Sáng hôm nay xảy ra một chuyện rất là buồn cười.

Phấn ngồi như kẻ mất hồn ở trên bàn làm việc, chống tay mà suy nghĩ về chuyện gì đó.

Cái đồng xu của cậu vẫn quay tít mù ở trước mặt cậu.

Chỉ cần nó dừng lại, Phấn sẽ dựng nó lên và búng ngón tay cho nó tiếp tục quay tít mù tiếp.

Trong suốt cả quá trình, chỉ có bàn tay của cậu là hoạt động.

Thi thoảng, cậu sẽ thở dài một cái.
Cô gái vẫn bị xích chân, nhưng tay thì đã không bị trói nữa.

Tối qua sau khi cởi trói để cô tự làm vài chuyện, hắn đã chẳng thèm trói cô lại.

Có thể là do hắn quên, cũng có thể là hắn cho rằng việc đó không còn cần thiết.

Cô cũng không biết lí do tại sao.

Chỉ có điều như vậy cũng tốt, không bị trói tay thì cô sẽ thoải mái hoạt động được nhiều hơn, tâm trạng cũng vì thế mà có thể lạc quan hơn một ít.

Tối qua khi hắn mang thức ăn cho cô hắn còn cố tình lảng tránh ánh mắt của cô, như thể là hắn đã làm một thứ gì đó có lỗi với cô lắm vậy.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó cô lại cảm thấy khó hiểu, cái tên này thật là kì lạ.
Buổi sáng nay không có người nào đến giao dịch, tuy nhiên đến chiều thì lại có.

Khi Phấn chuẩn bị "dọn hàng" thì có hai kẻ mò tới, một béo một gầy.


Khuôn mặt của hai bọn chúng hoàn toàn xứng đáng với câu nói "đầu đường xó chợ".
Phấn nhìn thời tiết, sau đó nhìn hai kẻ này như nhìn hai người chết vậy.

Sa mạc hôm nay lặng gió, nhưng chỉ để báo hiệu rằng cơn bão sắp tới.
Bọn chúng đến để tìm kiếm thức ăn, khi biết là Phấn có thịt hộp chúng đã vội vàng muốn trao đổi.

Hiện tại thức ăn là thứ Phấn không muốn trao đổi, nhưng hai kẻ này đã bị dồn tới mức đường cùng rồi.

Chúng đói tới mờ cả mắt, liên tục tăng số lượng đồ dùng linh tinh lên, còn cắn răng giao ra một chai nước.

Nghe tới nước thì cuối cùng Phấn cũng chấp nhận.

Dù sao thì cậu cũng còn đủ bánh mì, chỉ mất đi có một hộp thịt.

Nếu có thêm một chai nước nữa cũng tốt, ở đây ưu tiên về nước uống bao giờ cũng cao hơn là đồ ăn.

Khi Phấn đang chuẩn bị giao dịch thì tên béo chợt nhìn thấy cô gái bị xích gần chiếc lò sưởi.

"Phụ nữ ư!?" hắn không kìm được mà thốt lên như vậy, chuyện này làm cho ánh mắt của Phấn trở nên sắc như dao cạo.
Cô gái trong cabin sau khi nghe được lời của tên kia thì lập tức giật mình, vội vàng kéo sâu hơn cái mù trùm đầu xuống rồi quay mặt vào trong góc phòng.

Phấn đang không vui, nhìn cái bản mặt hiện giờ của tên kia lại càng làm cậu cảm thấy khó chịu.

Trên đời này cậu ghét nhất là hai thứ: một là bão cát, hai là có kẻ nào dám nhòm ngó tài sản của mình.
Phấn thả hàng hóa vào cái thùng như mọi khi, sau đó cậu nói với một giọng điệu bình thường, sắc lạnh: "Cút đi."
Tên béo thấy phản ứng của Người Giao Dịch, sắc mặt cũng biến đổi về như cũ.

Có điều dã tâm trong đôi của mắt hắn thì không thể nào che dấu đi được.

Tên gầy còn lại thì tỏ ra sợ sệt, vội vàng lấy hàng hóa rồi kéo tay tên béo muốn rời đi.

Hắn biết rằng xung quanh bất cứ điểm giao dịch nào cũng được gắn mìn, giờ người bên trong chỉ cần búng tay một cái, cả hai sẽ lập tức biến thành thịt vụn.
Tên béo cười cợt, tỏ ý xin lỗi Phấn rồi cũng không nán lại thêm nữa.

Hắn cũng là người ra ra vào vào Đầm Xác, không còn xa lạ gì với những luật lệ bất thành văn trên cái sa mạc này.

Chỉ có điều lần này khác, ánh mắt của hắn nhìn Phấn cùng cái điểm giao dịch đã khác hẳn.

Phấn lẳng lặng quan sát bọn chúng leo lên chiếc xe bán tải rời đi.

Chiếc xe đó đã được thông qua cải tạo, gọi là chiến xa, một thứ tài sản khá có giá trị.

