Ánh trăng sáng soi rọi xuống mặt biển, con thuyền cách đó không xa lập lòe ánh đèn dầu, nếu không phải đang làm việc thì đây chắc chắn là một cảnh rất đẹp.

Lam Mộc Ân cười khổ tự giễu, đáng tiếc cảnh trước mắt có bao nhiêu đẹp đẽ, người ngồi bên cạnh cũng là người từng xảy ra quan hệ, nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không có không khí gì dễ chịu.

“Ngồi đây có thấy không?” Lam Mộc Ân nghiêng đầu nhìn Haier bên cạnh.

Bọn họ đang ở rìa cảng, tuy rằng liếc mắt nhìn qua là thấy camera, nhưng ngồi đây cũng tương đối nhìn thấy.

Haier liếc mắt nhìn hắn, “Nơi này là chỗ giám sát tốt nhất.”

Lam Mộc Ân quan sát tình hình xung quanh, cách đó không xa có một hai chiếc xe đang đậu, đại khái là mấy cặp tình nhân đi hẹn hò, “Nếu là Danny với An thì chắc chắn sẽ không bị chú ý.”

“Phải không?” Câu trả lời của Haier có vẻ không mấy đồng tình.

“Bởi vì…” Lam Mộc Ân định xoay đầu qua giải thích, nói còn chưa xong thì Haier đã đưa đầu tới.

Lam Mộc Ân giật mình, còn chưa định thần được thì Haier đã hôn lên môi hắn rồi.

“Ưm… Rai…” Lam Mộc Ân theo bản năng muốn lùi lại, nhưng hắn biết hắn càng phản kháng, Haier sẽ càng siết chặt.

Nụ hôn của Haier luôn mang theo chút ép buộc, cho dù muốn từ chối cũng không có cách nào thoát ra.

Hắn tránh vài cái nhưng cũng không thoát, để cho Haier tùy ý hôn chừng nào chán thì thôi.

Nhưng Haier lại không có ý định kết thúc nhanh chóng, thừa dịp Lam Mộc Ân muốn há miệng nói, Haier liền đưa đầu lưỡi vào trong miệng, dùng sức hút lưỡi hắn, vừa hút vừa khẽ cắn, xung quanh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau và hơi thở kịch liệt.

Lam Mộc Ân không biết tại sao ở tình huống này mà còn có ý định đó, hắn cảm nhận được Haier không vui, nhưng hắn không biết tại sao, hắn không thể ngăn cản, ngược lại còn há miệng cho Haier làm càn, nhưng đối phương cũng không mấy hài lòng, vươn tay vuốt hai bên sườn của hắn.

Lam Mộc Ân gần như muốn rên lên, hắn tránh mấy cái, nhưng chỉ đổi lấy sự kiểm soát mạnh mẽ hơn.

“… Rai… Đừng… ở đây…” Thật vất vả nói được mấy chữ, Haier không chừa đường sống cho Lam Mộc Ân.

Haier khẽ cắn bên cổ Lam Mộc Ân, tay sờ bên hông vỗ về.

Lam Mộc Ân lúc này mới thở nhẹ ra, hít thở sâu bình lại màu tình dục vừa bị khơi dậy. Chờ cho khi Haier dừng lại, hắn mới mở mắt ra, sợ run thấy Haier đang nhìn hắn.

Đôi mắt màu lam sâu thẳm mang theo tâm tình phức tạp, Lam Mộc Ân cảm thấy hình như hắn vừa nhìn được thứ tình cảm gì đó trong đôi mắt ấy.

Hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng lời lại nghẹn ở cổ, không thể phát ra tiếng.

Haier thì lại nhích thêm gần, hôn lên môi hắn.

Lam Mộc Ân không tự chủ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng này.

Haier khẽ cắn môi dưới Lam Mộc Ân, thong thả đưa lưỡi vào vòm miệng, quấn lấy lưỡi của đối phương, nụ hôn quấn quýt hấp dẫn.

Lam Mộc Ân cảm thấy tim mình đập càng lúc càng mạnh, hắn thử đáp lại nụ hôn của Haier.

