Địa điểm cuộc hẹn của Sở Nghinh với đại diện đối tác chính là một nhà hàng Nhật nằm trong khu nghỉ dưỡng của Ân Dạ.

Không cần nghĩ nhiều thì cô cũng biết là xung quanh mình bây giờ đâu đâu cũng đều là sự giám sát mà Ân Viêm đặc biệt dành cho cô, có muốn tránh e là còn khó hơn cả lên trời.

Đại diện Lạc Thành đến hôm nay là một người phụ nữ cũng chỉ hơn cô vài tuổi, trên đường đến đây thì cô đã xem qua thông tin từ trợ lý, đó là một người mẹ đơn thân ở độ tuổi còn khá trẻ, nhưng đồng thời cũng thành công rất sớm từ chính đôi chân của mình.

- Sở tổng, đã muộn nửa tiếng rồi, không biết có phải đại diện Lạc Thành hủy hẹn rồi....!
Trợ lý vừa quay vào trong phòng thì vẫn chưa thấy đối tác đến điểm hẹn, lại còn muộn hơn nửa tiếng đồng hồ nên mới thử xin ý kiến của Sở Nghinh.

Từ lúc đến đây, Sở Nghinh đã ngồi đợi mà không có chút tức giận hay khó chịu nào, khiến cho trợ lý cũng phải trố mắt kinh ngạc, theo cách làm việc trước giờ của cô thì nguyên tắc đầu tiên phải đúng giờ, nhưng hôm nay đúng là kỳ lạ hiếm thấy mà.

Bởi vì chỉ có bản thân Sở Nghinh mới hiểu được lý do hành động của mình, thà rằng cô ngồi đây đợi một đối tác trễ hẹn vẫn còn tốt hơn phải nghe những lời trách móc không phân biệt đúng sai của Kiều Thanh Thanh, hơn nữa gần đây tinh thần của cô đang có dấu hiệu rối loạn nghiêm trọng, tất cả cũng nhờ Ân Viêm ban cho cả.

Nghe trợ lý hỏi vậy, Sở Nghinh nhẹ nhàng đặt tách trà vừa uống xong một ngụm xuống bàn, sau đó mới nâng tay lên xem lại đồng hồ, lúc này mới nhận ra mình đã đợi trong thời gian bao lâu rồi.

Vốn dĩ cô phải tức giận và đứng lên bỏ về, thế nhưng lại chỉ lắc đầu cười trừ, sau đó bảo trợ lý gọi phục vụ đến thay một bình trà khác.

Đúng lúc trợ lý đang muốn khuyên Sở Nghinh đi về thì cửa phòng bao lại mở ra, và có một người phụ nữ tác phong gấp gáp chạy vào, còn nắm tay một bé gái tầm năm sáu tuổi nữa.

- Xin lỗi Sở tổng, tôi đến muộn rồi.

Thấy người phụ nữ vội vã cúi đầu xin lỗi Sở Nghinh, trợ lý đứng bên cạnh Sở Nghinh liền khó chịu muốn ra mặt thay cho cấp trên của mình, thế nhưng Sở Nghinh lại giơ tay ra hiệu cô ấy giữ im lặng và đứng ra phía sau.

- Giám đốc Hạ, không biết có chuyện gì mà có vẻ còn quan trọng hơn cả chuyện hợp tác giữa chúng ta nhỉ?
Người phụ nữ vừa đến chính là đại diện của Lạc Thanh, được biết đến là một người làm việc rất có nguyên tắc với đối tác của mình, thế nhưng hôm nay lại đến trễ tận nửa tiếng.

Sau khi đã xin lỗi rồi, mà còn thấy ánh mắt của Sở Nghinh đang hướng về phía đứa bé đứng bên cạnh mình, giám đốc Hạ cũng thay đổi hẳn thái độ cứng rắn hơn vừa rồi.

- Sở tổng, đây là con gái của tôi.


Thực ra lí do tôi đến trễ là vì phải đưa nó đến bệnh viện, mong cô có thể thông cảm.

Sở Nghinh nghe xong dường như cũng đã hiểu được vấn đề, cô lại không biết vì sao mà khi nhìn vào đứa con gái của giám đốc Hạ, nhìn hai mẹ con họ, nghe người mẹ đơn thân nói mấy lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc hỗn độn.

