Lưu nãi nãi xấu hổ không muốn nói dối trẻ con nên im lặng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rưỡi, Thẩm Diễm giao Bánh Đậu cho bà đã hơn hai tiếng...

Sự lo lắng của Bánh Đậu ngày càng lộ rõ, cậu còn nhỏ không biết giấu giếm, thoát ra khỏi vòng tay của Lưu nãi nãi, chạy ra cửa xem nhưng vì lời khuyên của mẹ nên cậu không dám đi lên lầu để tìm mẹ.

Cứ thế nhóc con cứ lặp đi lặp lại hành động này cho đến khi Thẩm Diễm đến đón.

Lúc Thẩm Diễm đến, tình trạng của cô còn tệ hơn ba tiếng trước, hai mắt rõ ràng là đang khóc, đỏ bừng, trên mặt còn có lệ, đầu tóc hơi rối, trông có vẻ mệt mỏi và yếu ớt.

Khi Lưu nãi nãi mở cửa, cô tự mình phấn chấn, cười nói: "Thực xin lỗi, con lại đây làm phiền dì."

Bánh Đậu chạy tới nắm chặt tay cô, Thẩm Diễm liếc nhìn nhóc con một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.


Bánh Đậu không nhận ra điều đó, vui vẻ nghĩ rằng cuối cùng mẹ cũng ở đây, cậu có thể về nhà ăn tối rồi.

Nhưng Lưu nãi nãi rõ ràng nhận ra điểm khác biệt, qua lời nói vừa rồi của Bánh Đậu và kinh nghiệm của chính mình, Lưu nãi nãi thậm chí còn biết kết quả cuộc thương lượng giữa Thẩm Diễm và người đàn ông kia. Hơn nữa, trạng thái hiện tại của Thẩm Diễm không khỏi lộ ra vẻ đáng thương, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Diễm: "Bánh Đậu đợi con lâu rồi, mau về ăn cơm cùng thằng bé, chuyện khó khăn gì rồi cũng có giải pháp thôi. "

Thẩm Diễm khẽ gật đầu.

Bước chân nặng nề, Thẩm Diễm nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bánh Đậu về nhà.

Bánh Đậu khi sinh ra hơi to, khác hẳn với những đứa bé sơ sinh khác. Thằng bé khi sinh ra có nước da trắng, tóc đen, tay nhỏ và đôi mắt sáng, không thể nhìn thấy gì, nhưng cô luôn cảm thấy rằng đứa trẻ có thể nhìn thấy cô, bởi vì mỗi lần cô ôm nó, Bánh Đậu sẽ mở miệng ê a, đôi tay nhỏ bé của nắm chặt lấy vải áo trên ngực cô.


Đứa con của cô, khi nó còn nhỏ, cô đã dùng thằng bé để cứu sống Bình An, nhưng cuối cùng đó là số phận. Chị gái cô mất vì trầm cảm sau khi sinh, cha mẹ cô và bản thân cô suốt ngày chạy chữa cho bệnh tật của Bình An, cuối cùng cha ruột của Bình An xuất hiện, đưa cậu bé đi, bố mẹ cô cũng lần lượt qua đời sau bao năm mất mát, thương nhớ con gái lớn và cháu trai. Những người thân của hai mẹ con đã không còn nữa, chỉ còn lại Bình An, nhưng thằng bé ấy cũng bặt vô âm tín.

Thẩm Diễm thường xuyên nghĩ đến điều này, nếu như chị gái mình không ra nước ngoài, không gặp Cố Thừa Minh, không cố gắng trói buộc người đàn ông này, vậy thì Bình An sẽ không được sinh ra, cũng không bị bệnh, cô cũng không cố gắng tiếp cận Cố Thừa Minh, cưới anh, sinh con cho anh.

Chưa kể, sau sáu năm bình lặng, anh lại xuất hiện và muốn mang Bánh Đậu rời khỏi cô.


Sự ra đời của Bánh Đậu không giúp Bình An khỏi bệnh, cũng không phải lỗi của Cố Thừa Minh, nhưng nếu chị cô không có quan hệ gì với Cố Thừa Minh, Bình An không phải con ruột của anh, vậy thì mọi chuyện là như thế nào...

