Ngồi trong căn phòng vốn dĩ đã mang nặng một luồng không khí u ám rồi mà bây giờ Ân Viêm cũng không bật đèn nữa thì không gian xung quanh lại càng quỷ dị hơn nữa, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc chìm chiếu rọi qua khe cửa sổ vào phòng, vài vệt sáng in lại trên nửa gương mặt góc cạnh của Ân Viêm.

- A Tiêu, em nói xem anh nên làm thế nào đây?
Chỗ ngồi của Ân Viêm cách bàn thờ đặt di ảnh của Ân Tiêu chỉ có vài bước chân, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là hai con người của hai thế giới cách biệt âm dương đã đối diện như hiện diện ngay trước mắt vậy.

Hắn tựa vào chân bàn, hai chân cũng tùy ý một bên dũi thẳng, một bên thì co lại trước ngực để làm chỗ chống cho bàn tay đang cầm một chiếc máy bay giấy, mà bên cạnh hắn còn có rất nhiều chiếc máy bay giấy giống hệt như vậy nữa, còn có một chai rượu đã uống gần hết một nửa.

Hắn vừa xoay chiếc máy bay giấy trong tay qua lại, mắt vẫn luôn hướng về phía di ảnh, đem hết mọi buồn bực cùng tâm trạng nặng trĩu giải bày với người chẳng thể nào trả lời lại mình.

- Em luôn nói với anh nhất định phải làm chủ Ân gia, vì đó là điều mà cha luôn kỳ vọng.

Nhưng mà A Tiêu, đó đâu phải điều mà em mong muốn.

Điều mà em mong muốn không phải là cưới được Sở Nghinh sao?
Nói được một đoạn thì hắn lại tạm ngừng lại, sau đó cầm chai rượu bên cạnh lên uống hết một hơi dài đến khi không thể uống nổi nữa thì mới bỏ ra.

Trong đầu hắn không thể nào thôi nhớ lại những ngày tháng A Tiêu còn ở đây.....!
.........!
Tìm hết mấy vòng khắp Ân gia rồi, Ân Viêm tưởng chừng không thể tìm được Ân Tiêu nữa, nhưng cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy em trai đang trốn trong nhà kho sau vườn hoa.

Khi hắn mở cửa nhà kho ra thì nhìn thấy Ân Tiêu đang ngồi khóc trong tâm thế sợ hãi và đề phòng, thân thể gầy gò còn đang run rẩy.

- A Tiêu, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.

Ân Viêm vội vội vàng vàng ngồi xuống bên cạnh em trai, động thái đầu tiên chính là đưa tay xoa đầu cậu em trai đang cố nuốt chặt tiếng nấc.

- A Tiêu, đừng khóc, anh đưa em đi chơi.


Thấy Ân Tiêu mãi không có phản ứng gì, hắn mới phát hiện ra chiếc máy bay đồ chơi bị vỡ nát giấu dưới chân của em trai, liền cầm lên xem qua.

Và cũng vừa đúng lúc này thì Ân Tiêu lại trả lời lại hắn.

- Anh, cha không cho em chơi đồ chơi của anh.

Cha nói đồ chơi này là cho chủ nhân tương lai của Ân gia, không phải cho em, cha nói em là đồ vô dụng.

Không ngờ chính tai mình lại nghe được những lời hết sức đau đớn từ miệng của cậu em trai, Ân Viêm lúc đó mặc dù chỉ mới hơn mười tuổi nhưng hắn đã được dạy dỗ như một người trưởng thành từ rất nhỏ nên đương nhiên hiểu được chuyện này là như thế nào.

Cha của hắn và Ân Tiêu là Ân Kiến Minh luôn đặt kỳ vọng người thừa kế Ân gia lên người hắn, vì chỉ có hai đứa con trai nên hắn chính là tất cả hy vọng của cha mẹ, ngược lại thì Ân Kiến Minh lại coi Ân Tiêu như một nỗi nhục, chưa từng thừa nhận đứa con trai này, tất cả đều vì Ân Tiêu từ khi sinh ra đã không thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác, đầu óc chậm chạp và hạn chế rất nhiều khả năng học tập.

Cũng chính vì nhận thức được sớm chuyện này nên Ân Kiến Minh đối xử bất công với Ân Tiêu thế nào thì Ân Viêm luôn tìm đủ mọi cách bù đắp cho em trai, bảo vệ em trai bằng tất cả những gì mình có.

Lần đầu tiên hắn hạ quyết tâm sẽ thực hiện kỳ vọng của của cha mình, trở thành người thừa kế sau này của Ân gia cũng là vì muốn bảo vệ Ân Tiêu tốt hơn, chỉ khi hắn đủ mạnh thì sẽ không còn ai ức hiếp Ân Tiêu nữa.

- A Tiêu, không phải như vậy đâu.

Đồ chơi của anh sau này đều cho em hết cả, em muốn gì anh đều sẽ cho em.

Đừng khóc nữa, máy bay này hỏng rồi, để anh làm lại một cái mới cho em nhé?
Vừa xoa đầu dỗ em trai, Ân Viêm vừa lấy ra một tờ giấy màu trong túi áo, khéo léo gấp thành một chiếc máy bay và đưa cho Ân Tiêu.

