[Hệ thống thông báo]: [Nhất Lộ Du Dương] và [Quân Lâm] đã mở khoá nhiệm vụ ẩn [Phu thê tình thâm] ở Thiên Tuyệt Sơn.

Tập thể game thủ nghe thông báo mà muốn xỉu ngang!

Lại Nhất Lộ Du Dương nữa hả?! Nhiệm vụ ẩn nữa hả?!

Ụa, giờ nhiệm vụ ẩn rãi khắp nơi vậy luôn á, thế sao bọn tôi chưa bao giờ lụm được dị!! Còn có, mới kết hôn đã gấp gáp làm nhệm vụ phu thê, tính thồn cơm chó hay gì!!

Ngay sau đó, kênh Thế giới đồng loạt hiện comt “Tụi tui cũng muốn nhiệm vụ ẩn! Chó độc thân không thích điều này! Không thích điều này!”

Sau khi Lộ Dương Lộ Dương nhận nhiệm vụ, Nha Cô Tử bắt đầu thổn thức thuật lại chuyện xưa.

Bốn mươi năm trước, bà cùng sư huynh Tương Trạch xuống núi rèn luyện thì gặp sơn tặc, trong lúc chạy trốn thì bất cẩn rơi xuống vực sâu. cả hai đại nạn không chết còn tìm ra một nơi lý tưởng trong núi sinh sống bảy năm, sinh một bé gái đặt tên là Nha Nha.

Bỗng một ngày Nha Nha biến mất, đôi phu phụ đứng ngồi không yên xuất sơn tìm kiếm con gái. Trải qua nhiều vất vả cuối cùng cũng tìm được tung tích Nha Nha, mới biết Nha Nha bị người bắt cóc, đối phương vốn định bán Nha Nha cho bọn thương nhân, nhưng trên đường lại bị một quái vật không biết tên cướp mất, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.

Họ lại tiếp tục trèo non lội suối, tốn gần ba năm rốt cuộc tìm thấy Nha Nha, nhưng vì không đánh lại đối phương nên chẳng thể nào cứu Nha Nha trở về. Trong lúc chiến đấu, Tương Trạch vì Nha Cô Tử sử dụng tuyệt kỹ độc môn chuyển vết thương của Nha Cô Tử lên người mình, đến giữa trận thì Tương Trạch bị giết. Nha Cô Tử nhờ vậy mà thoát nạn, nhưng lại bị thương mắt trái, lui về nơi thâm sơn hai người từng sinh sống chờ đợi người hữu duyên có thể giúp bà báo thù tìm con gái. Tiếc rằng vẫn không ai tới thăm, Lộ Dương chính là người thứ nhất mở khoá nhiệm vụ này.

Lộ Dương dùng YY tóm tắt lại nội dung cho Quân Lâm nghe, còn cảm thán, “Hoá ra tụi mình mở khoá được nhiệm vụ là nhờ kỹ năng [Chuyển dời thương tổn], nhưng lần trước Nsx cũng nói hệ thống Ngũ Cung Cách bị bug, phỏng chừng nó cũng là một trong các nguyên nhân, dù sao lúc đó mình còn chưa kết hôn mà.”

“Ừ, tôi thấy rồi.” Trâu Kỳ áp. Vì là nhiệm vụ phu thê, nên cả hai đều nhận được thông báo.

“Tôi quên khuấy này là nhiệm vụ hai người, vậy giờ mình đi tìm Ngô lão ông trước nha” Lộ Dương hỏi, mở gợi ý nhiệm vụ nhìn một chút.

“Đi thôi.” Trâu Kỳ triệu hồi tọa kỵ, hai người lên ngựa đi về phía thôn Thu Diệp.

Nhiệm vụ gợi ý đến thôn Thu Diệp tìm Ngô lão ông hỏi manh mối bọn buôn người. Sau khi gặp Ngô lão ông, lấy được tin liền chạy đến Vu Kỳ Sơn giết sơn tặc, cũng chính là băng cướp chặn đường Nha Cô Tử và Tương Trạch.

