Dương Vi nhảy từ trên xe xuống, vọt tới trước mặt Hạ Pi Pi: “Thế nào thế nào?”
 
“Tạm thời có rất nhiều người không tới, vừa vặn cậu có thể thay vào vị trí của họ, chạy nhanh đi.”
 
Cố Lam và Hạ Pi Pi đưa cô xuyên qua đám người, Dương Vi báo danh, lấy được số thứ tự của mình, sau đó bắt đầu chờ đợi.
 
Chương trình này chủ yếu là chơi ngôn ngữ, có thể diễn thuyết, có thể trò chuyện theo chủ đề, có thể nói chuyện bằng cách nói của vị tướng thời nhà Thanh, tóm lại chỉ cần là biểu đạt ngôn ngữ, đều có thể tham gia. Bất kể là cảm động hay khôi hài, đều là phong cách riêng của mỗi người.
 
Kỳ thật Dương Vi hoàn toàn không chuẩn bị bất cứ thứ gì, chỉ có thể tạm thời bắt đầu soạn thảo kịch bản. Trên thực tế bất cứ một loại nghệ thuật biểu diễn nào, đều liên quan mật thiết đến cảm xúc, trạng thái cảm xúc của Dương Vi lúc này, sau khi cô suy nghĩ cẩn thận, quyết định chọn trò chuyện theo chủ đề, chủ đề của cô là 《Nghệ thuật chửi thề》.
 
Vừa rồi ở trên xe cô không dám mắng Tống Triết, trong lòng như có ngọn lửa, vì thế giờ phút này cô liền đem ngọn lửa đó phát tiết lên kịch bản mà cô chuẩn bị.
 
Cô sửa sửa đổi đổi, đợi suốt một buổi sáng, rốt cuộc cũng được gọi vào.
 
Cuộc tuyển chọn được tổ chức trong một căn phòng đơn giản, bên cạnh có một cái cameras, video thi tuyển gần như sẽ không được công bố ra, trước mặt ba vị giám khảo mỗi người có một chiếc đèn, nếu không muốn nghe bạn nói nữa họ sẽ ấn nút. Dương Vi đi vào, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Kỳ thật tôi cực kỳ khẩn trương, vừa rồi tôi đặc biệt muốn đề cập đến cái chiêng bằng đồng. Bởi vì tôi thấy mỗi người đi thi, người thì mang theo Allegro, đàn nhị, tất cả mọi người đều mang theo vũ khí, nhưng tôi không có, tôi đặc biệt chột dạ. Tôi liền nghĩ, nếu có cái kèn xô na thì tốt rồi, chỉ cần tôi vừa thổi, toàn hội trường sẽ yên tĩnh.”
 
Lời này làm mọi người cười rộ lên, Dương Vi nói chuyện tự nhiên từng ngôn từ của cô như mang theo mị lực, một số thanh âm được cô cường điệu, chỉ một câu đơn giản, nhưng cô nói ra lại phá lệ êm tai.
 
Dương Vi nhìn quanh một vòng, nói tiếp: “Kỳ thật hành vi này chính là chửi thề. Cái gọi là chửi thề, chính là bạn nói một câu gì đó, còn tôi thì muốn tìm biện pháp khiến bạn câm miệng lại, cho nên trước kia tôi đã từng tự hỏi qua, các bạn nói xem biện pháp tốt nhất dành cho những người hay chửi thề là gì ?”
 
Dương Vi dừng một chút, cười rộ lên, cô làm một động tác tương ứng nói: “Đúng vậy, liền lấy băng dính dán miệng người ta lại. Đương nhiên trên thực tế không thể thực hiện được, thực tế đại đa số mọi người đều sử dụng ngôn ngữ như một thứ vũ khí, việc đó giống như là dùng bồn cầu đang tắc bịt miệng đối phương. Cho nên tôi cực kỳ tin tưởng, chửi thề rất lợi hại, và việc tẩy rửa WC cũng nhất định rất thâm hậu.”
 
“Ví dụ như chồng cũ của tôi —— ồ không, anh ta không rửa WC, anh ta là một người đặc biệt lợi hại……”
 
……
 
Dương Vi nói chuyện rất đơn giản, nhưng một đường ý vị tuyệt vời. Cô rất xinh đẹp, kỳ thật chỉ cần cô đứng ở nơi đó thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng diện mạo như vậy đối với trò chuyện theo chủ đề mà nói tuyệt đối không phải ưu thế, bởi vì dễ dàng trở thành bình hoa. Bởi lẽ giờ khắc này khi cô nói chuyện, lại cho thấy một sự quyến rũ không giải thích được, làm người nghe hoàn toàn bỏ qua diện mạo của cô ,tất cả đều tập trung vào nội dung diễn ngôn của cô.
 
