Phòng làm việc của Phùng Nhược Anh cũng được coi là chiếm một vị trí rất hoàn hảo ở Thương Sở, hơn nữa cũng không nằm cùng tầng với phòng làm việc của Sở Nghinh nên ít ra là tránh chạm mặt khi không cần thiết.

Từ vị trí của phòng này khi nhìn ra cửa sổ có thể ngắm được một khung cảnh toàn thành phố sầm uất bên ngoài, hướng của ánh sáng cũng vô cùng ưu đãi.

- Thật không ngờ Sở tổng lại được Ân gia yêu quý như vậy, Ân thiếu từ Bắc Kinh đến Thượng Hải để thăm Sở tổng đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ đấy.

Pha xong hai ly cà phê còn bốc khói nghi ngút, Phùng Nhược Anh đặt lần lượt một ly xuống ngay trước mặt Ân Diệu, cầm theo một ly còn lại của mình rồi ngồi vào vị trí đối diện.

Từ đầu đến giờ, Ân Diệu đối với người phụ nữ này vẫn giữ thái độ hòa nhã vừa đủ.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, vừa nhìn qua đồng hồ rồi mới đáp lại lời của cô ta.

- Cô Phùng chê cười rồi, tôi đến Thượng Hải thật ra là có việc cần làm, đương nhiên cũng sẵn tiện đến chào hỏi tiểu Nghinh.

Mỗi hành động và lời nói của Ân Diệu, Phùng Nhược Anh đều quan sát rất kỹ lưỡng, đảm bảo là không bỏ sót một chi tiết nào cả.

Đồng thời thì cũng dùng nụ cười xã giao lịch thiệp để Ân Diệu không nhìn ra ý đồ khác của mình.

- Sở tổng là chị dâu của anh nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hai người rất thân nhỉ? Thảo nào Ân thiếu vừa đến Thượng Hải đã đến đây đầu tiên.

Mặc dù không tỏ bất kỳ thái độ nào, nhưng dựa vào những câu hỏi mang ý tứ công kích ngầm như vậy thì Ân Diệu cũng phần nào đoán ra được dụng ý của người đối diện.

Cuộc nói chuyện giữa hai người còn đang định tiếp tục thì đột nhiên có tiếng gõ cửa làm gián đoạn ở đây.

Nghe tiếng gõ cửa với tốc độ gấp gáp và thiếu kiên nhẫn, nhất định là người bên ngoài đang có việc rất gấp cần gặp Phùng Nhược Anh ngay.

- Ân thiếu, thật ngại quá, anh cứ ngồi đó đi, để tôi ra mở cửa.

Phùng Nhược Anh nở một nụ cười lịch thiệp vừa phải, đứng lên và đi về hướng cửa.


- Là cô sao? Tôi còn tưởng là ai mà vừa sáng sớm đã gõ cửa không có chút phép lịch sự nào rồi.

Ngồi trên sofa uống thử cà phê, nghe giọng điệu của Phùng Nhược Anh nói chuyện với người đến tìm, Ân Diệu lại có cảm giác rất chắc chắn người đứng ngoài cửa kia chính là Sở Nghinh, cũng là người mà anh đến tìm.

Trong khi anh đang định bước ra xem thử thì người kia đã lên tiếng.

- Phùng Nhược Anh, bớt nói mấy lời thừa thải đó đi.

Tôi nghe nói cô vừa dẫn khách của tôi vào đây, cảm phiền cô trả người lại đây.

Cô tự ý quyết định như vậy mới được gọi là bất lịch sự đấy.

Cửa phòng vừa được mở ra, Phùng Nhược Anh còn chưa kịp nghĩ ra câu nào để phản ứng thì đã bị Sở Nghinh cướp hết thế chủ động rồi, khiến cô ta thẹn quá hóa giận.

- Sở Nghinh, cô nói vậy là có ý gì đó? Chẳng qua là tôi thấy quầy lễ tân còn rất nhiều việc phải làm nhưng vì cô đi làm muộn mà xảy ra sự cố nên mới đứng ra giải quyết.

Cô đã không biết tốt xấu rồi mà còn đứng đây nói những lời này giống như đang cho rằng tôi có ý đồ gì khác đấy nhỉ?
Sở Nghinh mấy lần muốn trực tiếp đi vào thẳng trong phòng để xem thử người đến tìm mình là ai, thế nhưng đều bị Phùng Nhược Anh nhanh hơn một bước và bước lên chắn ngay trước mặt của cô, cùng lúc là chặn hết đường mà cô có thể tận dụng.

