Sở Nghinh ở Ân gia bây giờ không khác gì đang bị nhốt tù, cô cứ bước ra khỏi cánh cửa phòng thì chắc chắn sẽ khuấy lên một trận ẩu đả vô nghĩa.

Ai bảo cô là lưỡi dao kẹt giữa lợi ích của đám người đó chứ.

Thuộc hạ của Ân Viêm có nhiệm vụ bảo vệ cô mọi lúc, nếu cô muốn ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ liều mình mở đường cho cô, nhưng còn những thế lực khác thì sao, Trương Lạc Lạc, Ân Kiến Sương, Úc Hinh, bọn họ cũng bố trí không ít người canh giữ Sở Nghinh như tội phạm.

Từ hôm qua đến giờ, cô chỉ có thể ở yên trong phòng, người đi ra vào duy nhất cũng chỉ có bác sĩ Đường.

Cũng may là cô còn có thể nói chuyện qua điện thoại với Mục Nhiễm và Ân Điềm, nếu không thì đã bí bách đến chết rồi.

- Thật quá đáng mà.

Tiểu Nghinh, tiếc là tôi lại không ở đó.

Nếu không tôi sẽ quẩy cho tất cả bọn họ đều không sống yên được.

Cuộc gọi qua nhóm chung giữa ba người, Mục Nhiễm và Ân Điềm nghe tình hình của Sở Nghinh ở Bắc Kinh mà cũng nôn nóng đứng ngồi không yên.

Đúng như lời Ân Điềm nói, nếu cô ấy thực sự ở đây thì chắc chắn sẽ đấu võ mồm với Úc Hinh và Ân Kiến Sương đến cùng rồi, ngay cả Trương Lạc Lạc mà mẹ ruột của mình mà cô ấy cũng không kiêng dè nữa.

- Mục tiêu của bọn họ chính là đứa con trong bụng của cậu thôi.

Cho nên trong mấy ngày này, tuyệt đối đừng ăn hay uống bất cứ thứ gì từ ai cả.

Mặc dù tớ vẫn không ưa Ân Viêm nhưng với tình hình hiện tại của cậu thì cậu chỉ có thể tin anh ta và bác sĩ Đường thôi.

Sở Nghinh ngồi xuống sofa, thuận tay lấy gối ôm để trước bụng, còn giữ yên đó như đang cho đứa bé trong đó một món đồ chơi vậy.

- Nhưng ngày mai là sinh nhật của Điềm Điềm rồi.

Điềm Điềm, xin lỗi vì không thể về đón sinh nhật cùng cô.

Ân Điềm trước màn hình đang vừa đắp mặt nạ vừa xu tay cười.

- Không sao, tôi có anh tư và tiểu Nhiễm ở đây rồi.

Năm sau cô bù lại cho tôi là được.

Sinh nhật tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện cô đang đối mặt thì không đơn giản đâu.

Dù mang danh là người nhà nhưng tôi thật lòng nhắc nhở cô, nhất định phải thật cẩn thận.

….….

Công việc ở Bắc Kinh bây giờ có thể nói là bằng tất cả những việc mà Ân Viêm làm một tháng ở Thượng Hải rồi.

Hắn ở Ân Dạ cả một ngày không có thời gian để nghỉ ngơi, đến tối còn phải ra ngoài gặp đối tác nữa.


- Tiểu Nghinh thế nào rồi? Cô ấy ăn tối rồi chứ?
Sau khi kết thúc buổi tiệc xã giao, Ân Viêm vừa vào nhà vệ sinh đã gọi điện thoại cho bác sĩ Đường tiếp để để hỏi tình hình của Sở Nghinh.

Cả ngày hắn bận rộn đến không có thời gian để thở nhưng vẫn đều đặn cách một hai tiếng lại gọi cho bác sĩ Đường.

- Đại thiếu gia, cậu cứ yên tâm đi.

Tôi không dời mắt khỏi cô ấy phút nào cả.

Sở Nghinh vừa ăn tối xong rồi, cô ấy đang nói chuyện với tiểu thư và cô Mục.

- Tôi cũng làm theo yêu cầu của cậu.

Để tránh những tin đồn ảnh hưởng đến hai người nên tôi đã từ chối tam thiếu đến thăm cô ấy.

Ân Viêm gật đầu yên tâm, ừm một tiếng rồi dặn dò thêm mấy câu nữa mới cúp máy.