“Vừa rồi anh ta đưa tôi tới đây, tôi biết rõ năng lực của anh ta, hoàn toàn không dám chửi thề. Sau đó tôi nghĩ ra một cách, tôi nói chuyện không thắng được anh ta, vì thế tôi dùng gói biểu cảm !”
 
“Ví dụ như anh ta hỏi tôi, cô sống không tốt sao? Tôi nhanh chóng nhắn tin cho anh ta, tôi vui vẻ tới mức anh không thể nào tưởng tượng được.” Dương Vi diễn giải hoàn hảo gói biểu cảm,khiến toàn bộ hội trường vỡ òa.
 
Cô dùng năm phút đồng hồ để nói xong nội dung mà cô chuẩn bị, 3 vị giám khảo đều không ấn dừng. Chờ tới khi ra ngoài, những tuyển thủ khác đang đợi lên sân khấu đều nhìn cô, có một vài người còn lấy di động ra, quang minh chính đại mở phát sóng trực tiếp.
 
Dương Vi vỗ vai người đang cầm di động mỉm cười chào hỏi, sau đó ôn hòa nói: “Sweet Vi Vi của nền tảng Miêu Miêu, hẹn gặp lại mọi người!”
 
Streamer bị cô vỗ vai vẻ mặt hắc tuyến, ngay lập tức di chuyển điện thoại.
 
Hạ Pi Pi và Cố Lam tới đón cô thấy thế thì cười ra tiếng , ba cô gái khoác tay nhau cười đi ra ngoài, một streamer bên cạnh thấp giọng nói: “Cười kiêu ngạo như vậy làm gì?”
 
Lời này bị Dương Vi nghe được, cô dừng bước chân, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh bạn, anh biết tình cảm của chúng tôi là loại tình cảm gì sao?”

 
Đối phương có chút không rõ, Dương Vi nghiêm túc nói: “Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, chúng tôi há lại là rau cúc của người!”
 
Nói xong, cô giữ chặt Cố Lam cùng Hạ Pi Pi, ba người “Ha ha ha” cười to ba tiếng, đi ra ngoài, bóng dáng tiêu sái mang theo chút kiêu ngạo, có cảm giác mang vài phần phong cách hài kịch của Châu Tinh Trì.
 
Toàn bộ mọi người ở đây đều có chút mờ mịt, đến khi đi ra ngoài , Dương Vi quay đầu nhìn Hạ Pi Pi: “Vừa rồi cậu cho người quay lại sao?”
 
Hạ Pi Pi gật đầu, lập tức nói: “Quay. Từ lúc cậu vào đến khi cậu ra, tớ đều cho nhân viên quay lại hết.”
 
Vì thế, vào lúc nửa đêm video ngắn 30 giây của 1 nữ streamer đã xuất sắc chiếm vị trí thứ nhất trong các video ngắn, chính là lúc Dương Vi cười to —— ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, chúng ta há lại là rau cúc của người!
 
Tống Triết đưa Dương Vi tới quảng trường, chưa kịp hỏi cụ thể, đã bị công ty gọi điện thoại như đòi mạng thúc giục trở về. Anh vừa tiến vào công ty, Cao Lâm liền báo cáo lịch trình ngày hôm nay .
 
“Hôm trước chúng ta đã nắm trong tay 10.04 giá cổ phiếu của công ty giải trí Gạo, đã trở thành cổ đông lớn nhất của bọn họ, tôi đã gửi thông báo về việc sa thải Đổng Cao , hiện tại bên trong nội bộ công ty phản đối thật sự lợi hại, ngài xem có nên trì hoãn một chút hay không?”
 
Đổng Cao là CEO của giải trí Gạo, thời gian trước ông ta là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất , Tống Triết muốn thu mua Gạo, chủ yếu là nhìn trúng chuyên mục phát sóng trực tiếp Miêu Miêu cùng video ngắn 30 giây, anh muốn quản lý những chuyên mục này dưới quyền của Tống thị truyền thông. Đổng Cao và anh có một sự bất hòa nghiêm trọng trong cách quản lý, hơn nữa danh vọng của Đổng Cao bên trong giải trí Gạo quá cao, Tống Triết không có khả năng giữ lại Đổng Cao . Lần này việc tiến hành thu mua giải trí Gạo cực kỳ phức tạp, chính cũng bởi vì Đổng Cao phản kháng. Hiện tại rốt cuộc đi đến bước cuối cùng, đó là loại trừ Đổng Cao ra khỏi cuộc chơi, đương nhiên ông ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào mà bắt đầu phản kháng.
 
