“Không phải em không tốt, mà là cậu ta không đủ yêu em”

Ly hôn



Ly hôn



Lần thứ hai tỉnh dậy từ cơn mê man, trời đã hừng sáng.

Nặng nề thở ra một hơi, cô gái kéo tấm rèm cửa sổ. Trong màn sương sớm mờ ảo, vào ba người làm vườn đang nhổ cỏ. Bầu không khí Washington sáng sớm khá trong lành. Cô gái thật sự rất thích.

Phố người Hoa có khoảng vài trăm đến một nghìn người Trung Quốc cư trú, cuộc tụ hội hàng năm được tiến hành long trọng, có thể bắt gặp ở đây một vài người Mông Cổ, còn phần lớn là người đại lục. Những người Trung Quốc di dân tới Mỹ hoặc đi công tác thì rất hiếm người muốn ở nơi này, bởi vì họ đều mong muốn nhanh chóng hòa nhập vào xã hội phương Tây.

Thế nhưng, khu phố Hoa Kiều giống như một miếng thịt béo bở ngậm bên miệng, thường có khá nhiều thương nhân dòm ngó tìm kiếm cái lạ.

Cách đây không lâu, giữa con phố đông đúc và những khu nhà tập thể chật chội này đã xuất hiện một tòa nhà văn phòng hiện đại. Tòa nhà không cao lắm, chỉ có ba tầng nhưng rất dễ dàng nhận ra quy mô của nó, đặc biệt là bốn chữ lớn trên biển quảng cáo: Công ty giải trí. Ngay lúc này, trên tầng ba của tòa nhà một nhóm người đang túm tụm.

Chính giữa họ là hai cô gái Trung Quốc chừng hai mươi đến hai mươi ba tuổi. Họ là nhân tài nghệ thuật mới được lựa chọn từ các trường đại học ở Washington. Không rõ hai cô gái này làm gì mà gây sự chú ý, mọi người vây quanh nghe, lúc ấy mới biết họ đang tranh cãi nhau vì chuyện vai diễn chính phụ trong một bộ phim sắp được chuyển thể từ tiểu thuyết.

Thực ra, cái này không thể gọi là tranh cãi. Bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có một người nói, còn người kia im lặng.

Cô gái cao hơn một chút, ỷ vào ưu thế chiều cao mà nhìn đối phương bằng ánh mắt cao ngạo từ trên xuống. Ngôn từ của cô ta không thô tục, chẳng qua là ở Mỹ một thời gian nên tiếng Trung thỉnh thoảng bị pha lẫn với thứ tiếng Anh Mỹ.

“Cùng được chọn như nhau, vì sao vai chính lại là cậu mà không phải tôi?”

Cô gái bị chất vấn có vóc người nhỏ nhắn, mái tóc dài thẳng xõa trên vai. Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt cô ấy toát lên vẻ sợ sệt, bộ dạng luống cuống không biết phải làm sao khi bị người ta vô cớ mắng nhiếc.

Cô gái donh dỏng cao kia vẫn không ngừng nói.

“Tôi thật sự không thấy mình có điểm gì không bằng cậu”.

Cô gái nhỏ mở miệng hình như muốn giải thích nhưng mới nói được một chữ “tôi” thì đã bị đối phương cướp lời.

“Nếu nói có cái gì tôi kém cậu, thì đó là dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược này”.

Hoàn toàn nhìn ra được, cô gái nhỏ kia rất tự tin về bản thân, nếu không đã chẳng dũng cảm tham gia vào hoạt động này. Nhưng mà dũng khí đó vừa mới gặp phải đối thủ lợi hại đã biến mất tiêu. Sự im lặng của cô càng tôn thêm vẻ kiêu căng của đối phương, thế nên đối phương nghiễm nhiên công khai đưa ra yêu cầu đổi vai, nếu không thì phải so tài lại một lần, ai thắng được diễn vai chính.

Quản lý do dự nói: “Việc này…chọn người là do lãnh đạo cao cấp quyết định, sợ rằng không đổi được”.

Câu nói của quản lý khiến mọi người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ cô gái nhỏ kia còn chưa bước vào giới giải trí mà đã chơi quy tắc ngầm? Dù sao thì ngoại trừ sự thuần khiết, cô ta cũng không có bất cứ điểm nào nổi bật. Rốt cuộc thì vì sao lại được chọn vào vai chính, phỏng chừng là một điều bí ẩn không thể đoán ra.