Thẩm Diễm không dám nghĩ tới nữa, cô đã từng nghĩ... Nếu như, nếu như Bình An là con của Cố Thừa Minh, như vậy cô sẽ sinh ra Bánh Đậu, sau khi chữa khỏi bệnh cho Bình An, cô nhất định sẽ quay lại với người đàn ông đó, và giải thích mọi chuyện với anh cho dù bố mẹ phản đối, cho dù chị gái cô căm hận người đàn ông ích kỷ này. Nhưng khi tình trạng bệnh của Bình An ngày càng trầm trọng, bệnh tâm thần của chị gái ngày càng phức tạp, Thẩm Diễm không thể thuyết phục bản thân quay lại với Cố Thừa Minh. Người đàn ông đó là khởi nguồn cho mọi chuyện, Thẩm Diễm không thể quay lại với anh.
Chị gái mất, bố ruột của Bình An xuất hiện, ở nhà chỉ còn lại bố mẹ già và Bánh Đậu.

Không bao lâu sau, Thẩm Diễm chỉ có Bánh Đậu.

Nhưng lúc này, cô sắp mất thằng bé, Thẩm Diễm dừng lại, nhìn cầu thang phía trên, tầm mắt mờ mịt.

Nếu cô không tiếp cận Cố Thừa Minh với dã tâm như vậy để lừa dối anh, chẳng phải ông trời đã không trừng phạt cô như thế này sao? Nếu ngày đó bọn họ tìm cách khác ...

Thẩm Diễm cảm thấy lồng ngực đau nhói, cô kìm nước mắt, nhìn xuống Bánh Đậu, lại nâng bước chân lên rồi tăng tốc chạy về nhà.

Lúc mở khóa cửa, tay cô run lên, đút chìa khóa vào mấy lần vẫn không vào được. Bước vào, Thẩm Diễm thở dốc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Bánh Đậu dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn cô, Thẩm Diễm mím chặt môi.

Sau khi trở về nhà, Thẩm Diễm nằm liệt, dựa vào tường gần như ngồi trên mặt đất, Bánh Đậu giật mình, hét lên "Mẹ!", vội vàng giơ cánh tay nhỏ bé ra đỡ cô.
Thẩm Diễm cảm thấy trong lòng chua xót, lắc đầu tỏ ý không sao, Bánh Đậu cố chấp nắm tay. Thẩm Diễm hai mắt mờ mịt nhưng có thể nhìn rõ bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay cô, sau này có lẽ cô sẽ không bao giờ còn cơ nắm lấy...

Thẩm Diễm xuất thần, cử động cánh tay, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi Bánh Đậu.

Bánh Đậu bị sốc và bối rối, ngơ ngác nhìn mẹ.

Thẩm Diễm ánh mắt buồn bã, môi mấp máy nhưng không nói gì, đến nửa đường mới kéo ra nụ cười, khàn giọng nói: "Đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ làm."

Vẻ mặt của Bánh Đậu có chút tức giận nhưng cậu kiềm chế rất tốt, nhìn Thẩm Diễm không vui, hai má phồng lên, nhưng Thẩm Diễm không nhìn anh cậu, ánh mắt vẫn luôn ở nơi khác, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sau một hồi, cậu thấy mẹ hôm nay rất lạ.

Đứa nhỏ bĩu môi đi tới, lại cầm lấy tay mẹ, thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Con đói bụng, muốn ăn cá."
Lòng bàn tay Thẩm Diễm lại bị bao bọc bởi sự mềm mại, lần này cô không cúi đầu xuống, nhưng không kìm được nước mắt, hoảng sợ lau đi, không có rút tay ra, mắt đỏ hoe nói: "Được rồi, nhưng ở nhà không còn cá nữa, mẹ đi mua ngay, được không? "

Bánh Đậu hạnh phúc nhìn mẹ nắm tay mình: "Được rồi! Chúng ta cùng đi nào."

Thẩm Diễm gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm, Bánh Đậu đã theo sát phía sau cô.

Thẩm Diễm sửng sốt một chút, sau đó quay lại nói nhỏ: "Bánh Đậu, con là con trai, mẹ là con gái, con gái đi vệ sinh, con trai đi theo được không?"

