Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng giây đồng hồ.

Rõ ràng ý thức được hành động của mình nhưng Mục Nhiễm vẫn chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn ưỡn ngực đứng thẳng, mặt đối mặt với Ân Bá đang tức đến run người, nhất là ánh mắt trừng lên đầy dữ tợn.

Phản ứng ngay sau đó của Ân Bá nhanh một cách bất ngờ, đối phương nhất định là không thể tránh được.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hành động thì đã bị một sức lực không biết xuất hiện từ khi nào trực tiếp cản lại, cánh tay một người đàn ông vừa kéo anh ta lùi lại rồi ném sang một bên.

Lực đảo đủ lớn để khiến anh ta lảo đảo mất thăng bằng trong thời gian ngắn.

Những người ở đây lại một lần nữa được tận mắt chứng kiến một trận chiến căng thẳng đến nghẹt thở.

Người đàn ông xuất hiện một cách bất ngờ kia chẳng phải bạn thân của Ân Viêm sao? Gần đây còn qua lại rất thân thiết với Mục Nhiễm nữa.

- Tên khốn nào nữa hả?
Ân Bá lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được, vừa quay đầu đã gào lên như đòi mạng, tưởng chừng như sẽ lập tức giết người ngay.

Nhưng anh ta vừa mới nhìn được mặt của người kia thì đã rơi ngày vào thế bị động.

- Ân Bá, Ân gia không dậy cậu cách ăn nói sao? Sao nói câu nào câu nấy cũng đều tanh tưởi như vậy?
- Trần Hy? Anh muốn chết à?
Một tay Trần Hy kéo Mục Nhiễm lùi lại sau lưng mình, đồng thời tiến thêm hai bước để chắn trước mặt Ân Bá.

- Cậu ở trước mặt nhân viên sỉ nhục lãnh đạo cấp cao nhất của họ, chẳng lẽ không phải là muốn chết à? Ân Bá, nếu không phải nể mặt Ân gia thì hôm nay mọi chuyện không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Nếu cậu còn dám đụng tay đụng chân với cô Mục thì tôi sẽ là người đầu tiên đập cậu đấy.

Những nhân viên ở đây đang được đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, bác sĩ Trần công khai bảo vệ Mục Nhiễm? Đây có được coi là ngầm công khai quan hệ của hai người không đây? Dù thực hư có là thế nào đi nữa thì cũng khiến rất nhiều người bắt đầu tò mò rồi.

Sự xuất hiện của Trần Hy khiến cho Ân Bá vốn đã rất tức giận rồi nay càng hung hăng hơn nữa.

- Đừng tưởng tôi không dám làm gì anh.

Chẳng qua cũng chỉ là một cái bệnh viện thôi mà, muốn ra oai với tôi à?
Biết con người Ân Bá từ nhỏ nên Trần Hy cũng chẳng thể hiện biểu cảm gì quá bất ngờ trước thái độ hống hách này của anh ta nữa cả.

Anh vừa cười vừa lắc đầu, tiến đến gần anh ta, rất tự nhiên làm động tác vuốt thẳng vạt áo cho anh ta.


- Tôi nghĩ cậu nên cảm thấy biết ơn A Viêm đấy, nếu cậu không phải em trai của cậu ta thì hôm nay cậu đã thành bệnh nhân mới của tôi rồi.

Nói xong, Trần Hy cũng lùi bước lại, kéo tay Mục Nhiễm đang đứng phía sau mình đi ra khỏi khu vực phòng nghỉ.

Nhìn hai người họ một nam một nữ rời đi ngay trước mắt, Ân Bá tức đến thở phì phò, hai tay vô thức đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi khắp cả hai tay và từ trán đến thái dương, tiếng nghiến răng ken két đến lạnh sống lưng.

- Bá ca, có cần tôi gọi vài đứa nhỏ dạy dỗ anh ta một chút không?
Tên trợ lý kiêm thuộc hạ của Ân Bá cũng phẫn nộ thay ông chủ của mình, còn định xông lên đuổi theo Trần Hy nữa.

Nhưng Ân Bá đã kịp thời ngăn lại, dù rất miễn cưỡng nhưng lại chẳng còn cách nào khác.

- Không vội, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

…...!
Trần Hy kéo Mục Nhiễm đến khu nghỉ khác.

Anh vừa dừng bước thì Mục Nhiễm cũng giãy tay ra khỏi tay của anh, đứng đối diện với anh.

- Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.

Nhìn nữ nhân trước mặt trịnh trọng nói lời cảm ơn với mình, Trần Hy vừa buồn cười vừa có chút hụt hẫng nhưng cũng qua đi rất nhanh.

Vẫn là quan tâm Mục Nhiễm có bị Ân Bá gây tổn hại gì không.

- Cô không sao đó chứ?
Mục Nhiễm nhìn về hướng mà mình vừa đi ra khi nãy, lắc lắc đầu và cười nhẹ nhàng.

- Anh yên tâm, đối phó với loại người như anh ta vẫn nằm trong khả năng của tôi.

