Vú nuôi của Lý Huệ Tử theo lời dặn mà bưng canh hạt sen lên phòng của Sở Nghinh, lúc sắp vào đến nơi rồi thì lại gặp Ân Điềm cũng đang chuẩn bị vào phòng tìm Sở Nghinh.

- Tiểu thư, cô cũng đến tìm đại thiếu phu nhân sao?
Sự chú ý của Ân Điềm ngay lập tức đã đổ dồn vào bát canh hạt sen mà vú nuôi đang bưng.

- Đem vào cho tiểu Nghinh à?
Vú nuôi vừa gật đầu một cái thì Ân Điềm liền đưa tay đoạt lấy khay đựng bát canh, nhiệt tình giải thích.

- Vú cứ để cháu đem vào cho tiểu Nghinh.

Không sao đâu, vú đi làm việc đi.

Nhớ kỹ lời dặn trước đó của Lý Huệ Tử nên vú nuôi cũng kiên quyết từ chối.

- Tiểu thư, không cần phiền cô đâu, đại phu nhân đã dặn tôi phải đưa đến cho đại thiếu phu nhân.

Cô cũng đừng làm khó tôi.

Ân Điềm nghe vậy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cười rất tươi và còn vô cùng nhiệt tình nữa.

- Không sao đâu, để tôi mang cho tiểu Nghinh được mà.

...........!
Vì không muốn chạm mặt với những người trong nhà này quá nhiều nên nếu không có việc gì quan trọng thì Sở Nghinh đều chỉ ở trong phòng.

Hơn nữa cô còn phải nhanh chóng nghĩ ra thiết kế cho trang phục mừng thọ của Ân lão phu nhân, vì đây là hy vọng duy nhất của cô bây giờ nếu muốn li hôn với Ân Viêm.

- Bảo bối, cậu đi hưởng tuần trăng mật lâu vậy sao? Sắp đến ngày biểu diễn rồi nhưng bộ sưu tập của cậu còn chưa hoàn thành đấy.

Sở Nghinh ngồi dưới sàn đang rất bận rộn, trước mặt cô bày rất nhiều mẫu vải khác nhau, còn có mô hình để mô phỏng thiết kế, một bên khác là giấy vẽ và chì để phác họa ý tưởng.

Rất nhiều giấy vẽ không vừa ý hoặc là xé bỏ hoặc là vo thành cục rồi ném khắp nơi, sau đó lại vẽ một bộ trang phục khác.


Mặc dù bận rộn như vậy nhưng cô vẫn đặt điện thoại đang gọi webcam trước mặt để nói chuyện với cô bạn thân Mục Nhiễm.

- Tiểu Nhiễm, tớ đang thử sức với một phi vụ quan trọng đây.

Nếu như thành công thì nửa đời còn lại của tớ không còn gì để lo lắng nữa.

Trên màn hình cuộc gọi video, Mục Nhiễm đang tập yoga nên thỉnh thoảng ngồi chính diện, thỉnh thoảng lại biến mất chẳng thấy mặt đâu chỉ nhìn thấy tay chân.

- Bảo bối, không phải đó chứ? Cậu vừa kết hôn mà đã muốn chinh phục cả nhà chồng rồi à?
Sở Nghinh cũng không lạ gì khi một phần mục đích của mình bị Mục Nhiễm dễ dàng đoán ra như vậy, làm bạn thân từ nhỏ nên có khi Mục Nhiễm còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô nữa.

Nhưng tạm thời thì cô vẫn chưa thể nói với cô ấy phần mục đích chính nhất của mình, phải đợi đến khi chắc chắn thành công thì mới nói được.

- Tiểu Nhiễm, cậu nói xem nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì để hiểu được mong muốn của một bà lão?
Trong lúc nghe Sở Nghinh hỏi thì Mục Nhiễm đang thực hiện động tác yoga của mình nên lúc cần trả lời thì cũng vừa đúng lúc có mặt.

- Tớ sao? Cũng không thể hỏi thẳng được, như vậy chẳng tinh tế chút nào.

