Hạ Thiệu Quân cùng Cố Thừa Minh quan hệ tốt nhất, cùng nhau lớn lên, lúc này mò đến cạnh Cố Thừa Minh nhìn thử đứa nhỏ.

Hạ Thiệu Quân cười chào hỏi Hà Uyển, Hà Uyển quay đầu lại mỉm cười.

Người hầu bên cạnh Bánh Đậu rất căng thẳng, canh giữ cậu chủ nhỏ từng bước.

Hạ Thiệu Quân một mình đi tới Bánh Đậu, rất tò mò nhìn xuống đứa nhỏ.

Đứa trẻ không cao, Cố Thừa Minh nói là năm tuổi, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không cao bằng đứa trẻ năm tuổi, tuy rằng hơi yếu ớt, nhưng nét mặt thanh tú, đôi mắt sáng và trông rất bướng bỉnh, dễ khiến người ta yêu thích.

Hạ Thiệu Quân trầm mặc nhìn cậu, Bánh Đậu cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng là hơi dời thân thể về phía sau, người hầu cười nói: "Hạ thiếu, chuyện này..."

Cô hơi xấu hổ, nhưng không thể nói nhiều.

Hạ Thiệu Quân xua tay ra hiệu không sao, anh ta thật sự rất tò mò.

Hạ Thiệu Quân cúi người xuống, cười nói: "Chào con, con ó khỏe không."

Bánh Đậu chớp mắt và nói: "Xin chào, tên con là Bánh Đậu."

"Này" Hạ Thiệu Quân bật cười, "Sao tên đáng yêu như vậy, ba con chọn sao? Sao lại gọi là Bánh Đậu mà không phải là bánh thịt hay tiểu long bao?"

Bánh Đậu bị cái danh sách "bao" dài dằng dặc đánh lừa, hồi lâu mới nhớ ra câu hỏi, nên nói: "Nó do mẹ con chọn".

Hạ Thiệu Quân vui mừng khôn xiết, còn đang lo lắng không biết đem đề tài nói như thế nào.

Hạ Thiệu Quân liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: "A, sao mẹ của conkhông cùng trở về? Con sống với mẹ sao? Cha co có thường xuyên tới thăm con không?"ki

Bánh Đậu thành thật nói: "Không, ba chưa bao giờ đến thăm con trước đây".

Đứa nhỏ khẽ rũ mắt xuống, dáng vẻ nhỏ bé mất mát lập tức làm tan chảy trái tim người đàn ông của Hạ Thiệu Quân.

Chà, chưa gặp, vậy chứng tỏ Cố Thừa Minh mấy năm nay không biết đến sự tồn tại của bọn họ? Hạ Thiệu Quân cười, đang định hỏi gì đó thì một bàn tay duỗi ra bên cạnh che mắt Bánh Đậu.

Hạ Thiệu Quân: "..."

Cố Thừa Minh nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn chú ấy, về sau con sẽ bị hỏng theo."

Hạ Thiệu Quân cứng họng, Cố Thừa Minh đã buông tay nói: "Đừng hỏi những thứ vô dụng này."

Ánh mắt có chút nghiêm nghị, Hạ Thiệu Quân cũng là đang nói đùa, đối phương không có nói cái gì, chỉ là giả bộ không biết, anh ta chỉ là thực tò mò.

Hạ Thiệu Quân đứng lên, xoa xoa đầu nhỏ của Bánh Đậu, cười cười rời đi.

Cố Thừa Minh không để mắt tới Bánh Đậu vì đêm nay có rất nhiều bạn làm ăn tới đây, bế Bánh Đậu đi một lúc thì bị ai đó ngăn lại, nhưng có quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào đứa trẻ nên anh đổi cách, Cố Thừa Minh cau mày nói với người hầu bế đứa nhỏ lên lầu, đừng xuống dưới.

Người hầu đang định nói "vâng" thì Hà Uyển đi tới, mục đích của bà khác với Cố Thừa Minh, b muốn cho cả thành phố Bình Giang biết về sự tồn tại của cháu mình đêm nay, vì vậy cô i nói: "Được rồi, mẹ sẽ chăm sóc bọn trẻ, co đi đi. "

Cố Thừa Minh còn đang lo lắng, Hà Uyển lại nói: "Không sao, ở nhà cũng không có làm gì."