Dáng vẻ khoái chí pha lẫn chút tự tin của Mục Nhiễm giống như một luồng gió mát lạnh chầm chậm quét qua từng tế bào da thịt của Trần Hy, khiến anh vô thức chìm đắm không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nhỏ nào.

- À đúng rồi, tiểu Nghinh thế nào rồi?
Bận rộn cả nửa ngày vẫn chưa có thời gian gọi điện thoại hay hỏi thăm tình hình của Sở Nghinh, đến khi gặp được Trần Hy ở đây thì Mục Nhiễm mới nhớ đến chuyện quan trọng này, hơn nữa cô còn biết tối nay là buổi biểu diễn ra mắt bộ sưu tập mới của Thương Sở, chắc chắn Sở Nghinh sẽ không dễ dàng gì.

Tinh thần đang thả trôi lơ lửng của Trần Hy sau khi nghe xong câu hỏi đột ngột chuyển chủ đề của Mục Nhiễm thì liền bị kéo trở lại.


- Cô yên tâm đi, Sở Nghinh không có gì đáng ngại cả.

Mục Nhiễm nghe xong cũng yên tâm được phần nào, lại chẳng hề nhìn thấy Trần Hy dường như là đang có gì đó muốn nói với mình mà chỉ lo chuyện của Sở Nghinh thôi.

Còn phớt lờ ngay đúng lúc Trần Hy sắp mở lời, cuộc điện thoại gọi cho Sở Nghinh mới được kết nối thì cô đã vội vàng chạy ra ngoài cửa để nghe.

Những lời dự định sắp nói được của Trần Hy cứ như thế mà phải nuốt trở lại vào trong miệng thôi.

.......!
Thời gian một ngày trôi qua khá nhanh, hiện tại chỉ còn cách buổi biểu diễn hai tiếng nữa.

Cảnh tượng tấp nập vội vã có thể bắt gặp ở bất cứ bộ phận nào, nhất là Sở Nghinh vẫn bận rộn không ngừng.

Cô vừa giao nhiệm vụ cho từng nhóm người vừa nhìn đồng hồ trên tay.

- Sắp bắt đầu buổi diễn rồi, tất cả xốc lại tinh thần hết cho tôi.

- Sở tổng!
Sở Nghinh đã phân công hết nhiệm vụ cho từng nhóm người đi ra khỏi khu vực hậu cần, tất cả dường như đều đã ổn định hết.

Nhưng đúng vào lúc này thì trưởng phòng chế tác lại vội vội vàng vàng chạy vào thông báo.

- Sở tổng, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

- Chuyện gì? Nói cụ thể nhanh đi.

Giọng của Sở Nghinh cũng có phần nào đó khẩn trương, ngay sát giờ bắt đầu buổi biểu diễn mà còn có thông báo xảy ra chuyện thì tám chín phần chắc chắn là không phải điều tốt đẹp gì.

Nữ trưởng phòng luống cuống tóm lược lại tình hình khẩn cấp trước mắt.

- Sở tổng, tất cả người mẫu của chúng ta đều chưa đến, tôi đã thử gọi cho họ rất nhiều cuộc rồi nhưng không ai nhận điện thoại cả.

Bây giờ phải làm sao đây?
Tin tức này đúng là dấy lên sóng gió không nhỏ, Sở Nghinh vừa nghe xong có muốn bình tĩnh e là cũng khó.


Trước mắt cứ trấn an tinh thần mọi người đã, xong cô tự mình gọi cho từng người mẫu.

Cô vừa mới thử gọi cho hai người thôi, một nhân viên phòng quan hệ công chúng lại vội vội vàng vàng chạy vào thông báo thêm một tin khác cũng liên quan.

- Sở tổng, tất cả người mẫu của chúng ta không biết vì sao lại ở chỗ của trưởng phòng Phùng.

Còn người mẫu của họ lại không thấy đâu, có vẻ như….

- Đây không phải là muốn cướp người mẫu của chúng ta sao? Đúng là quá quắt mà.

Sau khi nghe xong tin tức mới nhận được, mặc dù Sở Nghinh vẫn còn khá điềm tĩnh nhưng trợ lý Bối Bối của cô lại không có ý chí vững vàng ổn định như vậy.

Bất cứ ai khi nghe xong tình huống này thì cũng sẽ khẳng định rằng Phùng Nhược Anh đang cố tình chơi Sở Nghinh, trực tiếp cướp hết người mẫu của cô trước giờ trình diễn, khiến các tiết mục công bố sản phẩm mới của cô đều đổ sông đổ biển.

- Đã hỏi được chuyện gì xảy ra chưa? Phùng Nhược Anh muốn đổi người mẫu với tôi sao lại không có thông báo trước? Nếu là tình huống khẩn cấp thì lí do là gì? Người mẫu bên đó tại sao lại đột ngột không liên lạc được?
Những câu hỏi này của Sở Nghinh vào lúc này giống như một tấn thuốc nổ đánh xuống những nhân viên phụ trách ở đây, sở dĩ không thể tră lời được chính là vì hoặc chỉ có thần tiên mới biết hoặc là thật ra trong lòng Sở Nghinh cũng đã tự có đáp án rồi.