Nhưng mà phản kháng như vậy đối với Tống Triết lại không tạo ra quá nhiều dao động, anh nhìn màn hình, lạnh nhạt nói: “Lại phát thông báo, bãi miễn chức vụ Đổng Cao là hội đồng quản trị quyết định, nếu ai dị nghị hay phản đối, liền đi theo Đổng Cao luôn đi.”
 
“Chính là……” Cao Lâm có chút do dự, “Điều đáng sợ không phải bọn họ trực tiếp phản đối, mà là CEO mới nhậm chức không quản lý được bọn họ.”
Bỏ ra nhiều tiền như vậy, tổng không thể mua một công ty mục nát. Gạo là bộ phận quan trọng trong việc triển khai chiến lược, bởi vì nó có giá trị, nếu nó không có giá trị, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
 
Tống Triết trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Còn chưa tìm được quản lý thích hợp?”
 
“Vẫn chưa.” Cao Lâm căng da đầu, “Nếu là cục diện hiện tại, người lúc trước được chọn khả năng đều không thích hợp……”
 
Nghe được lời này, Tống Triết suy nghĩ, quay đầu nhìn thoáng qua màn hình, rốt cuộc nói: “Đổng Cao nhất định phải đi, giữ ông ta lại biến cố về sau quá nhiều. Trước tiên cậu cứ tìm người tiếp nhận chức vụ, trước khi tìm được, giải
trí Gạo……”
 
Tống Triết do dự một lát mới nói: “Tôi tới quản.”
 
Quyết định này của Tống Triết làm Cao Lâm có chút giật mình, nhưng anh ta vẫn gật đầu, không dám nhiều lời. Hỏi xong những vấn đề khác,anh ta liền chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa , anh ta đột nhiên nói: “Tiên sinh, hôm nay nói chuyện cùng phu nhân thế nào?”
 
Anh ta đã sửa cách xưng hô thành “Phu nhân”, Tống Triết lại hoàn toàn không phát giác ra điều gì kỳ lạ. Anh lạnh nhạt nói: “Tôi tự mình đi hỏi cô ấy, cô ấy còn có thể như thế nào?”
 
“Phu nhân sẽ nhanh chóng quay trở lại chứ?” Cao Lâm cười rộ lên, “Tôi bảo dì Lâm đi chuẩn bị?”
 
“Ừ.”
 
Tống Triết lên tiếng.

 
Một lát sau, anh gọi Cao Lâm lại: “Chuẩn bị hoa cho tôi .”
 
Cao Lâm trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
 
Tống Triết phân phó Cao Lâm xong , mới cầm lấy di động, mở WeChat ra, liền phát hiện Dương Vi nhắn tin cho anh.
 
Anh theo bản năng cong khóe miệng, trong lòng có vài phần đắc ý.
 
Dương Vi chung quy vẫn phải cúi đầu trước anh —— anh nghĩ vậy.
 
Nhưng thời điểm mở khung chat với Dương Vi ra, anh có chút không rõ.
 
“Người da đen và dấu chấm hỏi”
 
“Tôi vui vẻ tới mức anh không thể tưởng tượng được”
 
“Nha nha nha nhưng anh thì có thể”
 
“Có bệnh uống thuốc”
 
Mặt Tống Triết càng xem càng đen, cuối cùng khi anh nhìn thấy hình ảnh mấy viên thuốc lao vào người, anh không giải thích được ý nghĩa của hình ảnh đó, nhưng từ thái độ của cô anh có cảm giác đây tuyệt đối không phải lời nói hay ho gì.
 
Anh theo bản năng muốn gọi điện thoại hỏi Dương Vi đây là thứ gì, nhưng kiêu ngạo lại làm anh nghẹn lại, anh cảm thấy ở trước mặt Dương Vi hỏi hình ảnh đó có ý nghĩa gì rốt cuộc có chút mất mặt, vì thế anh hơi nôn nóng đi qua đi lại, một lát sau, anh chia sẻ hình ảnh cho Giang Hoài An.
 
Giang Hoài An đang xem báo cáo,sau khi thấy một chuỗi hình ảnh này có chút mờ mịt.
 