Cô bất chợt nhớ lại lời đề nghị của mình với người đàn ông giấu mặt kia, rằng chỉ cần hắn chịu buông tha cho cô thì cô sẽ sinh cho hắn một đứa con.

Có phải cô vẫn chưa hiểu không? Giám đốc Hạ vừa nuôi con một mình vừa phải gồng gánh trách nhiệm kiếm miếng ăn, hóa ra đứa con đối với người mẹ lại có ý nghĩa quan trọng như vậy, nhưng cô lại chỉ nghĩ nó là công cụ giúp bản thân được tự do thôi.

Có phải những gì mà Ân Viêm luôn nói về cô là đúng không? Sở Nghinh cô lớn lên trong một tâm thế coi bản thân là trung tâm của vũ trụ, cô không biết quý trọng những tình thân, cũng không biết thế nào là bảo vệ một người lệ thuộc vào mình.

Cô hại chết người từng rất yêu mình, giờ còn nghĩ đến việc sẵn sàng bỏ rơi cả con của mình.

- Sở tổng, cô không sao chứ?
Thấy Sở Nghinh bất động như bị mất hết hồn phách, trợ lý vừa lúng túng vừa lo lắng mà gọi nhỏ bên tai cô, phải gọi liên tục mấy lần mới giúp cho Sở Nghinh định thần lại.

Nhìn trước mặt thì thấy giám đốc Hạ cũng đang nhìn mình với một ánh mắt khó hiểu đến kinh ngạc.

Sở Nghinh hơi lúng túng và nở một nụ cười tự giễu chính mình, lắc nhẹ đầu một cái và nói.

- Không sao, chỉ là có chút hổ thẹn thôi.

Một câu không đầu không đuôi này lại tiếp tục làm cho cả trợ lý lẫn giám đốc Hạ hoang mang một hồi vẫn chưa thẩm thấu được ý tứ trong lời nói của cô.

Trong khi hai người còn đang ngơ ngác để cố hiểu vấn đề thì Sở Nghinh đã bảo trợ lý đem hợp đồng ra ký với giám đốc Hạ, đồng thời còn hành động rất khó hiểu, cô tháo chiếc khăn lụa trên tóc xuống và ngồi xuống trước mặt của đứa bé đứng nép vào bên hông của giám đốc Hạ, nhẹ nhàng quấn chiếc khăn qua cổ tay bé xíu của đứa nhỏ, đan thành một chiếc nơ xinh xắn.

Hóa ra phần cổ tay của đứa bé đều là những vết bầm cũ do những lần lấy máu để lại còn chưa tan hết.

Thắt xong chiếc nơ nhỏ, Sở Nghinh còn nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé, mỉm cười dịu dàng nói với nó.

- Như vậy sẽ không sợ các bạn cười nữa.


Nhìn hành động của Sở Nghinh mà giám đốc Hạ đã xúc động đến không kìm được nước mắt, còn trợ lý thì trên mặt giống như viết rất rõ chữ xấu hổ.

Hai người đều hướng mắt nhìn Sở Nghinh và đứa bé cười rất vui vẻ với người còn lại.

….…
- Em vừa nói gì? Lặp lại một lần nữa!
Người đàn ông mới giây trước còn đang rất tập trung đọc từng trang tài liệu trên bàn, nhưng sau khi nghe được một thông tin từ Tô Phỉ Thúy thì biểu cảm ngay lập tức đã biến đổi.

Hắn dừng hết việc đang làm lại, đồng thời cũng ngước mắt nhìn thẳng người đối diện, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí đến dọa người, giọng điệu cũng mang đầy ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Tô Phỉ Thúy đan chặt hai bàn tay vào nhau, cố gắng đứng cho thật vững rồi mới hít thở một hơi để bình tĩnh hơn, nói lại những gì mà mình vừa mới nói.

- Viêm, anh sao vậy? Bác cả nói với em đây là chủ ý của anh mà.

Bác ấy nói chính anh đã ra quyết định để Sở Nghinh thay mặt anh đi đón Ân Bá.

Sao bây giờ lại....!
Vừa nãy khi Tô Phỉ Thúy cố tình nhắc đến Sở Nghinh trong cuộc nói chuyện của hai người cũng chỉ với một mục đích là dò xét xem thử rốt cuộc Ân Viêm đối với Sở Nghinh có bất kỳ một suy nghĩ nào khác hay không, trong lúc giằng co qua lại thì Tô Phỉ Thúy lại nói đến việc Ân Bá vừa đến Thượng Hải và Sở Nghinh chính là người đi đón gã.

