Thẩm Diễm đang ngồi trong xe taxi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Bánh Đậu lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn trộm mẹ.

Thẩm Diễm để ý đến ánh mắt của đứa trẻ, cô thở dài một hơi nhìn về phía ngoài cửa sổ, không quay đầu lại nói: "Con đang nhìn gì mẹ vậy?"

Bánh Đậu lấy tay che mặt, vội lắc đầu: "Không, con không nhìn gì cả"

Thẩm Diễm bật cười, quay đầu cầm lấy đôi tay nhỏ bé của đứa trẻ, làm lộ ra khuôn mặt đỏ bừng và tức giận của cậu nhóc, Thẩm Diễm cười tinh quái, đồng thời hôn lên hai tay Bánh Đậu,

Bánh Đậu bất bình nói: "Cô giáo nói nam nữ nên giữ khoảng cách, mẹ không nên như vậy".

Thẩm Diễm liếc bé một cái, cố ý bĩu môi, cúi người hôn thêm hai cái.

Bánh Đậu đã năm tuổi, cậu nghĩ rằng mình lớn rồi, hơi đỏ mặt, rất xấu hổ nhưng không muốn để lộ ra ngoài, vì vậy đứa trẻ khó xử nói: "Mẹ ơi, sao mẹ lại thế này . "


Thẩm Diễm thờ ơ nói: "Làm sao vậy? Con là con của mẹ, mẹ sinh ra con, sao lại không được hôn con?"

Bánh Đậu rõ ràng không có ý này, nhưng cậu bé còn quá nhỏ để thể hiện cảm xúc rõ ràng, cậu nói, "Con là đàn ông. Đàn ông không thể bị hôn một cách tùy tiện được!"

Thẩm Diễm nhẹ giọng nói: "Ồ, vậy đêm nay cục cưng đừng ngủ với mẹ nhé."

Nói xong, cô chớp chớp mắt, "Bánh Đậu là đàn ông mà."

"t_______t" Bánh Đậu chua xót chu môi.

Thẩm Diễm đã cảm thấy khá hơn rất nhiều sau khi trêu chọc con trai, vì vậy muốn lấy lòng đứa bé: "Sao mẹ lại không được hôn con? Dù con là một người đàn ông thì mẹ vẫn là mẹ của con mà."

Bánh Đậu nghi hoặc, hai mắt to đảo quanh, hiển nhiên là đang suy nghĩ, tài xế ngồi trước không khỏi bật cười, lập tức làm cho Thẩm Diễm đỏ mặt xấu hổ.


Người lái xe cười nói: "Cô và con trai quan hệ thật tốt."

Suy nghĩ xong, Bánh Đậu trịnh trọng nói: "Được. Vậy thì mẹ hãy cúi mặt xuống."

"Ồ." Thẩm Diễm nghe theo mệnh lệnh của con trai, chớp mắt cúi đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh lại rơi bên vai, tình cờ chạm vào mũi Bánh Đậu, Bánh Đậu sững sờ, lập tức kêu lên một tiếng kinh thiên động địa.

Cả hai mẹ con đều sững sờ, Bánh Đậu bẹp miệng, vẻ mặt ngày càng tiu nghỉu, trái tim bé bỏng còn rất mong manh nhưng lại bị mẹ "lừa gạt" hết lần này đến lần khác.

Thẩm Diễm lập tức thành khẩn, bày ra vẻ mặt "Mẹ sai rồi, mẹ nhận tội"

Làm cha mẹ ngày nay thật không dễ dàng, anh tài xế lắc đầu thở dài,

Sự chú ý của Bánh Đậu đã bị chuyển hướng thành công, đứa trẻ này, thật ra ngày thường trông rất thông minh, nhưng một số sở thích nhỏ lại rất buồn cười, lúc nhỏ đã bắt mẹ dùng loại dầu gội đầu này chỉ vì nó có mùi thơm mà cậu thích.


Có trời mới biết tại sao một đứa trẻ lại cho rằng phiên bản Rejoice cũ nhất có vị thơm nhất. Nhắc mới nhớ, chai Rejoice ở nhà được người ta tặng khi Thẩm Diễm mua thứ gì đó.

Thẩm Diễm rưng rưng nước mắt chua xót, nghĩ đến chuyện mình đã làm cho con trai mình có chút buồn cười.

Thẩm Diễm thở dài, chống cằm ngẩn người.

"Mẹ, chú vừa rồi là ai vậy?" Bánh Đậu đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Nhìn xem, đây là bộ mặt thật của tên nhóc này, cuối cùng cô cũng nhớ ra.

Thẩm Diễm cẩn thận điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cố hết sức làm ra vẻ thật thà, nhẹ giọng nói: "À, đó là bạn cũ của mẹ thôi."

"Bạn cũ?"

Thẩm Diễm sốt sắng gật đầu.

Bánh Đậu khẽ cau đôi lông mày nhỏ xinh, vẻ mặt nghiêm túc giống như một tiểu hòa thượng đang ngủ gật gõ con cá gỗ trong sách ảnh, Thẩm Diễm kín đáo cười.
Bánh Đậu trông trẻ hơn tuổi của mình một chút, nhìn không được mạnh mẽ lắm nhưng đứa trẻ không biết gen di truyền của ai nên từ nhỏ đã bộc lộ khí chất mạnh mẽ. Vẻ ngoài hơi người lớn khiến các cô giáo mẫu giáo của cậu rất thích.

"Nhưng mà, ông chú đó không thích con." Bánh Đậu lên tiếng làm cho trong lòng Thẩm Diễm giật mình.

Vẻ mặt Thẩm Diễm đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, Bánh Đậu thông minh liền nhận biết mình nói đúng, nhưng đồng thời cũng có chút sững sờ, thì thào nói: "Hình như chú ấy rất ghét con..."

Đứa trẻ thì thầm và lặp lại, "Mẹ, chú đó ghét con."

Nhìn bề ngoài 2 người hẳn là người dưng, nhưng sao Thẩm Diễm lại cảm thấy đau nhói trong lòng khi trên gương mặt của đứa trẻ biểu hiện như vậy, cô gần như muốn bật khóc ngay lúc đó, cô nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng.
"Không, chú ấy không ghét con." Thẩm Diễm nhẹ giọng nói, chú ấy chỉ hận mẹ, đối với chú ấy mà nói, con chỉ là một người không liên quan, làm sao có thể ghét được?

"Chú ấy thực sự ghét con mà," Bánh Đậu phản bác

Bánh Đậu vừa mới tiêm xong, cơn sốt cũng vừa hạ xuống, cô cũng không muốn tranh cãi với con trai, nên nhẹ giọng nói: "Được rồi, con thông minh, có thể nhìn thấy được. Con chắc là buồn ngủ rồi. Con ngủ trước đi, mẹ ôm con ngủ, bệnh nhi có đặc quyền, mẹ sẽ không nói cho Tiểu Thi biết. "

Tiểu Thi là "nữ thần" trong trường mẫu giáo của Bánh Đậu, là người cậu "thầm thương trộm nhớ", Bánh Đậu nghe xong liền trở nên trầm mặc, quên mất lo lắng không biết ông chú lạ có ghét mình không. Tìm được một vị trí thoải mái, dùng hai tay ôm chặt lấy áo sơ mi của Thẩm Diễm, nói nhỏ: "Vậy con chỉ ngủ một lát thôi, mẹ đừng nói với Tiểu Thi."
Thẩm Diễm vuốt ve mái tóc mềm mại của con, nhẹ nhàng nói: "Được. Con ngủ đi."