Ở đầu dây bên kia, hiệu trưởng Chu tốt bụng lặp lại lần nữa:

“Con gái chị dẫn theo một đám bạn lớp chồi tới lớp người ta đưa sính lễ.”

Lý Minh Châu: “Đưa gì cơ?”

“Sính lễ.”

Lý Minh Châu: Xem ra không phải mình nghe nhầm.

Lý Minh Châu hỏi: “Nó đưa sính lễ gì thế?”

Hiệu trưởng Chu kể một mạch tất tần tật những chuyện hổ báo từ lớn tới nhỏ mà bạn nhỏ Lục Niệm đã làm ở trường mẫu giáo.

Đứa nhỏ Lục Niệm này, có lẽ vì được Lục Dao dạy dỗ mà không có nề nếp như anh trai bé, cứ nghịch như khỉ cả ngày, không khắc nào ngừng nghỉ.

Từ khi Lục Niệm được một tuổi rưỡi, chập chững biết đi là chiến tích của cô bé đã nhiều không đếm xuể, không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm.

Lúc ba tuổi, bé được cho đi học mẫu giáo. Vì Lục Niệm thoát khỏi sự giám sát của Lý Minh Châu nên bản lĩnh càng lợi hại hơn, chiến trường dời từ nhà tới trường, thay vì sai bảo anh trai bưng trà rót nước làm trâu làm ngựa cho mình thì chuyển qua sai bảo mấy đứa bạn trong trường vì bé vượt lửa băng sông, không nề hà chi.

Hai bên cứ thế bàn giao cho nhau.

Lục Niệm kế thừa tài ăn nói đổi trắng thành đen của Lý Minh Châu một cách hoàn mỹ, bé giống hệt mẹ mình, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Trừ cái đó, bé còn học được cả cách làm nũng giả bộ đáng yêu của ba. Trong trường mẫu giáo, bé áp dụng cả hai chiêu này, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp, hầu như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Không chỉ đám nhỏ trong trường mẫu giáo không thể chống đỡ nổi khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào đó mà mấy giáo viên cũng bó tay khi Lục Niệm làm nũng.

Đặc biệt là tới giờ ngủ trưa, mọi thằng nhóc trong trường đều muốn ngủ với bé. Khi được đi tham quan, chúng cũng muốn được nắm tay bé. Lục Niệm là một tiểu ác ma mang khuôn mặt thiên sứ, tuy cái đuôi nhòn nhọn lúc nào cũng ngoe nguẩy sau lưng nhưng không ai ghét nổi bé.

Mấy năm trước, tuy Lục Niệm đã làm chị đại của trường mẫu giáo, Lý Minh Châu công việc bận rộn cũng không quản bé.

Nhưng cũng do trước kia Lục Niệm không quá ngang ngược, Lý Minh Châu mới nới lỏng quản lý một chút thì Lục Niệm đã ở ngoài làm trời làm đất.

Hiệu trưởng nhắc tới chuyện chính:

“Sang năm Cố Hi phải vào lớp Một, đây là năm cuối cùng nó học mẫu giáo. Không biết vì sao mà Lục Niệm lại để mắt đến thằng bé rồi kéo một đám bạn tới trước cửa lớp người ta chỉ đích danh Cố Hi ra gặp.”

“Ôi chao, chắc chị không biết, Cố Hi là thằng bé đẹp nhất trường mẫu giáo chúng tôi, nhưng bé hơi nhút nhát, cũng kiệm lời. Thằng bé là người miền Nam nên giọng ngọt lắm, bình thường Lục Niệm cứ thích bắt nạt nó, tôi còn tưởng hai đứa chúng nó có mâu thuẫn gì đó, cô giáo Triệu còn đi hòa giải mấy lần đấy…”

“Trưa nay đám giáo viên chúng tôi vừa cơm nước xong, lúc quay lại bỗng thấy Lục Niệm hùng hổ đi lên khối trên, tôi chợt thấy không ổn, ngoại trừ tìm Cố Hi kiếm chuyện thì con bé còn tới đó làm gì nữa…”

“…Đánh nhau sao? Lúc đầu chúng tôi cứ ngỡ Lục Niệm muốn đánh thằng bé, ai ngờ Lục Niệm vừa tới, đám bạn con bé đã lôi Cố Hi ra khỏi ghế, ây da, kéo thẳng tới trước mặt con bé…”