Để tớ đoán xem, tâm lí chung của người già thường là sẽ quay về lúc còn trẻ, vì vậy có khi không muốn để người khác nhìn ra được tâm tư của mình.

Theo chút kinh nghiệm ít ỏi của tớ thì những chuyện mà họ nhớ lại lúc trẻ thường sẽ là người mà họ yêu cả cuộc đời này.

Khi nghe xong gợi ý của Mục Nhiễm, Sở Nghinh hình như đã phát hiện ra được ý nghĩa của bức tranh trong phòng của Ân lão phu nhân.

Cô nhanh chóng thay tờ giấy vẽ khác, nhanh chóng vẽ lại bộ trang phục trong bức họa, sau đó lấy điện thoại chụp được dòng chữ sau bức ảnh ra nghiên cứu.

- Tiểu Nghinh, là tôi Điềm Điềm đây.

Sở Nghinh đang cắm cúi phác thảo mẫu thiết kế trên giấy nên vẫn chưa nói thêm câu nào với Mục Nhiễm đang ngồi trước màn hình, đúng lúc thì nghe tiếng gõ cửa cùng giọng của Ân Điềm bên ngoài, vì đang vẽ dở dang nên cô mới nói vọng ra bảo cô ấy tự mở cửa vào.

Ân Điềm vừa vào phòng nhìn thấy Sở Nghinh đang gọi video với một cô gái liền không nhịn được tò mò hỏi.


- Tiểu Nghinh, cô đang nói chuyện với ai vậy?
Sở Nghinh hơi quay mặt nhìn qua, cười cười và giới thiệu sơ qua.

- Cô ấy là Mục Nhiễm, bạn thân của tôi.

Nghe được cái tên này, Ân Điềm lập tức thay đổi thái độ ngay, giống như là đã tìm được một báu vật quý hiếm vậy.

Cô ấy vừa đặt cái khay lên bàn đã nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bên cạnh Sở Nghinh,
- Cô nói cô ấy là Mục Nhiễm sao? Cô ấy là tiểu Màn Thầu?
Tiểu Màn Thầu là nghệ danh của Mục Nhiễm khi hoạt động với tư cách người mẫu, Sở Nghinh cũng không lạ gì khi nghe được nghệ danh của bạn thân nên cứ gật đầu khẳng định lại.

Không ngờ là Ân Điềm vừa thấy cô xác nhận thì mừng rỡ nhảy dựng lên ngay.

- Không thể tin được! Cô ấy thật sự là nữ thần tiểu Màn Thầu sao?
Ở bên kia, hình như Mục Nhiễm nghe được tiếng ồn ào bên chỗ Sở Nghinh nên mới ngồi dậy nhìn chính diện rồi gọi tên bạn mình mấy lần, nhưng sau đó lại thấy một cô gái lạ mặt xuất hiện thay thế.

- Chào cô, cô thực sự là tiểu Màn Thầu này.

Sự xuất hiện đột ngột của Ân Điềm ở trước màn hình khiến cho Mục Nhiễm nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Sở Nghinh cũng không phải ngoại lệ, vì không thể tin được Ân Điềm lại bị kích động khi nghe đến tên cũng như nhìn thấy Mục Nhiễm, chẳng lẽ cô ấy hâm mộ Mục Nhiễm sao?
- Bảo bối, cô ấy là.....?
Suy luận ra được nguyên nhân, Sở Nghinh cũng rất nhanh đã giúp hai người họ làm quen.

- Tiểu Nhiễm, cô ấy là Ân Điềm, tiểu thư của Ân gia....!
- Chào cô tiểu Màn Thầu, tôi là em chồng của tiểu Nghinh đây, cũng là fan ruột của cô nữa.

Không đợi Sở Nghinh nói hết thì Ân Điềm đã nhanh nhảu chen ngang, tự mình giới thiệu một thân phận vô cùng đặc biệt.

Có vẻ như Mục Nhiễm cũng không thể tin được là mình sẽ lại gặp được fan hâm mộ trong tình huống thế này, đã vậy fan của cô lại còn là em chồng của bạn thân nữa.