Dường như đã tóm được vấn đề mấu chốt, cô gái dong dỏng cao liếc nhìn người bạn diễn của mình bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đón nhận những cái nhìn hằn học mang theo suy đoán vô căn cứ, cô gái nhỏ suýt nữa bật khóc, vội vàng xua tay giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ….”

Thế nhưng, lời biện minh yếu ớt của cô không lọt vào tai người khác. Đám người xung quanh bắt đầu xì xào.

Cô gái dong dỏng cao thừa thắng xông lên: “Không phải thì thế nào? Cậu giải thích đi!”

“Tôi…tôi không biết!”

“Vậy thì ai biết? Cậu không biết hay là không dám nói?”

Cô gái nhỏ lại im lặng.

Nhận ra tâm lý đối phương bị mình đả kích, niềm vui thắng lợi bao trùm lấy cô gái có dáng người cao. Nhưng ngay khi cô ta cho rằng mình đã hoàn toàn thắng lợi thì đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ vào lưng, cô ta quay đầu lại, những người khác cũng nhìn theo.

Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng, mái tóc xoăn được búi gọn đằng sau để lộ vầng trán, dáng vẻ thanh lịch, thần sắc bình thản.

Cô gái mang theo một cây bút và cuốn sổ tay, cô mở trang mới, biết gì đó rồi giơ ra trước mặt mọi người.

Trên trang giấy là mấy chữ ngắn gọn: Tôi quyết định

Cô gái này là ai? Sao lại ở đây? Còn ngang nhiên nhận mình là người quyết định. Hơn nữa, hình như cô ta không nói được?

Tất cả những người ở đây đều chưa từng gặp cô gái này, cứ như một người bất ngờ xuất hiện giữa không trung.

Cô gái dong dỏng cao kia phóng ánh mắt nghi hoặc về người quản lý, nhưng chỉ nhận được một biểu hiện thắc mắc từ đối phương. Thế nên, cô ta vẫn tỏ ra hợm hĩnh mà hỏi: “Chị là ai?”

Đối phương lại cúi xuống hí hoáy viết.

Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vai nữ chính sẽ không thay đổi.

Đáp án khiến cô gái kia nổi giận, giọng nói cũng biến đổi: “Dựa vào cái gì mà cô nói nữ chính là ai thì là người đó? Ai cho cô cái quyền này?”

Cô gái đang chuẩn bị viết tiếp thì một giọng đàn ông ở đâu chậm rãi truyền đến.

“Tôi cho cô ấy cái quyền đó, được không?”

Quay đầu lại, nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt lạnh lùng của cô gái câm rốt cuộc cũng mỉm cười. Người đàn ông mặc comple đang thong thả đi về phía cô, ngay sau đó, quản lý vội vàng kêu lên một tiếng: “Giám đốc!”.

Vẻ mặt mọi người thoáng cái biến sắc.

Ánh mắt của vị giám đốc kia không dừng lại một giây trên người những kẻ khác, anh ta chỉ chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt, khẩu khí bỗng dịu đi và mang theo chút trêu đùa.

“Ada là người của anh, đương nhiên phải báo cáo với anh hành tung của em rồi”.

Cô gái mím môi, giơ tay lên chậm rãi ra hiệu.

Em nghe nói diễn viên mới chọn đã nhận được kịch bản, hôm nay sẽ đến công ty luyện tập, nên muốn tới xem thế nào. Anh đừng trách Ada, em ngày nào cũng ở nhà đến chán ngấy rồi.

Người đàn ông không hỏi nữa, dường như biết là hỏi cũng chẳng có kết quả. Anh nghiêng người, lạnh lùng nói với vị quản lý đang khúm na khúm núm kia: “Về vấn đề chọn diễn viên, sẽ không có thay đổi. Tổ sáng kiến trong vòng ba ngày phải nộp lên cho tôi xem bản kế hoạch thỏa đáng”.

Sau đó, không cho bất cứ ai cơ hội phản bác, anh ôm vai cô gái, định rời đi, nhưng lại cảm nhận được sự kháng cự nho nhỏ từ đối phương, anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô ra hiệu “chờ”.

Cô gái xoay người, đến trước mặt mọi người, lại lấy sổ tay ra viết một đoạn rất dài.

Có thể cô ấy không hơn cô cái gì nhưng cô lại không thể hợp vai chính được như cô ấy. Nữ chính trong tiểu thuyết mang những đặc điểm như cô vừa khinh thường: yếu đuối, nhu nhược, nhút nhát. Mục đích của tác phẩm là thể hiện được sự trưởng thành dần dần của nữ chính sau khi lần lượt trải qua vô vàn đau thương và sóng gió.