Cố Thừa Minh gật đầu, nói vài câu với Bánh Đậu rồi rời đi.

Bánh Đậu để mắt tới ba, có chút hụt hẫng khi thấy ba cậu đi rồi, Hà Uyển cứ nắm tay cậu, Cố Hiểu Vi đang khoác lác đứng giữa một đám đông con gái, Bạch Tĩnh Toàn đêm nay rất bận, nhiều người tiếp cận trò chuyện.

Hà Uyển đang ôm Bánh Đậu đang trò chuyện vui vẻ với một người bạn tốt thì Bạch Tĩnh Toàn thản nhiên bước tới.

Hà Uyển sững sờ một hồi, mới chợt nhận ra, hình như gần đây mình ít tiếp xúc với "cô con dâu tương lai" này, cũng bớt quan tâm hơn.

Mặc cảm tội lỗi, bà nắm lấy tay Bạch Tĩnh Toàn, cười nói: "Lâm phu nhân, khi Tĩnh Toàn và Thừa Minh tổ chức hôn lễ, bà nhất định phải tới."

Lâm phu nhân che miệng cười, dịu dàng nói: "Bạch tiểu thư và Thừa Minh là xứng đôi vừa lứa. Ngày cưới nhất định phải rất hoành tráng, tôi không có lý do gì mà không tới."

Hà Uyển cũng nở nụ cười rất vui vẻ, Bạch Tĩnh Toàn nhẹ nhàng chào hỏi: "Dì à, chú bên đó hình như đang tìm dì."

Hà Uyển nói xin lỗi với Lâm phu nhân, nhìn sang Cố Tân Quốc, Cố Tân Quốc quả nhiên đang tìm bà, trước mặt là Phương tổng.

Hà Uyển cười nói: "Được rồi, dì đi qua trước, lát nữa sẽ tới gặp."

Cô quay đầu lại nhìn, đang muốn gọi người hầu, Bạch Tĩnh Toàn nói: "Bảo mẫu, để tôi chăm sóc đứa nhỏ cho cô."

Hà Uyển do dự, cho dù bà đối với Bạch Tĩnh Toàn có hài lòng đến đâu, bà cũng là nữ nhân, bà cũng biết đứa nhỏ đột ngột này đối với Bạch Tĩnh Toàn là có ý gì, đương nhiên bây giờ bà cũng không vội vàng với Bánh Đậu, Cố Thừa Minh kết hôn là tìm mẹ cho đứa trẻ, hoặc là sinh một đứa khác.

Hà Uyển cười nói: "Phiền phức quá."

Bạch Tĩnh Toàn ôn nhu nói: "Không sao, dì cứ đi làm việc của dì đi ạ."

Hà Uyển cúi đầu vuốt tóc Bánh Đậu ôn nhu nói: "Bé cưng, bà qua đây, con và dì Tĩnh Toàn đợi ở đây, được không?"

Bánh Đậu đối với Bạch Tĩnh Toàn không quen, thấy người dì này cũng rất xinh đẹp dịu dàng, liền gật đầu nói "vâng".

Hà Uyển tự tin rời đi, Bánh Đậu ngơ ngác nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Tĩnh Toàn.

Và sau khi Hà Uyển rời đi, Bạch Tĩnh Toàn bỏ đi nụ cười và sự dịu dàng trên khuôn mặt, vẻ mặt rất lạnh lùng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt cô ta hiện lên vẻ chán ghét và oán hận.

Bánh Đậu đương nhiên không cảm thấy được, nhưng khi bà ngoại kêu cậu đi cùng người dì này, đứa trẻ ngoan ngoãn chào hỏi, "Dì Tĩnh Toàn, xin chào."

Bạch Tĩnh Toàn một tay cầm ly rượu lắc lắc, cúi đầu nhìn hắn.

Bộ dạng đó rất tệ, Bánh Đậu chớp mắt có chút khó hiểu, nhưng cậu không hiểu lắm.

Bạch Tĩnh Toàn cười nhẹ nói: "Xin chào. Con tên là Bánh Đậu?"

Nhìn thấy người cô xinh đẹp này nói chuyện với mình, Bánh Đậu vẫn rất vui vẻ, anh gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ nói lúc trong bụng con thích ăn váng đậu, nên mới gọi là Bánh Đậu."

"Hừ!" Bạch Tĩnh Toàn đột ngột chế nhạo khiến Bánh Đậu giật mình, bối rối nhìn cô.

