Từ thành phố S đến thành phố H mất một giờ tàu cao tốc, Lam Thanh Thủy rõ ràng đã tìm hiểu trước nên mới nói thế.

Lục Dao không từ chối ngay mà nói, “Để xem thế nào đã.”

“Chuyện này mà còn phải xem xét gì nữa hả anh Lộ, toàn người nổi tiếng đó! Nhiều lúc em rất nghi ngờ không biết anh có thích cái game này không nữa!”

Lục Dao nói, “Đương nhiên là thích.”

Cậu hiếm khi nào thích thứ gì, nhưng trong số những thứ cậu thích thì Legend of the Brave chắc chắn nằm trong tốp ba.

Lục Dao là một người chơi trung thành của Legend of the Brave, cậu yêu cái game này tha thiết, chơi suốt sáu năm không chán, từ nhân vật nhãi nhép trở thành đại thần nổi tiếng trong game.

Cũng vì nguyên nhân này mà năm đó khi Tiên Tiên mới bắt đầu làm streamer đã ké fame cậu, mời Lục Dao làm nhiệm vụ chung rồi mở live stream.

Bộ phận truyền thông công ty Tiên Tiên cố ý gán ghép hai người bọn họ với nhau, năm đó mua không ít bài lăng xê. Lục Dao chẳng thèm quan tâm mấy chuyện tầm phào đó, trong mắt cậu chỉ cần chơi game giỏi là được: Tiên Tiên chơi vị trí bảo mẫu không tồi.

Lam Thanh Thủy nói, “Tiên Tiên chơi ác quá, đúng là qua cầu rút ván, anh có biết fan chung của hai người đều bị thủy quân tẩy não thành fan của cô ta hết rồi không? Vô sỉ, quá vô sỉ!”

Lục Dao nói, “Không liên quan tới tôi.”

“Em nói này, anh không tức giận à? Tên Trịnh Hoa kia còn mua thủy quân nói anh xấu xí, mẹ nó, sao hắn ta không đái một thau rồi soi xem mặt hắn trông thế nào!” Lam Thanh Thủy nói.

Lục Dao cũng như những fan Legend of the Brave khác, biết rõ như lòng bàn tay về thành viên thuộc các đội nhóm chuyên nghiệp nên cậu đương nhiên biết tên Trịnh Hoa kia trông thế nào.

Là một con khỉ ốm nhom đen nhẻm.

“Chẳng hiểu Tiên Tiên thích tên ấy chỗ nào, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu!” Lam Thanh Thủy bất bình.

Tiên Tiên là streamer nên diện mạo tất nhiên không tồi.

Lục Dao lướt mạng, tin nhắn nhóm trong game không ngừng gửi tới.

Lục Dao không nhấn mở ra đọc nhưng vẫn đoán được nội dung. Lam Thanh Thủy đầu dây bên kia tru tréo không ngừng.

“Đệt! Tiên Tiên rời nhóm!”

“Tôi thấy rồi, cậu khỏi lặp lại.” Lục Dao gắt.

Trước khi Tiên Tiên rời nhóm thì nói một tràng dài, bảo bạn trai mình thuộc nhóm Diệu Linh nên cô ta không muốn có dính líu gì tới nhóm Thương Thủy nữa. Lục Dao thuộc một nhóm lớn dưới trướng nhóm Thương Thủy, đội trưởng đương nhiệm của Thương Thủy là Quý Tín Nhiên, anh ta trước kia cũng thuộc nhóm này.

Sau khi giải thích một thôi một hồi thì thành viên trong nhóm đều tỏ vẻ thông cảm, nhưng vẫn thấy vô cùng nuối tiếc khi mất đi một đại mỹ nữ.

Có một tên vô ý vô tứ mà nói, “Tiên Tiên, nếu cô quen anh Lộ thì đâu gặp nhiều chuyện như thế, hai ngươi rất xứng đôi, nếu yêu nhau thì đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”

Lam Thanh Thủy mắng trên điện thoại, “Đồ ngốc!”

Quả nhiên, sau khi thành viên này nói câu đó xong thì kênh nhóm lập tức lâm vào trạng thái im lặng đầy xấu hổ.

Tiên Tiên phá tan sự im lặng, “Tôi với Lộ Dao không có gì, sau này đừng đùa như thế nữa.”

Cô ta nói xong thì nói mấy câu xoa dịu bầu không khí, tất cả mọi người để nể mặt Tiên Tiên, nhanh chóng quên đi khúc nhạc đệm đó.

Song nhóm lớn luôn là nhóm lớn, nếu nó lớn, tức là rất đông người tham gia.

Nơi đông người thường hay thị phi.

Tiên Tiên rời nhóm chẳng bao lâu thì có người đăng ảnh chụp màn hình lên Weibo.

Trịnh Hoa, bạn trai chính thức của Tiên Tiên, bất cẩn “trượt tay” nhấn thích, fan của anh ta và Tiên Tiên lập tức hùng hổ chạy vào Weibo này làm ầm lên.

