Thẩm Diễm một đêm không ngủ, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, thanh âm lại không dám quá nặng, cả khuôn mặt trắng bệch, trong tay nắm thật chặt điện thoại, mấy lần ấn xuống nhưng lại lập tức cúp máy. Tới khi trời sắp sáng, trên mặt cô không có chút huyết sắc nào, dưới chân nhẹ bẫng, đi vào phòng nhìn một chút, Bánh Đậu còn đang ngủ.

Thẩm Diễm vịn vách tường đi đến phòng bếp, sáng sớm không khí lạnh như băng xông vào khoang mũ, cô nhịn không được run một cái.

Thẩm Diễm khó khăn bấm số lần nữa, chờ mong làm tim cô đập như trống, nhưng ngay giây sau liền nghe thấy giọng nữ máy móc nhắc nhở: "Xin lỗi, điện thoại cô gọi đã tắt máy."

Thẩm Diễm sững người một lúc, điện thoại rơi xuống đất phát ra âm thanh nhỏ, Thẩm Diễm ngây người nhìn chiếc điện thoại pin bay khỏi mặt đất, môi run run...


Thật lâu sau, cô ngồi xổm xuống, lắp pin vào, khởi động lại, nước mắt từng giọt một rơi, mặt trời mọc ngoài cửa sổ, một ngày mới sắp đến.

Trong hai ngày này, Thẩm Diễm đều gọi điện thoại cho phụ huynh học sinh để xin nghỉ phép. Cô lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Thẩm Diễm cũng xin nghỉ cho Bánh Đậ, cậu ở trên giường đợi rất lâu, mẹ cậu cũng không có vào gọi, vì vậy đứa nhỏ tự mình đứng dậy, đứng ở trên giường hét lớn: "Mẹ! "

Thẩm Diễm đang nấu cháo trong bếp, cô thất thần, Bánh Đậu gọi cô mấy lần thì cô mới đáp ứng, lau tay rồi chậm rãi đi vào.

Bánh Đậu dang hai tay đứng trên giường, bĩu môi có chút không vui.

Thẩm Diễm bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Bánh Đậu nhìn kỹ khuôn mặt cô, từ từ đặt tay xuống, nói: "Mẹ, mẹ không gọi con sao? Con sắp muộn học rồi."


Thẩm Diễm khẽ cười, tiến lên ôm lấy con, hôn lên trán hắn một cái, ôn nhu nói: "Không sao, mẹ đã xin nghỉ phép rồi."

Đôi mắt của Bánh Đậu mở to: "Tại sao? Hôm nay con không phải đi học sao?"

Thẩm Diễ đem quần áo cho cậu mặc, quần áo trong tủ của đứa nhỏ không cao cấp lắm, nhưng đều là vừa vặn thoải mái, chỉ cần Thẩm Diễm có khả năng kinh tế, sẽ cho Bánh Đậu điều kiện sống tốt nhất có thể.

Lúc này, cô nhìn quần áo trong tủ bỗng thấy mất mát vô cùng.

Cô không nói gì, im lặng lấy một bộ quần áo treo tường màu xanh và một chiếc mũ bóng chày cùng màu.

"Mẹ ơi, tại sao con phải đội mũ? Chúng ta đi chơi sao?"

"Hai ngày nay mẹ không có lớp học. Hai chúng ta cùng nhau đi tận hưởng được không?"

Bánh Đậu nghe xong câu này rất tươi tỉnh, vui vẻ gật đầu nói: "Được ạ!"

Thẩm Diễm mặc quần áo cho con, mang thằng bé vào phòng tắm


"Mẹ, con tự mình làm."

Cậ đã lâu không kêu mẹ rửa mặt đánh răng, Thẩm Diễm không nghe, vẫn cười nhẹ, Bánh Đậu cảm thấy hôm nay mẹ thật dịu dàn.

Bánh Đậu nghĩ ngợi lung tung, Thẩm Diễm đã bóp hết kem đánh răng, để cậu mở miệng, cẩn thận đánh răng cho đứa trẻ.