Trong lòng Bạch Tĩnh Toàn dâng trào phẫn hận, tuy rằng vẻ mặt ôn nhu nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ.

Bạch Tĩnh Toàn nhìn chất lỏng trong ly rượu nói: "Thì ra, lúc mang thai mẹ con thích ăn váng đậu sao?"

Bánh Đậu gật đầu, ít phản kháng, Bạch Tĩnh Toàn cười nhẹ nói: "Vậy nếu lúc đó cô ấy thích ăn dưa hấu Hami, dì gọi con là dưa hấu hami được không?"

Cô ấy nở một nụ cười trông rất ưa nhìn, nhưng Bánh Đậu lại nhăn mũi và cảm thấy tồi tệ.

Cậu cúi đầu nói: "Không có..."

Bạch Tĩnh Toàn hờ hững nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Thôi, dì đang nói giỡn với con, đừng để ý."

Bánh Đậu gật đầu và nói: "Mẹ nói rằng mẹ đặt cho con cái tên đó vì mẹ yêu thích loại thức ăn đó. Đó là một cách thể hiện tình yêu".Bạch Tĩnh Toàn suýt chút nữa thì giễu cợt, ánh mắt nhìn về phía Bánh Đậu, gần như không giấu được vẻ căm hận.

Lúc này Doubao đang cúi đầu nghiên cứu miếng bánh, sau khi nếm thử thấy nó rất ngon, cậu mím môi chăm chú ăn.

Bạch Tĩnh Toàn dùng ngón tay bóp chặt ly rượu, hàm răng nghiến chặt, một lúc sau mới hít sâu một hơi, thẳng thừng nói: "Mẹ con thì sao? Bây giờ ở đâu? Sao không cùng con trở về?"? "

Mắt Bánh Đậu đỏ hoe, cúi đầu không nói.

Thấy vậy, Bạch Tĩnh Toàn cũng mơ hồ đoán được một chút, cô ta cũng cảm thấy không vui, nhẹ giọng nói: "Ba con ngăn cản sao? Ông ấy chỉ đưa con trở về?"

Bánh Đậu cau mày nói: "Không... Ba mẹ không sao..."

Tốt lắm? Ồ, tốt lắm, thế sao mẹ ngươi không về cùng? Cố gia quả thật chỉ nhận con không nhận mẹ mà.

Trên môi nở nụ cười, Bạch Tĩnh Toàn cầm lấy ly nước trái cây trên bàn, cúi xuống đặt vào tay đứa trẻ, cười nói: "Thôi, không sao đâu. Sẽ có mẹ mới chăm sóc con trong tương lai và sẽ rất tốt với con."

Bánh Đậu đột nhiên mở to mắt nói: "Mẹ mới?"

Bạch Tĩnh Toàn nói: "Ừ, mẹ mới. Cha con sẽ kết hôn, vợ ông ấy là mẹ mới của ngươi, Bánh Đậu thật đáng yêu, mẫu thân mới sẽ rất thích xon, sẽ coi con như con ruột của cô ấy."

Trong mắt Bánh Đậu có một loại sợ hãi, lùi lại hai bước, suýt nữa thì đập vào bàn.

Bánh Đậu bức xúc nói: "Con không muốn có mẹ mới... Con chỉ muốn mẹ của chính mình..."

Bạch Tĩnh Toàn rất đắc ý, nhẹ nhàng nói: "Người mẹ mới sẽ giống như mẹ ruột của con."

Lần này giọng Bánh Đậu có chút khóc: "Nhưng, con có mẹ của con"

Bạch Tĩnh Toàn lúc này như bị đánh thật mạnh vào tim, nhất thời quên mất làm khó đứa nhỏ, định thần lại thì nhìn thấy ánh mắt u buồn của đứa trẻ, trong lòng tràn đầy vẻ khó hiểu và bất lực.

Bạch Tĩnh Toàn ngoảnh mặt đi để lòng cứng lại: "Cha mẹ con đã ly thân, sau này sẽ có gia đình riêng. Sau này cha con có gia đình mới, họ sẽ yêu thương con."

Bạch Tĩnh Toàn yên lặng nhìn Bánh Đậu, Bánh Đậu có chút phiền muộn, bánh ngọt ngon lành trong tay mất ngon, dùng ngón chân chà xát trên mặt đất, rất không vui.