“Lục Niệm lùn hơn thằng bé một chút, con bé liền đứng lên ghế, không biết móc đâu ra một tấm vải đỏ phủ lên đầu Cố Hi, khiến bọn tôi thấy mà choáng…”

“… Sính lễ là mấy cái ô tô đồ chơi, không hiểu Lục Niệm lấy đâu ra… Phải rồi, Cố Hi bị dọa sợ, thằng bé nào đã gặp phải chuyện như vậy, nhất quyết không đồng ý. Nó không đồng ý, Lục Niệm toan trói người ta lại, khăng khăng muốn nhét vào cặp mang về nhà, chị Lục này, bọn tôi quả thật hết cách rồi…”

Hiệu trưởng Chu nói câu cuối với giọng bất lực.

Trường mẫu giáo mà Lục Niệm học rất có tiếng.

Mấy đứa trẻ vào đó học đều là cậu ấm cô chiêu, giáo viên bọn họ đâu dám đắc tội.

Trong đó, đứa bé có gia thế khủng nhất chính là Lục Niệm.

Hiệu trưởng Chu bó tay trước Lục Niệm, đành gọi điện cho Lý Minh Châu.

Lúc đầu hiệu trưởng cũng không trông mong có thể nối máy được, điện thoại của Lý Minh Châu do thư ký nghe, không ngờ lại chuyển được tới tay cô.

Hiệu trưởng Chu lập tức tố khổ, kể hết mọi chuyện xấu mà tiểu ác ma Lục Niệm từng làm.

Lý Minh Châu nghe xong, im lặng hồi lâu.

“Ba Lục Niệm đâu?”

Hiệu trưởng Chu vừa nghe đến Lục Dao thì mặt càng thêm rầu rĩ.

“Chị Lục này, nếu bọn tôi tìm anh Lục mà có ích gì thì đã chẳng phải gọi điện cho chị!”

Lý Minh Châu thoáng ngạc nhiên: “Có ý gì?”

Thường ngày cô luôn bận rộn, còn công việc của Lục Dao tương đối nhẹ nhàng nên nếu giáo viên trường mẫu giáo có việc tìm phụ huynh thì hầu hết đều do Lục Dao đi.

Hiệu trưởng Chu khóc lóc kể lể: “Anh Lục… có suy nghĩ khá độc đáo.”

Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng Lý Minh Châu.

Hiệu trưởng Chu giải thích:

Nếu Lục Niệm gây chuyện gì đó trong trường, sau khi Lục Dao tới luôn bị lời ngon tiếng ngọt của con gái lừa gạt, đột nhiên phản chiến, làm như không biết.

Lý Minh Châu nhíu chặt mày.

“Tôi sẽ tranh thủ thời gian tới đó ngay.”

Hiệu trưởng Chu cúp máy, ai oán nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rõ ràng Lục Niệm ngang ngược ép hôn cậu bạn học đẹp trai, ấy thế mà lại cứ như bị ai ăn hiếp, tay cầm tấm vải đỏ… theo một nguồn tin đáng tin cậy cho hay, tấm vải này được cắt từ tấm rèm cửa của trường.

Động cơ gây án rõ ràng, thủ đoạn gây án cao siêu, công cụ gây án là kéo, kẻ tình nghi: Lục Niệm và đám bạn của bé.

Cố Hi trầm mặc đứng đó.

Tóc cậu bé hơi dài, rũ xuống cổ, đôi mắt lấp lánh, lông mi dày như cây quạt nhỏ, quả là rất đẹp.

Nếu xấu thì làm sao lọt vào mắt xanh của bà trẻ này.

Hiệu trưởng Chu nói: “Niệm Niệm à, bây giờ là xã hội pháp trị, không cho phép hành vi cướp người như thế này biết chưa? Nếu con muốn ở bên người ta thì phải hỏi ý người ta trước, hiểu không?”

Lục Niệm dẩu môi, hỏi Cố Hi: “Vậy anh đồng ý với em được không?”

Cố Hi suy nghĩ câu trả lời.

Nghẹn một lát.

Lại nghẹn thêm một lát.

Khi cậu nghẹn tới đỏ cả mặt, mới khe khẽ cất lời: “Anh… em… còn nhỏ quá…”

Thật là một đứa bé hiểu chuyện.

Khổ nỗi, Lục Niệm lại không hiểu chuyện, vừa nghe người ta từ chối thì đã òa khóc.

