Nhận được tin Sở Nghinh bị đuối nước phải nhập viện, còn được thông báo đã mang thai nữa, Mục Nhiễm lập tức bỏ dở công việc ở Ân Dạ mà chạy đến bệnh viện.

Trần Hy lái xe đưa cô đến mà lại không theo kịp tốc độ của cô nữa.

- Cô Mục, cô chạy chậm thôi.

Mục Nhiễm hoàn toàn ngó lơ hết những câu nhắc nhở phía sau của Trần Hy, một mạch chạy đến số phòng của Sở Nghinh, vội vã đẩy cửa xông vào mà chẳng kiêng dè gì người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh nữa.

- Tiểu Nghinh!
Cô khom lưng nhìn xuống Sở Nghinh vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, vừa vuốt tóc của bạn thân vừa hỏi.

- Ân tiên sinh, tiểu Nghinh sao vẫn chưa tỉnh?
Câu hỏi của Mục Nhiễm đối với Ân Viêm cũng giống như vấn đề mà hắn đã hỏi bác sĩ trước đó, cho nên hắn nghe được gì thì cũng thuật lại giống như vậy cho Mục Nhiễm nghe.

Nhưng đối với Trần Hy đang đứng bên cạnh thì rõ ràng đây là một bảng cáo trạng đang tố cáo anh.

K1ch thích mà Sở Nghinh gặp phải trước khi hôn mê chính là do tác dụng của những loại thuốc thử nghiệm mà anh chế tạo ra theo yêu cầu của Ân Viêm.

Vốn dĩ Sở Nghinh có thể tự mình lên bờ, nhưng vì thần kinh đã bị phá hủy nhiều lần dẫn đến nảy sinh ảo giác mới mất đi sức lực như vậy, tất cả đều do một tay anh dẫn đến kết cục này.

- Bỏ đi, nếu bác sĩ đã nói không còn gì nguy hiểm thì chắc chắn tiểu Nghinh sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Còn tưởng là Mục Nhiễm sẽ truy hỏi đến cùng nguyên nhân nhưng không ngờ cô vẫn yên tâm mà bỏ qua như vậy, chỉ là còn quan tâm đến chuyện khác nữa.

- Vậy có phải đứa bé trong bụng tiểu Nghinh không có vấn đề gì đúng không?
Mục Nhiễm vừa hỏi, cặp mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Ân Viêm liền quét một vòng về hướng Sở Nghinh, sau đó mới nhìn thẳng Mục Nhiễm rồi nói rõ quyết định của mình.

- Tôi đã sắp xếp phẫu thuật vào ngày mai, đứa bé này không thể giữ lại.

Một câu không thể giữ lại của hắn vừa khiến cho Trần Hy bất ngờ vừa khiến cho Mục Nhiễm phẫn nộ quát lên.

- Anh nói cái gì? Ân tiên sinh, anh đang muốn giết con của anh sao? Đứa bé này là con của anh đấy, anh lại muốn giết nó?
Đối diện với những lời chất vấn đó của Mục Nhiễm, gương mặt lạnh như tảng băng của Ân Viêm cũng không có một chút biến sắc hay dao động nào, lạnh lùng đáp lại.

- Ai nói với cô đó là con của tôi? Cô có thể hỏi bạn thân của mình, rằng đứa bé trong bụng kia có phải con của tôi không.

Nhưng nếu cô đã nhắc nhở thì tôi cũng cho cô biết luôn, đó là con của Sở Nghinh với nhân tình của cô ta, không liên quan gì đến tôi cả.

Trong chốc lát mà phải liên tiếp tiếp nhận bao nhiêu chuyện thế này, Mục Nhiễm quả thật là không thể nào tiêu hóa kịp được.

Bên tai cứ ùa ùa như một cơn ác mộng vậy.


- Ân tiên sinh, tôi không biết giữa hai người rốt cuộc có hiềm khích hay hận thù gì, nhưng anh vì để chối bỏ con của mình mà có thể bịa ra chuyện vô lí như vậy không phải nực cười lắm sao? Tiểu Nghinh là vợ của anh, nếu anh nghi ngờ cô ấy có người khác thì ít nhất cũng phải có bằng chứng đã.

Nhưng với tư cách là bạn thân của cô ấy, tôi hiểu rõ con người cô ấy, cho dù lí do cô ấy kết hôn với anh không xuất phát từ tình yêu nhưng cô ấy sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như anh đang nói.

