Lý Minh Châu mắc bệnh đa nghi rất nặng.

Mười tuổi, vốn là độ tuổi ngây thơ hồn nhiên nhất, song cô luôn cau mày trông như chất chứa tâm sự nặng nề.

Rõ là bị đời bức đến mức thành ra như thế.

Lục Dao hiểu rõ Lý Minh Châu, cậu còn hiểu cô hơn hiểu chính bản thân mình.

Có rất nhiều thói quen của Lý Minh Châu vẫn duy trì từ nhỏ tới lớn.

Ví dụ như nếu cô nghĩ ai đó là đồ ngốc, cô sẽ nói chuyện với người đó chẳng đâu vào đâu, theo Lục Dao hình dung thì khi ấy, cô toàn hỏi một đằng đáp một nẻo.

Lý Minh Châu còn nhỏ, tài ăn nói chưa thành thục như khi hăm sáu hăm bảy tuổi. Lục Dao ỷ mình sống lâu hơn cô chục năm, khi nói chuyện phiếm với Lý Minh Châu gặp chiêu nào phá được chiêu đó ngay.

Lý Minh Châu nói một lát thì nghẹn họng.

Vẻ mặt cô càng thêm đăm chiêu.

…. Gã này sao mà kỳ lạ thế?

Cây kem đầu lưỡi xanh Lục Dao đang cầm bắt đầu chảy ra, mềm oặt trong tay cậu.

Kem đầu lưỡi xanh trông giống hệt cái đầu lưỡi, Lý Minh Châu kiên quyết không chịu ăn.

Cô lớn vậy mà chưa từng ăn kem bao giờ, hơn nữa cây kem này trông dị chết đi được, nếu ăn vào chắc lưỡi cô xanh lè mất!

Là một đứa bé thời thời khắc khắc sợ bị người khác đầu độc, Lý Minh Châu nhất quyết không chấp nhận lòng tốt đến từ người lạ.

Đặc biệt là loại người như Lục Dao, vừa nhìn đã biết là một ông chú quái gở.

Lục Dao vẫn bám riết lấy cô để nói chuyện.

Lý Minh Châu nói: “Chú à, tôi không quen chú.”

Lục Dao đang thao thao bất tuyệt bỗng câm nín.

Cậu trợn tròn mắt, tan nát cõi lòng.

“Em gọi anh là gì?”

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Chẳng lẽ người này cũng giống mình, đang giả trai sao?

Lý Minh Châu biết sai liền sửa miệng gọi: “Xin lỗi cô, vì cô trông giống đàn ông quá nên cháu cứ tưởng cô là một ông chú.”

“Cô” Lục Dao:………

Chẳng thà gọi chú còn hơn!

Lục Dao gian nan mở lời: “Anh trông già dữ vậy hả?”

Lý Minh Châu cất cái ghế nhỏ của mình đi, thận trọng đáp: “Không già.”

Nhưng trông rất đần là sự thật.

Lục Dao hỏi: “Vậy sao em lại gọi anh là chú?”

Cậu đột nhiên tặc lưỡi một cái, cười xấu xa, tính bắt nạt bà Lục tương lai: “Em gọi một tiếng anh cho anh nghe xem nào?”

Lục Dao nhỏ hơn Lý Minh Châu một tuổi, nhưng đã là đàn ông đều mắc một căn bệnh cố hữu, đó là thích được người khác gọi là anh.

Bất kể trong game hay ngoài đời, Lục Dao đều là kẻ dẫn đầu, số con gái và người hâm mộ gọi cậu là anh có thể xếp mấy vòng quanh Tây Hồ.

Nhưng Lục Dao vẫn không thấy thỏa mãn, cậu cứ nằng nặc muốn nghe Lý Minh Châu gọi mình là anh thì mới vừa lòng.

Mọi người đều biết, bà Lục lúc ở trên giường rất thẹn thùng, đừng nói là gọi anh mà ngay cả rên một tiếng cũng không có.

Bình thường Lục Dao giở đủ chiêu lừa gạt, làm nũng, ăn vạ mà vẫn không đổi được một tiếng anh.

Lục Dao trong đời thực không nghe được, giờ gặp được Minh Châu hồi nhỏ, thầm nổi “ý xấu”.

Cậu tự nhủ: Bây giờ anh lớn hơn em, em gọi anh là anh thật chuẩn không cần chỉnh.

