Ân Điềm làm vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ đơn giản xong thì chạy xuống phòng khách ngay.

Quả nhiên giống như lời mà dì Hoa đã thông báo.

Phong Dực đã ngồi ở phòng khách đợi cô rồi.

Anh ta vô cùng thoải mái như ngồi ở chính nhà của mình, trong thời gian đợi cô còn vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí nữa.

Khi thấy cô xuống, anh ta liền bỏ hết đồ đang cầm lên bàn, bước nhanh tới phía cô.

- Chuẩn bị xong rồi chứ? Đi thôi, đưa em đi chơi.

Ân Điềm nhìn anh ta với một ánh mắt ngờ vực, khó tin.

Biểu cảm trên mặt nói rõ ràng là cô đang xem người đàn ông trước mặt mình là một kẻ đột nhập.

- Anh có bệnh à? Đến tận đây làm ầm lên là để đưa tôi đi chơi?
Nghe câu hỏi của cô, Phong Dực còn tốt bụng gật đầu khẳng định lại.

- Đương nhiên, còn chuyện gì quan trọng hơn làm em vui chứ.

Trong tình thế như vậy, Ân Điềm thà rằng mình có thể lăn đùng ngất đi còn tốt hơn.

Cô đưa tay lên đỡ trán, còn vỗ vỗ vài cái cho tỉnh táo lại.

Nhưng Phong Dực lại không cho cô thêm thời gian suy nghĩ thì đã kéo cô ra khỏi cửa rồi nhét thẳng cô vào trong xe của mình, sau đó đi vòng qua bên ngược lại để lên xe.

Anh ta vừa vào trong xe, liền nhướn người sang bên cạnh để thắt dây an toàn cho Ân Điềm rồi mới đến lượt của chính mình trước khi khởi động xe.

….…
Ân Viêm vừa mới ra khỏi nhà thì Sở Nghinh đã đến phòng của Ân lão thái phu nhân.

Bây giờ ở Ân gia cô luôn mang tâm thế bất an, chỉ sợ Úc Hinh sẽ lại đến tìm, càng lo sợ hơn nữa chính là bà ta sẽ phát hiện ra sự bất thường của cô.

- Bà nội, chuyện hôn ước của Điềm Điềm, bà không thể làm gì sao ạ?
Hai bà cháu ngồi trước ban công vừa thưởng thức cảnh đẹp của vườn hoa vừa cùng thêu khăn tay.

Bầu không khí vốn dĩ rất yên tĩnh nhưng Sở Nghinh vẫn là không nhịn được mà mở lời hỏi thử suy nghĩ của lão thái phu nhân về hôn sự của Ân Điềm và Phong Dực.

Ân lão thái phu nhân nghe cô hỏi thì cũng tạm dừng đường chỉ đang đi lại, nhìn thẳng vào mặt của cô rồi thở dài một hơi.


- Sao có thể chứ.

Nó vừa gọi đến khóc lóc với ta thì ta đã lập tức chuẩn bị đón nó về rồi.

Nhưng ngay sau đó đứa trẻ Phong gia này đã dùng đến tư cách của Phong thị để chống lại ta.

Con nói xem, hôn ước này ban đầu là do ta đề nghị với Phong gia, bây giờ họ muốn chúng ta thực hiện hôn ước, vậy phải hủy hôn thế nào đây? Cho nên ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu cả hai đứa nhỏ này đều có những hiểu lầm riêng thì ta không nên can thiệp vào, hôn ước vẫn cứ thực hiện, nhưng nếu có một ngày Điềm Điềm gả vào Phong gia mà phải chịu uất ức, ta dù phải liều cả thân già này cũng sẽ đón con bé về.

Sau khi nghe lão thái phu nhân phân tích, Sở Nghinh đã không còn tâm tư gì để tiếp tục từng đường chỉ nữa.