“Cái này giống như đang báo thù giúp Nha Cô Tử ấy nhỉ?” Lộ Dương đoán, “Chắc chúng ta phải báo được thù mới tìm thấy Nha Nha á.”

“Theo hệ thống thì chắc là vậy.” Trâu Kỳ cũng tán đồn. Xem bản đồ nhiệm vụ thì vẫn còn vài địa điểm cần đến, ắt hẳn là nhiệm vụ liên hoàn, chứ không chỉ giết sơn tặc ơn giả như vậy.

Lộ Dương còn rất nhiều thắc mắc, nhưng hệ thống chỉ gợi ý bấy nhiêu, cậu đành thôi, hai người lên ngựa rời đi.

nhiệm vụ giới hạn thời gian trong vòng một tiếng, khoảng cách mỗi một địa điểm mắc xích lại xa, may mắn Trục Phong nổi danh là thiên lý mã, khi sử dụng tăng tốc phi rất nhanh, tiết kiệm không ít thời gian. Thời điểm bọn họ cưỡi ngựa đến Vu Kỳ Sơn đã thấy vài tiểu sơn tặc thủ ở dưới chân núi.

Level nhóm sơn tặc tuần núi khá thấp, Lộ Dương kiểm tra thấy khoảng 20 là cùng, hồ hởi nói với Trâu Kỳ, “Anh đừng ra tay, để tôi đánh cho.”

Câu này của cậu làm Trâu Kỳ nhớ tới lần bắt sủng vật ở Cửu Diệu Sơn, nhịn không được khẽ cười, “Được, tôi không động.”

Lộ Dương xuống ngựa, cầm đao xông lên, xẹt xẹt vài đường diệt sạch một đám tiểu sơn tặc, sau đó nghênh ngang quay về, còn ngâm nga hát, “Đại Vương sai ta đi tuần sơn ô ~ “

“Lát nữa cho cậu tuần đủ.” Trâu Kỳ thu tọa kỵ cùng cậu lên núi.

Dọc theo đường đi một câu tuần đủ của Trâu Kỳ liền linh nghiệm trên người Lộ Dương, sơn tặc rải rác dọc đường làm cậu đánh muốn ná thở, mới xử xong bên này, bên kia lại ào tới, ngay cả thời gian lấy hơi cũng không có, cũng may phần thưởng của nhiệm vụ ẩn xem như không tồi, cả quá trình thu vào không ít đồ linh tinh, dù không xài cũng có thể bán lấy tiền.

Lộ Dương cất tất cả vào túi của mình, nghĩ lần này có thể kiếm chút tiền mua thêm chút nguyên liệu nhưỡng rượu.

Càng lên cao level sơn tặc càng tăng, Lộ Dương vừa đánh sơn tặc vừa nói tám vơi Trâu Kỳ, “Sư huynh, anh thấy cảnh này có giống lúc anh mang tôi đi nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên không?”

Thời điểm Lộ Dương nói chính là những ngày cậu mới vào Minh Tà cốc, Trâu Kỳ mang cậu phá quán làm nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhắc tới đúng là giống thật, có điều bây giờ vị trí chủ lực đã thay đổi, Trâu Kỳ đi theo còn Lộ Dương phía trước mở đường.

“Mới vừa kết hôn không đi hưởng tuần trăng mật, mà lại đến giết sơn tặc chắc chỉ có chúng ta quá.” Lộ Dương thở dài nói.

“Cậu muốn hưởng tuần trăng mật à?” Trâu Kỳ hỏi cậu.

“Cũng không phải, ” Lộ Dương sợ anh hiểu lầm, ấp úng nói, “Đây không phải là theo quy trình thôi sao, hơn nữa muốn đi hưởng tuần trăng mật cũng phải ở ngoài đời chứ, trong game có gì vui đâu.”