Song bà Lục có lẽ bẩm sinh đã không hành động theo lẽ thường, cô vừa mở miệng đã kêu ông Lục là chú.

Vợ mình, ấy thế mà lại gọi mình là chú.

…… Đây là thể loại tình thú vợ chồng gì hả trời!

Lục Dao suýt rơi lệ: Có tình thú đến đâu cũng không gọi chú mà!

Lý Minh Châu đã cất vở bài tập đi.

Lục Dao nói xong câu đó, cô vẫn im lặng không đáp, lơ đẹp cậu.

Rất lạnh lùng, rất có phong độ của bà Lục năm xưa.

Lục Dao vẫn chưa từ bỏ ý đồ, lại hỏi: “Em tính đi đâu?”

Lý Minh Châu càng nhìn càng thấy Lục Dao đúng là một kẻ buôn người.

Cho dù mặt Lục Dao trông hiền lành và đẹp trai, nhưng… đồ vật đẹp xưa nay luôn tràn ngập nguy hiểm.

Từ nhỏ Lý Minh Châu đã hiểu điều này.

Lục Dao hỏi cô, cô thầm trả lời: Liên quan quái gì tới chú.

Lục Dao nói: “Em phải về nhà sao? Để anh đưa em về, bé gái về nhà một mình không an toàn.”

Lý Minh Châu khựng lại, mắt lóe lên tia tàn nhẫn: “Chú mới nói gì?”

Lục Dao giật mình, cậu vân vê mũi, thầm nói với mình: Lỡ miệng rồi.

Lục Dao không thạo chuyện nói dối như Lý Minh Châu, đặc biệt là khi Lý Minh Châu trông hiểm ác như thế này.

Cậu mất hai phút để nghĩ cách nói dối, rồi lại dùng mười giây tiếp theo để xóa bỏ mọi lời lừa gạt.

Lục Dao thầm nghĩ: Mình không muốn nói dối cô ấy.

Lục Dao ấp úng một lúc, thận trọng nói: “Anh là chồng tương lai của em.”

Giọng Lý Minh Châu lạnh tanh: “Chú định khiêu chiến luật bảo vệ trẻ vị thành niên à?”

Lục Dao vội vàng đáp: “Phải mười sáu năm nữa cơ! Khi đó em còn chưa thành niên à?”

Lý Minh Châu tự nhủ: Quả nhiên là một gã ngốc.

Cô lại thầm bổ sung thêm: Là một gã ngốc đầu óc có vấn đề.

Sau khi Lý Minh Châu cảm thấy cậu là một tên ngốc thì không bỏ đi nữa.

Hiển nhiên lúc nãy cô rất khiếp sợ khi bị Lục Dao vạch trần bí mật của mình.

Trong vòng ngắn ngủi chưa tới một năm, cô đã ngã ngựa hai lần liên tiếp, thật hết nói nổi!

Lần trước, là lúc gặp Lục Tri.

Lục Dao không biết lúc này Lý Minh Châu đã gặp anh trai cậu hay chưa, cậu vẫn cố gắng tạo thiện cảm với đối phương.

“Anh đoán thôi, làm gì có đứa con trai nào đẹp thế này, sao hả? Em là con trai à?”

Lý Minh Châu hung dữ nói: “Vừa rồi chú mới khiêu chiến luật bảo vệ trẻ vị thành niên đó.”

Lục Dao:…….

Sao cậu lại không quản nổi cái miệng của mình thế không biết!

Lục Dao vội lảng sang chuyện khác. Cậu duỗi tay, giật lấy vở bài tập trong lòng Lý Minh Châu.

Cậu nghiễm nhiên kéo tảng đá cứng ngắc bên cạnh tới, ngồi lên đó, đặt bài tập lên đùi, nghiêm trang nói: “Ban nãy anh thấy em chưa làm bài xong đã gấp vở lại, thế này đi, để anh làm giùm em!”

Lý Minh Châu:…….

Lục Dao cực kỳ tự tin mở vở ra, nghĩ bụng: Bài tập học sinh Tiểu học sao làm khó được mình chứ?

Song chắc cậu đã quên, hồi học cấp Ba có lần cậu đã dạy con người ta cái câu “Khoa Phụ đi tìm Mặt trời” chấn động lòng người kia.

Lục Dao cầm bút, ngồi ngay ngắn.

Ngồi một lát, cậu hóa đá.