- Đây, em xem có phải giống với máy bay em thích rồi không?
Suy cho cùng thì Ân Tiêu cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ đơn thuần hơn những đứa trẻ khác nên vừa thấy đồ chơi lạ thì cũng vui vẻ trở lại ngay, thích thú ném chiếc máy bay giấy khắp căn nhà kho chật hẹp.

Nhìn em trai chơi vui như vậy, Ân Viêm cũng thấy vui theo.


Đợi thêm một lúc nữa, hắn mới hỏi thêm em trai một câu.

- A Tiêu, có phải em rất ghét anh không? Vì anh mà em không được cha cho chơi đồ chơi, cũng vì anh mà em không được cha cho ra ngoài? Em có ghét anh không?
Mặc dù đang chơi máy bay rất Ân Tiêu cũng nghe được câu hỏi của Ân Viêm, cậu dừng động tác ném máy bay lại một lúc, nhìn sang anh trai ngồi gần đó, vừa lắc đầu cười cười vừa đáp lại rất dứt khoát.

- Em không ghét anh đâu, em thích anh nhất mà.

Anh lúc nào cũng là anh hùng trong lòng em.

Nghe được câu trả lời của em trai, cảm xúc của Ân Viêm cũng bắt đầu rẽ hướng theo nhiều lối khác nhau.

Ân Tiêu nói như vậy, có phải chỉ cần hắn làm tốt những gì Ân Kiến Minh yêu cầu, trở thành người thừa kế Ân gia thì sẽ có đủ sức mạnh để bảo vệ em trai không? Chỉ cần hắn giành được vị trí ưu tú nhất ở Ân gia, đánh bại Ân Bá thì Ân Kiến Minh sẽ thương Ân Tiêu hơn?
Cho nên, kể từ giây phút đó, hắn đã tự mình hạ quyết tâm nhất định sẽ giành được vị trí thừa kế Ân gia, chủ nhân tương lai của Ân gia chỉ có thể là hắn.

Ngoại trừ đấu với Ân Bá suốt mười mấy năm, Ân Viêm chỉ lo lắng duy nhất một việc là bảo vệ Ân Tiêu, hễ là bất cứ thứ gì hắn có thì đều sẽ chia cho Ân Tiêu.

Cậu em trai ngây ngô của hắn hóa ra đã trưởng thành rồi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ân Tiêu lại cười hạnh phúc như vậy, giống như ngày mà hắn tặng cậu chiếc máy bay giấy vậy.

- A Tiêu, hôm nay vui như vậy, có chuyện gì hay à? Có thể kể cho anh nghe không?
Đưa một lon nước cho Ân Tiêu đang ngồi bên ban công, Ân Viêm cũng tự kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Còn Ân Tiêu thì cũng vừa dừng bút lại, hóa ra là vẽ xong tranh mà đã cắm cúi từ sớm giờ.

Cậu giơ bức tranh vừa vẽ xong lên cho anh trai xem, giống như lúc nhỏ vẫn thường khoe đồ đẹp với hắn vậy.


- Anh, đây là công chúa của em đấy.

Em muốn cưới công chúa, anh giúp em nhé!
Có lẽ suốt mười bảy năm, nụ cười ngày hôm đó của Ân Tiêu là nụ cười tươi sáng nhất, hạnh phúc nhất mà Ân Viêm được nhìn thấy.

Nhưng cũng chính nụ cười đó đã cướp mất đi cậu em trai mà hắn thương yêu nhất, không bao giờ trở về nữa....!
.........!
- A Tiêu, không phải em muốn cưới cô ta sao? Anh đã cưới cô ta cho em rồi, nhưng mà sao em lại không còn ở đây nữa?
Hắn vừa ném từng chiếc máy bay giấy khắp phòng vừa hỏi người trong di ảnh kia, đáy mắt nhuốm cả một tầng bi thương, nụ cười bất lực đến thê lương.

Đợi mãi vẫn chỉ nhận được sự im lặng, rốt cuộc hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo, lại cầm chai rượu lên rồi uống một hơi dài, nhưng cảm giác càng uống lại càng tỉnh đúng là rất khó chịu, chẳng khác nào là đang tra trấn tinh thần cả.

Hắn uống dứt một hơi cuối cùng rồi đặt mạnh bình rượu xuống mặt sàn cẩm thạch sáng bóng, nhìn thẳng về phía di ảnh lần nữa.

........!
- Đừng qua đây! Cậu đừng qua đây! Đừng qua đây!
- Không phải tôi! Không phải tôi mà! Tôi không giết cậu, không phải tôi mà.

Ân Tiêu, tôi xin cậu, đừng qua đây! Không phải tôi mà.

- Cậu đừng đi theo tôi nữa! Đừng đi theo tôi nữa! Ân Tiêu, cậu tha cho tôi đi được không? Tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu đừng đến tìm tôi nữa, đừng tìm tôi nữa.