Cô bắt đầu rơi vào trầm tư rất lâu, Ân Viêm từng nói với cô, cả Ân Điềm và Phong Dực đều có tình cảm với đối phương nhưng chỉ vì hiểu lầm từ bảy năm trước nên mới dẫn đến tình thế hôm nay, hôn sự này có thể sẽ là cơ hội tốt để hai người họ hóa giải mọi khúc mắc mà đến với nhau.

Ban đầu cô không thể đồng ý hôn sự này chính là vì cô không thể tin được Phong Dực, một người phong lưu như anh ta thì sao có thể thật lòng với Ân Điềm chứ, hơn nữa cô càng không muốn Ân Điềm sẽ lại rơi vào bi kịch giống như cô, bị ép gả cho một người mình không yêu.

Nhưng cũng là một người như Phong Dực thì nếu không phải vì thật lòng yêu Ân Điềm thì sao có thể chọn kết hôn ngay lúc này được, với gia thế của anh ta và mối quan hệ giữa anh ta với Ân Viêm thì hoàn toàn không cần phải lợi dụng một cuộc hôn nhân để có được hậu thuẫn của Ân gia.

Cô cũng nhìn ra là Ân Điềm có tình cảm với Phong Dực.

Nếu đã như vậy, cô còn lí do gì để phản đối hôn sự này chứ.

- Vậy bà nội, còn hôn sự của Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy, bà cũng đồng ý sao?
Đối với hôn sự của Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy, rõ ràng không hề thông qua ý kiến của Ân lão thái phu nhân.

Mà nếu có hỏi ý kiến của bà, thì có lẽ bà cũng không đồng ý.

Nên vừa nghe Sở Nghinh nhắc đến, bà lão lại rơi vào trạng thái trầm tư.

- Cháu cũng thấy rồi đấy.

Nếu A Diệu không cưới thì A Pháp sẽ phải cưới.

Nếu tiểu Thúy không thể gả vào Ân gia thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Ân gia.

Ta biết kết quả hôm nay có phần bất công với cháu, nhưng dù gì thì Ân gia và Tô gia cũng được xem là có giao tình nhiều năm, huống hồ đứa trẻ Tô gia này còn được Ân gia nuôi nấng từ nhỏ.

Ân lão thái phu nhân thở dài nặng nề, bà không chỉ tạm dừng tác phẩm thêu tay của mình lại mà còn để hết đồ đang cầm trên tay vào giỏ đựng rồi nắm lấy tay của Sở Nghinh.

- Ta biết chuyện lần này khiến cháu phải chịu thiệt thòi.


Nếu không phải vì hôn ước giữa hai nhà Ân gia và Tô gia thì ta nhất định sẽ làm chủ cho con đến cùng.

Thực ra từ việc mình bị ép gả cho Ân Viêm thì Sở Nghinh thì cô đã hiểu rõ một quy luật không thể nào chống lại.

Đó là hôn nhân trong giới hào môn, mười phần đã có đến bốn phần phải tuân theo hôn ước do trưởng bối đặt ra rồi.

Hôn sự của Ân Diệu và Tô Phỉ Thúy cũng một phần do bất đắc dĩ, lão thái phu nhân cũng không thể toàn quyền thay đổi được.

Vốn dĩ Tô Phỉ Thúy đã được ngầm công nhận là hôn thê của Ân Viêm, nếu như ngày trước Ân Viêm không ép cô gả cho hắn thì có phải bây giờ người mà hắn cưới sẽ là Tô Phỉ Thúy không?
….….

Lúc đầu vốn không tin Phong Dực thực sự chỉ muốn đưa mình đi chơi nên Ân Điềm chẳng thèm phối hợp với anh ta.

Nhưng đi cả buổi sáng thì những nơi anh ta dẫn cô đến toàn là những nơi mà lúc trước cô và anh ta từng đến, còn có những nơi mà cô từng chia sẻ trên mạng xã hội nữa.

Cho nên cô cũng dần dần bớt hoài nghi và thả lỏng tinh thần chơi thật thoải mái.