Hôm nay Lý Minh Châu hơi bất thường, sau khi gặp anh chàng này cô lại càng lạ hơn. Cô luôn dựng gai nhọn với tất cả mọi người xung quanh, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết với gã thanh niên đầu óc có vấn đề này.

Cô thấy Lục Dao không nhúc nhích, đắc ý hỏi: “Sao không làm đi?”

Lục Dao âm thầm tự vấn: Hồi xưa bài tập của học sinh Tiểu học khó dữ vậy hả? Gì mà thỏ gà vịt cá ngỗng tùm lum, ai mà biết tụi nó có bao nhiêu chân chứ!

Lục Dao đóng vở bài tập lại: “Thôi thế này, em đưa anh một quyển làm mẫu, anh chép giúp em ha!”

Nghe tới đây, mặt Lý Minh Châu lại biến sắc.

Chuyện Lục Dao biết… hình như hơi nhiều.

Đầu tiên hắn nói toạc giới tính của cô, giờ lại biết chuyện mình làm bài tập cho đám bạn cùng lớp.

Lý Minh Châu thầm thắc mắc: Sao hắn biết được? Ai nói cho hắn?

Lục Dao hồn nhiên không biết gì, lại mở miệng: “Anh là người tốt thật mà, em đã thấy ai đẹp trai thế này mà là người xấu chưa? Em nhìn anh đi, chẳng lẽ em không thấy quen mắt sao?”

Bây giờ Lục Dao chắc bị úng não mới đi hỏi bà Lục mới mười tuổi, có thấy mình trông giống chồng tương lai của cô không?

Lục Dao nói nhảm như thế ai ngờ lại đúng trọng điểm.

Diện mạo cậu rất giống Lục Tri.

Anh em ruột sao mà không giống nhau được!

Lục Tri trông rất ra dáng thầy giáo, mặt mày dịu dàng. Lục Dao thì khác, cậu được di truyền đôi mắt đào hoa của mẹ nên trông có phần tuấn tú hơn anh mình.

Lý Minh Châu ngắm nghía cậu mấy lần, ngộ ra.

“Chú quen thầy Lục?”

Lục Dao tự hỏi: Thầy Lục là ai?

Cậu vừa hỏi xong đã nhớ ra.

Ở tuổi này, người Lý Minh Châu gọi là thầy Lục ngoài Lục Tri thì đâu còn ai khác.

May mà Lục Dao chỉ thắc mắc ngầm chứ không thốt thành lời, nếu không chút tín nhiệm Lý Minh Châu dành cho cậu đã biến mất.

Lục Dao nói: “À, đúng, Lục Tri đúng không? Anh quen.”

Lý Minh Châu chứng thực suy nghĩ của mình.

Thắc mắc của cô được tháo gỡ.

Mọi nghi vấn đều có đáp án.

Vì sao ông chú kỳ quái này lại biết giới tính của cô, vì sao lại biết cô chép bài tập cho người ta… Hóa ra là bạn của thầy Lục.

Lý Minh Châu hỏi: “Chú là anh của thầy ấy ạ?”

Diện mạo giống nhau như thế, ai sáng suốt nhìn qua cũng biết họ là anh em.

Lục Dao thầm nghĩ: Anh ấy là anh trai anh.

Nhưng cậu lại vô sỉ gật đầu: “Đúng thế.”

Cậu vội cảnh giác hỏi: “Em quen Lục Tri bao lâu rồi?”

Sự phòng bị của Lý Minh Châu với cậu đã vơi đi ít nhiều, nhưng cô vẫn không quá cởi mở.

Lục Dao thấy lúc cô nhắc tới Lục Tri không hề có chút cảnh giác nào, nhưng lại nhìn mình với vẻ đề phòng.

Lòng ghen tỵ bỗng chốc tràn lan.

Cậu khó chịu nghĩ: Thế là sao chứ!

Lý Minh Châu nói: “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”

Lục Dao sao có thể thả cô đi.

Lý Minh Châu mới mười tuổi, vẫn là một học sinh Tiểu học, chân vẫn ngắn ngủn chứ chưa dài như sau này, người cũng thấp bé, Lục Dao đi hai bước đã đuổi kịp cô.

“Em ăn cơm chưa? Để anh dắt em đi ăn cơm.” Lục Dao nói.

Cậu nghĩ ngợi một lát, tỉ mỉ phân tích tính cách Lý Minh Châu, mô phỏng cách cô sẽ trả lời.