Tình huống này nhìn qua bên ngoài thì đúng là rất giống như là Tô Phỉ Thúy vô ý nói ra chuyện này, giống như một người vô tội hoàn toàn, nhưng thực chất, mà trong lòng Tô Phỉ Thúy e là cũng rõ hơn ai hết, chính là cô ta chỉ đang cố tình dựng chuyện mà thôi.

Ân Viêm nghe lại lần hai thì chắc chắn không cần bắt Tô Phỉ Thúy phải xác nhận thêm nữa, tin tức này đúng thật là một hố lửa đang đổ vào người hắn.

Không chỉ khiến hắn phải kinh ngạc mà còn rất thành công khiêu khích hắn, chọc giận hắn.

Hắn không nói thêm câu nào với Tô Phỉ Thúy mà trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài, sau đó gọi ngay Châu Vũ vào trong.

- Ân tiên sinh, có chuyện gì sao?
Ân Viêm vừa thu dọn sơ qua bàn làm việc của mình vừa hỏi Châu Vũ.


- Ân Bá đang ở đâu?
Mới vừa bị gọi vào mà đã nghe câu hỏi kỳ lạ thế này rồi, nhất thời Châu Vũ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Ân Viêm thì cậu ta cũng có thể đoán ra được vài phần, nên cũng nhanh chóng báo lại tình hình mới nhất.

- Ân tiên sinh, có chuyện gì vậy? Ân Bá vừa đến Thượng Hải khoảng nửa tiếng trước, địa điểm dừng chân tạm thời là nhà hàng Osa.

Không phải ngài nói không cần đến sao....!
Cậu ta vẫn còn nhớ rõ là trước đó đã hỏi qua Ân Viêm có cần đến gặp Ân Bá trước buổi họp Hội đồng quản trị ngày mai không mà, chính miệng Ân Viêm đã nói không cần, sao bây giờ lại có vẻ rất gấp gáp muốn đến chỗ Ân Bá như vậy chứ? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi ư?
Ân Viêm nghe xong địa điểm, lại tiếp tục hỏi thêm một câu.

- Cậu nói sau khi Sở Nghinh rời khỏi Thương Sở là ra ngoài gặp đại diện Thanh Lạc? Điểm hẹn ở đâu?
Chỉ với hai câu hỏi mà đầu óc Châu Vũ đã bị Ân Viêm xoay vòng vòng mấy lượt rồi, cậu ta cũng chỉ biết nhanh chóng trả lời vấn đề được hỏi thôi.

- Là, nhà hàng Osa.

Ân tiên sinh, không phải....!
Bây giờ đã có thể chắc chắn mọi việc rồi, Ân Viêm vừa thở mạnh một hơi vừa bật cười trào phúng.

Tô Phỉ Thúy không nói dối, nhưng không phải Sở Nghinh đi đón Ân Bá mà Ân Bá lại muốn gặp Sở Nghinh trước, mục đích của gã là gì đây? Tại sao lại muốn gặp Sở Nghinh?
- Chuẩn bị xe đi, đến nhà hàng Osa.

........!
Đại diện Lạc Thanh đã rời đi được một lúc rồi thì Sở Nghinh mới chuẩn bị đi về.

Trong lúc trợ lý đi thanh toán thì một mình cô đi ra khỏi phòng bao để tìm nhà vệ sinh.

Nhưng vừa mới đi được một đoạn hành lang thì nhận ra đang có một kẻ nào đó cố tình chặn đường mình.

Bước chân của cô buộc phải dừng lại, đồng thời cũng theo phản ứng tự nhiên mà ngước mắt nhìn lên để xem thử ai đang đứng trước mặt mình.

- Đường đường là Ân đại thiếu phu nhân mà lại để một đại diện cỏn con cho leo cây hơn nửa tiếng à? Chị dâu, chị không sợ làm mất mặt anh cả sao?
Nghe giọng điệu đầy sự mỉa mai của người đàn ông, Sở Nghinh vừa nhìn thấy gã thì cũng không thể tránh khỏi bất ngờ, thế nhưng chút bất ngờ cũng không quá lâu, vì cô sớm đã biết Ân Bá sẽ đến Thượng Hải vì dự án khu vui chơi đang thực hiện của Ân Dạ.