Bánh Đậu lúc đầu chưa quen, hơi phồng má khó chịu, nhưng đôi mắt Thẩm Diễm dần đỏ lên, cô khịt mũi, sau khi chải xong, cô lấy mu bàn tay lau mắt, không để lại dấu vết

Bánh Đậu còn đang chìm đắm trong sự ngượng ngùng khi được mẹ chải đầu, Thẩm Diễm đã cúi người xuống: "Con ngẩng đầu lên."

Bánh Đậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, Thẩm Diễm cẩn thận lấy khăn lau mặt cho cậu, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như đang đối xử với bảo bối quý giá nhất trên đời.

Thẩm Diễm không dám nghĩ tới nữa, tắm rửa xong vỗ vỗ cái mông nhỏ của đứa nhỏ, cười nói: "Được rồi, ra ngoài chờ đi, chúng ta ăn cơ sớm."
Bánh Đậu gật đầu, tiến lên hai bước, dừng lại, quay lại Thẩm Diễm, Thẩm Diễm đang đặt khăn tắm lên giá, hỏi: "Sao vậy?"

Bánh Đậu nhăn lại ngón tay và nói: "Mẹ cúi đầu."

Thẩm Diễm nghi ngờ cúi xuống, bàn tay mềm mại của đứa trẻ vòng qua cổ cô, hôn lên má cô.

Bánh Đậu bật cười: "Chào buổi sáng mẹ."

Thẩm Diễm giật mình, khàn giọng nói: "Chào buổi sáng con."

Bánh Đậu bĩu môi chỉ vào mặt mình, Thẩm Diễm cúi đầu hôn một cái.

Sau khi Bánh Đậu rời đi, Thẩm Diễm không nhịn được đóng cửa lại, ngã ở trên bồn rửa mặt, không tự chủ được cảm xúc.

Trong phòng khách, Bánh Đậu mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ trong phòng tắm, bối rối bước tới, gọi mẹ hai lần, Thẩm Diễm nói: "Không sao, mẹ đang đánh răng."

"Vâng ạ"

Sau khi chỉnh đốn bản thân, Thẩm Diễm đi ra ngoài phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng, cháo gần như đã chín, cô vặn nhỏ lửa từ từ hâm nóng, sau đó chiên trứng, cắt giăm bông.
Bánh Đậucảm thấy khác lạ, nhìn chằm chằm vào một bàn ăn sáng thịnh soạn, ngập ngừng nói: "Mẹ..."

Cậu không hỏi không biết phải hỏi như thế nào, gương mặt thể hiện sự bất an và bối rối.

Thẩm Diễm chỉ cười nói: "Không thích à?"

Làm sao mà không thích được? Bánh Đậu lắc đầu: "Con thích lắm!"

Kết thúc bằng tiếng cười đặc trưng của đứa trẻ, Thẩm Diễm cảm thấy mình bây giờ quá nhạy cảm, sắc mặt Bánh Đậ, giọng nói của Bánh Đậ, từng từ ngữ không đáng có của Bánh Đậu... đều có thể khiến cô muốn khóc lúc nào không hay.

Thẩm Diễm suy nghĩ tiêu cực, cuộc đời của cô có phải cứ thế này trôi qua không, cô đã từng nghĩ Cố Thừa Minh sẽ làm gì nếu anh thực sự biết về sự tồn tại của con trai, anh sẽ đối phó như thế nào. Dù biết rằng đó là cuộc đối đầu không có hồi kết, nhưng vẫn chiến đấu vì nó.
Cô đã từng lên kế hoạch theo cách này,trong những năm qua, cô đã nghĩ ra rất nhiều điều sai lầm.

Cô cho rằng Cố Thừa Minh chưa bao giờ yêu cô, nhưng sự thật thì người đàn ông này đã từng thật lòng muốn ở bên cô cả đời, cô cho rằng Cố Thừa Minh không muốn có con, càng không thích những đứa con mà cô có, lại là cô sai, Cố Thừa Minh đòi Bánh Đậu, chỉ vì Bánh Đậu là con của anh.

