian xác nhận lại tình cảm của chính mình, cũng là để xem thái độ của Ân Pháp, đừng có ngốc mà giải nghệ vội như vậy.

Còn nữa, cho dù tương lai như thế nào thì tớ cũng không đồng ý cậu gả vào Ân gia đâu.

Hố lửa Ân gia này, chỉ một mình cô nhảy vào là đã quá đủ rồi, gả vào Ân gia chỉ có họa chứ không có phúc.


Nơi cùng huyết thống nhưng lại không tồn tại hai chữ gia đình thế này, không phải nơi mà Mục Nhiễm nên bước vào.

Ân Pháp và người cha Ân Kiến Sâm dù không tranh giành nhưng Úc Hinh không phải người phụ nữ đơn giản, bà ta nhất định sẽ dọn sạch mọi chướng ngại vật ảnh hưởng đến tương lai của con trai ở Ân gia, sẽ càng không chấp nhận Mục Nhiễm đã có quan hệ thân thiết với cô gả cho Ân Pháp.

Cứ tưởng Sở Nghinh sẽ ủng hộ quyết định của mình, hoặc cho dù là không thì cũng sẽ phớt lờ cho qua, nào ngờ cô lại dứt khoát phản đối như vậy, khiến cho Mục Nhiễm trong nhất thời chưa biết phải nói gì mới đúng.

Suy đi nghĩ lại vẫn là sợ làm Sở Nghinh giận dữ quá mà kích động nên cô nàng cũng không thể phân thắng thua đến cùng được.

- Tớ biết rồi, tớ sẽ từ từ suy nghĩ những lời cậu vừa nói.

Cũng không còn sớm nữa, tớ phải ngủ sớm nữa.

Mục Nhiễm chỉ nói mấy câu lấy lệ rồi vội vàng cúp máy ngay.

Sở Nghinh muốn phát bực cũng không có cơ hội nữa nên chỉ có thể tạm thời gác chuyện này qua một bên thôi.

Tắt điện thoại rồi, cô lại chỉ còn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa trả lời của Kiều Thanh Thanh.

Vẫn là nhìn đi nhìn lại rồi mà không biết nên làm gì tiếp theo.

Cứ như vậy mà cô ngồi như người mất hồn với chiếc điện thoại vẫn cầm mãi trên tay.

Cho đến khi nghe tiếng mở cửa thì cô mới giật mình hoàn hồn lại, ngước nhìn người đàn ông bưng theo một khay để một cái tô lớn đi đến rồi đặt đồ lên bàn.

- Em dậy rồi à? Từ trưa đến giờ em vẫn chưa ăn gì, anh dặn đầu bếp làm bát mì cho em.

Mau qua ăn một chút đi.

Sở Nghinh còn định nói Ân Viêm đem ra ngoài vì cô không muốn ăn, nhưng nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của mình, cô phải dừng suy nghĩ đó ngay, dù cô không muốn ăn nhưng đứa bé này vẫn cần phải ăn.

Nhìn bát mì cắt còn nóng hổi, hình như cô cảm thấy cũng không quá tệ nên mới chịu bỏ điện thoại qua một bên và nhích người qua mép giường, hai chân vừa đưa xuống định xỏ dép vào thì Ân Viêm đã nhanh hơn một bước, khom người xuống cầm một chiếc dép bông của cô xỏ vào chân cho cô, lần lượt hết cả hai cái.

Nhìn hành động rất mực dịu dàng săn sóc của hắn, Sở Nghinh lại lần nữa cảm giác được nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường.

Cô ngây người nhìn hắn mấy giây mới khôi phục lại sắc thái như cũ, đi vòng qua ngồi xuống chiếc ghế bàn trang điểm vừa được hắn kéo ra đợi mình.

Sở Nghinh đã ngồi xuống chỗ rồi, mà chưa kịp cầm đũa lên thì Ân Viêm đã định bưng tô mì và cầm đũa gắp cho cô.

- Tôi tự ăn được rồi.