Cứ mỗi câu đừng của Sở Nghinh là cô lại càng như bị kích động hơn, lắc đầu điên cuồng qua lại không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm từ trán đến khắp cổ, tóc đen dài cũng vì vậy mà dính vào da thịt, nhưng dù cô đã phản ứng dữ dội như vậy nhưng vẫn không thể nào bừng tỉnh lại được.

Miệng cứ lặp đi lặp lại mấy câu giống hệt, nhìn sắc mặt trắng bệch thế này thì đúng là đang bị một nỗi sợ nào đó bao vây đến mức thần trí cũng đảo lộn, thế nhưng lại bị khóa chặt trong cơn ác mộng mà không thể nào tỉnh lại được.

- Đừng mà, đừng qua đây! Tôi xin cậu mà, Ân Tiêu, đừng, đừng mà, đừng đến gần tôi! Ân Tiêu, tôi không có giết cậu.

Không phải tôi, cậu đừng qua đây mà, đừng qua đây! Đừng đến gần tôi! Tôi xin cậu, đừng đến gần tôi...!
Mồ hôi trên trán và khắp người Sở Nghinh đã gần như cô vừa được vớt dưới nước lên rồi, ướt cả một mảng trên giường, tóc tai cũng dính vào hai bên mặt đến vai và ngực, hai tay cào cấu bám chặt vào ga giường.

Chút động thái phản kháng, cố giãy giũa đến cùng này giống như là cô đang rất muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng dù có kêu gào thế nào đi nữa cũng không thể nào tỉnh giấc được.


Cửa phòng vừa được mở ra, thân ảnh cao lớn của người đàn ông từ từ đi thẳng vào trong, sau đó lại đóng cửa một cách dứt khoát.

Mùi rượu nồng nặc trên người Ân Viêm hoàn toàn bao phủ toàn bộ không gian phòng ngủ, bước chân của hắn có chút lảo đảo không vững, nhưng vẫn đi đến bên giường và nhìn Sở Nghinh đang khổ sở chiến đấu với cơn ác mộng sắp nuốt chửng cô.

Cho dù cô không thể tự mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng này, nhưng hắn có thể đánh thức cô, chỉ là hắn lại không muốn làm nhất chính là việc này, giúp cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, vì để cô bị ác mộng giày vò chính là điều mà hắn muốn.

Người đàn ông thong thả ngồi xuống bên mép giường, trên môi còn treo một bụ cười thể hiện sự thỏa mãn, nhìn Sở Nghinh vật vã một lúc mới đưa tay tới vén mấy lọn tóc bị dính ướt mồ hôi của cô như đang thưởng thức một kiệt tác của mình vậy.

Nhưng trái ngược với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh hiện tại thì tâm tình của hắn cũng rối loạn không ít.

Hắn từng tự mình lập lời thề nhất định phải trở thành người thừa kế của Ân gia để bảo vệ Ân Tiêu, thế nhưng bây giờ lí do của hắn đã không còn nữa, hắn có lấy được vị trí thừa kế đi nữa thì có nghĩa lí gì nữa chứ.

Vậy nên lẽ ra hắn cũng chẳng cần phải quan tâm đến thời hạn của di chúc làm gì, càng không cần phải quan tâm đến việc Lý Huệ Tử suốt ngày thúc giục hắn để Sở Nghinh sinh con cho hắn.

Nhưng mà, hình như hắn lại có chút gì đó lung lay rồi, nghĩ đến việc Sở Nghinh sẽ sinh con cho mình thì hắn lại có một cảm xúc gì đó vô cùng khó diễn tả, là vì hắn bắt đầu tham lam vị trí thừa kế này rồi ư? Cho dù không cần lí do gì đi nữa, hắn cũng đã bắt đầu tham lam rồi.

Hay là bởi vì một nguyên nhân nào khác khiến hắn bắt đầu để tâm đến việc này?
- Phu nhân, lúc em tổn thương A Tiêu em có từng nghĩ đến cảm giác của nó không? Và....cảm giác của tôi nữa.

Em trả A Tiêu lại cho lại cho tôi đi! Nếu dùng mạng của em thì tôi có thể đổi lại A Tiêu không?
Bàn tay hắn vô thức rút về rồi lại siết chặt, dường như tất cả mọi phẫn nỗ đến căm hận đều đang được tích tụ trong một động tác này.

Bởi vì hình như cái mà hắn muốn siết chặt mới một giây trước chính là cổ của Sở Nghinh, cứ mỗi lần nhìn thấy cô thì hắn lại nhớ đến cái xác lạnh lẽo của Ân Tiêu, nhớ lại dáng vẻ tuyệt vọng chết tâm của em trai năm đó, nếu không phải vì cô thì em trai của hắn sẽ không rời bỏ hắn.

- Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc là vì sao A Tiêu lại yêu em đến mức mà không còn gì để luyến tiếc như vậy.

Em nói cho tôi biết được không? À không, suýt nữa thì tôi quên mất, loại người không có trái tim như em làm sao mà hiểu được chứ.

Hắn vừa nói vừa nhìn Sở Nghinh vẫn đang lẩm bẩm sợ hãi trên giường, lại như một kẻ điên mà tự cười không thể khống chế được chính cảm xúc của mình..