Trương Dạ Yến thấy lão bá tuổi lớn hơn mình rất nhiều, mà quỳ trước mặt mình, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, hai tai vương ra nàng đở ông đứng dậy giọng nhẹ nhàng nói:

_ Lão bá đừng làm vậy cháu không dám nhận đâu ạ. 

Ông lão vội quay sang mấy đứa cháu nói:  các cháu hãy mau đa tạ vị tỷ tỷ này đi, tỷ ấy là ân nhân của gia đình ta đó, nghe lời gia gia cả bốn nhóc quỳ xuống đồng lên tiếng:

chúng em đa tạ tỷ tỷ và các ca ca rất nhiều ạ.

Dạ Yến vội vàng đở mấy nhóc dậy, bàn tay nàng xoa đầu chúng, ánh mắt thật ôn nhu nhìn chúng miệng nàng cười tươi và lên hỏi: các đệ,và các tiểu muội tên là gì nè? .

Nghe nàng hỏi đứa lớn nhất nhanh miệng đáp: 

_ Đệ tên là Tiểu khang, đứa kế cũng nói: "còn đệ gọi là Tiểu Phúc ".

Cô bé nhỏ nhắn có đôi mắt to tròn nhìn nàng khẻ nói: 

_ Vòn muội là Thúy Phụng, cùng muội muội là Thúy Ngọc thưa tỷ tỷ, nàng gật đầu nhìn chúng, các em đói rồi phải không? chúng ta cùng đi ăn cơm nha?.

Nghe nàng nói cả bốn nhảy lên reo mừng, đi, đi chúng ta cùng đi với tỷ tỷ, nói dứt lời cả bốn đứa nắm tay kéo nàng đi, cả bốn tên nam nhân nhìn nàng với tất cả sự yêu thương và kính trọng, họ cùng Tiểu Thúy và lão bá từ từ bước theo sau 

__Cả bảy người lớn, bốn đứa trẻ dừng lại tại một tửu quán sang trọng, cả đám bước vào chọn một cái bàn trong góc ngồi xuống, tiểu nhị ở trong chạy đến chỗ họ vui vẻ hỏi: " khách quan các vị dùng món gì? ".

Trương Dạ Yến nhìn tiểu nhị giọng nhẹ nhàng nói có món nào ngon mỗi thứ ba dĩa, và các món đừng có cay để bọn trẻ có thể ăn, món gì ngon nhất của quán cứ mang ra ạ.

Tiểu nhị nghe nàng nói vui vẻ gật đầu nói: các vị đợi chút có ngay ạ, nói xong tiểu nhị quay vào trong chuẩn bị. 

Vài khắc sau tiểu nhị quay ra với các món ăn trên mâm dọn ra bàn của họ, các nhóc reo hò mừng rỡ.

Trương Dạ Yến cười tươi mời lão bá và các ca ca và Tiểu Thúy cùng các nhóc ăn.

Dạ Yến nhìn các bé nói: " nào chúng ta ăn thôi ". 

_ Ôi! Ngon quá tỷ tỷ ơi!

_ Ừ vậy các em ăn nhiều vào hết tỷ gọi thêm đừng lo nha, nàng ôn nhu nói, cả nhà cùng ăn thật vui vẻ hạnh phúc, các hắc y vệ nhìn Dạ Yến lòng đầy kính trọng và yêu thương nàng. 

Ăn uống cũng gần xong thì tiểu nhị lần nữa đi ra hỏi nàng:  

_ Các vị có uống rượu không? ở đây có loại rượu thượng hạng ngon lắm đấy quý khách.