Mãi cho đến khi giọng của Danny vang lên trong bộ đàm, hắn mới biết mình vừa làm gì.

Nhưng hiển nhiên Haier cũng không quên, hắn buông ra, nắm bộ đàm bình tĩnh trả lời.

Lam Mộc Ân thì ngồi ở ghế phó lái thở hổn hà hổn hển, hắn hít sâu để bản thân tỉnh táo lại, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa của Haier, hắn mở to mắt thấy đối phương đang bước xuống xe.

“Cho cậu hai phút.” Sau đó đóng cửa bước đi.

Lam Mộc Ân nhắm chặt mắt lại, thở sâu, mở cửa bước xuống xe, đuổi theo Haier, “Không cần.” Hắn không nhìn về phía Haier, chỉ bình tĩnh đáp trả.

Haier liếc mắt nhìn, không đáp, chỉ bước đi tiếp, trên môi là nụ cười nhạt.

Lam Mộc Ân cảm thấy bản thân vừa bị đùa giỡn, thứ tình cảm hắn nhìn thấy trong giây phút đó hình như là giả, có lẽ hắn không nhìn thấy gì cả, cũng có lẽ thứ Haier sơ suất biểu lộ đó cũng không phải tình cảm.

Cho dù có, hắn cũng không nghĩ dành cho mình.

Đi theo Haier về phía mục tiêu, bọn họ đang mai phục chờ người nhận hàng thay Tim Heller xuất hiện.

Bọn họ hy vọng Collins, nhưng trước khi bắt được người, cái gì cũng không thể chắc chắn, mà đối phương còn trang bị vũ khí hạng nặng, cho nên càng phải cẩn thận hơn.

Lam Mộc Ân đang suy nghĩ lý do tại sao Haier lại trêu chọc hắn ở thời điểm này.

Haier biết mình đi uống rượu, Danny nói hắn ‘vốn’ là về nhà, sau đó thì quay lại văn phòng bắt Polly xử lý cho tốt.

Có cảm giác Haier bị mất hứng là do mình đi uống rượu… Lam Mộc Ân nhớ tới lần đầu tiên Haier hôn hắn, hình như cũng là sau khi hắn nhắc tới Lan.

Lam Mộc Ân nhíu mày, sau đó bỏ ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu, không thể nào.

Haier cho dù là một kẻ cuồng kiểm soát thì cũng không đến mức muốn khống chế hắn tới mức này, nếu nói Haier để ý hắn và Lan, cái này thì còn buồn cười hơn.

Lam Mộc Ân cười tự giễu. Sau đó phát hiện Haier vừa lúc xoay đầu nhìn hắn.

Hắn đột nhiên nhớ ra bây giờ là lúc phải thi hành nhiệm vụ, mà hắn thì lại đi ngồi suy nghĩ vớ vẩn.

Ảo não đưa tầm mắt đi, người bên SWAT team cũng đã tới, hắn lấy súng ra nạp đạn chờ đợi.

(SWAT: viết tắt của cụm từ SpecialWeaponsAndTactics – Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt)

Haier và đội trưởng bên SWAT team ra hiệu với nhau, sau đó tự tản ra tập kích.

Lam Mộc Ân đeo tai nghe vào, cầm súng đi theo Haier im lặng đi vào kho hàng, Danny đi vào từ hướng ngược lại, còn Annetta thì ở bên ngoài canh giữ.

Lam Mộc Ân thăm dò xem xét tình hình bên trong, đối phương có khoảng bảy, tám người.

“Cậu canh ở đây.” Haier đột nhiên xoay đầu nói với Lam Mộc Ân.

“Nơi này cách mục tiêu quá xa.” Lam Mộc Ân xem tình hình, Haier muốn hắn canh ở vị trí quá xa, nhưng mà phải tới gần hơn mới yểm trợ cho Haier được chứ.

“Tôi nói đợi ở đây.” Haier trừng mắt lặp lại lần nữa.

“… Biết rồi.” Lam Mộc Ân không muốn thử tranh cãi với Haier nữa, chỉ đứng đây đợi SWAT team đột kích, “Tất cả thành viên chú ý,  trước mắt ở tại chỗ đợi lệnh!”