Cô cho rằng sau khi Cố Thừa Minh biết sự thật, mục đích duy nhất của việc tranh giành quyền nuôi con là để trả thù và tấn công cô, nhưng cô lại sai lầm ... Người đàn ông này đã cùng cô phân tích môi trường sống và học tập của con một cách hợp lý, sự phát triển trong tương lai Khoảng cách giữa họ quá lớn, Cố Thừa Minh là thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, còn Thẩm Diễm là một phụ nữ bình thường đã từng tiếp cận Cố Thừa Minh với động cơ thầm kín để cứu chị gái và đứa con của cô ấy.
Bọn họ cách nhau quá xa, Cố Thừa Minh ở trên cao, cô đã rơi xuống đáy.

Nếu Cố Thừa Minh thực sự như những gì Thẩm Diễm nghĩ, tranh giành con trai để trả thù và chống lại cô, thì Thẩm Diễm có lý do và niềm tin chính đáng để chống lại anh, nhưng anh rất hợp tình hợp lý, cứ như vậy bình tĩnh.

Anh phân tích từng chút một, không chút oán hận.

Cô đã hiểu lầm lòng trung thành và sự nhất tâm của người đàn ông trong tình yêu, Thẩm Diễm rất hối hận vì những sai lầm và liều lĩnh của mình, nhưng từ lâu đã không thể cứu vãn được nữa.

Cô biết rằng mình có thể là một người mẹ tốt, tận tụy nhưng sẽ không phải là một người mẹ giàu có có thể cho con mình một môi trường sống tốt, cũng không phải một người mẹ có thể cho con mình một tương lai vững chắc. Tất cả những gì cô có thể cho chỉ là tình yêu thương, tình yêu vô tận.
Nhưng sau những gì xảy ra với em gái và Bình An, Thẩm Diễm hơn ai hết hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc và quyền lực.

Tiền bạc là thứ đáng sợ và nguy hiểm nhất trên đời này, nhưng cũng là thứ không thể thiếu và có sức mạnh nhất, nó giống như rắn độc, giống như cây thuốc phiện có thuốc độc, biết bao người vì nó mà đánh mất chính mình, mất đi trái tim ban đầu của một người đàn ông, nhưng vẫn có vô số người nhảy vào.

Và Thẩm Diễm là một trong số đó, Ngoài việc sinh con cho Cố Thừa Minh, cô còn có thể nhận được số tiền cấp dưỡng lớn từ việc ly hôn, cô đã lên kế hoạch trước khi tiếp cận người đàn ông này.

Nếu Cố Thừa Minh vội vàng chạy tới cướp đứa nhỏ, vậy thì cô nhất định phải kéo Tần Tiêu bàn biện pháp đối phó, giống như Cố Thừa Minh sáu năm trước.
Cô có thể dành cho Bánh Đậ tình mẹ dịu dàng, Cố Thừa Minh có thể dành cho cậu tình yêu của cha và toàn bộ tài sản của Cố gia.

Đứa con họ Cố của cô, có dòng máu Cố gia chảy trong người, nên làm một thiếu gia con nhà giàu được cưng chiều, sau này thuận buồm xuôi gió, không cần khổ cực, không cần nhìn sắc mặt người khác.

Sống với cô, cậu phải vất vả kiếm sống khi lớn lên, lo nhà cửa, xe hơi mỗi ngày.

Với Cố Thừa Minh, cậu không bao giờ phải lo lắng những chuyện này, nhà cửa, xe cộ, công việc ... tất cả đều dễ dàng và ổn định.

Thẩm Diễm bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra Bánh Đậu vẫn đang nhìn mình, cô mỉm cười, cúi đầu dọn cháo cho đứa nhỏ, nói: "Thôi, đứa bé thích cũng được, sau này nếu muốn mẹ sẽ lại đến nấu cho con."

Bánh Đậ sửng sốt một chút, Thẩm Diễm vội vàng bổ sung: "Ý mẹ là, khi con lớn lên đi học."
Thẩm Diễm khiêm tốn nói: "Này? Thật sao? Kỹ năng nấu nướng của mẹ lại tiến bộ rồi."