Bánh Đậu mở to mắt, thì thầm: "Ồ, không, điều đó rất thô lỗ."

Thẩm Diễm mỉm cười, sờ sờ đầu của con trai: "Con ngoan."

Bánh Đậu trợn tròn mắt cười, hai tay nhỏ bé sau lưng thật sự dừng lại đợi ở cửa, Thẩm Diễm cũng không dám nhìn nữa, khóa cửa sau khi vào phòng tắm, gục xuống bồn rửa mặt , kìm nén khóc.
Nếu cô không lấy Cố Thừa Minh vì chị gái, nếu bọn họ nghĩ cách khác để cứu sống Bình An... Nhưng mà, nếu không có những thứ này, có lẽ Bình An đã chết từ lâu.

Thẩm Diễm không ghét ai, chỉ hận chính mình, vài phút sau ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính với đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy, cô dội một gáo nước lạnh vào mặt cho đến khi tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, lấy khăn lau mặt, mở cửa bước ra ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy Bánh Đậu lo lắng dán vào cửa, Thẩm Diễm vừa mở cửa, nhóc con đã nhanh chóng tránh ra.

Nếu là trước đây, Thẩm Diễm sẽ cười, trêu chọc đứa trẻ, nhưng bây giờ cô cười không nổi, khóe miệng cũng không kéo lên được một nụ cười để trấn an đứa nhỏ.

"Mẹ đi lấy ví đi, con đợi mẹ ở cửa nhé."

"Dạ" Bánh Đậu đáp lại, ngoan ngoãn đợi cô ở cửa.
Thẩm Diễm lấy ví tiền và điện thoại di động ra, cùng Bánh Đậu xuống lầu, lần này có lẽ cuối cùng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường ngày hôm nay, Bánh Đậu không chủ động nắm tay mẹ mình, cúi thấp đầu, hết lần này đến lần khác nhìn lên Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm nắm tay Bánh Đậu, không nói lời nào, lẳng lặng dẫn con xuống lầu, đi đến siêu thị gần nhất.

Một chiếc sedan màu đen đang đậu trong bóng tối ở góc tầng dưới của họ, nhìn thấy hai người rời đi, tài xế trầm tư vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Cố tổng?"

Cố Thừa Minh dựa đầu vào ghế, nói nhỏ: "Lái xe."

Người lái xe đáp ứng, nhấn ga, khi xe đi qua Thẩm Diễm, anh vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, trong lòng chấn động.

Người phụ nữ xanh xao, mắt sưng đỏ, vẻ mặt rất mất mát, đứa nhỏ bên cạnh cũng tỏ vẻ lo lắng.
Tuổi còn nhỏ mà lại có biểu hiện như vậy, người lái xe không thấy buồn cười mà lại thấy chạnh lòng.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất, Thẩm Diễm cả kinh, giả vờ như không thấy.

Mẹ hôm nay thật kỳ lạ. Còn Cố thúc thúc tại sao đến rồi lại không ở chơi với cậu?

Trong lòng Bánh Đậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng nhìn sắc mặt của Thẩm Diễm, cậu không dám hỏi.

Thẩm Diễm mua rất nhiều rau và cá trong siêu thị, trên đường về nhà đang loay hoay xách hai túi lớn thức ăn, thấy cô vất vả, cậu nói nhỏ: "Mẹ, để con xách cho."

Thẩm Diễm quả thực vất vả, nhưng còn hơn sức trẻ con nhiều, không rảnh đưa tay ôm Bánh Đậu, đành phải nói: "Bé con, giữ lấy quần áo của mẹ, đừng để lạc mất."

Bánh Đậu gật đầu ngoan ngoãn, kéo góc áo mẹ, Thẩm Diễm cũng đi rất chậm, may mà đụng phải một người hàng xóm đi làm về giữa chừng, người hàng xóm giúp cô xách một chiếc túi khiến Thẩm Diễm nhẹ đi rất nhiều.
Bởi vì tâm trạng của mình, Thẩm Diễm không nói chuyện nhiều với hàng xóm. Hàng xóm là một phụ nữ đã có gia đình, khoảng ba mươi tuổi, thỉnh thoảng cũng xã giao qua lại với hai mẹ con, thấy đối phương tâm tình không tốt nên cũng không nói nhiều.