- Sở tổng, rất rõ ràng rồi, Phùng Nhược Anh đó đúng là vô sỉ mà, lại dám chơi trò tiểu nhân như vậy.

Chị cứ đến tìm cô ta đòi lại người là được, việc gì phải ở đây đoán tới đoán lui chứ.

- Nếu bọn họ đã có lựa chọn khác thì chúng ta cũng không cần thiết phải miễn cưỡng.

Người không dùng được mà cố dùng thì chỉ có tự làm hại chính mình.

Sở Nghinh trầm tư lắc lắc đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó nhưng chưa thể nói rõ ngay được, vừa nhìn đồng hồ vừa nói với trợ lý Bối Bối của mình.

- Vẫn còn nửa tiếng nữa, cố gắng tìm người mẫu thay thế.

Bối Bối gật đầu nhận nhiệm vụ, nhưng trước khi đi thực hiện vẫn thử đưa ra một kiến nghị đến Sở Nghinh.

- Sở tổng, hay là để tôi gọi cho cô Mục.

Nếu có cô Mục thì….

- Mục Nhiễm vẫn còn trong thời hạn hợp đồng với Ân Dạ.

Bây giờ chúng ta gọi cậu ấy đến thì Ân Dạ có thể kiện cậu ấy vi phạm hợp đồng.

Không đợi Bối Bối nói hết thì Sở Nghinh đã lên tiếng cắt ngang, bác bỏ ý kiến đó của Bối Bối.

Mà suy nghĩ đó của Bối Bối lại vừa đúng với suy nghĩ của nhiều nhân viên ở đây, vừa nghe Bối Bối nói ra thì số người đồng tình cũng khá nhiều, còn thắc mắc về cách làm của Sở Nghinh nữa.


- Sở tổng, Ân Dạ không phải cũng là của chị sao? Nếu như chị....!
- Làm ơn phân biệt rõ ràng cho tôi.

Ân Dạ là Ân Dạ, tôi là tôi, giữa tôi và Ân Dạ chẳng có bất cứ quan hệ gì cả.

Sở Nghinh thẳng thừng bác bỏ suy luận trên của nhân viên, từ giọng điệu nghiêm khắc của cô có thể nhìn ra cô không vui khi bị hiểu lầm về mối quan hệ với Ân Dạ.

Mà sở dĩ nhiều người có suy nghĩ như Bối Bối cũng là vì mối quan hệ giữa Sở Nghinh với Ân Viêm, khắp Thương Sở còn ai mà không biết quan hệ của hai người bọn họ chứ, Sở Nghinh là phu nhân của Ân Viêm, Ân Viêm lạ là chủ tịch đương nhiệm của Ân Dạ thì đương nhiên Sở Nghinh cũng chính là nữ chủ nhân của Ân Dạ rồi.

Nhưng Sở Nghinh lại vừa mới phản bác lại suy luận của mọi người, chẳng lẽ là vì quan hệ vợ chồng của cô với Ân Viêm có gì không bình thường sao?
Trước những ánh mắt ngờ vực lẫn tò mò đang hướng về mình, Sở Nghinh bất giác lại chột dạ, lúng túng tìm một lí do khác để chữa cháy ngay.

- Xét về công hay tư thì đều không thể gọi Mục Nhiễm đến bây giờ.

Các cô đều biết rõ giá trị thương hiệu của Mục Nhiễm ở đâu, nếu để cậu ấy vào vị trí thay thế phút chót thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Thấy mọi người cũng dần dần bị lí do của mình thuyết phục được rồi, Sở Nghinh nhanh chóng chuyển hết sự chú ý của họ về với việc giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt.

- Được rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.

Bối Bối, nhanh tìm người mẫu tạm thời đi.

Bối Bối nghe xong, nhanh chóng làm nhiệm vụ, những người khác cũng đều có phần công việc của mình.

Bầu không khí rơi vào tình trạng trầm trọng nặng nề đến cẩn trọng từng giây đang trôi qua.

- Sở tổng, đã thử liên lạc với ba người nhưng đều không thể đến kịp giờ biểu diễn được.

- Sở tổng, bên tôi cũng trả lời như vậy.

Đúng vào lúc từng người một đang dần bỏ cuộc một cách chán nản thì một giọng nói từ ngoài truyền vào đã thu hút mọi ánh nhìn hướng về cùng một mục tiêu.

- Không phải vẫn còn mười phút mới bắt đầu sao? Chắc là vẫn kịp trang điểm và cho họ thay đồ chứ?
- Ân, Ân Diệu?
Sở Nghinh bất ngờ đến ngây người mất mấy giây để định hình lại, cũng như xác nhận mình không nhìn nhầm, không nghe nhầm.

Người đang đến chính là Ân Diệu, còn phía sau anh chính là năm người mẫu vừa tham dự tuần lễ thời trang tuần trước ở New York.

Sự xuất hiện này đối với nhóm nhân viên đang chán nản giống như nhìn thấy ánh sáng giữa đêm tối mù mịt vậy.

- Ân Diệu? Sao, sao anh lại đến đây? Còn họ nữa? Sao họ lại....?
- Tiểu Nghinh, tôi đến cứu cô đây..