Sau khi tranh cãi chuyện của Ân Điềm và Phong Dực, Sở Nghinh liền bắt đầu chiến tranh lạnh với Ân Viêm.

Nhưng vừa sáng sớm thức dậy thì cô vẫn chạm mặt hắn đầu tiên.

Hai người tuy ở cùng một phòng nhưng đi qua đi lại lại không nói với nhau được câu nào.

Ân Viêm nhìn cô lạnh lùng phớt lờ mình như vậy thì trong đương nhiên không thể dễ chịu rồi.

Mấy lần hắn đều muốn nói chuyện rõ ràng lại nhưng Sở Nghinh thì không có thái độ hoan hỉ muốn nghe hắn nói.

- Tiểu Nghinh, em định cứ như vậy mãi sao? Chuyện của Điềm Điềm em để nó tự mình xử lý đi.

Anh biết em rất quan tâm nó, nhưng tiểu Nghinh, Điềm Điềm lớn rồi chứ không phải còn nhỏ nữa, em định quản chuyện hôn nhân của nó mãi à? Hơn nữa, chuyện này đúng là anh đã mở đường cho Phong Dực, nhưng em cũng nên nghĩ lại xem, rốt cuộc lời nói của ai có giá trị nhất trong chuyện này? Nếu thím hai không gật đầu thì dù anh có làm gì cũng chỉ là đánh trống góp vui thôi.

- Điềm Điềm mặc dù là em gái của chúng ta nhưng cũng chỉ là em họ.

Dù nó thân với chúng ta thế nào thì vẫn không thể cãi lại chính mẹ ruột của nó được.

Bây giờ em muốn giúp nó thoát khỏi hôn ước này không phải chỉ đơn giản tuyên chiến với Phong Dực là xong, mà em phải đối đầu với thím hai đấy.

Sở Nghinh vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, đang tháo khăn bọc tóc vừa gội xong xuống thì Ân Viêm đã đến giành lấy khăn lau tóc của cô.

Hắn nhẹ nhàng bắt đầu lau hết nước đọng dưới phần đuôi tóc.

Hắn vừa lau vừa tranh thủ thời gian giải thích từng vấn đề với cô.

- Em thử nghĩ xem, nếu Phong Dực đã đem chuyện đó nói với thím hai rồi.

Sao bà ta còn chưa tìm chúng ta hỏi tội? Đó là bởi vì bà ta đang đợi chúng ta tự chui đầu vào rỏ nữa thôi.

Bà ta vốn dĩ cũng không hề yêu thương Điềm Điềm, tất cả những gì bà ta làm đều vì con đường thừa kế của Ân Bá.

Nếu như bây giờ chính bà ta đã hứa với Phong gia rồi, thì Điềm Điềm không thể thoái hôn được, em nghĩ đến lúc đó ai sẽ là người bị hại nhiều nhất?
Đáng lẽ ra với tâm trạng hiện giờ của Sở Nghinh thì cô không nên ngồi im nghe Ân Viêm nói những lời như thế này nữa.

Nhưng không hiểu tại sao mà cô lại chẳng có chút thái độ phản kháng nào từ lúc hắn lau tóc cho mình, còn vô cùng kiên nhẫn nghe hắn nói hết nữa.


Khi cô từ từ bình tĩnh lại rồi, suy nghĩ cẩn thận mới nhận ra đúng là nếu không phải Trương Lạc Lạc đưa ra quyết định sau cùng thì một mình Phong Dực cũng không thể tạo nên sóng gió lớn như vậy được.

Hơn nữa nếu Trương Lạc Lạc đã biết chuyện rồi thì tại sao bà ta vẫn im lặng mà không có bất kỳ động thái nào mượn chuyện xảy ra với Ân Điềm mà đối phó với Ân Viêm chứ? Chẳng lẽ bà ta đang giữ việc này làm lá bài cuối cùng sao?
Nhưng tại sao cô lại lo lắng hắn có bị Trương Lạc Lạc tính kế không? Cho dù hắn phải đối đầu trực tiếp với bà ta thì cũng đâu phải việc của cô.