Thấy Phùng Nhược Anh phản ứng thế kia, Sở Nghinh cũng không muốn tiếp tục tranh chấp kiểu ấu trĩ này nữa.

Cô đứng yên lại một chỗ, khoanh tay trước ngực nhìn cô ta, vẫn duy trì thái độ hờ hững vô cảm thường có.

- Tôi suy diễn không giỏi bằng cô, nếu đã là khách của tôi thì chắc chắn là có việc gì đó rồi, cô ngăn cản người ta như vậy chẳng lẽ không thấy mình rất ấu trĩ à?
Bị Sở Nghinh công khai khiêu khích thế kia, Phùng Nhược Anh đã giận đến đen mặt, đang định đáp lại thì người ngồi bên trong phòng đã bước ra rồi.

- Tiểu Nghinh, cô đến rồi?
Nhìn thấy Ân Diệu đi ra, những lời vừa định nói lúc nãy của Phùng Nhược Anh cũng đành phải cố gắng nuốt xuống, thay vào đó là nở một nụ cười rất vô hại nhìn qua anh.

- Ân thiếu, nếu Sở tổng đã đến rồi thì chắc là tôi không quấy rầy hai người nữa.


Trước mặt mình lại là Ân Diệu, Sở Nghinh đúng là đã được một phen kinh ngạc, cô không ngờ được người đến tìm mình lại là Ân Diệu.

….….

Đi theo Sở Nghinh vào phòng làm việc của cô, Ân Diệu lại vô cùng thoải mái dạo qua lại mấy vòng để ngắm nhìn từng đồ vật bày trí trong căn phòng này.

Còn gật đầu tán thưởng đến mấy lần.

- Tiểu Nghinh, phòng làm việc của cô đúng là có khí thế hơn hẳn, vừa nhìn vào đã cảm nhận được hơi thở của thời trang.

Sở Nghinh đứng một bên pha cà phê, thỉnh thoảng cũng nhìn thử Ân Diệu đang xem xét và đánh giá món đồ nào trong phòng của mình.

- Phòng làm việc của ai thì chẳng giống nhau chứ.

Chỗ vừa rồi anh ngồi không phải còn tốt hơn chỗ này của tôi sao.

Ân Diệu nghe cô nói xong thì cũng đã đứng lại ngay bên một con ma nơ canh đang khoác chiếc váy dạ hội chưa hoàn thành, tiện tay sờ qua đường viền quanh cổ áo.

Anh khẽ bật cười một tiếng, mặc dù không quay đầu nhìn lại nhưng lại rất giống như là anh đang nhìn rất rõ sắc mặt vừa nãy của Sở Nghinh.

- Cô cố tình nói vậy không phải để tôi tự mình nói ra nhận xét của tôi sao? Tiểu Nghinh, cô đúng là không biết nương tay mà.

Vừa dứt lời thì anh cũng đã vừa vặn xoay người nhìn sang Sở Nghinh cũng đồng thời đã pha xong cà phê và đặt xuống bàn.

Cô vừa ngồi xuống ghế vừa gọi người đang đứng bên kia.

- Xem ra anh cũng không dễ bị dắt mũi, thông minh hơn tôi nghĩ.

Ân Diệu bật cười với vẻ mặt có chút bất lực, thuận tay nhét cả hai tay vào túi quần, bước từng bước thong thả đi đến chỗ Sở Nghinh đang ngồi.


- Cô nghĩ tôi là hoa trong lồng kín thật đấy sao? Tiểu Nghinh, đúng là khiến người khác đau lòng mà.

Miệng trêu đùa mấy câu, ngồi xuống vị trí đối diện với Sở Nghinh ổn định rồi lại nhận lấy ly cà phê vừa mới pha xong của cô.

- Cà phê của tôi đảm bảo cũng không thua kém gì đâu.

Ân Diệu khẽ bật cười thành tiếng, nâng ly cà phê lên uống thử một ngụm, biểu cảm vô cùng tán thưởng.

Kết thúc một câu chuyện phiếm, Sở Nghinh cũng đi thẳng vào chuyện chính.

- Được rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết anh đến Thượng Hải làm gì chưa?
Thấy cô nghiêm túc như vậy rồi, Ân Diệu cũng không tiếp tục nói chuyện bông đùa nữa.

Ly cà phê vẫn còn trên tay anh, nhưng chỉ được để yên không chút động đậy.

Anh cũng nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc, nói rõ lí do của mình.