Hạ Pi Pi thích sử dụng gói biểu cảm, cho nên một số người trong vòng bạn bè của 2 người vẫn hay gửi gói biểu cảm, anh ta ngơ ngác nhìn chuỗi biểu cảm mà Tống Triết – người được nuôi dạy như quý tộc vừa gửi cho mình, anh ta theo bản năng gửi trả lời bằng 1 con mèo với thật nhiều dấu chấm hỏi, kèm theo đó là 2 chữ: “Làm gì?”
 
“Giang ca,” Tống Triết nghẹn một lát, rốt cuộc nhịn không được nói, “Cậu biết, cuộc chiến đấu chuyên nghiệp là cái gì không?”
 
“???”
 
“Dương Vi đã gửi mấy thứ này cho tôi, sau đó cô ấy nói với tôi, cô ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp của cuộc chiến cấp 8 , đây là có ý gì?”
 
Nhìn thấy những lời này, Giang Hoài An phì luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài.
 
Anh ta theo bản năng trả lời một câu: “Thực xin lỗi.”

 
Nhất định là Hạ Pi Pi dạy hư Dương Vi.
 
Giờ khắc này, Giang Hoài An không chút nghi ngờ.
 
Giang Hoài An dùng sức lực rất lớn, rốt cuộc mới nói rõ cho Tống Triết hiểu về gói biểu cảm, cuối cùng còn tặng Tống Triết một bộ biểu cảm gia truyền dùng trong chiến đấu.
 
Hai vị tổng tài dùng nguyên một buổi chiều để nghiên cứu rõ ràng chuyện này , sau đó Tống Triết mới yên lòng, rốt cuộc anh có thể lại một lần nữa bắt sóng cùng 1 kênh với Dương Vi.
 
Đến buổi tối, anh cố ý đẩy lùi công việc, mang hoa đặt trên xe, anh cảm thấy chuyện này có chút mất mặt, không nói với ai, lặng lẽ chạy đến dưới nhà Dương Vi.
 
Sau đó anh ngồi trong xe, lấy di động ra, mở đoạn chat trên WeChat cùng Dương Vi.
 
Trong lòng anh có hơi lúng túng, anh cảm thấy mình làm chuyện này có chút mất mặt. nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc đêm nay Dương Vi sẽ trở về, thì anh lại cảm bị sự cao hứng che lấp tất cả.
 
Tuy rằng Dương Vi không trực tiếp trả lời anh, nhưng anh lại cảm thấy, dựa theo tính cách của Dương Vi, cô không có khả năng thật sự rời khỏi Tống gia.
 
Anh đã từng tự hỏi qua vì sao Dương Vi lại ồn ào đòi ly hôn, có lẽ là ba năm nay anh quá bận, vắng vẻ cô; cũng có thể là ba năm nay anh gây ra nhiều tai tiếng, trong lòng cô để ý; hoặc là do tính tình anh quá thối……
 
Anh tìm ra rất nhiều lý do khiến Dương Vi rời đi, nghĩ trước ngó sau, anh cảm thấy mình có thể lui một bước, dù sao Dương Vi cũng là vợ anh……
 
Nghĩ đến đây, anh rũ đôi mắt xuống, trong ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng. Anh nhìn thoáng qua bông hồng được đặt trong chiếc hộp đen mạ vàng ở vị trí bên cạnh, mím môi, ngăn chặn ý cười.
 
Mà lúc này Dương Vi đang ngồi trong phòng, tự làm đồ ăn cho mình, sau khi ăn xong, cô liền đi phát sóng trực tiếp.
 
Hôm nay phòng phát sóng trực tiếp của cô có rất nhiều người mới, chuyện này có liên quan đến chương trình “Chơi nói chữ” lúc sáng cô tham gia. Mặc dù hôm nay mới chỉ là vòng sơ loại, nhưng đã có rất nhiều người phát sóng trực tiếp, các video của một số tuyển thủ bắt đầu nổi tiếng, Dương Vi thuộc nhóm tuyển thủ hạt giống ưu tú, thời điểm cô phát sóng trực tiếp đã bắt đầu có các loại ảnh chụp màn hình cùng video được lan truyền trên mạng.
 
Ban ngày Dương Vi mới nói chuyện theo chủ đề, buổi tối có hơi mệt, kỳ thật nói chuyện theo chủ đề là một việc làm rất tiêu hao năng lượng, vì thế cô an vị nói chuyện phiếm cùng mọi người.
 
Cô không trang điểm, tóc xõa lên vai, mặc một bộ đồ ngủ tai thỏ, nhìn qua rất trong sáng.
 