Phải chứ, bởi vì nếu lúc này hắn thua mẹ con Trương Lạc Lạc thì cô sinh ra đứa con này để hắn giành quyền thừa kế hoàn toàn trở nên vô nghĩa rồi.

- Cho nên anh cũng giống bà ta, vì quyền lợi của vị trí thừa kế này mà có thể hy sinh Điềm Điềm?
Từ đầu đến cuối, không biết là Sở Nghinh đã cố gắng gán ghép bao nhiêu tội danh cho Ân Viêm rồi, đến mức hắn liên tục lặp lại những lời đã giải thích trước đó rồi.

- Cho dù có xảy ra chuyện của Điềm Điềm hay không thì Trương Lạc Lạc vẫn chưa đủ khả năng đối phó với anh đâu.

Nếu chúng ta xen vào chuyện hôn sự của Điềm Điềm, không phải sẽ bị Trương Lạc Lạc đẩy vào thế bị động, mà là phải làm sao để giải thích với bà nội đây? Hôn ước trước kia giữa hai người họ là do bà nội đồng ý.

Nếu bây giờ em đem tất cả bất mãn trong lòng em đến nói trước mặt bà nội, em nghĩ bà sẽ như thế nào?
Nghe Ân Viêm nhắc lại, Sở Nghinh cũng không cách nào phản biện được nữa.

Đúng là nếu chuyện của Ân Điềm và Phong Dực lộ ra thì người chịu đả kích nặng nhất có thể là Ân lão thái phu nhân.

Ân Điềm là đứa cháu gái duy nhất của bà, dù Ân Kiến Thành không phải do bà sinh ra nhưng bà chưa từng vì chuyện này mà đối xử khác đi với Ân Điềm.

Bà yêu thương Ân Điềm như vậy, nếu bà biết chính tay bà đã gián tiếp hại cháu gái thì sao bà có thể chịu nổi cú sốc này đây.

- Tiểu Nghinh, không phải anh dễ dàng đồng ý với Phong Dực.

Anh hứa với em, nếu Phong Dực không giữ đúng lời hứa, anh nhất định sẽ đưa Điềm Điềm về.

Thấy trạng thái của Sở Nghinh dịu lại được một chút rồi, Ân Viêm mới nói thêm mấy câu để cô có thể bớt lo lắng hơn.

Sở Nghinh nhìn thẳng vào trong gương, thấy rõ từng hành động cử chỉ săn sóc của người đàn ông đang lau tóc cho mình, bất giác lồng ngực lại dậy sóng khó hiểu.

Tâm trạng hiện giờ của cô đúng là rối rắm đến bức bách, cô và Ân Điềm bây giờ có thể được xem là đồng bệnh tương liên rồi, cô không thể cứu được chính mình nên chấp niệm muốn giúp Ân Điềm trong lòng cô mới mạnh liệt đến như vậy.

Không ngờ cô lại càng không có khả năng giúp Ân Điềm nữa.

Cốc cốc cốc!
Bầu không khí yên ắng trong phòng đã bất ngờ bị phá vỡ vì tiếng gõ cửa từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng của Châu Vũ truyền vào.


- Tiên sinh, phu nhân.

Bộ phận y tế vừa thông báo đã có kết quả xét nghiệm huyết thống rồi.

Lão gia mời hai vị xuống phòng khách.

Ân Viêm và Sở Nghinh nghe được thông báo này liền vô thức nhìn nhau ngay.

- Cậu lui xuống trước đi.

.......!
Vừa có kết quả xét nghiệm huyết thống cho con của Sở Nghinh, trên dưới Ân gia lúc này còn nhộn nhịp hơn cả mở tiệc nữa.

Cũng dễ hiểu thôi vì trong lòng tất cả bọn họ đều đang tự coi đây là hồng môn yến dành cho Ân Viêm và Sở Nghinh mà.

Ân Viêm đưa Sở Nghinh ra khỏi phòng sau khi đã chuẩn bị xong, vừa đến gần cầu thang thì lại vô tình chạm mặt Ân Diệu.