- Chào cô, rất vui được gặp cô.

Được Mục Nhiễm đáp lại, Ân Điềm còn mừng hơn cả trúng thưởng nữa, cười đến híp cả mắt nhưng vẫn cố gắng tiết chế lại.

- Ôi trời, giọng cô hay thật đó.

Tiểu Màn Thầu, tôi thật sự rất thích cô, buổi biểu diễn nào của cô tôi cũng đều xem không dưới mười lần đâu.

Tôi không tin là có thể được nói chuyện với cô như thế này đấy.

Mục Nhiễm tính tình hòa đồng vui vẻ, nhất là lại với fan hâm mộ nữa nên càng nhiệt tình nói chuyện hơn.

- Tôi cũng không nghĩa là mình lại có fan hâm mộ là tiểu thư của Ân Dạ đâu, tôi phải cảm ơn cô đấy chứ.

Thấy hai người một nữ thần một fan hâm mộ vừa gặp nhau đã nói chuyện thân thiết như quen từ kiếp trước, Sở Nghinh bất lực lắc đầu, lại tiếp tục vẽ cho xong bộ trang phục đang phác thảo.

Ân Điềm mặc dù đang bận nói chuyện với Mục Nhiễm nhưng vẫn không quên nhắc Sở Nghinh ăn canh hạt sen mà mình mang vào.

- Tiểu Nghinh, đó là canh hạt sen bác cả bảo người mang cho cô đấy, còn dặn cô phải ăn cho hết nữa.

Cô nhớ ăn đấy.

Sở Nghinh tạm dừng lại một chút và đi qua bưng bát canh hạt sen qua bàn, nhìn bát canh được nấu rất thơm, thật sự hấp dẫn vị giác, nghĩ tới lời mà Ân Điềm vừa nói, cô có chút khó hiểu, Lý Huệ Tử dặn nấu canh cho cô, còn nhắc cô phải uống hết, sao lại làm cô nhớ đến lúc Tả Bân cũng ép cô uống cốc trà kia vậy chứ, mẹ con nhà này lại giống nhau hành động ép người khác uống đồ mình đưa như vậy.

Liệu trong canh này có gì kỳ lạ không đây? Cô phân vân một lúc mà cô cũng chưa biết có nên uống hay không, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Ân Điềm cùng câu hỏi.

- Sao vậy tiểu Nghinh, cô không thích canh hạt sen sao?
Thấy vậy nên Sở Nghinh cũng không nghĩ nhiều nữa, vừa lắc đầu xong thì cô cũng không do dự gì nữa, liền cầm bát canh lên múc từng thìa một uống hết.

Trong lòng vẫn đang thầm cầu nguyện mình chỉ đang nghĩ tiêu cực thôi.

........!
Lý Huệ Tử đã kéo Tô Phỉ Thúy từ phòng bếp ra ban công ngoài vườn, đây là chỗ ít người qua lại nên có thể yên tâm không có người nghe được cuộc nói chuyện riêng tư của hai người.

- Tiểu Thúy, bác biết trong chuyện này cháu đã chịu thiệt thòi rồi.

Nhưng bây giờ A Viêm cũng đã chọn Sở Nghinh làm vợ, bác cũng không thể thay đổi được.


Trước giờ trong Ân gia, chỉ duy nhất một mình Lý Huệ Tử là luôn coi Tô Phỉ Thúy như con dâu, cho nên bà cũng là hy vọng duy nhất để cô ta có thể có được Ân Viêm, nhưng bây giờ thì tất cả dường như đang mất hết, Ân Viêm không một câu thông báo trước mà đã cưới Sở Nghinh, còn Lý Huệ Tử thì cũng đang bắt đầu chấp nhận Sở Nghinh.

Nếu cứ im lặng nhẫn nhịn như vậy thì cô ta sẽ phải mất hết thôi.