Rõ ràng cô chưa đọc kịch bản, hoặc tỉ mỉ suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau nó. Nếu không hiểu rõ tác phẩm mình sắp thể hiện thì có tư cách gì mà yêu cầu làm nữ chính?

Hơn nữa, là tác giả của tiểu thuyết này, tôi nghĩ tôi hoàn toàn có tư cách quyết định ai hợp với vai nữ chính của tôi nhất.

Tất cả mọi người đều bất ngờ. Tác giả của một bộ tiểu thuyết cảm động hàng ngàn hàng vạn độc giả lại là cô gái rất đỗi bình thường như thế. Trước kia khá nhiều báo chí trong nước đã ngỏ lời mời phỏng vấn tác giả mới nổi này nhưng đều bị từ chối, dường như có người cố tình ngăn cản đối phương lộ diện.

Không ngờ lại chính là cô.

Hơn nữa, còn là một người câm.

Cô gái dong dỏng cao kia sau khi biết người đàn ông vừa đến là giám đốc, sự bất mãn trong lòng càng tăng thêm. Dựa vào quan hệ là có thể nhận được sự nâng đỡ đặc biệt ư? Lại còn ở trong cái đất nước rất công bằng này? Thế nhưng, khi đọc những dòng chữ trên cuốn sổ, lòng cô ta dần lắng xuống. Tính tình vốn cao ngạo, nếu phải diễn vai mong manh yếu đuối kia thì quả là sẽ rất khó nhập tâm nhân vật được.

Cô gái câm thấy đối phương không nói gì, bèn chuyển ánh mắt sang cô gái nhận vai chính.

Giống. Thật sự rất giống mình năm xưa, trước mặt người nào đó, mình cũng nhỏ bé và thấp kém như thế. Vành mắt thoáng cái hoe đỏ, cô không kìm được lại viết.

Có câu nói: cầu người không bằng cầu mình. Nếu muốn không bị người khác bắt nạt thì chỉ có cách tự khiến mình trở nên mạnh mẽ. Khăng khăng lùi bước chỉ khiến người khác thương hại thôi, cô hiểu không?

Xem xong, cô gái dè dặt gật đầu, ánh mắt thêm phần kiên định. Sau đó, thấy cô gái ấy chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên buột miệng: “Có thể…cho em biết tên chị được không?”.

Bóng lưng cô gái khựng lại, do dự hơn mười giây, cuối cùng cô nặng nề viết xuống.

Một nét thẳng, một nét móc, một nét phẩy, một nét mác. Ngòi bút suýt nữa đâm thủng trang giấy.

Nguyễn Ân.

“Kết thúc như vậy sao? Không muốn! Vì sao lại chia tay chứ, thực ra anh ấy cũng yêu chị ấy mà…”

“Vẫn còn hả, vẫn còn hả? Chờ ngoại truyện, không muốn kết thúc đau thương như thế này đâu…”

Ngồi đọc từng dòng bình luận của độc giả, Nguyễn Ân chợt nhìn thấy bình luận của một người tên Tuyết.

“Vừa được đồng nghiệp giới thiệu đọc truyện này, mới xem qua đã bị thu hút. Hình mẫu nữ chính rất giống người bạn tốt nhất của tôi, có một vài chuyện nữ chính trải qua cũng giống của bạn tôi. Tôi nghĩ, bạn tôi hẳn là sẽ rất thích, nếu như cô ấy vẫn còn.”

Không hiểu vì sao, Nguyễn Ân lại có linh cảm đó là Hòa Tuyết. Có chút kích động, những ngón tay run run gõ trên bàn phím: “Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Tôi có thể biết tên cô ấy không?”

Đối phương cũng đang online, trả lời rất nhanh, có điều nghe chừng có vẻ không muốn nhấc đến, nên chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Nguyễn Ân:.

Mặc dù tiểu thuyết là tự mình viết, nhưng Nguyễn Ân chưa từng nghĩ sẽ qua cách thức này mà gặp lại cố nhân. Lúc trước cô chỉ một lòng muốn vĩnh biệt quá khứ, không muốn bị những chuyện vụn vặt ấy tác động, thế nên mới không liên lạc với bất kỳ ai, sau này, lại càng không dám liên lạc.