Thế à, trong cậu khao khát như vậy, sẽ thoả mãn cậu sớm thôi. Trâu Kỳ không nói gì nhưng thầm nhớ kỹ lời cậu nói.

Nhiệm vụ sơn tặc không khó, về sau cả hai liên thủ giải quyết nhanh gọn ải này, vốn tưởng giải quyết xong bọn này là có thể trở về tìm Ngô lão ông, nào biết hai người còn chưa đi, mặt đất bắt đầu chấn động, tiếp theo trên đất nứt ra một cái rãnh, một con thằn lằn khổng lồ theo khe hở bò ra.

“… Chơi nhau hả? Không phải ghi ổ sơn tặc sao?” Lộ Dương ngơ ngác nhìn con thằn lằn to gấp đôi bọn họ, “Là ổ thằn lằn mới đúng, cái miệng này một ngụm chắc nuốt trọn tôi luôn!”

“Cậu còn dài dòng thêm hai câu là bị ăn tật đấy.” Trâu Kỳ lên tiếng nhắc nhở, kéo cậu khỏi nơi nguy hiểm, “Đến phía sau phụ trợ, cẩn thận bị thương.” Nói rồi cầm đao vọt lên.

“Sư huynh cũng cẩn thận nha.” Lộ Dương khẩn trương nói, ở phía sau phóng kỹ năng.

Thằn lằn tuy to xác nhưng sức chiến đầu không mạnh, một mình Quân Lâm đối phó vẫn còn dư sức, để Lộ Dương phụ trợ chỉ vì cho cậu thêm cơ hội tập luyện mà thôi. Chờ giải quyết xong con thằn lằn, Lộ Dương sờ thưởng, được một đôi nịt gối, thuộc tính rất tốt, là một bộ thuộc kiểu phu thê.

“Hì, được đồ đôi luôn nè.” Lộ Dương tủm tỉm cười, giao dịch cho Quân Lâm một cái, “sư huynh thấy ok không?”

“Tạm được.”

Tiếp theo hai người xuống núi, chuẩn bị đánh vòng kế tiếp.

Nhiệm vụ chia ra nhiều vòng, rời khỏi ổ sơn tặc còn phải hỏi thăm tin tức từ các thương nhân, sau khi giúp bọn họ giải quyết phiền phức mới có thể nhận gợi ý nhiệm vụ kế tiếp.

Mặc dù độ khó nhiệm vụ không cao, nhưng lợi hại ở chổ rườm rà, Lộ Dương bọn họ vừa làm vừa trò chuyện, làm xong mấy cái nhiệm vụ, thì đã hết nửa giờ.

Trải qua một phen cố gắng cuối cùng đem toàn bộ nhiệm vụ nối thành một đường, mà nơi đặt nhiệm vụ cuối cùng chính là tại địa cung Ngũ Cung Cách.

“Sư huynh, hai người chúng ta làm được không?” Trước khi truyền tống, Lộ Dương nhớ tới độ khó sau khi phó bản thăng cấp, không khỏi lo lắng hỏi Quân Lâm.

“Chúng ta không thuộc giới hạn phó bản, không phải nhiệm vụ địa cung nào cũng giống nhau.” Trâu Kỳ thoáng suy tư, “Trước vào rồi nói.”

“Dạ.” Lộ Dương cũng không do dự nữa, điểm truyền tống.

Như Trâu Kỳ nói, sau khi đi vào xác thực vị trí truyền tống không giống với ngày đó, xem chừng là càng sâu bên dưới một tầng.

Đường trong địa cung rất nhiều lối rẽ, đường nào đường nấy thì cứ na ná nhau, vì không để lạc mất Quân Lâm, Lộ Dương chọn đi theo, hai người chậm rãi đi sâu vào trong.

Nói là địa cung kỳ thực ở đây càng giống như một hang động, xung quanh đều là nham thạch chót vót, vách động ẩm ướt thi thoảng lại có các loại động vật như nhện bò ra, thậm chứ dưới đất cũng có. Càng tiến sâu bên trong càng có vẻ âm u, đi được một đoạn bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy âm thanh khóc nức nở.