Lúc ở dưới lầu, Thẩm Diễm cảm ơn người phụ nữ kia, người hàng xóm vẫy vẫy tay, nhưng Thẩm Diễm cũng không nói nhiều, lại cảm ơn rồi cầm tay con trai lên lầu.

Về đến nhà, Bánh Đậu rốt cục không nhịn được hỏi: "Mẹ, Cố Thúc thúc đi rồi sao?"

Túi của Thẩm Diễm nhất thời rơi xuống đất, cô muốn cúi người nhặt lên, nhưng lại rơi xuống đất,, kéo theo giá giày đổ sập.

Bánh Đậu sững sờ, phản ứng đầu tiên là muốn khóc, nhưng lập tức kìm lại, vội vàng đi tới kéo Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm khuỵu gối, đau đến kêu to, lắc đầu nói: "Không sao, không sao."
Nước mắt Bánh Đậu trào ra nhưng cậu không dám nói.

Thẩm Diễm đứng dựa vào tường, nhặt rau củ quả rơi ra bỏ vào phòng bếp, lúc trở ra, tâm trạng của cô đã được điều chỉnh lại.

Bánh Đậ không dám theo mẹ vào, cậu đứng ở cửa ra vào, tâm trạng rất bất an.

Thẩm Diễm bước tới, kéo cậu ngồi xuống sô pha, Bánh Đậu bất an ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt Thẩm Diễm dần dần trở nên dịu dàng, cô vuốt ve mái tóc của Bánh Đậu, nhẹ giọng nói: "Con rất thích Cố thúc thúc sao?"

Bánh Đậu bối rối nhìn một lúc rồi gật đầu nói: "Vâng,  con rất thích chú ấy."

"Nói cho mẹ biết, Bánh Đậu có nhớ tới ba không?"

Bánh Đậu ngay lập tức mở to mắt và lắc đầu.

Thẩm Diễm rất buồn, cô nhẹ nhàng ôm lấy vai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Con ngoan, đừng sợ, mẹ sẽ không tức giận, nói cho mẹ biết, con có nhớ tới ba không?"
Bánh Đậu vùng vẫy trong vòng tay cô một lúc, sau đó dừng lại, nhỏ giọng nói: "Bạn con đều có cha, cha sẽ giúp bọn họ đánh chết bọn xấu đó, Bánh Đậu... Bánh Đậu cũng muốn ba giúp con đánh bọn xấu..."

Thẩm Diễm đau lòng: "Bánh Đậu của chúng ta thật đáng thương... Là lỗi của mẹ, hiện tại, mẹ có thể giúp con tìm cha trở về, được không?"

Bánh Đậu ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của cô, mở to mắt nói: "Thật hả mẹ?"

Thẩm Diễm nhìn vẻ mặt vui mừng của đứa trẻ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhẹ gật đầu thở dài: "Thật. Bánh Đậu của chúng ta sau này sẽ có cha, co có thể nhờ ông ấy giúp co đánh những ai bắt nạt con. Ba còn có thể mua cho con rất nhiều món quà quý giá, có thể cho con một môi trường sống tốt hơn."

Bánh Đậu vui đến mức quên ngay nỗi buồn vừa rồi, nắm chặt tay mẹ, hạnh phúc nói: "Ba đâu rồi? Khi nào ba về với con? Con, con, con rất nhớ ba..."
Thẩm Diễm gật đầu cười.

Bánh Đậu vui vẻ đi vào phòng ngủ nhỏ của mình, xem qua những món quà mà Cố Thừa Minh tặng.

Đứa trẻ này chưa bao giờ nói, nhưng là con trai, khát vọng và sùng bái cha luôn mạnh hơn một cô gái nhỏ. Bánh Đậu rất nhớ cha, sợ Thẩm Diễm buồn nên không bao giờ nói ra miệng.Chỉ sau khi có được sự đồng ý của Thẩm Diễm Anh mới dám hỏi kỹ càng để biết thêm thông tin về cha mình.

Thằng bé thực sự thông minh và nhạy bén.

Thẩm Diễm không biết, liệu cô có thể buông bỏ đứa nhỏ này không.