Hắn rửa tay cho xong, rút giấy lau khô tay rồi quay lưng rời khỏi nhà vệ sinh.

Nhưng vừa mới bước được ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì đã loạng choạng đi không vững nữa, theo phản xạ mà đưa tay bám vào tường, bước đi từng bước khó khăn.

Hắn liên tục lắc lắc đầu để xu tan khoảng không mờ mờ ảo ảo, đường đi trước mặt cứ nghiêng qua nghiêng lại không thể phân biệt nữa.

Lúc hắn sắp ngã xuống thì đột nhiên có một cánh tay mềm mại đỡ lấy hắn, sau đó là ôm chầm hắn vào trong ngực.

….….

Sở Nghinh đang tán gẫu mấy chuyện linh tinh với Ân Điềm và Mục Nhiễm thì nhìn thấy có tin nhắn từ người lạ gửi đến.

Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ theo thói quen mà mở ra xem thử.

Tin nhắn này, là của Tố Hân? Nội dung rất ngắn gọn là hẹn cô ra ngoài gặp mặt bây giờ, địa điểm còn là một khách sạn của Ân Dạ nữa.

Rốt cuộc là chuyện gì mà phải ra ngoài nửa đêm như vậy chứ?
- Tiểu Nghinh? Cậu sao vậy? Tự nhiên lại thất thần thế này?
- Tiểu Nghinh, cô không sao đó chứ? Có phải cô thấy không khỏe ở đâu không? Mau gọi bác sĩ Đường đi.

Thấy Sở Nghinh ở trước màn hình ngẩn người ra hồi lâu mà không tiếp tục đề tài nói chuyện của ba người nữa nên Mục Nhiễm và Ân Điềm đều lần lượt lo lắng hỏi han.

Sở Nghinh ở bên này thì Sở Nghinh vẫn đang không ngừng suy nghĩ.

Tin nhắn này đúng là có chút kỳ lạ, nhưng nếu suy xét một cách kỹ lưỡng thì cũng có rất có thể hiểu được, ở nhà tổ Ân gia này, tai mắt từng thế lực ở khắp nơi, không biết có thể tin được ai nữa.

Nếu như Tố Hân thực sự có chuyện muốn nói với cô, và cô cũng tin là như vậy, vì hôm qua cô ấy đến phòng cô, hình như có gì đó muốn nói nhưng lại cứ do dự mãi không nói, chắc là Tố Hân tìm cô để nói chuyện này rồi.

- Tiểu Nhiễm, Điềm Điềm, tớ đột nhiên thấy trong người hơi mệt, tớ nghỉ ngơi trước đây.


Không nói với hai người nữa.

Cô giải thích qua loa rồi cúp máy ngay.

….…
Trả lại điện thoại vừa mượn dùng một lát cho Tố Hân, Tô Phỉ Thúy không quên nói một tiếng cảm ơn.

- Hân Hân, cảm ơn cô nhé.

Tố Hân nhận lại điện thoại cũng không có nghi ngờ gì, chỉ gật đầu mỉm cười theo phép lịch sự.

- Không có gì.

Nhìn Tố Hân đã đi lên lầu, Tô Phỉ Thúy càng thoải mái cười đắc ý hơn nữa, ánh mắt tràn ngập sự mưu mô khó lường.

….…
Sở Nghinh phải nài nỉ gần hai mươi phút rồi, bác sĩ Đường mới đồng ý cho cô ra ngoài.

Trước đó, bác sĩ Đường cũng đã liên tục gọi cho Ân Viêm để hỏi ý kiến của hắn, nhưng gọi đến lần thứ mười rồi mà hắn vẫn không nghe máy.

Mà trên cương vị là một bác sĩ, bà thực sự không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Ân Viêm, Sở Nghinh đang mang thai chứ không phải là ngồi tù mà không thể ra ngoài một giây một phút nào, như vậy không biết có phải bảo vệ được cô an toàn tuyệt đối hay không nhưng chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Sở Nghinh cũng không phải học sinh tiểu học nữa mà không thể ra ngoài vào buổi tối.

Hơn nữa, cũng không phải để cô đi một mình, có vệ sĩ đi cùng thì cũng an toàn hơn rồi.

….…
Dựa theo địa chỉ trong tin nhắn, Sở Nghinh đã đến khách sạn mà Tố Hân hẹn mình.

Cô chỉ mới đến Bắc Kinh hai lần, không ngờ là cũng có nhân viên khách sạn nhận ra mình.