Đúng kiểu không ở bên người ta thì không được!

Hiệu trưởng Chu thấy Lục Niệm khóc nức nở thì lòng dạ cũng nhũn ra.

“Ôi ôi cục cưng đừng khóc, hiệu trưởng bế nào, đừng khóc!”

Lục Niệm đã khóc như thế, hiệu trưởng Chu cũng không nói thêm được gì, chỉ lo dỗ bé.

Bé khóc lóc thảm thiết khiến giáo viên trong văn phòng đều xúm lại.

Lục Niệm là đứa khó chiều, càng nhiều người dỗ bé thì bé càng khóc hăng say.

Lúc mọi người chưa tìm được cách gì thì Lý Minh Châu đến.

Dù Lục Niệm khóc tới xám cả trời đất thì vẫn cố sống cố chết nắm lấy Cố Hi không chịu bỏ ra.

Cố Hi mặt mày đỏ lựng, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.

Khung cảnh lộn xộn như một nồi lẩu thập cẩm, rối tinh rối mù.

Kẻ khởi xướng mọi chuyện, Lục Niệm, ở giữa trung tâm nồi lẩu, đột nhiên lỗ tai giật một cái, tức khắc câm như hến.

Sự thay đổi bất thình lình của bé khiến mọi người chẳng hiểu mô tê gì.

Đám giáo viên, giây trước còn đang dỗ bà trẻ này, giây sau bà trẻ tự dưng nín thinh, thầm buồn bực:

…….Chuyện gì xảy ra thế?

Mọi người nhìn theo ánh mắt rụt rè sợ sệt của Lục Niệm, thấy Lý Minh Châu đang đứng ngoài cửa.

Lý Minh Châu trông hệt như phiên bản phóng to của Lục Niệm.

Cô phong trần mệt mỏi, mặc đồ công sở, mặt lạnh tanh đứng đó.

Lục Niệm nín khóc, nấc một cái, khiếp đảm kêu: “Mẹ…”

Lý Minh Châu lia mắt về phía tay bé.

Lục Niệm như một con thú nhỏ có trực giác rất nhạy bén.

Tay bé run lên, bỏ ngay góc áo Cố Hi ra.

Hôm nay là lần đầu hiệu trưởng Chu gọi điện cho Lý Minh Châu, thường ngày bà chỉ gặp Lục Dao, chưa từng gặp mẹ Lục Niệm.

Bây giờ nhìn Lý Minh Châu ngoài cửa… cho dù chưa từng gặp nhưng nhờ tướng mạo có thể đoán đúng già nửa.

Hiệu trưởng Chu cất lời: “Chào chị Lục!”

Lý Minh Châu gật đầu.

Lục Niệm ôm mặt.

Lý Minh Châu mở miệng: “Lục Niệm, lại đây.”

Lục Niệm bốn tuổi, chợt thấy sống lưng lạnh ngắt.

Lý Minh Châu hay gọi bé theo ba kiểu khác nhau, không có chuyện gì sẽ gọi “Niệm Niệm”, thỉnh thoảng gọi “cục cưng”, còn khi cô tức giận sẽ kêu cả họ lẫn tên bé.

Lục Niệm mếu máo: “Mẹ…”

Giọng điệu nhõng nhẽo không khác gì Lục Dao.

Bé trông cực ngoan ngoãn, cụp mắt cúi đầu, hoàn toàn… không giống vẻ hổ báo thường ngày!

Đám giáo viên ngạc nhiên tới rớt cả cằm.

Mọi người đều biết, Lục Niệm rất hư, hư tới độ nào thì chỉ cần cầm mic đi phỏng vấn đám người trong trường mẫu giáo khắc biết.

Từ hiệu trưởng giáo viên tới dì lao công và đám học trò, hễ nhắc tới Lục Niệm là đều ngậm ngùi cảm khái: Đại ma vương!

Nghe là biết, thường ngày Lục Niệm ở trường rõ là đã “làm nhiều việc ác”, “tội lỗi chồng chất”, “tội phạm bị truy nã đầu bảng.”

Mọi người hễ nhắc tới bé là đau đầu bất lực, bị bé giày vò ngày này qua tháng nọ đều buông bỏ hồng trần, nương nhờ cửa Phật.