Có lẽ Ân Diệu cũng là bị Ân Kiến Sương gọi về nhà tổ để chứng kiến một sự kiện lớn nhất từ trước đến nay ở Ân gia.

Anh vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện tranh quyền đoạt vị giữa bọn họ, nhưng bởi vì người bị bọn họ công kích là Sở Nghinh nên anh mới trở về.

Ân Diệu nhìn thấy Sở Nghinh lại thân thiết đứng bên cạnh Ân Viêm, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận.

Anh vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ đau lòng của cô tối qua, chẳng lẽ chỉ vì Ân Viêm nói vài ba câu dỗ dành thì cô liền tha thứ cho hắn, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Còn Ân Viêm vẫn có thể mặt dày giữ chặt lấy cô như vậy?
- Tiểu Nghinh, cô vẫn ổn chứ? Tối hôm đó...!
- Em trai, hình như cậu lại quên mất thân phận của mình rồi.

Nếu cậu không muốn thấy mẹ cậu lại đến gây sự vô cớ thì tốt nhất nên tránh xa vợ tôi ra.

Ân Diệu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ân Viêm chặn lại rồi.

Có thể Ân Diệu không hoàn toàn hiểu hết được lí do nhưng bản thân hắn thì phải biết rõ.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, Sở Nghinh đã không nhớ được gì, cho nên hắn không thể giải thích với cô, càng không thể ép cô nhớ lại.

Nếu lúc này mà cô vì nghe Ân Diệu nhắc đến chuyện tối hôm đó thì nhất định sẽ nảy sinh nghi hoặc và sau đó là cố gắng nhớ lại mọi chuyện, như vậy đối với quá trình trị liệu tâm lí của cô sẽ không đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.


Nhưng Ân Diệu lại nhìn hắn như một kẻ chột dạ, không dám đối diện với việc mình làm nên mới không cho anh nhắc lại chuyện cũ.

Cũng không sao, anh cũng không muốn làm bẩn miệng của mình.

Hơn nữa, lời cảnh cáo của Ân Viêm cũng không hoàn toàn chỉ để ra oai trước mặt người khác mà đúng là khá đúng.

Anh hiểu khá rõ về mẹ mình, bởi vì anh thường xuyên đến thăm Sở Nghinh nên cũng không ít lần bà đặt điều bôi nhọ thanh danh của cô.

Nếu anh muốn tốt cho cô thì ít nhất là trong tầm mắt của Ân Kiến Sương, giữa khoảng cách đúng chừng mực với cô.

Không thấy Ân Diệu có thể đáp lại câu nào nữa, Ân Viêm ngay lập tức ôm eo Sở Nghinh đi lướt qua mặt anh.

Mà Sở Nghinh dù vừa nãy không thể nghe trọn ý của Ân Diệu nhưng cũng mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, chẳng lẽ Ân Viêm đang giấu mình chuyện gì sao?
Cô càng nghĩ càng thấy không thể rõ ràng, liền vô thức ngước mắt lên nhìn hắn.

Nhưng người đàn ông khi thấy cô nhìn qua thì vẫn vô cùng điềm tĩnh, dường như không có chút dấu hiệu nào gọi là chột dạ hay lo lắng cả.

- Em sao vậy?
Sở Nghinh muốn hỏi rồi ngập ngừng khá lâu, sau đó thì lắc đầu không hỏi nữa.

Hai người vừa xuất hiện ở phòng khách, toàn bộ Ân gia đều đã có mặt đầy đủ.

Từng cặp mắt nhìn bọn họ không khác gì một bầy thú đi săn đang chờ đợi cơ hội tấn công con mồi.

Bị nhìn chằm chằm như vậy dù không làm gì thẹn với lòng cũng phải rùng mình khiếp hãi thôi.

Ân Viêm để Sở Nghinh ngồi xuống trước rồi mới ngồi vào chỗ bên cạnh cô.

Ân Kiến Minh ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn thấy tất cả mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi, ông mới nhắc bác sĩ Vương thông báo kết quả xét nghiệm.

Khoảnh khắc bác sĩ Vương mở tờ kết quả cuối cùng ra có lẽ là giây phút làm người khác nôn nóng nhất.