Phải chăng Tiểu Tuyết đã chấp nhận sự thật rằng cô qua đời? Nỗi đau lòng hẳn là đã trôi đi. Nếu bản thân vẫn còn khỏe mạnh, cô nhất định sẽ liên lạc với Hòa Tuyết, nhưng hiện giờ cô đã không thể nói được nữa, gặp lại chỉ khiến đối phương thêm đau lòng. Mà bây giờ có thể dùng cách này để biết được tình hình của bạn mình, cô làm sao không vui mừng cho được.

Hai người cứ tiếp tục câu qua câu lại trò chuyện như vậy.

Sau tai nạn ngoài ý muốn lần đó, thương tích của Nguyễn Ân không quá nặng, nhưng hôn mê hơn một tháng. Tỉnh lại, cô đã thấy mình ở Mỹ. Khoảnh khắc mở mắt ra, cô bất giác tìm kiếm bóng hình nào đó, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt tương tự người ấy.

Đối phương không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu: “Em tỉnh rồi”.

Cô gật đầu, rất lâu sau mới hỏi: “Anh ấy đâu?”

Cố Nhậm không trả lời, năm đầu ngón tay cứng đờ hơi cong lại, cuối cùng vẫn cầm lấy điều khiển mở ti vi, trên màn hình đang phát một bản tin. Vừa nhìn thấy hình ảnh người đó, Nguyễn Ân lập tức giật lại điều khiển, mở âm thanh lớn hơn, giọng của người thuyết minh rót vào tai cô từng câu từng chữ.

“Chủ tịch Cố Thị - Cố Tây Lương mới xuất viện vài ngày trước sau một tai nạn ô tô, đang tham dự một bữa tiệc thương nghiệp với bà xã”.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điều khiển chợt mất hết sức lực mà buông xuống.

Trước giờ cô không xuất đầu lộ diện, mà diện mạo của cô và Hà Diệc Thư lại rất giống nhau thế nên người ta nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, đơn ly hôn cô cũng đã ký rồi, cô còn tư cách nào để hỏi chuyện anh đang ở bên ai? Chỉ có điều, nỗi đau đớn vô bờ bến vẫn nhanh chóng nhấn chìm Nguyễn Ân. Cô gượng cười, lẩm nhẩm trong miệng như tự nói với mình.

“Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thể sách bằng chị ta”.

Nghe cô nói vậy, cả cơ thể và tinh thần của Cố Nhậm đều chấn động mạnh. Anh thầm nghĩ, mình làm vậy là đúng hay sai? Không muốn để cô ở bên Cố Tây Lương tiếp tục chịu tổn thương, lừa dối tất cả mọi người, đưa cô đến nơi đất khách quê người xa xôi. Người ta nói, có thể vì một chữ yêu mà phản bội lại toàn bộ thế giới. Trước kia anh chỉ cười nhạt, còn bây giờ, anh tin.

Cơ hồ không mất một giây suy nghĩ, anh mở miệng: “Anh nói với cậu ấy, em đã chết”.

Cố Nhậm rất thông minh, tránh những hậu quả không đáng có sau này, anh liền thành thực nói với Nguyễn Ân một nửa sự thật.

Nguyễn Ân nghe xong, kinh hãi trợn tròn mắt.

Cố Nhậm nói tiếp: “Anh không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng Nguyễn Nguyễn, trong lòng em đã rất rõ ràng rồi. Cậu ta cuối cùng lựa chọn ai, vì sao lại can tâm tình nguyện ký đơn ly hôn? Vừa nãy bản tin kia cũng đã chứng minh rõ ràng rồi, bất cứ ai cũng có thể nhầm lẫn em và Diệc Thư, chỉ duy cậu ta là không nhận nhầm. Em ngoài ý muốn bỏ mạng, nhưng cậu ta trong thời gian ngắn đã bước vào một đoạn tình cảm khác, việc này chứng tỏ trước đây anh nói hoàn toàn đúng, Tây Lương có tình cảm với em, nhưng tuyệt đối không bằng một phần vạn tình cảm dành cho Diệc Thư”.



“Không phải em không tốt, mà là cậu ta không đủ yêu em”.

Một nửa sự thật quan trọng nhất mà Cố Nhậm không nói ra, chính là chuyện Cố Tây Lương bị mất trí nhớ.

Đúng như phán đoán của anh, Nguyễn Ân nghe xong, sắc mặt tái nhợt. Anh biết, mục đích của mình đã đạt được.

Cảm giác bị người khác chạm vào vết thương giống như gieo hạt giống trên mảnh đất cằn cỗi. Chỉ có điều, Nguyễn Ân không biết hoang mạc trong lòng mình còn có thể nở hoa được nữa hay không.