- Đại thiếu phu nhân, cô có hẹn sao?
Lễ tân nhìn thấy cô đến liền chào hỏi ngay.

Sở Nghinh hơi bất ngờ nên chưa biết nên trả lời thế nào.

Nếu Tố Hân đã bí mật hẹn cô ra ngoài thì chắc chắn là không muốn để Ân gia biết rồi, cho nên cô không nói rõ với nhân viên lễ tân mình đến gặp Tố Hân.

- Tôi có hẹn với một người bạn ở đây.

Cô cứ làm việc đi, tôi ngồi kia đợi được rồi.

Cô trả lời qua loa rồi đi đến ghế trước sảnh ngồi đợi.

Ở đây chắc chắn đều có đầy tai mắt của những người muốn theo dõi cô, nếu cô không cẩn thận mà đi đặt một phòng vào trước thì e là sẽ có rất nhiều tin đồn được thêu dệt đến hoang đường, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Ân Viêm.


Khoan đã, sao tự dưng cô lại lo lắng chuyện này ảnh hưởng đến hắn chứ.

Nếu như có tin đồn không đúng thì đâu phải chỉ ảnh hưởng đến mình hắn đâu, mà cũng ảnh hưởng đến chính bản thân cô đó thôi, thế nhưng cô lại không nghĩ đến bản thân mình trước tiên, dù sao thì sau khi đứa bé trong bụng này chào đời thì cô và hắn cũng đường ai nấy đi, vị trí của hắn ở Ân gia như thế nào cũng không còn liên quan đến cô nữa, thế nên cô cần gì phải bận tâm chứ.

Ngồi đợi một lúc lâu, vẫn không thấy có cuộc gọi hay một tin nhắn báo tin nào, Sở Nghinh cũng bắt đầu nóng ruột.

Cô dời mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang đi vào thang máy.

Dù mới nhìn thoáng qua nhưng cô liền nhận ra ngay bóng lưng đó, chính là Ân Viêm.

Hắn không đi một mình mà đi cùng một người phụ nữ, hình như hắn uống say rồi nên mới để người phụ nữ đó dìu mình đi.

Lúc chiều bác sĩ Đường đã báo với cô tối nay hắn ở ngoài dự tiệc với đối tác nên có thể về muộn, cô cũng không thấy lạ gì khi cô rời khỏi Ân gia mà hắn vẫn chưa về.

Nhưng cô lại nhìn thấy hắn ở đây, đi cùng một người phụ nữ vào khách sạn nữa, chỉ cần như vậy thôi đã đủ khiến người khác phải suy đoán lung tung rồi.

Hai tay Sở Nghinh đã vô thức nắm chặt túi xách, móng tay bấu vào lớp da cao cấp tạo thành từng vết xước dài.

Nhịp tim và hơi thở đều bắt đầu hỗn loạn, một cảm giác căm phẫn, uất hận thi nhau dồn nén trong tim của cô.

Sau đó cô cứ như mất khống chế mà đứng lên, bước nhanh về phía thang máy, tay run rẩy một cách luống cuống, bấm nút thang máy lên trên tầng.

….…
Ân Viêm mơ mơ màng màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn vừa dựa vào người phụ nữ đang đỡ mình, vừa đưa tay chống đỡ từng bức tường đi ngang qua.

Người phụ nữ mở cửa phòng và dìu hắn vào trong, đóng cửa lại rồi đỡ hắn đến giường nhưng chỉ là khép hờ lại mà không khóa hẳn.

Không biết là vô tình hay cố ý mà đến đây thì cô ta liền ngã nhào vào trong ngực của Ân Viêm.

- Ân tiên sinh, em về rồi đây.

Đã lâu không gặp.

Vì không nhìn rõ được gương mặt người phụ nữ đang nằm trên người mình, chỉ nghe giọng nữ nhân thì thầm bên tai, những động tác câu dẫn dâm mị, từng đường cong trên thân thể cô ta đều dán chặt vào người mình, Ân Viêm trong cơn mê man mà nhìn ra gương mặt rất đỗi quen thuộc của Sở Nghinh.

Hắn liền từ thế bị động chuyển ngay sang thế chủ động, đưa tay lên ôm ngang vòng eo của người phụ nữ, kéo cô ta cúi thấp xuống hơn nữa.

- Tiểu Nghinh, là em sao? Sao hôm nay lại đột nhiên nhiệt tình vậy?
Nghe cái tên thốt ra từ miệng của hắn không phải tên mình, Thư Kỳ biết hắn đã nhận nhầm mình là Sở Nghinh.