Mà “Lục lúng túng” trước mắt đúng là khác xa chị đại Lục Niệm nổi danh trường mẫu giáo thường ngày.

Lý Minh Châu mở miệng: “Xin lỗi người ta đi.”

Lục Niệm mấp máy môi, tính làm nũng, nhưng vừa thấy sắc mặt Lý Minh Châu thì hết dám.

Bé cúi đầu, thành thật xin lỗi Cố Hi.

“Xin lỗi…”

Lý Minh Châu lạnh nhạt nói: “Nói to lên, mẹ không nghe thấy.”

Lục Niệm nhắm mắt lại, thét lên: “Xin lỗi!!”

Lý Minh Châu: “Xin lỗi gì?”

“Xin lỗi! Sau này em không bao giờ lấy anh!” Lục Niệm rất ấm ức, càng nói càng thấy ấm ức, cứ nghĩ tới chuyện mẹ hung dữ với bé như vậy là bé lại thấy ấm ức hơn. Bé khóc thút thít, dường như vừa khóc vừa xin lỗi: “Hu hu hu hu…. Sau này em không bao giờ lấy anh…… Hu hu hu……. Em biết sai rồi……”

Gào xong câu cuối thì bé bị Lý Minh Châu bế lên.

“Sau này còn dám thế không?” Lý Minh Châu bế bé, giọng dịu đi một chút.

Lục Niệm vẫn nức nở, vùi mặt mình vào ngực Lý Minh Châu, vươn tay túm lấy áo cô.

Hiệu trưởng Chu ngượng ngùng nói: “Phiền chị quá, phải để chị Lục tất tả một chuyến thế này…”

Lý Minh Châu bình thản đáp: “Không sao.”

Cô bế Lục Niệm, ngồi xổm xuống, nhìn Cố Hi bị Lục Niệm “ép hôn”.

Lý Minh Châu nói: “Niệm Niệm gây rắc rối cho con, cô thay em ấy xin lỗi con được không?”

Cố Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Minh Châu, nhìn một lúc bỗng đỏ cả mặt.

Cậu bé đã tới tuổi biết phân biệt đẹp xấu, giờ nhìn Lý Minh Châu bỗng thấy người phụ nữ trước mặt còn đẹp hơn cả tiên nữ trên ti-vi.

Cố Hi vốn dễ mắc cỡ, giờ mặt càng đỏ hơn bình thường.

Lý Minh Châu vỗ vỗ Lục Niệm, “Niệm Niệm, xin lỗi anh đi, hỏi xem anh ấy có chịu tha thứ cho con không?”

Lục Niệm thò cái mặt đỏ bừng vì khóc ra.

Dù bé khóc nhè tới độ đó mà trông vẫn đáng yêu tới nao lòng.

“Xin lỗi…”

Cố Hi thầm nghĩ ngợi một chút, ngắt ngứ cả buổi mới thốt ra mấy tiếng: “Không, không sao…”

Lục Niệm nói: “Sau này em không lấy anh nữa.”

Lý Minh Châu cười nói: “Nắm tay anh ấy hòa giải đi.”

Lục Niệm sụt sịt mũi, vươn tay nắm lấy tay Cố Hi khiến mặt cậu lại nóng thêm.

Cố Hi nắm tay bé, đang tính nói: Sau này mình tiếp tục làm bạn tốt nhé.

Lục Niệm đã cướp lời trước: “Sau này em sẽ lấy anh.”

……..

……………..

………………………..

Lục Dao ôm một đống giấy khen sau khi đi họp phụ huynh cho Lục Tưởng về đến nhà bỗng thấy Lục Niệm đang đứng trong góc nhà không nhúc nhích.

Lục Niệm thấy ba mình như thể thấy Chúa cứu thế.

Lục Dao thấy mặt con gái buồn thiu, tính chạy tới bế bé, song đi được hai bước đã thấy Lý Minh Châu ngồi ở sô pha, sắc mặt không vui.

Ở phương diện nào đó, Lục Dao có trực giác rất chuẩn, sau khi nghĩ ngược nghĩ xuôi cậu chợt đoán ra: Quá nửa là Lục Niệm gặp rắc rối.

Khi con gái rượu gặp rắc rối ở trường đều do cậu tới giải quyết.

Cách giải quyết của cậu rất đơn giản thô bạo, nếu cục cưng đánh gãy một chân người ta thì cậu sẽ bẻ luôn chân còn lại của đối phương, vẹn cả đôi đường.