Ân Viêm càng nghe càng có vẻ rất thư thái như đang xem một vở tuồng diễn riêng cho mình vậy.

Hắn bật cười một tiếng, giọng điệu lại đầy vẻ mỉa mai.

- Nếu cô tin tưởng cô ta như vậy thì có thể đợi cô ta tỉnh lại rồi hỏi cho rõ ràng.

Cô cũng biết cô ta là vợ tôi thì đương nhiên tôi không thể để vợ mình sinh ra đứa con của nhân tình được, không phải tôi sẽ trở thành trò cười của thiên hạ sao?
Dù đầu óc cũng đang trở nên mơ hồ, nhưng Mục Nhiễm vẫn trụ vững đến cuối cùng, tuyệt đối không đồng ý cho Ân Viêm làm phẫu thuật phá thai gì đó.

- Cứ cho là anh nói đúng thì đã sao? Tôi cũng không quan tâm, cái tôi biết chính là nó là con của tiểu Nghinh, như vậy đủ rồi.

Chỉ cần nó là con của tiểu Nghinh thì tôi sẽ bảo vệ mẹ con cô ấy đến cùng.

Anh muốn làm hại đứa bé thì trước tiên cứ giết tôi đi đã.

Ân Viêm lại nhếch môi cười lạnh, từng câu chữ nói ra đều mang theo ý cảnh cáo rất rõ ràng.

- Cô nghĩ tôi không dám?
Đương nhiên Mục Nhiễm biết rõ không có chuyện gì là Ân Viêm không dám, những việc trước đây mà hắn làm đều đã chứng minh không có gì là hắn không dám làm cả, bao gồm cả việc giết cô để dọn hết vật cản.

- A Viêm, cậu ra ngoài một lát, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Thấy hai người đang đối đầu nhau gay gắt như vậy, Trần Hy cũng không thể tiếp tục kiên nhẫn nữa nên mới xen vào ngăn cản, kéo Ân Viêm ra ngoài trước.

- Cô Mục, cô ở đây với Sở Nghinh đi.

Có lẽ Ân Viêm cũng nhìn ra mục đích của Trần Hy nhưng vẫn không phản đối mà đi ra ngoài cùng anh.

…...!
- Nói đi, cậu có chuyện gì cần nói ngay với tớ?
Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, dừng bước chưa đầy một giây mà Ân Viêm đã vào thẳng vấn đề rồi.

Trần Hy nhìn hắn, rồi lại nhìn vào trong phòng bệnh, sau đó mới bắt đầu hỏi.

- Vừa rồi cậu nói là thật sao? Cậu thật sự muốn bắt Sở Nghinh bỏ cái thai?
Cũng chỉ là phải khẳng định lại lời mình đã nói thôi nên Ân Viêm cũng chẳng biểu lộ thái độ gì đặc biệt cả, thờ ơ đáp lại.


- Cậu cũng định phản đối?
Nghe hắn hỏi ngược lại như vậy, Trần Hy cũng biết được đáp án chính xác rồi.

- A Viêm, người khác không biết nhưng cậu còn định lừa cả tớ à? Cái gì mà đứa bé không phải con của cậu? Tớ thấy cậu chơi quá mà nhập tâm rồi đấy.

Cậu biết rõ đó là con của cậu nhưng sao vẫn muốn làm phẫu thuật cho Sở Nghinh?
Ân Viêm hơi cúi đầu bật cười rồi lại ngẩng đầu lên nhìn thằng vào Trần Hy đang sốt ruột khuyên ngăn mình.

- Đúng vậy, chính là vì A Tiêu.

Mục đích duy nhất tớ phải có con bây giờ không phải chỉ để giành được vị trí thừa kế thôi sao? Nhưng A Tiêu không còn nữa thì tớ cũng chẳng còn lí do gì tranh giành vị trí thừa kế đó nữa cả.

Huống hồ, Sở Nghinh ép chết A Tiêu, bây giờ lại định sinh con cho tớ? Cô ta không có tư cách đó.

Trần Hy mệt mỏi đưa tay đỡ trán rồi day day ấn đường, thử dùng một lí do khác để khuyên hắn.