Trương Dạ Yến nghe nói đến đã thấy thích, nên nàng liền gật đầu nói:

_ Đem ra cho ta năm bầu rượu, uống hết ta gọi tiếp, tiểu nhị gật đầu vội vàng quay vào trong mang ra, trong lúc này mấy nhóc cũng ăn vừa xong, lão bá cũng xin phép cáo từ nàng, Dạ Yến nói Thanh Uy đưa ông cháu họ đi tìm nhà khác thuê cho họ ở đở đợi nàng sửa lại nhà cho họ xong rồi về lại, mấy ông cháu cuối đầu chào nàng rồi quay đầu đi ra, nàng nói với Thanh Uy đi xong về lại đây nàng đợi, hắn gật đầu bước ra đi cùng ông cháu nọ.

Giờ đây chỉ còn lại năm người, Trương Dạ Yến cầm bầu rượu rót vào chén cho tất cả, rồi nàng cầm lên cao nói, muội muội xin kính các huynh một chén, đa tạ các huynh đã hết lòng bảo vệ cho muội , nàng quay sang Tiểu Thúy nói:

_ Tiểu muội tốt của ta, tỷ mời muội một ly, nào tất cả cùng uống, nói xong lời, nàng liền đưa chung lên uống sạch, cả bốn người cũng vui vẻ uống.

Dạ Yến uống xong khen rượu ngon thật, nàng khoái chí cầm cả bầu rượu đưa lên nói: nào chúng ta cùng uống không say không về đó nha, nói xong nàng đưa lên miệng uống một hơi, cả bọn nhìn nàng kinh ngạc, lẫn lo sợ, nếu vương gia biết không biết nàng sẽ ra sao và cả họ đầu không biết có còn trên cổ không nữa.

Khắc Minh vội vàng lên tiếng nói: 

_Muội đừng uống nhiều sẽ say mất, Dạ Yến nhìn hắn nở nụ cười nói: 

_ Huynh an tâm muội không say đâu, nói xong nàng lại cầm bầu rượu uống tiếp, rồi nàng liếc mắt sang những người ngồi yên không chịu uống, bực bội Dạ Yến lên tiếng nói: 

_ Các huynh có uống không? Nếu  không uống muội không trở về vương phủ nữa, để xem các huynh nói thế nào với vương gia đây? 

Cả ba người nghe nàng nói không trở về vương phủ, thì mặt ai nấy đều biến sắc, vội vàng nói để chúng ta uống với muội, cả bốn liền cầm bầu rượu uống một hơi hết sạch, nàng thấy vậy cũng vui vẻ và gọi tiểu nhị mang rượu ra thêm.

_ Nào cạn! cả năm người uống một hơi nhìn lại mười mấy bầu rượu trống nằm lăn lóc trên bàn, dưới đất, Dạ Yến giờ đây hai má đã hồng lên, càng tôn lên vẻ đẹp của riêng nàng, còn Tiểu Thúy đầu nằm dựa vào vai của Khắc Trí mà trên tay cô bé vẫn cầm chắc bầu rượu, Khắc Trí cố gắng lấy ra mà không được, Tiểu Thúy lại đưa lên miệng uống cạn bầu rượu trong tay mình.

Ở trong góc xa có một đôi mắt đang nhìn nàng mê mẩn và thích thú, hắn vội đứng lên đi đến bàn của Dạ Yến hai tay ôm quyền thi lễ nói:

_ Tại hạ là Triều Đang xin chào các vị! Xin mạn phép được cùng ngồi đàm đạo không? 

Trương Dạ Yến nhìn lên thấy trước mắt mình là một nam nhân thật khôi ngô, nhưng so với phu quân của nàng, hắn kém hơn vài phần, nhưng giờ đây lại có người muốn uống cùng nàng rất vui, nàng liền vui vẻ gật đầu, huynh mời ngồi, nàng lấy bầu rượu đưa sang Triều Đang nói, ta kính huynh ta là Trương Dạ Yến, cứ gọi ta là tiểu Yến được rồi, dứt lời hai người uống một hơi cạn hết bầu rượu Dạ Yến không hay có vài cặp mắt nhìn họ với sự bực bội, không ai khác là những tên nam nhân cùng bàn.