Có điều là cô vẫn không thể ngờ được là mình lại gặp Ân Bá ở đây? Là vô tình hay là cố ý đây?
- Nhị thiếu không phải nên quan tâm đến dự án mới của Ân Dạ thôi ư? Từ lúc nào mà nhiệm vụ Hội đồng quản trị ủy quyền cho anh lại chuyển thành lo chuyện gia đình của anh trai vậy?
Đối diện với một kẻ mưu mô, cả một bụng toan tính như Ân Bá nhưng Sở Nghinh lại không hề có một chút sợ hãi nào, không giống như lúc ở cùng với Ân Viêm thì hồn phách lúc nào cũng bị đánh bay mất.


Đúng là rất nực cười mà, mang danh nghĩa vợ chồng nhưng người chồng đó của cô lại chính là nỗi sợ hãi lớn nhất đối với cô.

- Nhị thiếu, chắc là anh cũng biết là dự án khu vui chơi mới do chồng tôi trực tiếp thực hiện đang có tiến triển rất tốt, có lẽ là không cần những con ruồi bu vào đâu.

Nghe những câu từ mỉa mai của Sở Nghinh, một người bình thường cũng có thể nghe ra được hàm ý trong đó, huống chi là Ân Bá lại là mục tiêu mà Sở Nghinh đang nhắm đến thì đương nhiên là phẫn nộ phản bác lại ngay.

- Chị dâu à, chị đắc ý gì chứ? Chưa đến phút cuối thì chưa biết ai hơn ai đâu.

Nhìn biểu cảm như đang ngậm phải ớt cay của Ân Bá, Sở Nghinh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục khiêu khích.

- Nhị thiếu, nếu như anh thực sự tự tin vào bản thân như vậy thì sao phải nhọc công đến Thượng Hải chứ.

Không lẽ, anh đang lo sợ chồng tôi sẽ hoàn thành dự án lần này và nhận được sự ủng hộ của Hội đồng quản trị? Ngoài mặt nói là đến giám sát, nhưng hình như là không muốn dự án này thành công nhỉ?
Không biết có phải chột dạ hay không, nhưng càng nghe Sở Nghinh nói thì có vẻ như là tinh thần của Ân Bá bị khiêu khích không ít.

Mới giây trước còn đanh mặt lại vì tức giận, nhưng chỉ một giây sau thì gã lại bật cười, còn bước đến gần Sở Nghinh.

- Chị dâu, tôi thực sự ngưỡng mộ tình cảm vợ chồng của chị và anh cả đấy.

Không phải cô luôn muốn li hôn với anh cả sao? Nhưng hình như bây giờ không phải như vậy nữa nhỉ?
Cứ mỗi câu từ thốt ra từ miệng của gã thì là một bước chân dồn Sở Nghinh phải lùi lại liên tục về phía sau, cho đến khi không còn đường nào để lùi nữa, lưng của cô đã dán chặt trên bức tường đá phía sau, cảm giác lạnh như băng khiến cô cũng phải run rẩy và sởn gai óc.

Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng kiên quyết của Sở Nghinh vẫn nhìn thẳng vào người đối diện.

- Để nhị lại hiểu lầm rồi.

Hình như anh chưa nhận thức được vấn đề thì phải.

Tất cả những điều anh đang quan tâm đều là chuyện gia đình của anh trai mình, thủ đoạn này của nhị thiếu đúng là chẳng có gì mới mẻ cả.

Trước đây khi cô ở Ân gia, không chỉ có mỗi Ân Bá mà còn rất nhiều người khác lúc nào cũng giương nanh múa vuốt hướng vào cô, hơn nữa phu nhân của Ân Bá cũng rơi vào tình trạng tương tự như cô.

Nếu chỉ một lần thì chẳng ai chú ý cả, thế nhưng Ân Bá cứ hết lần này đến lần khác đến tìm cô gây hấn, đây mà là hành động để tranh vị trí thừa kế sao? Nếu làm vậy cũng là để tranh vị trí thừa kế thì đúng là một cách thức rất kỳ lạ, việc gì phải cứ luôn nhắm vào gia đình của đối thủ như vậy?
- Chị dâu, nếu như cô muốn li hôn thì tôi có thể giúp cô mà..