- Không phải cậu nói Sở Nghinh đã định bỏ trốn sao? Nếu đã như vậy thì sao cậu không thử nghĩ đứa bé này có thể trở thành lí do để cậu trói buộc được Sở Nghinh bên cạnh mà không cần phải đau đầu nghĩ những cách khác?
Nghe Trần Hy nói vậy, có vẻ như ánh mắt của Ân Viêm đã có chút dao động, nhưng cũng chỉ là thoáng qua vài giây, sau đó liền khôi phục lại như cũ.

Hắn lắc đầu để gạt bỏ hết những suy nghĩ vừa mới diễn ra trong đầu, trực tiếp cho Trần Hy một câu trả lời.

- Không cần, tớ không thiếu cách để trói cô ta lại.

Có lẽ Trần Hy nói đúng, sự xuất hiện của đứa bé là một cách thức để hắn có thể giữ chặt Sở Nghinh bên mình, nhưng hắn không cần đến, vì cách thức để hắn giữ cô đã định sẵn ngay từ đầu chính là món nợ mà cô đã nợ hắn, là cái chết của Ân Tiêu.

- Cho dù không có đứa bé này, Sở Nghinh cũng không thể nào thoát khỏi được tớ.

Đã dùng hết mọi lí luận để khuyên ngăn rồi thuyết phục nhưng đều chẳng có tác dụng gì, Trần Hy sắp sửa cũng phải giơ tay đầu hàng rồi.

- A Viêm, chuyện này không phải chuyện có thể quyết định trong nhất thời, cậu suy nghĩ thật kỹ đi, dù thế nào thì đứa bé cũng là con của cậu.

Trần Hy chỉ có thể nói được đến đây, cho dù hôm nay có cố gắng khuyên ngăn thêm thì cũng không thể lay chuyển được Ân Viêm nên anh quyết định tạm thời dừng lại.

- Tớ còn có chuyện phải đi trước.

Cậu cứ từ từ mà suy xét cho kỹ đi.

Nói xong, anh còn nhìn vào trong phòng bệnh một thoáng rồi mới xoay người rời đi.

….…

Không biết khi nào Ân Viêm sẽ ra tay nên Mục Nhiễm không rời khỏi Sở Nghinh nửa bước, đến cả đi vệ sinh cũng phải nén lại để canh chừng xem hắn có ở ngoài cửa hay không.

Cứ như vậy mà túc trực một đêm tới sáng….

- Châu Vũ, đưa cô Mục ra ngoài trước.

Mục Nhiễm đang ngủ gục bên mép giường mơ hồ bị đánh thức bởi tiếng ồn bất ngờ ập đến.

Cô mơ mơ màng màng vừa dụi dụi mắt vừa ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cơn buồn ngủ ngay lập tức tiêu tan, thay vào đó là hoảng hốt đến cuống quýt.

- Các người định làm gì hả?
Một nhóm người gồm có y tá, bác sĩ và mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen bước vào.

Dẫn đầu là Ân Viêm, theo sau hắn là Châu Vũ.

Chỉ vừa nghe hắn ra lệnh một tiếng thì Châu Vũ đã lập tức phân phó mấy tên thuộc hạ bước qua bắt lấy Mục Nhiễm còn chưa kịp phản kháng.

- Ân tiên sinh, anh định làm gì tiểu Nghinh?
Ân Viêm chẳng thèm trả lời một tiếng, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ kéo Mục Nhiễm ra ngoài, tiếp theo liền bảo bác sĩ và y tá nhanh chân đưa Sở Nghinh đi.

- Không được, các người không được đụng vào tiểu Nghinh.

Mau dừng tay lại, các người định đưa cô ấy đi đâu hả? Mau dừng lại!
Mục Nhiễm bị hai người đàn ông mặc áo đen lôi ra tới cửa mà vẫn gắng sức gào thét ngăn cản hành động của Ân Viêm, nhìn Sở Nghinh đang được y tá điều chỉnh lại máy móc theo dõi chỉ số để di chuyển mà cô không nhịn được nữa.

- Ân Viêm, đó là con của anh đấy.

Tiểu Nghinh thậm chí còn chưa biết đến sự tồn tại của đứa con trong bụng mà anh đã tự ý giết đứa bé, lương tâm của anh bị chó ăn rồi sao?
Chỉ với một Mục Nhiễm sức còn không đủ trói gà thì sao có thể chống lại được mấy người đàn ông thường xuyên luyện võ chứ, mấy câu chửi bới của cô hoàn toàn chẳng có tác dụng lay chuyển được Ân Viêm.