- Dự án khu vui chơi mới do anh cả triển khai lần này đặc biệt nhận được sự quan tâm của Hội đồng quản trị, bọn họ không chỉ đề cử anh hai đến Thượng Hải làm nhiệm vụ giám sát tiến trình thực hiện dự án lần này, cuộc họp nội bộ của tổ dự án Bắc Kinh còn đưa ra đề xuất để tôi phối hợp với anh hai.

Xui xẻo chính là mẹ tôi lại nhiệt liệt hưởng ứng ý kiến này.

Đương nhiên tôi cũng không thể kháng chỉ được, nên chỉ còn cách đi đến đâu tính đến đó thôi.

Sở Nghinh nghe xong tình hình thì cũng không có phản ứng gì đặc biệt, việc cả Ân gia đều vì củng cố quyền lực mà tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán, cô cũng đã từng thấy và cũng có thể tưởng tượng ra được.

Suy cho cùng thì chuyện của Ân gia cũng chẳng liên quan gì đến cô, có lúc cô còn từng nghĩ, nếu như, nếu như Ân Viêm vì phải tranh đấu với những người đó mà bị dồn đến chân tường thì đúng là ông trời đang giúp cô, có thể mượn tay cả Ân gia ép chết hắn, cô mong còn chẳng được nữa, sao phải quan tâm hắn có thắng được hay không.

- Vậy, anh định làm thế nào đây? Cho dù là Ân Viêm hay Ân Bá thì đều không dễ đối phó.

Anh không thể nghiêng về một phía, cũng không thể bị kẹt ở giữa được.

Trong lúc Sở Nghinh đang đưa ra phân tích, ánh mắt của Ân Diệu vẫn luôn chung thủy dán chặt trên mặt cô, nhìn đến mức xuất thần.

Cho đến khi cô đã nói xong được một lúc rồi thì anh mới gượng cười và đưa ra ý kiến của mình.


- Cho nên cách tốt nhất là tôi không tham gia vào, dù gì thì ở đâu tôi cũng là bù nhìn để trưng cho đẹp đội hình thôi.

Hà tất phải tự mình trói chân mình chứ.

Nếu đã đến Thượng Hải rồi thì tôi cũng phải tận hưởng chuyến du lịch này đã.

........!
Vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến thời gian tan làm nhưng Sở Nghinh đã ra về sớm hơn.

Cô là người rõ nhất tình trạng sức khỏe của chính mình, hơn nữa cũng biết nếu về đúng giờ thì xe của Ân Viêm chắc chắn sẽ ở ngay trước cửa Thương Sở, cô chính là không muốn đến cả chút thời gian ngắn ngủi đi trên đường về cũng phải dè chừng từng hơi thở.

Nhưng cô chỉ vừa mới dọn đồ chuẩn bị rời khỏi bàn làm việc thì điện thoại nội bộ đúng lúc reo lên.

Lại còn là từ phòng chủ tịch gọi đến nữa.

- Ba, muộn vậy rồi còn có chuyện gì quan trọng ạ?
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Sở Bất Liên, còn thở dài mệt mỏi nữa.

- Đúng là có chuyện quan trọng ba đang cần con giúp đây.

Tiểu Nghinh, tiệc rượu của Liên Khải tối nay ba không thể đi được rồi, hợp đồng vừa ký xảy ra chút sai sót, bây giờ ba phải đi xử lý ngay, tiệc rượu này con đi thay ba đi.

Đây đúng là một tin mà Sở Nghinh không muốn nghe vào lúc này mà, cô nhìn đồng hồ và cũng thầm thở dài.

Cô đã xem qua danh sách khách mời của tiệc rượu tối nay, tên của Ân Viêm được đặt ở hàng đầu, bây giờ bảo cô đến đó chẳng phải là bắt cô đưa đầu vào rỏ sao? Trước đó cô còn mừng thầm vì lần này là Sở Bất Liên tham gia, nào ngờ đến phút cuối cô vẫn phải lãnh phát đạn này.

- Ba, việc đột ngột như vậy, con còn chưa chuẩn bị lễ phục mà....hay là....!
Nghe thấy con gái có vẻ đang muốn từ chối thì Sở Bất Liên cũng nhanh chóng nói thêm mấy câu.

- Lễ phục mà con cũng cần chuẩn bị nữa à? Nha đầu này, con là nhà thiết kế, tùy ý mặc một bộ đồ thôi cũng trở thành trung tâm rồi.

Tiểu Nghinh, thời gian này con nghỉ ngơi nhiều đến nỗi trốn việc luôn sao?
Sở Bất Liên đã nói đến nước này rồi, dù trong lòng Sở Nghinh có không muốn đi nữa thì cũng chẳng thể tránh được, cũng phải miễn cưỡng nhận lời..