Bạch Tĩnh Toàn đột nhiên hỏi: "Bánh Đậu, con vừa nói là nhớ mẹ của con? Con có thể nói cho dì Tĩnh Toàn biết, mẹ của con tên gì không? Hiện tại sống ở đâu?"

Bánh Đậu ngẩng đầu, sững sờ, "Hả?"

Bạch Tĩnh Toàn kiên trì nói: "Nói cho dì biết, dì có thể giúp con."

Bánh Đậu không lên tiếng, Bạch Tĩnh Toàn đợi mấy giây, sau đó liền mất kiên nhẫn, nghĩ thầm đứa nhỏ này không phải ngốc, ngược lại thật ra rất thông minh. Huyết thống của Cố Gia, con ruột của Cố Thừa Minh, tất cả những thứ này cộng lại khiến cô rất bất an.

Bạch Tĩnh Toàn day day thái dương.

Bạch Tĩnh Toàn xoay ly nói: "Vậy thì con có thể nói cho dì, con suốt ngày ở với ba sao? Dì với ba con là bạn rất tốt, nhưng lại chưa từng gặp hai mẹ con."

Câu này cũng không làm cho Bánh Đậ mâu thuẫn, suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ: "Không sai, ba chưa từng đến thăm con..."

Bạch Tĩnh Toàn không hiểu câu này, nhấp một ngụm rượu nói: "Trước đây con không sống với ba sao?"

Bánh Đậu thành thật gật đầu, Bạch Tĩnh Toàn liếc mắt một cái, có lẽ cũng hiểu được, đây là đứa nhỏ người phụ nữ kia đã mang thai với Cố Thừa Minh nhiều năm trước, hiện tại không biết tính kế Cố Thừa Minh như thế nào khi để cha con họ gặp nhau.

Đúng là một người phụ nữ thông minh, tại sao lúc sinh ra lại không gửi con cho Cố gia mà đợi khi lớn tuổi như vậy?

Đây là một điểm rất thú vị, nhưng xét theo tình hình hiện tại, chiêu này không nghi ngờ gì là thành công, Cố Gia đối với đứa cháu trai này như bảo vật, mới trở về được một tuần, liền mượn tiệc sinh nhật Cố Hiểu Vi, gián tiếp công bố danh tính của đứa trẻ.

Phải nói rằng Bạch Tĩnh Toàn rất mất mát, nhưng mất mát này nhanh chóng bị thay thế bằng một cảm xúc khác, đứa nhỏ cùng mẫu thân năm xưa không ở cùng Cố Thừa Minh, nữ nhân một đi không trở lại, cũng có nghĩa là Cố Thừa Minh không có tình cảm với cô ta, tất cả những gì anh muốn chỉ là một đứa trẻ mang dòng máu Cố gia.

Bạch Tĩnh Toàn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: "Ừm, Bánh Đậu, cám ơn đã tán gẫu với dì. Dì dạo này đi làm về mệt quá, con làm cho dì thư giãn nhiều rồi."

Cô mỉm cười chớp mắt, dù sao Bánh Đậu cũng là một đứa trẻ, những lời nói trước mặt khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cũng không còn thích bà dì xinh đẹp này nữa.

Bánh Đậu chỉ nói đơn giản: "Con rất mệt. Mẹ nói con cần nghỉ ngơi hợp lý, nếu không sẽ bị ốm".

Nụ cười của Bạch Tĩnh Toàn đông cứng lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc đang thay đổi, nói: "Mẹ con nói đúng, con cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bánh Đậu mỉm cười gật đầu, Bạch Tĩnh Toàn cúi đầu nhìn cậu với cảm xúc lẫn lộn.

Hà Uyển còn đang suy nghĩ về đứa cháu nhỏ của mình, tán gẫu một hồi liền lịch sự rời đi, nhìn lại thấy Bánh Đậu và Bạch Tĩnh Toàn đang trò chuyện vui vẻ, nghi ngờ trong lòng cũng bị xua tan đi rất nhiều, bà nghĩ, nếu sớm muộn gì cũng tìm mẹ cho Bánh Đậu, vậy tại sao Bạch Tĩnh Toàn không phải là ứng cử viên sáng giá nhất?

Nghĩ đến đây, Hà Uyển cảm thấy việc thúc giục Thừa Minh và Tĩnh Toàn kết hôn càng sớm càng tốt là không thể bỏ qua.