Bánh Đậu liếc mắt cười.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại ngồi đó?"

Lúc nhà có khách thường ngồi ở đó, ngày thường vị khách này chỉ có thể là Tần Tiêu, hiện tại không có khách, sao mẹ lại ngồi ở chỗ đó?

Thẩm Diễm bối rối, ấm ức nói: "Bởi vì có quá nhiều đồ ăn, ở đằng kia mẹ không gắp được, con muốn ăn gì mẹ cũng có thể giúp."

Bánh Đậu nhìn cô ấy trong vài giây và gật đầu.

Thẩm Diễm cười nhạt, cúi đầu im lặng ăn cơm, không lên tiếng nữa.

Bánh Đậu thực sự có một cảm giác rất lạ trong lòng từ tối hôm qua, nhưng cậu không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy thật tồi tệ.

Cậu không dám hỏi nhiều vì sợ mẹ giận và buồn, cậu đành giấu kín suy nghĩ của mình, còn bố, mẹ nói rằng bố sẽ về với cậ sớm thôi, cậ phải ngoan ngoãn chờ bố về. .
Cậu muốn cho bố biết cậu là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, có lý không nghịch ngợm chút nào, để bố đừng bỏ mẹ con cậu lần nữa, có thể giống như Tráng Tráng, Tiểu Thi, cả bố lẫn mẹ, có thể đi đến sân chơi trong tay.

Khi Bánh Đậu nghĩ đến điều này, đôi lông mày nhỏ của cậunhư sắp bay lên.

Thẩm Diễm chưa từng nhìn Bánh Đậu, cũng không dám nhìn.

Ăn xong cô vào bếp dọn dẹp, vì làm nhiều quá nên dọn khá lâu.

Thẩm Diễm tự nhủ sau này không nghĩ tới nữa, Bánh Đậu sống cùng Cố Thừa Minh tương lai cũng tốt, cô không nên lolắng hay do dự.

Nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân, trong đầu cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi không ra, sau này con trai của cô bị bỏ quên thì sao? Nếu sau này tìm được Bình An, cô phải giải thích với Bình An như thế nào?

Còn nữa, cậu cùng Cố Thừa Minh đi thành phố Bình Giang, cách nơi này rất xa ... Cô làm sao có thể vội vàng chạy tới khi đứa nhỏ buồn bực ốm đau? Ngay cả khi đó Bánh Đậucó thể đã có rất nhiều người thân thì thằng bé vẫn cần cô. Nghĩ đến đây, Thẩm Diễ lại muốn khóc, bật công tắc nước lên, đỏ cả mắt rửa bát,không phát hiện Bán Đậu đãd đứng ở cửa phòng bếp đợi cô.
"Mẹ ... mẹ khóc à?"

Trong mắt đứa trẻ có sự bối rối và lo lắng.

Thẩm Diễm sờ sờ hai mắt, nhưng không có rơi lệ, cười nói: "Không sao, mẹ rất bận, con tự mình đi chơi trước đi. Có thể gọi Tiểu Thi tới."

"Thật không? Vậy thì con sẽ sử dụng điện thoại di động của mẹ."

Thẩm Diễm mỉm cười gật đầu, cậu nhỏ liềnchạy tới gọi nữ thần mà mình thầm mến, nhưng gọi xong mới phát hiện Tiểu Thi đang học mẫu giáo ...

Bánh Đậu cúi đầu, đặt điện thoại lại trên bàn cà phê, chán nản chờ Thẩm Diễm.

Khi Thẩm Diễm thu dọn xong phòng bếp đi qua phòng khách, cô vẫn chưa hiểu cậu nhóc ở đó làm gì.

Bánh Đậ nhìn cô với vẻ mặt buồn bã nói:"Mẹ, không phải mẹ nói hôm nay sẽ đưa con đi chơi sao?"

Thẩm Diễm sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói: "A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là mẹ quên, chờ mẹ một lá, mẹ thay quần áo ngay"
Bánh Đậu trịnh trọng gật đầu: "Được rồi."

Thẩm Diễm vội vàng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tránh đi ánh mắt của con trai.