Ở trong lòng đất tối tăm, tự nhiên lại xuất hiện tiếng khóc như xa như gần từ tai nghe truyền tới, doạ Lộ Dương sợ hết hồn, hít sâu một hơi.

“Sợ à?” Trâu Kỳ nghe cậu hít khí, hỏi.

“Đâu có, nó tự nhiên vang lên làm tôi giật mình chút thôi, chân thực quá mà.” Lộ Dương nói rồi cẩn thận nghe tiếng khóc kia, cảm thấy giống như là tiếng của đứa trẻ, “Thanh âm này có phải của Nha Nha không?”

“Có thể lắm.” Trâu Kỳ cũng có cùng suy nghĩ, hai người tiếp tục đi về trước.

“Sư huynh, anh nói xem hơn ba mươi năm rồi, Nha Nha có còn là đứa bé không?” Lộ Dương hỏi.

“Hệ thống đã thiết định rồi, có qua năm mươi cũng là đứa bé thôi.”

“Cũng đúng ha.”

Hai người một đường đi sâu vào hang động, cuối cùng cũng thấy được một bé gái bị nhốt trong chiếc lồng sắt khổng lồ nơi cuối đường. Hình dạng cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi, trên đầu buộc hai búi tóc nho nhỏ, mặc một cái áo bông màu hồng, đang ngồi khóc thúc thít trong lồng.

Lộ Dương đoán đứa bé này chính là Nha Nha họ cần tìm, nhưng vì không thấy quái vật bắt Nha Nha đi khiến cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, đi lên cùng cô bé đối thoại.

[NPC]  [Nha Nha]: Đại ca ca, ngươi là ai?

Trong khung hội thoại xuất hiện lựa chọn [Người qua đường và Ta là người đến cứu ngươi], Lộ Dương chọn cái thứ hai, vừa điểm liền thấy bé gái nín khóc, từ dưới đất đứng lên, nắm lấy song sắt, đôi mắt tròn mở to hỏi cậu, “Thật sao, đại ca ca ngươi có thể cứu ta ra ngoài sao?”

Lộ Dương dựa vào đối thoại hệ thống thiết định cùng nàng, một phen giải thích, xác định cô bé này chính là con gái Nha Nha của Nha Cô Tử bị bắt cóc năm đó, hơn ba mươi năm bị bọn buôn người bắt đi, cuối cùng rơi vào tay chủ nhân hang động này. Kỳ quái là chủ hang động này không tổn thương cô bé, chỉ nhốt bé vào lồng đặt ở chỗ này.

Lộ Dương tò mò sở hữu hang này là ai, nhưng tin tức Nha Nha cho cũng giống như Ngô lão ông, bị hệ thống thiết định không cho thêm thông tin dư thừa khác.

“Chủ cái động này là ai? Tại sao không lộ diện?” Lộ Dương nói ra nghi vấn bản thân.

“Cậu lui về sau đi.” Trâu Kỳ nói, tiến lên trước một bước, nắm đao vung xuống cái khoá lồng.

Song, đao còn chưa chạm khoá, hang động đã bắt đầu rung lắc, khiến màn hình hai người đều chấn động.

“Tới rồi.” Trâu Kỳ nhẹ giọng nói, ra hiệu Lộ Dương lui về phía sau, chính mình đứng phía trước che chắn cho cậu.

Một chỗ tường đá trước mặt bọn họ vỡ ra, từ bên trong phát ra âm thanh giống như tiếng cọp gầm rú, kèm theo là tiến bước chân nặng nề.

“Cái gì vậy?” Lộ Dương cúi sát màn hình muốn nhìn rõ thứ bên trong, nhưng động quá tối, cậu chỉ nhìn thấy cặp mắt đỏ hồng loé lên như đốm lửa.