Trong tai nghe vang lên giọng nói của đội trưởng SWAT team, hắn nhìn thấy Haier lách qua một chiếc container, hắn cũng lui ra sau giấu mình, tập trung tinh thần cảnh giác, chờ đợi hành động.

Đột nhiên có tiếng súng vang lên.

Trong lòng Lam Mộc Ân sửng sốt, bị mục tiêu phát hiện.

“Hành động! Tất cả hành động!”

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng súng lại vang lên hàng loạt, Lam Mộc Ân đứng tại chỗ nghĩ cách giúp Haier, nhưng Haier đi được một đoạn khá xa rồi.

… Xa kiểu này giúp bằng niềm tin chắc…

Lam Mộc Ân mắng thầm trong lòng, Haier luôn luôn mất kiên nhẫn, không chờ SWAT team hành động đã mò vào trước, nhưng ở khoảng cách này hắn không có cách nào che chắn được, hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Quả nhiên không qua bao lâu, Haier không đợi đội trưởng bên SWAT team đã tự mình hành động.

Đáng chết!

Lam Mộc Ân mắng một câu, ngại mệnh lệnh của Haier, hắn chỉ có thể chạy sang đầu bên kia của container.

Tuy rằng Haier bảo hắn canh ở đó, nhưng hắn thật sự không thể đứng ngây ngốc ở đó được, nhìn thấy Haier không có chi viện liền vọt vào. Hợp tác yểm trợ cho nhau là đương nhiên, nhưng mà hắn luôn bị Haier bỏ lại.

Lúc Lam Mộc Ân vẫn còn đang do dự, thì hắn nhìn thấy một tên cầm súng đột nhiên từ phía sau Haier vọt lên.

Trong lòng lập tức sợ hãi, liền vọt tới. Nghe thấy giọng của Haier, hắn thăm dò nhìn sang, Haier đang chỉa súng vào một tên, nhưng tên phía sau lại đang chỉa súng vào Haier.

Lam Mộc Ân vọt ra ngoài trước khi đối phương nổ súng, “Bỏ súng xuống!”

Haier sợ hãi xoay người lại.

Lam Mộc Ân không biết tại sao Haier lại xoay người, bọn họ luôn luôn ăn ý với nhau, Haier đang giơ súng về người kia hẳn phải giữ nguyên như vậy, nhưng hắn lại xoay lưng về phía đối phương.

Lam Mộc Ân không tự hỏi nhiều, bởi vì người kia sẽ nắm bắt cơ hội để nổ súng, tuy rằng tên đứng trước mặt cũng đồng thời giơ súng về phía hắn, nhưng hắn lại lựa chọn nổ súng về phía tên đang định bắn Haier.

Ba tiếng súng vang lên.

Lam Mộc Ân cảm thấy tay trái của mình đau rát.

Sau đó Haier vọt tới, nắm lấy cánh tay hắn, cởi áo khoác chặn vết thương.

Lam Mộc Ân biết mình chỉ bị trầy da thôi, hắn nhìn thấy hai tên tội phạm ngã xuống, lòng lòng thở phào.

“Chỉ bị trầy da thôi…” Lam Mộc Ân còn chưa nói xong đã bị Haier đè lên tường.

“Cậu vừa làm cái gì vậy hả?!” Sắc mặt của Haier vô cùng khó coi, “Chẳng phải tôi bảo cậu ‘đợi ở bên kia’ rồi sao?”

Lam Mộc Ân nhăn mày, “Tôi muốn giúp anh.”

“Mệnh lệnh của tôi là giúp tôi sao?” Haier trừng mắt, gần như là hét lên.

Trong tai nghe, đội trưởng của SWAT team đã ra chỉ thị xong xuôi, Danny và Annetta cũng vào theo.