Đương nhiên, Lục Niệm sẽ không thật sự đánh gãy chân người ta, tuy bé hơi nghịch ngợm, nhưng là kiểu nghịch ngợm đáng yêu, rất đúng mực, khiến ai biết bé thì đều vừa yêu vừa bó tay với bé.

Lục Dao thấy Lý Minh Châu đã về, hiểu ra đại khái.

Hôm nay cậu bận đi họp phụ huynh cho Lục Tưởng, hiệu trưởng Chu không gọi cho cậu, chắc là gọi cho mẹ bé.

Lục Dao nghĩ vậy, đôi chân toan chạy tới chỗ con gái rượu vội chuyển hướng đi về phía sô pha.

Lục Niệm vừa thấy ba sợ mẹ như vậy thì lệ đẫm mi.

Lục Dao không đành lòng, hỏi: “Cục cưng sao thế?”

Lý Minh Châu lạnh lùng nói: “Tự kiếm chồng trước mặt tôi.”

Lục Dao:……….

!!!

Chuyện này đúng là quá đáng!

Cải thìa nhà cậu mới lên bốn, là con heo nhà nào vô sỉ thế không biết!

Lục Dao vội vàng hỏi gặng, lúc này Lý Minh Châu mới thở dài, kể lại mọi chuyện trong trường mẫu giáo cho Lục Dao hay.

Lục Dao nghe xong, không nhịn nổi mà cười bò ra sô pha.

Lục Tưởng thương em bị phạt đứng, ôm bé vào lòng, bóp chân cho bé.

Tuy bị phạt đứng có một xíu thật ra không phải chuyện gì lớn.

Lục Tưởng không hề sợ Lý Minh Châu sẽ đánh cậu, mẹ cậu là người khẩu xà tâm Phật, sao có thể để con gái rượu đứng lâu được chứ, chẳng đến hai phút nữa tự cô sẽ tìm cớ bế Lục Niệm lên thôi.

Vở hài kịch ở trường mẫu giáo khiến công việc hôm nay của Lý Minh Châu bị trì trệ.

Buổi tối lúc Lục Tưởng dắt em đi ngủ, Lý Minh Châu vẫn ở thư phòng làm việc.

Lục Dao không muốn cô thức khuya nên cứ lượn lờ quanh cô.

Lý Minh Châu thấy cậu lúc thì đọc sách, lúc thì gấp máy bay thì cũng hết cách.

“Cậu mệt thì đi ngủ trước đi.”

Lục Dao nói: “Anh chờ em.”

Cậu vốn muốn giúp đỡ Lý Minh Châu làm việc, nhưng vừa nhìn vào rừng số liệu thì đầu đã muốn nổ tung.

“Em cứ nhất quyết phải cực nhọc thế à?” Lục Dao nói, “Tiền mình kiếm đủ dùng nửa đời sau rồi mà.”

Lý Minh Châu khẽ day ấn đường.

Lục Dao ôm cô, “Đi ngủ.”

Lý Minh Châu: “Tôi…”

Lục Dao bế bổng cô lên, cứ thế ôm vào phòng ngủ.

Cô mới sửa sang được hai phần ba tài liệu mà thôi.

Lục Dao ôm cô chặt cứng, nhét Lý Minh Châu vào chăn, dùng hết tứ chi quấn lấy cô.

“Mau ngủ đi, nếu không anh sẽ làm đấy.”

Lý Minh Châu nói: “Lục Dao, con cậu lên tám rồi đấy.”

Ý là: Cậu có thể hiểu chuyện chút không?

Lục Dao lẩm bẩm: “Anh mới năm tuổi, em mau ngủ đi, nếu không anh sẽ không để yên đâu.”

“Anh mặc kệ chuyện em có biết thương bản thân hay không, vợ anh anh thương là được.”

Lý Minh Châu:……..

Lục Dao hôn cô: “Nếu em không ngủ được thì mình vận động chút cho dễ ngủ nhé.”

Lý Minh Châu nhắm tịt mắt, vội vàng ngủ.

Đêm đã khuya, trong phòng Lục Tưởng, em gái cưng của cậu đang nằm trên giường bên cạnh ngủ ngon lành.

Một lát sau, Lục Niệm nói mớ: Em không lấy anh……

Lục Tưởng buồn bực, nghĩ bụng: Lấy ai cơ?