Cô bị ném ra ngoài như một bịch rác, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ và y tá đẩy Sở Nghinh về phía phòng phẫu thuật, cô muốn xông tới ngăn cản nữa nhưng đã bị hai tên đàn ông lúc nãy chắn hết đường đi rồi.

- Ân Viêm, anh không thể làm vậy với tiểu Nghinh.

Các người dừng lại ngay, dừng lại ngay!
Nhưng dù cô có cố hét thế nào thì đối với bọn họ cô cũng chỉ là không khí, chẳng ai thèm đoái hoài cả.

Cho đến khi Sở Nghinh đã được đẩy đến khu phẫu thuật rồi, hai tên áo đen kia mới từ từ lùi lại coi như thả cho Mục Nhiễm đi.

…...!
Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng, Sở Nghinh còn hôn mê chưa tỉnh được đặt lên bàn mỗ lạnh lẽo.

Tất cả đã sẵn sàng, đội phẫu thuật đều đã vào vị trí, đèn cũng đã bật lên….

- Bác sĩ, chúng ta bắt đầu được chưa?
Bác sĩ phụ trách nhìn Sở Nghinh đang nằm trên bàn mỗ, ngưng lại một lúc rồi hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói.

- Bắt đầu phẫu thuật phá bỏ thai.


Nhưng dụng cụ phẫu thuật vừa mới được đặt vào tay của bác sĩ thì điện thoại khẩn lại reo lên, không thể không nhận, và người vừa gọi đến chính là trưởng khoa phụ sản, bác sĩ Đường.

- Lập tức dừng phẫu thuật ngay cho tôi!
Lệnh của trưởng khoa lại ngược hoàn toàn với quyết định của viện trưởng, đội phẫu thuật bị kẹt ở giữ bắt đầu không biết phải làm thế nào mới đúng.

- Trưởng khoa Đường, viện trưởng đã ký xét duyệt phẫu thuật rồi, chồng của bệnh nhân cũng chủ động yêu cầu.

Bây giờ….

- Bên phía viện trưởng tôi sẽ tường trình sau.

Nhưng nếu đứa bé và bệnh nhân có mệnh hệ gì thì chúng ta đều không gánh nổi hậu quả đâu.

Bác sĩ Đường còn không để một cơ hội do dự nào cho người đang nghe điện thoại, thái độ vô cùng kiên quyết và tức giận, còn rất khẩn trương khi đưa ra mệnh lệnh.

…...!
Trước khi đưa Sở Nghinh vào phòng phẫu thuật, trong phạm vi gần khu vực này nếu không được sự cho phép của Ân Viêm thì bất cứ ai cũng không được đến gần, chỉ một mình hắn ngồi bên ngoài cửa sắt đợi.

- A Viêm!
- Lão phu nhân, xin dừng bước!
- Lão phu nhân, người không thể vào đâu.

- Tránh ra! Còn dám cản đường tôi?
Ồn ào phía trước không ai khác chính là Lý Huệ Tử.

Bà muốn xông đến phòng phẫu thuật nhưng bị Châu Vũ và hai thuộc hạ ngăn lại, hai bên tranh cãi không ai chịu ai.

Tiếng ồn đương nhiên là đến tai của Ân Viêm đang ngồi cách đó không xa rồi.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng đứng lên rồi đi tới chố mẹ mình.

- A Viêm, dừng phẫu thuật lại! Dừng phẫu thuật lại ngay lập tức!
Vừa thấy con trai đến trước mặt, Lý Huệ Tử đã gào lên ra lệnh giống như sắp phát điên đến nơi rồi vậy.

Đi cùng bà còn có cả Trần Hy và bác sĩ Đường nữa, vẻ mặt của bọn họ cũng khá nặng nề khi nhìn Ân Viêm.

- Mẹ, con đã nói rất rõ ràng rồi.

Đứa bé này không thể giữ lại, con không muốn đứa con do Sở Nghinh sinh ra.

- Châu Vũ, đưa tất cả những người không liên quan ra khỏi đây.

Hắn còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ lạnh lùng phun ra mấy câu rồi lập tức ra lệnh cho Châu Vũ đuổi hết ba người kia đi.

Còn hắn lại dứt khoát quay lưng trở lại ghế chờ.

- Nhưng đó là đứa con duy nhất của con!.