“Cậu nghe cho kỹ! Tôi bất chấp cậu nghĩ cái giống gì, ở mọi tình huống đều phải đặt mệnh lệnh của tôi lên hàng đầu! Tôi nói đợi nghĩa là đợi!” Haier trừng mắt, gằn từng chữ một, “Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, lúc tôi không cần cậu yểm trợ, cho dù tôi có chết thì cậu vẫn đứng đó đợi cho tôi, không được làm trái lời tôi, nghe có hiểu không?”

Lam Mộc Ân hít sâu, gật đầu, “Tôi biết rồi, xin lỗi.”

Haier trừng mắt một lúc lâu mới xoay người nói với Danny và Annetta, “Cả hai người cũng thế, đều phải nghe rõ cho tôi.”

Danny gật đầu, như bình thường không có ý kiến phản bác gì, Annetta tặc lưỡi không đáp.

“Haier, hiện trường đã dọn xong.” Đội trưởng SWAT team bước vào nói.

Haeir gật đầu, bảo Danny đưa Lam Mộc Ân đi trước, Annetta đứng đó hồi lâu mới nói, “Anh bây giờ là lấy việc công làm việc tư, anh muốn chúng tôi lấy tính mạng đặt trước nhiệm vụ là điều không thể, anh cũng chưa từng nói với chúng tôi phải làm vậy, nếu anh sợ mất Lam, sao anh không nói ra?”

Haier ngẩng đầu liếc Annetta, cố gắng bình tĩnh nói, “Đừng có chọc tôi, đi lo làm chuyện của mình đi.”

Annetta cũng không nói gì thêm, vào hiện trường xem xét.

Haier cảm thấy nỗi lo sợ vẫn còn trong lòng, trong nháy mắt hắn xoay người thấy Lam Mộc Ân giơ súng lên, trong đầu như tái hiện lại cảnh ác mộng năm xưa.

Hắn không biết là do tình huống này làm hắn sợ hãi, hay là như Annetta nói, hắn sợ mất đi người hắn quan tâm lần thứ hai.

Mồ hôi lạnh đổ trên trán, trong đáy lòng phát run, có lẽ hắn quan tâm Lam Mộc Ân nhiều hơn hắn nghĩ nhiều lắm.

Có lẽ đã vượt qua mức để ý…

Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Haier càng thêm khó coi, tuyệt đối không thể để điều này tiếp tục.

Bới vì, hắn không muốn… yêu thêm một ai nữa.

… Raikes… Em rất nhớ anh…

Khuôn mặt Julia mơ hồ, như gần như xa, hắn không thể nào bắt giữ.

Julia… em muốn đi đâu… Lại đây đi… Đừng đi xa như vậy, mau về đi…

Hắn đuổi theo, nhưng đối phương càng chạy đi, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp Julia thân thể dính đầy máu.

Xin lỗi… em chỉ muốn… bảo vệ anh…

Julia đột nhiên quay đầu lại, rơi nước mắt nhìn Haier, khóe miệng dính máu nói ra lời tan nát cõi lòng.

… Xin lỗi… tôi chỉ muốn che chở cho anh…

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lam Mộc Ân.

Sau đó, trước khi bắt đầu rơi vào không trung, hắn bừng tỉnh.

Haier thở hổn hển ngồi trên giường, xoa mặt thật mạnh, nghiêng đầu nhìn khung hình đặt ở tủ đầu giường.

Đó là khuôn mặt tươi cười của Julia.

Lúc nào trên mặt cô cũng mang nụ cười, cho dù đau khổ cô vẫn tươi cười, dùng nụ cười chống chọi với tất cả.

Đó chính là tình yêu duy nhất của đời hắn.

Hắn đã từng thề như vậy.

Hắn nhìn nụ cười của Julia, không biết bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông đứt quãng.

Không biết nó đã reo bao lâu rồi, có lẽ chỉ mới vang thôi.

Hắn nhìn đồng hồ để trên đầu giường, khoảng mười giờ tối. Đêm qua đi bắt bọn buôn lậu vũ khí, bận rộn tới trưa hôm nay, buổi chiều hắn đã cho mọi người về nghỉ ngơi.

Hắn biết là ai nhấn chuông, úp khung ảnh xuống, sau đó bước ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Lam Mộc Ân.