Cô kìm dòng lệ nơi khóe mắt, sau đó, bỗng nhiên ý thức được điều gì, cô kích động đến nỗi quên mất mình đang truyền nước, một tay bám lấy cánh tay người đàn ông đối diện, một tay sờ bụng mình, liên tục hỏi.

“Con em… Con em có sao không?”



Sau đó, thấy ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm mình rời đi chỗ khác, cô lập tức hiểu ra.

Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì?

Tình hình lúc ấy quá cấp bách, Nguyễn Ân chỉ hành động theo phản xạ đẩy Hà Diệc Thư ra. Cô sợ Hà Diệc Thư bị thương, sợ Cố Tây Lương vì vậy mà thêm đau lòng. Cô không kịp suy nghĩ xem làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả thế nào, thậm chí còn có thể mất mạng. May mắn thay, kỹ năng bắn của đối phương không tốt nên cô không bị thương tới bộ phận quan trọng, nhưng cô đã gián tiếp diết chết cốt nhục của mình. Cô quá ích kỷ, cô không xứng làm mẹ, cô đáng chết!

Bừng tỉnh nhận ra trên đời này chỉ còn lại cô lẻ loi một mình, nước mắt nhẫn nhịn từ lâu cuối cùng cũng trào ra. Nguyễn Ân ngồi trên giường bệnh khóc lớn, lần đầu tiên có khóc đến thảm thương như vậy. Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Tây Lương, cùng với hình ảnh đứa con mà cô từng một mình tưởng tượng ra.

Con gái hai người sẽ như một cô công chúa, có lẽ sẽ được cô chiều chuộng đến mức nhõng nhẽo. Con trai hai người thì sao, đương nhiên sẽ giống cha nói, cả phong thái, cả khí chất.

Nguyễn Ân càng khóc càng thảm thiết.

Cố Nhậm ngồi bên cạnh, vươn tay ra khẽ kéo cô tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của mình, để mặc cô túm chặt ga giường, nước mắt nước mũi ướt đẫm chiếc áo vest của anh. Anh nghe thấy cô nức nở: “Không phải như vậy, trước kia tưởng tượng không phải như vậy… Không ai yêu tôi… Không ai cần tôi…”

Giao trái tim mình ra, nhưng không ai đón nhận, điều này xấu hổ và nhục nhã biết nhường nào.

Lát sau, giọng nói trầm ấm đầy nam tính vang lên giữa căn phòng trống trải, lời lẽ chắc như đinh đóng cột.

“Anh yêu em”

“Anh yêu em”

Cô vẫn không ngừng khóc, tiếng thút thít càng thêm dày đặc, cơ hồ không nghe thấy câu nói của người đàn ông.

Cố Nhậm hít sâu, quyết định không tiếp tục giấu giếm tình cảm sắp trào ra trong cõi lòng mình nữa, anh nắm hai vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Cẩn trọng vô cùng.

“Nguyễn Ân, em biết không? Anh vẫn luôn một mình bước đi trên con đường dài đằng đẵng của sinh mệnh, ngắm nhìn cảnh vật đẹp đẽ nhất, đứng ở nơi cao nhất, nhìn thấy muôn màu muôn vẻ của tình yêu. Anh từng cho rằng mình sẽ độc bước như vậy cả đời này, không cần ai bên cạnh. Nhưng sau nhiều năm, tại khoảnh khắc gặp được em, khoảnh khắc em bám lấy cánh tay anh, anh đột nhiên phát giác, hóa ra trái tim mình cũng có thể đập dữ dội đến vậy. Lúc em cười, lúc em say, lúc em khóc, trái tim anh luôn gào thét, nơi mà nó muốn dừng lại, là trái tim em”.



“Nguyễn Nguyễn, anh yêu em! Anh yêu em!”



“Thế nên, em hãy mở lòng với anh được không? Nể tình anh đã phải đi lâu như vậy…”

Thời gian cứ trôi qua từng giây, từng phút, Nguyễn Ân rốt cuộc cũng đã hiểu ý tứ của đối phương. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi mấp máy, nhưng lại không thể trả lời.

Trên đời này liệu có một người đàn ông như vậy? Trong lúc bạn cần giúp đỡ nhất thì người ấy xuất hiện cứu vớt bạn khỏi nước sôi lửa bỏng. Anh ta sắm vai một thiên sứ, nhưng cam tâm tình nguyện vì bạn mà trở thành ác ma trong mắt mọi người. Nếu thật sự có một người như vậy, hẳn là bạn nên quý trọng anh ta?