- Bác cả, cháu biết bác cũng là bất đắc dĩ thuận theo những gì đã xảy ra thôi, trong lòng bác nhất định là rất khó chịu, cho dù Sở Nghinh đã là vợ hợp pháp của Viêm nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật cô ta cũng là kẻ đã hại chết A Tiêu, Viêm cũng nói với cháu lí do anh ấy cưới cô ta đều là vì muốn bắt cô ta trả giá cho việc cô ta đã làm với A Tiêu.

Bác cả, cháu tin Viêm, anh ấy sở dĩ chẳng có tình cảm với Sở Nghinh, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là cách thức Viêm dùng để trả thù cho A Tiêu, bác không nên để tâm tư vào, vì sớm muộn thì Viêm cũng sẽ li hôn với cô ta mà.

Cháu có thể đợi anh ấy, đợi anh ấy không còn gì vướng bận nữa mà quay về như trước.

Nghe những gì mà Tô Phỉ Thúy nói, Lý Huệ Tử cũng chẳng tỏ thái độ bất ngờ gì vì những điều này bà cũng đã sớm biết rồi, chỉ là khi nghe cô ta nhắc đến chuyện Ân Viêm và Sở Nghinh sẽ li hôn thì bà mới bắt đầu có một nỗi lo lắng, nếu như hai người li hôn và phán đoán của bác sĩ Đường là chính xác vậy không phải Ân Viêm sẽ không thể giành được vị trí thừa kế sao? Không được, cho dù là li hôn thì cũng phải là sau khi Sở Nghinh đã sinh cháu trai cho bà đã, đến lúc đó dù không li hôn thì bà cũng đuổi người phụ nữ đó ra khỏi Ân gia, con dâu duy nhất mà bà chấp nhận chỉ có mỗi một mình Tô Phỉ Thúy.

Lý Huệ Tử kích động nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Phỉ Thúy, gương mặt đầy áy náy.

- Tiểu Thúy, sao con phải tự mình chịu thiệt vậy chứ.

Con trai bác không xứng để cháu hy sinh nhiều đến vậy.

Cho dù cháu không thể làm con dâu của bác thì bác vẫn luôn coi cháu như con, nếu như A Viêm đã không hiểu được lòng của cháu thì bác có thế đứng ra làm chủ cho cháu, tìm cho cháu một người tốt, thật lòng với cháu....!
- Bác cả, lòng cháu đã quyết rồi ạ.

Cho dù là một năm, hai năm hay thậm chí là mười năm thì cháu vẫn sẽ đợi Viêm, đời này nếu không thể gả cho anh ấy thì cháu cũng không muốn gả cho ai nữa.

Cháu xin bác đừng bắt cháu phải gả cho người nào khác.

Đây là lựa chọn của cháu nên dù cho phải trả giá thế nào thì cháu cũng sẽ chấp nhận, cháu nhất định sẽ không gây phiền phức cho mọi người, nhất là thời gian này, cháu nghĩ Viêm vẫn còn cần nhiều thời gian để có thể làm xong những việc anh ấy muốn làm, cháu có thể đợi mà.

Từng câu từng chữ của Tô Phỉ Thúy đều rất cứng rắn với thái độ đinh ninh không gì thay đổi được.

Từ nhỏ cô ta đã lớn lên bên cạnh Ân Viêm, trái tim sớm đã đem trao cho người đàn ông này rồi, huống hồ Ân Viêm cũng vì trả thù cho em trai nên mới kết hôn với Sở Nghinh, hắn cũng không hề yêu người phụ nữ đó.

Chỉ cần một ngày trái tim của hắn chưa hướng về ai thì cô ta tin rằng mình vẫn còn có cơ hội trói buộc được trái tim hắn.

Nhìn dáng vẻ rất đau thương nhưng vẫn cố gắng kiên cường của Tô Phỉ Thúy, Lý Huệ Tử càng xót xa hơn, chính bà đã nhìn Ân Viêm và cô ta lớn lên bên nhau, nhưng lại không thể nào kết duyên cho hai đứa trẻ.

Nếu không phải vì ông trời trêu người, bắt con trai bà phải chịu căn bệnh quái ác kia thì bà cũng nhất quyết chọn đứa trẻ này làm con dâu, chứ không phải người đã hại chết một đứa con trai của bà..