Vừa ra khỏi công viên nước, quần áo của hai người cũng ướt gần một nửa.

Phong Dực đưa Ân Điềm đến ngồi xuống một ghế băng dưới tán cây, sau đó vội vàng đi ngay.

Ân Điềm không kịp hỏi anh ta đi đâu, mà cô cũng không quá bận tâm.

Trong lúc ngồi một mình, cô lại lấy máy ảnh ra chụp vài góc cảnh vật xung quanh, sau đó lại ngồi xem ảnh rất chăm chú, hoàn toàn không biết là Phong Dực đã quay lại.

Cho đến khi cảm nhận được chút hơi lạnh qua chóp mũi thì cô mới vội ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là hộp kem khói đúng vị mình thích đang trong tay của Phong Dực.

- Sao anh biết tôi thích vị bơ vậy?
Nhìn thấy đồ ăn đúng ý của mình, hai mắt Ân Điềm đã sáng rực, hoàn toàn không còn bộ dạng xù lông cảnh giác với Phong Dực như lúc đầu nữa.

Cô đưa tay lên đón lấy hộp kem rất nhanh, sau đó liền cầm muỗng ăn ngay hai miếng, biểu cảm vô cùng sảng khoái.

Phong Dực ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay anh ta là một hộp kem khác vị.

Nhìn cô ăn ngon như vậy, khóe môi anh ta đã nở một nụ cười trìu mến.

- Vị em thích ăn, đương nhiên anh vẫn còn nhớ rồi.


Động tác đang múc kem của Ân Điềm lập tức khựng lại khi nghe Phong Dực trả lời như vậy.

Cô bất động mất vài giây, bởi vì cảm nhận được rất rõ nhịp tim của mình hiện đã loạn hết lên, còn có chút nhói lên âm ỉ, thì ra không phải bây giờ anh ta mới biết mà là chưa từng quên sao? Phải mất một lúc nữa, cô mới quay mặt sang nhìn anh ta.

Cô nhớ lại những lời mà Mục Nhiễm đã nói tối qua, không nhịn được mà hỏi anh ta một câu.

- Bảy năm qua, anh từng nghĩ đến việc sẽ quay về tìm tôi chưa?
Câu hỏi của Ân Điềm cũng giống như một cái tát thật mạnh đánh vào mặt của Phong Dực, khiến anh ta chột dạ không dám nhìn thẳng nữa mà chỉ biết lắc đầu một cách hèn mọn.

Thấy anh ta lắc đầu, chóp mũi của Ân Điềm cũng bắt đầu cay cay, đôi mắt giống như vừa có dị vật rơi vào mà ươn ướt.

Cô nhoẻn miệng cười chua xót, sau đó hỏi thêm một câu nữa.

- Nếu không phải tối hôm đó chúng ta vô tình gặp lại, anh cũng sẽ không bao giờ quay lại tìm tôi? Đúng hay không?
Câu hỏi này của Ân Điềm đã hoàn toàn đúng với suy nghĩ trong lòng của Phong Dực suốt bảy năm qua nên anh ta đã không có mặt mũi nào để cố gắng biện minh nữa.

Lần này thì anh ta chỉ có thể gật đầu cho cô đáp án.

Thêm một cái gật đầu của anh ta, trái tim của Ân Điềm dường như đang bị đục khoét dữ dội.

Nhưng cô lại dùng nụ cười để che lấp đi tất cả sự thất vọng từ trong đáy mắt của cô.

Dù biết bản thân sắp không chịu được hết những thất vọng thế này nữa nhưng cô vẫn cố gắng hỏi thêm một câu sau cùng.

- Vậy là anh đã quyết định từ bỏ rồi?
Với câu hỏi này, Phong Dực thực sự là không thể lập tức đưa ra câu trả lời ngay.

Không phải anh ta cần thời gian để tìm câu trả lời, bản thân anh ta cũng đã có đáp án suốt bảy năm qua rồi.