Mặc dù cảm thấy có chút bất công nhưng như vậy cũng tốt, như vậy thì hắn sẽ không đẩy cô ta ra mà ngược lại còn chủ động vồ lấy nữa.

- Viêm, là em đây.

Tối nay em là của anh.

….…
Bàn tay run rẩy bấu vào bức tường gần cửa, hai mắt đỏ ửng của Sở Nghinh nhìn không sót bất kỳ một chi tiết nào phía sau cánh cửa này.

Người đàn ông trong đó chính là Ân Viêm, là người luôn miệng hứa hẹn với cô đủ điều, hắn nói hắn yêu cô, hắn nói hắn cố gắng bù đắp cho cô, hắn cũng nói hắn chỉ có một mình cô.

Cho nên cô đã tưởng là thật, cô đã tưởng hắn đã vì mình mà thay đổi.


Nhưng hình như không phải như vậy, cô nực cười lắm mới tin những lời nói dối của hắn.

Mà cho dù là hắn gạt cô đi thì đã sao chứ.

Dù gì thì trước giờ hắn qua lại với bao nhiêu phụ nữ như vậy cũng đâu ít đâu.

Cô đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là người sinh con cho hắn thôi, sao hắn có thể thay đổi vì cô chứ.

Hóa ra cảm giác tuyệt vọng lại thống khổ đến mức như vậy, cô chưa từng nghĩ bản thân đã đặt một hy vọng rất lớn vào người đàn ông đó.

Không biết là từ khi nào cô đã bắt đầu ngộ nhận nhiều đến vậy, ngộ nhận tất cả những gì hắn nói, những gì hắn làm với minh sẽ là thiên trường địa cửu.

Nhưng thực ra, hắn không yêu cô nhiều đến vậy…..

- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh!
….….

Mới được Ân Viêm chủ động kéo lại một chút mà Thư Kỳ đã cuồng nhiệt hôm hôn hắn, hai tay đã bắt đầu cởi bỏ từng món đồ trên người, lấn tới cởi hai cúc áo đầu tiên của người đàn ông, định tiếp tục cởi tiếp xuống thì đã bị lực tay của hắn khống chế giữ lại.

Ân Viêm hất mạnh tay của Thư Kỳ ra, hình như đã tỉnh táo lại được một chút.

Hắn vừa cố lấy lại tinh thần vừa tức giận mắng.

- Cô không phải tiểu Nghinh.

Tiểu Nghinh không bao giờ gọi tôi như vậy.

Dường như hắn cũng không muốn biết người phụ nữ trước mặt là ai, vừa đẩy cô ta ra thì hắn đã vội vàng bước xuống giường, vẫn không quên cầm theo áo khoác của mình.

Thư Kỳ đương nhiên là bám chặt không buông, hắn bước được một bước thì cô ta liền nhào tới ôm lấy cánh tay của hắn.

Nhưng Ân Viêm phản đối cũng rất dứt khoát, hắn dùng lực đẩy cô ta ngã xuống cạnh giường, bước đi từng bước không vững nhưng vẫn cố gắng ra đến cửa.

Hắn vội chống tay vào tường, vừa đúng lúc lại nhìn thấy một chiếc lăc tay bị rơi dưới chân.

Mà chiếc lắc tay này, hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là quà mà hắn từng mua tặng Sở Nghinh.

Như vậy là vừa rồi cô đã ở đây, cũng đã nhìn thấy chuyện vừa xảy ra.

- Tiểu Nghinh?
Chết tiệt!
Nhặt chiếc lắc tay lên, Ân Viêm ngay lập tức tỉnh táo lại liền.

Hắn nhìn khắp xung quanh mà không nhìn thấy bóng dáng của Sở Nghinh đâu, trong lòng lập tức dâng lên không biết bao nhiêu nỗi sợ hãi.

Hắn vội vàng chạy đi, đúng lúc lại đụng phải Tô Phỉ Thúy.

Hình như là đã trực sẵn ở đây đợi hắn từ lâu rồi.

Cô ta liếc nhìn thấy vật mà Ân Viêm đang nắm chặt trong tay, liền chuyển sang phương hướng khác trong kế hoạch của mình.

- Viêm, anh đi tìm Sở Nghinh sao? Có vẻ đã muộn rồi, em vừa nhìn thấy cô ta đi cùng Ân Diệu rồi.