Thấy cô đưa tay ra để đỡ lại, Ân Viêm cũng không miễn cưỡng, đặt tô mì lại ngay trước mặt cô, đưa đũa cho cô.

Sở Nghinh lén nhìn hắn một cái, sao cứ nhìn hắn thì cô lại có cảm giác nhịp tim bắt đầu loạn lên không thể kiểm soát, cho nên mới vội vàng cụp mắt xuống và quay đầu sang hướng khác, mà an toàn nhất chính là cúi đầu tập trung ăn mì.

Cô vừa mới cúi xuống gắp mì, Ân Viêm đứng bên cạnh lại đưa tay lấy một sợi dây buộc tóc trên bàn, nhẹ nhàng vuốt gọn lại mái tóc dài mượt của cô nằm gọn trong một bàn tay, sau đó mới buộc lại tóc cho cô.

Nhai mấy sợi mì trong miệng mà Sở Nghinh cũng không biết có vị gì nữa.

Cô dần dần không biết rốt cuộc mình đang mắc chứng bệnh lạ gì, mấy hôm nay cứ hễ ở gần Ân Viêm như vậy thì tim cứ đập loạn nhịp, mặt còn đỏ ửng nóng lên như phát sốt, đôi khi lại ngây người ra như bay mất hồn vía.

Chẳng lẽ là vì tác dụng phụ của quá trình điều trị tâm lí sao? Cho dù là gì đi nữa thì cô cũng không thể tiếp tục chìm đắm vào những khoảnh khắc như thế này nữa, mà buộc phải tỉnh táo lại.

Cô không thể lầm tưởng là Ân Viêm thực sự đang đối tốt với mình, hắn chăm sóc cô như vậy chẳng qua là bởi vì cái thai mà cô đang mang thôi, hắn cần đến đứa bé này nên mới chăm sóc cô kỹ như vậy.

- Tiểu Nghinh, nếu em không muốn đến Bắc Kinh, chúng ta cứ ở lại đây.

Ân Viêm đứng phía sau cô, thấp giọng nói với cô.

Còn Sở Nghinh nghe hắn nói vậy, động tác gắp mì cũng hơi khựng lại.

Thực ra cô cũng đã nghĩ không ít về chuyện này, nhưng vẫn cứ do dự không biết nên nói với hắn không, không ngờ lại lại chủ động nhắc đến trước rồi.

- Đứa bé này là con cháu của Ân gia, tôi phải về Bắc Kinh cũng là đưa nó về đúng nhà của nó thôi.

Cô biết dù là Lý Huệ Tử hay Ân lão thái phu nhân thì cũng đều muốn đưa cô về Bắc Kinh.

Mà lí do họ đều muốn cô về Bắc Kinh chính là vì chuyện tranh giành vị trí thừa kế ở Ân gia bây giờ.

Cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện của Ân Viêm với Lý Huệ Tử hôm đó, vì muốn loại bỏ mối đe dọa là cái thai trong bụng cô nên Ân Bá có thể gây nguy hiểm cho cô bất cứ lúc nào, cho nên lúc này cũng nghĩ cách tốt nhất để đảm bảo an toàn cho cô là đưa cô về Ân gia ở Bắc Kinh.

- Em không muốn về thì không cần miễn cưỡng.

Cứ ở lại đây, anh bảo vệ em.

Dù là vì bất kỳ lí do gì thì Bắc Kinh chung quy lại vẫn là một nơi xa lạ đối với Sở Nghinh, đưa cô đến đó, cái mà Ân gia bảo vệ là đứa bé chưa chào đời trong bụng cô chứ không phải Sở Nghinh cô.

Hắn không muốn cô vì có đứa bé này mà phải nghe theo sự sắp xếp mà bản thân cô không hề tình nguyện.

Hơn nữa, mối quan hệ của cô với Kiều Thanh Thanh chỉ vừa mới mở ra thôi, cô cần nhiều thời gian hơn để hiểu hết nỗi lòng của mẹ cô, cũng như cho bản thân một cơ hội đón nhận lại người mẹ này..