“Không biết, trốn kĩ một chút.” Trâu Kỳ lên tiếng nhắc nhở cậu.

Theo tiếng chân mỗi lúc một gần, quái vật trong tường đá cũng xuất hiện trước mặt hai người, nương ánh đèn mờ ảo, Lộ Dương thấy rõ tướng mạo của nó.

Đó là một quái vật không biết phải hình dung như thế nào, trên đầu mọc cái sừng dài thật dài, có chút giống hươu, miệng giống cá sấu nhưng lại có cặp răng nanh rất dài, thân mình thoạt nhìn như loài cọp báo, đi bằng bốn chân, kéo theo cái đuôi khổng lồ.

Lộ Dương tự nhiên liên tưởng đến một bài hát: Đầu tớ có cặp sừng xinh xinh, sau mông có cái đuôi dài dài…

“Uầy, nai sừng tấm biến dị à?” Cậu lom lom nhìn con quái, cảm thấy con này lớn lên thật trừu tượng, nếu không phải trên đỉnh đầu nó viết Lộc Cưu, cậu còn không biết đặt nó tên gì mới phải.

“Không biết.” Trâu Kỳ nói, “Lên.”

“Yup!” Lộ Dương hưng phấn rút đao xông lên.

Trâu Kỳ nhìn cậu như vậy toát cả mồ hôi, theo sát phía sau, sợ cậu một đi không trở lại.

“Chú ý né tránh sừng nó.” Trâu Kỳ nhắc nhở, lợi dụng khinh công nhảy đến trước mặt Lộ Dương, rút đao ngăn trở sừng của Lộc Cưu, hai vật va nhau, phát ra âm thanh đinh tai, còn bắn ra tia lửa, chiếu sáng hang động.

Hình thể Lộc Cưu to lớn, hiển nhiên khí lực không nhỏ, nó dùng sừng quặp đao của Quân Lâm, hất một cái hòng muốn quăng người ra. Quân Lâm thừa cơ thuận thế nương đao theo, chặt mất một sừng của quái thú, rồi nhảy ra xa.

“Grrrr!!” Lộc Cưu gầm gừ thịnh nộ, nhân cơ hội này Lộ Dương vung một cái kỹ năng choáng váng, công kích liên tục bức nó thoái lui vài bước.

Kỹ năng choáng váng chỉ có tác dụng vài giây, Trâu Kỳ vừa hô xong, Lộ Dương liền nhanh chóng cùng anh xông lên.

Bị phóng kỹ năng còn bị hai người dây dưa một chỗ không buông, Lộc Cưu tức giận rống càng thêm dữ tợn. Quân Lâm điều khiển khinh công cùng nó đọ sức, sức chiến đấu của Lộ Dương không bằng hai người bèn đứng một bên tuỳ thời trợ giúp.

Lần đầu tiên chân chính cùng Quân Lâm kề vai chiến đấu nên Lộ Dương phi thường nghiêm túc, không tán gẫu, đặt toàn bộ chú ý trên thao tác.

Hình thể Lộc Cưu quá lớn, máu lại dày, chỉ dựa vào đẩy e rằng khó diệt. Bất quá không gian hang động không lớn, có thể phát huy không gian hữu hạn, sử dụng khinh công quấy rối công kích của nó là hữu hiệu nhất. Vì vậy Lộ Dương bắt đầu thoăn thoắt bay tới bay lui, bay qua bay lại.

Thời điểm Lộc Cưu ngã xuống, Lộ Dương cứ tưởng thế là hết, đang định tiến lên sờ thưởng, chân vừa đi được mấy bước thì thấy đầu nó giật giật hai cái, muốn bò dậy.

“Cẩn thận.” Trâu Kỳ quát, thuấn di đến trước mặt Lộ Dương, chuẩn bị cho nó một kích cuối cùng, một giây sau lại thấy trong mắt Lộc Cưu chảy ra hai hàng nước mắt, tầm mắt lưu luyến không rời nhìn Nha Nha.