Chỉ có Ân Viêm mặt vẫn không biến sắc đang nắm chặt tay của Sở Nghinh để trấn an cô.

Mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, Lý Huệ Tử không có gì lo lắng mà chỉ giận đến mặt mũi tối sầm.

Tô Phỉ Thúy còn cười đắc ý, khiêu khích Sở Nghinh ra mặt nữa.

- Như các vị đang nhìn thấy, đây là kết quả xét nghiệm huyết thống thai của đại thiếu phu nhân.

Theo như kết luận cuối cùng thì tỉ lệ phù hợp cha con giữa thai nhi và đại thiếu gia là 99.90%.

Sau khi bác sĩ Vương tuyên bố xong, cả phòng khách lập tức rơi vào một trạng thái hỗn loạn.


Kinh ngạc nhất không ai khác chính là Tô Phỉ Thúy.

Cô ta dường như không thể tin và cũng không muốn tin vào kết quả mà bác sĩ Vương vừa tuyên bố.

Không đợi ai đưa ra ý kiến gì thì cô ta đã là người đầu tiên phản ứng gay gắt nhất rồi.

- Không thể nào.

Kết quả chắc chắn đã bị làm giả rồi.

Cái thai của cô ta không thể nào là của đại thiếu gia được.

Nhất định là do cô ta xúi giục bác sĩ Vương làm giả kết quả.

Mọi người không thể tin kết quả này được.

Cô ta càng nói càng mất bình tĩnh, quên luôn cả việc mình đang ở đâu mà lao tới chỗ bác sĩ Vương muốn giật lấy tờ kết quả xét nghiệm.

Cũng may là Ân Kiến Minh đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình kéo cô ta ra nhanh hơn, nếu không thì không biết cô ta còn làm loạn đến đâu nữa.

Sở Nghinh không lạ gì trước thái độ của Tô Phỉ Thúy đối với mình như vậy, cho nên dù kết quả có chứng minh được cô trong sạch thì chắc chắn cũng không thể khiến cô ta tâm phục khẩu phục được.

Nếu Sở Nghinh chỉ im lặng mà không phản biện thì Ân Viêm lại không thể ngồi yên để một người náo loạn ở đây bôi nhọ thanh danh của vợ mình.

- Tô Phỉ Thúy, vợ tôi ngoại tình rồi cho tôi đổ vỏ cũng từ miệng cô mà ra, yêu cầu xét nghiệm cũng do cô gợi ý, sao bây giờ có kết quả rồi thì cô lại không chịu chấp nhận sự thật? Tôi thấy thực ra cô vốn không cần đợi kết quả xét nghiệm huyết thống gì đó đâu, cô cũng chỉ muốn sự thật phải giống như cô nói thôi.

Hắn vẫn nắm chặt tay của Sở Nghinh để bên đùi coi như đang trấn an cô, động tác nhỏ của hắn có bao nhiêu dịu dàng thì ánh mắt khi nhìn Tô Phỉ Thúy lại có bấy nhiêu lạnh lùng, tàn khốc.

- Tôi nghĩ cũng không thể hoàn toàn trách cô được, bởi vì thật lòng mà nói thì chắc là cô vẫn đang tin là đứa con trong bụng của vợ tôi là của Trương Tiêu? Cũng có thể hiểu được vì chính tai cô đi nghe tin đồn của người hầu trong Đế Cư.

Cho nên tôi buộc phải đính chính lại một chút cho cô rõ.

- Những điều cô nghe được không sai, nhưng cô tự mình suy diễn rồi bịa đặt thêm thì là sai rồi.

Đúng là có một khoảng thời gian Trương Tiêu thường xuyên bí mật đến Đế Cư, việc nay tôi không công bố ra ngoài.

Nhưng là tôi mời anh ta đến chứ không phải anh ta lén lút đến để tìm vợ tôi.

Và tôi mời anh ta đến vì có chuyện cần nhờ chứ không phải để dâng vợ mình cho anh ta.

Lời giải thích của tôi như vậy, đã đủ khiến cô hài lòng chưa?.