Bởi vậy, trước khi Lý Minh Châu mở miệng cự tuyệt thì cậu đã chặt đứt đường lui của cô.

“Hôm nay Lục Tri có việc nên bảo anh tới, anh là anh trai anh ấy, em không tin anh, chẳng lẽ không tin Lục Tri sao?”

Cậu thốt ra câu này với giọng điệu quái gở, mùi vị ganh ghét nồng khắp cái ngõ nhỏ.

Lý Minh Châu nhướng mày: Gã ngốc này không thể nói chuyện đàng hoàng à? Giở giọng gì ra thế?

Cô à một tiếng, cực kỳ lạnh lùng.

Lục Dao tức đến ngứa răng. Tuy cậu ghen tỵ muốn bốc hỏa nhưng chỉ biết nương nhờ danh tiếng Lục Tri để tiếp cận Lý Minh Châu.

Dọc đường đi, Lục Dao hỏi.

“Em thích mẫu người nào?”

Lý Minh Châu không nói chuyện.

Lục Dao: “Dịu dàng quá không tốt đâu, anh nói cho em hay, Lục Tri gian xảo lắm.”

Lý Minh Châu vẫn im ru.

Lục Dao tận lực kể lể những chuyện hồi bé của Lục Tri mà cậu đã bóp méo đi cho cô nghe.

Lục Tri là một anh chàng thích trêu trẻ con, đầu óc tinh quái, mấy chiêu chỉnh người dùng hoài không hết.

Lục Dao mặc sức bêu xấu anh mình mà không hề có chút áp lực nào.

Cậu nói xong, lại nhắc nhở Lý Minh Châu: “Sau khi em lớn nhớ đi tìm anh đấy.”

Lý Minh Châu nghĩ thầm: Có ngu mới đi tìm chú.

Có lẽ trai đẹp có sức dụ hoặc lớn, không hiểu sao mà Lý Minh Châu lại để Lục Dao tới nhà cô.

Lục Dao biết rõ nơi này, đây là căn gác mái nhỏ có chỗ nấu cơm đặt ngoài sân.

Cậu đi ra ngoài, phát hiện bên cạnh cái bếp dựng bằng gạch có một chiếc ghế con.

Cái ghế này lúc cậu quen Lý Minh Châu đã không còn.

Lục Dao quay đầu, đang tính hỏi Lý Minh Châu đây là gì đã thấy cô đang nhìn cậu bằng ánh mắt chẳng tốt lành gì.

“Tôi không dư cơm đãi chú đâu.”

Mỗi ngày cô ăn bao nhiêu đều đã tính toán rất kỹ, cô làm gì dư gạo mà mời một anh chàng cao lớn như Lục Dao.

Lục Dao thầm thấy xót xa, muốn xoa đầu Lý Minh Châu nhưng sợ làm thế mình sẽ bị đuổi đi, hoặc có lẽ phải nói lời vĩnh biệt với cánh tay yêu dấu nên nhịn lại.

Lục Dao nói: “Anh đến nhà em ăn cơm sao lại để em mời được, anh có mang theo tiền ăn!”

Lý Minh Châu nhìn cậu với vẻ ngờ hoặc.

Lục Dao như hóa phép, lấy ví tiền trong túi ra.

Cậu nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn, anh mời khách!”

Lý Minh Châu nói: “Tôi không có lý do gì để đi hết.”

Không có công không nhận lộc, phàm là chiếc bánh trên trời rơi xuống đều có độc, đây là chuyện Lý Minh Châu hiểu rất rõ.

Lục Dao nói: “Không sao, đợi khi nào em lớn lấy thân báo đáp anh là được.”

Lý Minh Châu rốt cuộc không nhịn thêm được nữa: “Sao anh em nhà mấy người mặt dày quá vậy?”

Lục Dao đứng hình một lát.

Rồi bỗng: “……..Hả?”

Cái đầu vạn năm không bắt được trọng điểm của cậu, hiếm khi lại vớt được một tin tức khủng bố.

“Đ…ệ… Lục Tri cũng nói thế với em?!!”

Trong nháy mắt, Lục Dao suy sụp hẳn, uất ức thiếu điều muốn ăn vạ, “Anh ấy… anh ấy không tốt! Anh ấy lừa em đó, em đừng có tin, trước kia anh ấy cũng thích gạt anh!”

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Gã này đúng là có bệnh!