Cô lấy Ukulele, phát sóng trực tiếp tập đánh Ukulele cùng mọi người. Bản thân cô học đàn cello mười năm, Ukulele đối với cô mà nói không phải chuyện khó khăn, chỉ chốc lát sau cô đã đàn ra hình ra dạng, từ một tia sáng lấp lánh, chậm rãi biến thành 《 Bản tình ca nhỏ 》.
 
Cô ở trong phòng đàn ca, Tống Triết ở dưới sảnh chờ cô.
 
Bóng đêm bao phủ lên cả thành thị, người xung quanh thưa thớt dần, ban đầu Tống Triết chờ đợi thật sự vui vẻ, nhưng dần dần, 8 giờ, 9 giờ, 10 giờ……
 
Anh bắt đầu không yên, anh ngồi trong xe, không biết vì sao, liền nhớ tới khi còn thiếu niên.
 
Anh đỏ mắt, cắn răng hỏi Dương Vi: “Cô không đi cùng tôi?!”
 
Dương Vi đứng phía sau Triệu Dương Lan, bình tĩnh lại lạnh nhạt nói: “Tôi muốn ở cạnh dì.”
 
“Cô muốn ở cạnh dì,” anh kiềm chế cơn khóc nức nở, đề cao thanh âm, “Cô không muốn ở bên tôi sao?”
 
Cô có biết tôi vừa đi liền đi rất nhiều năm sao?
 

Cô có biết tôi có thể sẽ ở nước ngoài không quay trở về nữa sao?
 
Cô sẽ không nhớ, sẽ không muốn tách ra, sẽ không muốn làm bạn đi cùng tôi sao?
 
Anh có nhiều câu hỏi như vậy, nhưng vì cao ngạo nên chỉ ung dung hỏi 1 câu: “Cô có đi hay không?”
 
Cô không đi, cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho cô.
 
Khi đó anh nghĩ như vậy.
 
Một tình cảm không đủ tinh khiết, trộn lẫn quá nhiều tạp chất, anh không cần.
 
Mặc dù sau khi lớn lên anh hiểu , suy nghĩ như vậy thật ấu trĩ và buồn cười, nhưng có thể tình cảm thời niên thiếu luôn mang lại nhiều cảm xúc, vì thế mới đau đến khắc cốt ghi tâm, ngay cả khi đã qua nhiều năm như vậy nhưng nghĩ lại, anh vẫn có thể cảm giác được nỗi đau đớn dường như còn run rẩy trong lồ,ng ngực.
 
Hình như bắt đầu từ lúc ấy anh không dám thích ai nữa.
 
Anh sợ mình toàn tâm toàn ý thích,dùng hết sức lực để thích một người, cuối cùng sẽ bị phụ lòng, trở thành tự mình đa tình.
 
Anh vẫn luôn ngây ngốc đến 0 giờ.
 
Thời điểm 0 giờ, Dương Vi hát bài hát cuối cùng, Tống Triết nghiền nát điếu thuốc.
 
Nếu là thời niên thiếu , khả năng anh sẽ gọi điện thoại qua hỏi một câu.
“Tại sao cô không gọi điện cho tôi?”
 
Nhưng mà anh không có, năm nay anh 25 tuổi rồi,lúc này anh chỉ biết siết chặt tay lái chạy đến thùng rác bên cạnh, lạnh nhạt ném bông hoa vào.
 
Mà lúc này, Dương Vi hát ——
 
“Nhưng anh đã từng diễn anh yêu tôi như vậy.
 
Tôi nên biến thành bộ dáng gì mới có thể phối hợp diễn được với anh
Ban đầu khi yêu nên buông bỏ phòng bị bởi vì những cái đó
Đều có kỳ hạn.” 【 ghi chú: Bài hát《 diễn viên 》của Tiết Chi Khiêm sáng tác】
 
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa xong rồi, cảm ơn mọi người đã chờ đợi.
Sau này sẽ không sửa chữa nữa.
Tôi đã nỗ lực để có thể làm một cách tốt nhất, về sau mặc kệ có vấn đề gì đều thỉnh mọi người tha thứ nhiều hơn, sẽ không sửa nữa.
 
Ba trọng điểm hạng mục công việc:
1. Nữ chính không có lực chiến đấu , đối với Tống Triết vẫn luôn giữ lại một chút tình cảm ít nhất là làm bạn bè.
2. Chu Văn không có tình cảm với nữ chính, hai người chỉ như quân tử chi giao.
3. Trong truyện có ít nhất 60% độ dài ngược nam chính, không ngược nữ chính như hai chương đầu mà bạn đọc thấy.
Kế tiếp, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.