Nhưng số phận rất ngang trái, nó khiến người ta từ xa lạ trở nên thân quen, thân quen rồi lại khiến người ta phải chia lìa. Bạn cho rằng đó là tình yêu tuyệt vời nhất trên đời nhưng lại không gặp được người tuyệt vời nhất. Cũng có thể bạn gặp được người tuyệt vời nhất, nhưng chưa hẳn đã sẵn lòng trao cho anh ta cái thứ có tên là tình yêu.

Chính là từ lúc ấy, Nguyễn Ân không thể nói được nữa.

Cố Nhậm mời rất nhiều bác sĩ, chuyên gia tới hội chẩn, nhưng đều không rõ nguyên nhân.

“Kết quả kiểm tra cho thấy dây thanh quản của cô Nguyễn không hề bị tổn thương.”

“Nếu trước đây từng bị thương nặng thì cũng có khả năng là máu tụ chèn lên dây thần kinh âm thanh. Thế nhưng kiểm tra toàn thân lại không phát hiện ra điểm dị thường nào.”

“…”

Tựa hồ tất cả các biện pháp đều vô dụng, sau đó họ đều thống nhất cho rằng: tinh thần bệnh nhân bị rối loạn, tâm bệnh cần phải đợi tâm dược, tâm y.

Không đành lòng thấy Nguyễn Ân hằng ngày phải chịu sự dằn vặt của các loại máy móc, thuốc thang, Cố Nhậm quyết định từ bỏ điều trị, đưa cô trở về biệt thự.

Quãng thời gian đầu, tính hình Nguyễn Ân bỗng dưng thay đổi, hay cáu gắt, lại kén ăn.

Trở về từ chỗ chết, chứng kiến người mình yêu ngọt ngào bên người phụ nữ khác, đau đớn phát hiện ra mình đã mất đi đứa con còn chưa thành hình, cuối cùng là dù có cố gắng mở miệng thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Ai có thể tiếp nhận được bao nhiêu sự kích động đến cùng lúc như vậy? Thế nên dù Nguyễn Ân có biểu hiện khác lạ, Cố Nhậm cũng không trách móc.

Thế nhưng, bạn sẽ rất khó tưởng tượng được rằng, một người từng ngoan ngoãn, dịu dàng như một con mèo Ba Tư, đôi khi tâm trạng không tốt cũng sẽ nổi nóng đến mức đập vỡ hết từng chiếc ly trong bếp. Cố Nhậm bỏ một khoản tiền lớn thuê hai cô gái Hoa Kiều chăm sóc riêng Nguyễn Ân, lại thuê một đầu bếp Đài Loan, ngộ nhỡ cô muốn ăn đồ ăn quê hương lại không có, sợ cô sẽ cáu kỉnh. Thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng như vậy nhưng mỗi lần ra khỏi nhà, Cố Nhậm vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Cô có ăn ngon miệng hay không? Hiện tại tâm trạng có tốt hay không? Lúc tức giận liệu có làm mình bị thương hay không?

Cứ như vậy, Cố Nhậm người ở công ty, nhưng đầu óc lại lơ lửng nơi nào. Rốt cuộc anh phải mang việc về nhà, vừa làm vừa chăm sóc Nguyễn Ân. Đến bữa cơm, cả anh và người giúp việc đều phải nghĩ đủ mọi cách để lừa, để dỗ dành cô, hệt như dỗ dành trẻ con, có vậy cô mới chịu ăn một chút đồ ăn lỏng, nhưng càng ngày càng ăn càng ít.

Khiến Cố Nhậm nổi trận lôi đình là Nguyễn Ân vô cớ thích đùa giỡn, liên tiếp hai ngày trời không nuốt vào bụng một hạt cơm nào, còn khóa trái cửa phòng ngủ khiến hai người giúp việc có chìa mà cũng không mở được, cuống đến mức run rẩy chân tay. Họ rất sợ Cố Nhậm sẽ giận cá chém thớt, bản thân sẽ mất đi công việc béo bở này, vì thế chỉ biết đứng ngoài cửa phòng gõ đến sưng đỏ cả tay, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh. Cuối cùng, Cố Nhậm phải sai người ra vườn hoa lấy cái cuốc để bậy cửa phòng ngủ.

Khi cửa phòng được đẩy ra, quả nhiên, bên trong đã vô cùng bừa bãi.