Bình thường thì khi những thứ như thế xuất hiện là sẽ có cả một đám người.

Phấn đoán rằng hai kẻ này có đồng bọn, có lẽ là bọn chúng đang tránh bão ở đâu đó, chỉ cử hai tên này đi do thám và tìm kiếm thức ăn.

Ánh mắt của cậu bị giấu hoàn toàn sau lớp trang phục, không biết đang suy nghĩ tới điều gì.
Căn phòng im ắng đến kì lạ, bình thường thì trừ khi Phấn làm chuyện gì đó, bằng không mọi thứ sẽ trở lại về trạng thái như thế này.

Cậu khẽ lướt qua cô gái, sau đó lại để tầm mắt của mình chìm sâu vào trong suy nghĩ ngoài khung cửa sổ.


Đây tuy là một hành động rất nhỏ, nhưng trong trường hợp này thì nó trở thành hành động duy nhất gây chú ý.

Khi thấy vạt mũ trùm đầu kia hơi nghiêng về phía mình, cộng với những hành động kì lạ của hắn từ tối hôm qua tới giờ, trong lòng của cô gái đã có một phỏng đoán.

Trực giác của một người phụ nữ đã nói với cô điều gì đó.

Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy.
Cuối cùng, Phấn phá vỡ bầu không khí u ám bằng một loạt hành động.

Cậu mở ngăn kéo tủ, lấy ra một khẩu súng ngắn và một con dao găm.

Gỡ thêm đồ bảo hộ treo trên tường, cậu mở cánh cửa bí mật để đi ra ngoài, sau đó chìm vào cơn bão cát và biến mất hút.
Cô gái ở trong phòng nhìn theo bóng lưng của cậu, thầm ghi nhớ tất cả vị trí những thứ Phấn vừa đụng tay vào, trong đó có cả mật mã để mở cánh cửa.

Dường như cô đang toan tính một chuyện gì đó.
________
Khi mặt trời vừa lặn cũng là lúc mà Phấn quay trở lại.

Cậu ta bước xuống từ chiếc chiến sa của hai kẻ đã giao dịch hồi chiều.

Phủi đi lớp cát dày cộm còn bám trên cái áo choàng, cậu lại treo nó cùng với một vài thứ khác lên bức tường.

Điều kì lạ là một vài chỗ trên chiếc áo cát vẫn bám vào, không thể rũ đi được.
Phấn đặt hộp thịt xuống bàn và ngả lưng ra ghế nghỉ ngơi.

Có lẽ cậu cảm thấy mệt.
Căn phòng cứ im lặng như thế cho đến nửa đêm.

Tới trước giờ ăn Phấn mới chịu đứng dậy, cậu đi lấy khẩu phần cho cả hai người.

Phấn vén tấm thảm của mình qua một bên, làm lộ ra một cánh cửa.

Cậu kéo nó lên và chui xuống tầng hầm.

Một lát sau cậu trở lại, trên tay cầm theo hai chiếc đĩa, hai lát bánh mì, tất nhiên là không thể thiếu được hộp sữa của cô gái.

Phấn đặt đĩa bánh mì xuống trước mặt cô.

Hôm nay nó đã có thêm thịt.

Phấn tiếp tục rót sữa ra cốc, đặt xuống và nói rằng đó là cốc cuối cùng.

Không phải do cậu tiếc hộp sữa, cậu chỉ cảm thấy phụ nữ thích uống sữa, và muốn thông báo là đã hết sữa rồi.
Cô gái ăn bánh mì trên tấm thảm của cô, trong phòng bây giờ đã có hai tấm thảm.

Tối qua sau khi thấy cô không chịu được lạnh, Phấn đã lấy cho cô một tấm, không bắt cô phải ngủ trên đất nữa.

Cậu cũng chuyển chỗ xích cô ra gần lò sưởi, đó là lý do mà hôm nay tên béo kia có thể nhìn thấy cô.
Phấn ngồi ăn trên ghế, xuất ăn của cậu chỉ có bánh và nước lọc.

Ăn uống xong xuôi, cô gái nói muốn đi vệ sinh, thế là Phấn mở còng chân và để cô ấy đi giải quyết vấn đề đó.

Sau khi trở về, chân cô gái lại bị xích lại, Phấn đặt chiếc chìa khóa vào trong ngăn kéo tủ, cạnh khẩu súng, và đóng lại.

Cậu không đòi hỏi việc "khám phá cơ thể" cô gái nữa, mà chỉ lẳng lặng đi tới tấm thảm của mình, rồi thiếp đi.

Vẫn là một đêm trên sa mạc, hôm nay còn có cả cực quang.

Ánh sáng len lỏi vào căn phòng thông qua khung cửa kính, phủ kính hộp thịt vừa mới được mở ra đang đặt trên bàn.

Cô gái nhìn vào hộp thịt ấy, thi thoảng lại chớp mắt.

Có vẻ như cô đã nhìn thấy tự do của mình..