Nhưng bây giờ nghe Ân Điềm hỏi trực tiếp như vậy, anh ta vừa chột dạ lại vừa tự trách.

Gật nhẹ đầu một cái, và cố nỏi ra lí do của mình.

- Không phải.

Anh, từ lúc anh quyết định rời đi, anh đã không còn dám nghĩ mình xứng với em nữa.

Điềm Điềm…
Lí do này anh ta đã nói mấy lần trước đó, nhưng Ân Điềm vẫn chưa thể nào tiếp nhận được ngay.

Cô đưa tay lên làm động tác ngăn cản, sau đó cũng quay mặt nhìn thẳng phía trước để không phải tiếp tục nhìn anh ta nữa.

- Anh không cần phải nói thêm gì nữa.

Những gì cần hỏi tôi đã hỏi rồi, những gì cần nghe tôi cũng nghe được rồi.


Nói xong, cô đã đứng lên ngay, đi về hướng ra cổng.

Mà Phong Dực vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô một lúc rồi mới vội vàng đuổi theo phía sau.

….…
Trước khi nhận cuộc gọi từ số điện thoại hạn chế, Úc Hinh còn phải nhìn ngó trước sau, xác nhận là không có ai đứng ngoài cửa nghe lén mới yên tâm nghe máy.

- Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả gì chưa?
Đầu dây bên kia yên lặng ba giây sau mới có một giọng trầm thấp đã qua xử lý âm thanh truyền đến.

- Mặc dù không tra ra được thân phận hay hình dạng của người đó.

Nhưng tôi có thể khẳng định lúc đó đã có người nhìn thấy bà.

Úc Hinh sau khi nghe xong báo cáo từ người bí ẩn trong cuộc gọi, mặt bà ta dần dần biến sắc, ánh mắt tràn ngập sự hung ác trừng lớn một cách đáng sợ.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện đã qua rồi và không còn vấn đề gì nữa, nhưng chính biểu hiện kỳ lạ mấy ngày qua của Sở Nghinh đã khiến bà ta phải cảnh giác, và bây giờ khi nghe được đáp án này rồi thì bà ta lại càng có thêm nghi vấn đối với ánh mắt của Sở Nghinh.

- Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.

Tôi không cần biết cậu dùng cách thức gì, cũng phải xóa bỏ hết tất cả dấu vết cho tôi.

Úc Hinh vội vàng ra lệnh rồi cúp máy ngay sau đó.

….….

Điểm đến tiếp theo của Ân Điềm và Phong Dực là trung tâm thương mại.

Anh ta đưa cô đến từng nhãn hàng thời trang, chỉ cần là món đồ mà cô dừng lại xem thì anh ta đều bảo nhân viên gom hết lại để thanh toán.

- Phong Dực, anh có thôi đi không vậy? Tôi chỉ muốn xem thử, cũng đâu phải tôi muốn mua.

Nhìn mấy gã vệ sĩ mà Phong Dực đưa theo để xách đồ chắc cũng đã gần bằng số lượng bảo an của cả trung tâm thương mại này rồi.

Ân Điềm chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, khi đi qua thương hiệu mỹ phẩm mình thường dùng, cô còn định vào xem thử, nhưng lại sợ Phong Dực sẽ tiếp tục thanh toán hết tất cả những thứ mình xem nên cô đành đi lướt qua.

Cứ tưởng như vậy là nhẹ nhàng thoát nạn, nào ngờ người đàn ông bên cạnh lại nhắc nhở một câu.

- Nếu em không thích thì ngày mai anh sẽ hủy hợp đồng với bọn họ.

Suýt nữa thì Ân Điềm lại quên mất trung tâm thương mại này là của Phong thị, cho nên Phong Dực nói vậy cũng không phải không có khả năng.

Cô bất lực dừng chân, quay mặt sang nhìn anh ta, không nhịn được mà mắng.

- Anh có bệnh à? Nếu anh thích mua như vậ thì tự đi mà mua đi..