Còn Nguyễn Ân, cô làm như chẳng hề xảy ra chuyện gì, yên ổn ngồi trước cửa sổ sát nền ngắm mặt trời chiều. Vầng sáng chồng chất lên nhau, không hề chói mắt, rực rỡ một cách kỳ lạ.

Nghe những tiếng động vang lên liên tiếp, Nguyễn Ân mới quay đầu lại, ánh mắt chạm tới khuôn mặt sa sầm của Cố Nhậm. Cô biết, anh đang cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ đang trực phun trào.

Đây là mục đích của Nguyễn Ân. Cô muốn anh nổi giận, muốn anh đừng quá tốt với cô. Cô chỉ sợ bản thân không đáp lại được tình cảm của anh, làm bao nhiêu chuyện cũng không thể. Nói cho cùng, tất cả những gì cô còn lại lúc này chỉ là một trái tim tan nát, hơn nữa trái tim tan nát ấy đã bị phủ kín bụi bặm mang tên Cố Tây Lương mất rồi, cô làm sao có thể trao nó cho Cố Nhậm? Rất nhiều rất nhiều lúc, trong đầu Nguyễn Ân có cái ý niệm này quét qua, tâm tàn tro nguội.

Cố Nhậm nén giận, sai người mang bát cháo đã hâm nóng rất nhiều lần đến, anh tận lực duy trì giọng điệu mềm mỏng.

“Nguyễn Nguyễn, ăn một ít đi, lát nữa anh đưa em đi đến một nơi cực đẹp ngắm hoàng hôn”.

Nguyễn Ân làm như không nghe thấy, kiên quyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Nhậm tiếp tục dỗ dành.

“Không muốn ngắm? Thế mình đi tản bộ nhé? Hay là em muốn làm gì, chỉ cần em chịu ăn, anh đều đồng ý với em?”

Nghe vậy, Nguyễn Ân rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, sau đó, ánh mắt di chuyển tới bát cháo trong tay anh. Rất lâu.

Đến lúc thời gian gần như sắp ngưng đọng, Nguyễn Ân mới cử động. Cô nhấc tay lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã úp cái bát xuống đất.

Mười giây qua đi, Cố Nhậm chỉ nghiêng đầu, nói với người giúp việc có vẻ lớn tuổi: “Mang lên một bát nữa”.

Lát sau, một bát cháo nóng hổi được đưa đến, Cố Nhậm nhận lấy. Lần này, anh không để ý tới tâm trạng của Nguyễn Ân, xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô.

Cháo dính trên môi, nhưng Nguyễn Ân một mực không há mồm, thậm chí còn quay đầu né tránh.

Cố Nhậm tức giận, đặt mạnh bát cháo xuống tủ đầu giường, rồi kéo cơ thể Nguyễn Ân từ sàn nhà lạnh lẽo lên. Cô giãy giụa kháng cự, anh ra sức áp chế. Sau đó, anh ra lệnh với hai người giúp việc đang há hốc mồm: “Còn ngây ra đấy làm gì? Qua đây xúc cháo đi!”

Hai người họ vội vàng chạy tới, một người bưng bát cháo, một người cầm thìa xúc từng chút một đưa đến miệng Nguyễn Ân. Mặc dù toàn thân đã bị giữ chặt nhưng cô vẫn không hé môi. Cố Nhậm thấy thế liền bế cô lên giường, dùng cơ thể mà áp chế, ngón cái và ngón trỏ hung hăng bóp hai bên mép Nguyễn Ân, khiến cô đau phải há miệng ra. Anh quay đầu lại hét lớn: “Đổ vào!”.

Từng chút từng chút cháo được đổ vào trong miệng Nguyễn Ân.

Chuyện này kết thúc vào ngày hôm sau. Đến giờ cơm tối, Cố Nhậm ngồi ở phòng khách, hàng lông mày nhíu chặt. Anh đang mải suy nghĩ xem nên làm thế nào để Nguyễn Ân chịu ăn cơm. Cưỡng ép không được nữa rồi, hôm qua thấy giọt nước mắt của cô lăn xuống gò má, trái tim anh đã đau cả một ngày. Phải làm sao đây?

Anh buồn bực, mình thực sự đã gặp phải khắc tinh rồi ư?

Đang chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm thì Nguyễn Ân xuất hiện trước bàn ăn, Cố Nhậm không khỏi kinh ngạc. Anh nhất thời không phát hiện ra khóe môi mình cong lên, niềm vui sướng dâng lên trong lòng gần như sắp nhấn chìm anh. Nguyễn Ân nhận ra vẻ mặt của đối phương hiện rõ sự mừng rỡ.

Người giúp việc vội vàng dọn thức ăn lên bàn. Tảng đá trong lòng họ rốt cuộc cũng chịu rơi xuống, xem ra cô đã nghĩ thông suốt, chứ nếu còn vật lộn như ngày hôm qua nữa thì sợ rằng Cố Nhậm sẽ đuổi việc họ mất.

Cố Nhậm vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, vờ bình thản bước đến bàn ăn, dường như rất sợ chậm trễ một giây thì Nguyễn Ân sẽ bỏ đi.

Rốt cuộc cũng có một khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng, thật sự là một khởi đầu tốt đẹp không?

Khi thấy Nguyễn Ân từ từ giải quyết sạch sẽ thức ăn mà mình gặp vào bát cô, sau đó, còn không ngừng tự gắp thêm, Cố Nhậm đột nhiên thấy lòng nặng trĩu. Mãi đến lúc Nguyễn Ân gần như một mình ăn hết toàn bộ thức ăn trên bàn, cơm trong miệng còn chưa nuốt xuống đã lại tống thêm vào, anh rốt cuộc không chịu được nữa phải ngăn cô lại.

Nguyễn Ân ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự cố chấp. Mặc dù cô không thể nói, nhưng Cố Nhậm hiểu, hiểu rất rõ.

Cô đang quở trách anh.

Cô muốn nói: Không phải anh muốn em ăn cơm ư? Em ăn cho anh xem! Không thể chết đói thì chẳng lẽ không thể chết vì no sao?

Cô đang dùng cách này để xé nát trái tim anh thành từng mảnh.

Khoảnh khắc đó, cõi lòng Cố Nhậm dần dần trở nên trống trải và hoang liêu vô hạn.

Tất cả việc làm của anh, tất cả tính toán của anh, chẳng nhẽ chỉ càng khiến em thêm tiều tụy hơn thôi sao? Nếu lúc này trước mặt em là Cố Tây Lương, có phải kết quả sẽ khác hoàn toàn hay không?

Anh không ngừng tự nhủ bản thân, mặc kệ là ân oán hay duyên phận, đời này hay kiếp trước, nhất định phải có em ở bên cạnh.

Nhưng khí anh dâng cả trái tim mình cho em, em lại vứt vỏ không thương tiếc….

Cố Nhậm không lên tiếng, Nguyễn Ân cũng bất động. Hai người duy trì sự bế tắc này rất lâu.

Cuối cùng, Cố Nhậm vẫn là kẻ đầu tiên tước vũ khí xin hàng. Anh ôm lấy eo người con gái sắp rời đi, khẩu khí đột nhiên mềm nhũn mang theo sự cầu khẩn và bất đắc dĩ.

“Nguyễn Nguyễn, anh không nên hung dữ với em, anh sai rồi, em đừng như vậy nữa!”



“Anh chỉ muốn tốt cho em, có lẽ anh đã dùng sai cách, có lẽ em không thích như vậy. Anh sửa, anh sẽ sửa, cho anh thêm một cơ hội, được không? Đừng vội vàng phán anh tội chết, được không?”

Một người đàn ông như Cố Nhậm lúc này lại hệt một đứa trẻ, làm nũng, cầu xin thứ lỗi. Nguyễn Ân đột nhiên nghĩ, có phải trước mặt Cố Tây Lương, mình cũng như vậy, mình cũng chịu cúi đầu nỉ non như vậy?

Nước mắt cô rốt cuộc rơi xuống, nóng hổi trên bàn tay Cố Nhậm.

Từ sau khi mất đi tiếng nói, Nguyễn Ân cảm thấy mình dần trở nên lạnh nhạt. Nếu không, vì sao cô lại hết lần này tới lần khác nhẫn tâm phụ lòng người đàn ông này? Nhẫn tâm làm ngơ không thấy sự chân thành của anh? Thế nhưng, câu nói vừa rồi của Cố Nhậm đã khơi dậy sự mềm yếu vốn có nơi đáy lòng cô, gạt đi lớp ngụy trang bên ngoài của cô.

Tình yêu của em, em nghĩ, em thật sự mệt mỏi rồi.

Thứ em cần bây giờ là thật nhiều yêu thương và sự an toàn, là dũng khí để có thể quay đầu nhìn lại những đau thương đã qua, là một trái tim bình thường như vốn có.

Quá khứ vô vàn những điều hơn thua được mất kia, xin hãy để em từng chút, từng chút một quên đi.