May mà Lục Dao không công khai Weibo của mình, nếu Weibo của cậu bị người ta biết thì chắc sẽ phải chịu nghìn lượt mắng mỏ.

Trịnh Hoa vội vàng bỏ thích, nhưng bên dưới đã có mấy trăm bình luận khó nghe về Lục Dao.

Nói đi nói lại vẫn chỉ có mấy chuyện: Tự mình đa tình, xấu xí, rẻ mạt, không biết xấu hổ, hám fame, người chơi bình thường mà cũng dám kèn cựa với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lam Thanh Thủy thấy tin này được chia sẻ hiện lên tường Weibo nhà cậu ta, cậu ta vừa xem vừa nói qua điện thoại, “Anh đừng lên Weibo nhé, giờ trên đó đang ồn ào lắm.”

Lục Dao ít khi vào Weibo nên đáp qua loa.

Lam Thanh Thủy nói mình còn có chuyện, trước khi gác máy lại hỏi lại lần nữa, “Anh Lộ, toàn người nổi tiếng đó, nếu anh đi xem giải đấu một mình thì chán lắm!”

Lục Dao vẫn luôn đi xem giải đấu một mình, từ giải xuân tới giải đông, không bỏ sót mùa nào.

“Tôi sẽ đi, lúc đó liên lạc sau.” Lục Dao trả lời.

Lam Thanh Thủy nhận được đáp án chắc chắn thì nhẹ cả người, gác máy.

Lục Dao mở máy tính, đăng nhập tài khoản.

Lý Minh Châu trở mình trên giường phát ra tiếng động.

Lục Dao nghe tiếng, quay đầu lại nhìn lướt qua: Máy tính lập tức không níu giữ nổi cậu.

Bây giờ Lý Minh Châu đang ngủ trên giường cậu, mặt ửng hồng, tóc tai rối loạn. Cô yên tĩnh nằm đó, không hề cảnh giác gì.

Lục Dao ngắm cô, mặt đỏ lên.

Cậu nghĩ: Mình muốn đi ngủ.

Cậu một mực nghĩ: Mình muốn đi ngủ ngay, gấp lắm rồi!

Trong game, Tiên Tiên gửi tin nhắn trò chuyện riêng.

Tiên Tiên: Anh Lộ, anh đừng để bụng nhé, em nói chuyện với anh ấy rồi.

Tiên Tiên: Em biết chuyện này rất đột ngột, em không nói trước cho anh biết.

Tiên Tiên: Sau này nếu anh cần em giúp gì thì chắc chắn em sẽ không nề hà mà giúp anh.

Tiên Tiên: Đúng rồi, đêm nay có trận đánh phó bản bốn người, em đi cùng bạn trai, anh tới không?

Tiên Tiên: Anh đừng giận em nhé?

Lục Dao liếc sơ một cái, đầu chỉ nghĩ: Mình nên đi ngủ.

Trước khi cậu tắt máy tính thì gõ trả lời: Tôi ngủ đây.

Tiên Tiên nhận được tin trả lời của cậu thì kinh ngạc, nhìn lên đồng hồ trên bàn: Chín giờ mười lăm.

….

Chín giờ mười lăm đã ngủ?!

Tiên Tiên ngây ra, theo cô biết thì Lộ Dao là một con cú đêm, ngày nào cũng thức khuya cày game, đặc biệt là đánh phó bản. Ngày nào cũng đợi đến không giờ sáng, hễ game vừa đổi mới là vào đánh luôn, vì chuyện này mà cô ta còn hậm hực một thời gian.

Nhưng hôm nay…. mới chín giờ mười lăm mà tên thiếu niên nghiện game đã buồn ngủ!

Tiên Tiên cạn lời: Mặt trời mọc đằng Tây.

Trịnh Hoa ôm cô ta từ đằng sau, “Cậu ta tới không?”

“Không tới, bảo buồn ngủ.” Tiên Tiên đáp.

“Buồn ngủ?” Trịnh Hoa không tin nổi mà kêu lên, “Cậu ta mấy tuổi rồi? Cai sữa chưa?”

Tiên Tiên nói, “Anh đừng nói thế, bình thường cậu ta không thế đâu, hôm nay chẳng hiểu sao lại đi ngủ sớm thế…..”

“Ha ha, chắc vừa thất tình lại vừa bị anh đả kích chứ gì?” Trịnh Hoa cười nói.

Tiên Tiên nghĩ thầm: Hôm nay Lộ Dao rất khác thường, chẳng lẽ cậu ta đúng là không vui vì mình yêu đương?

Cô ta chửi thầm trong bụng: Ai bảo chậm chân.

Rất lâu trước kia, Tiên Tiên đã làm đủ mọi cách để lấy lòng Lục Dao. Người chơi game vốn thân thiện cởi mở, nhưng Lục Dao lại khác hẳn, lạnh lùng ít nói, đúng là kiểu cold boy con gái thích nhất.

Ngày nào Tiên Tiên cũng đi theo cậu, hơn nữa ai cũng nói họ là một đôi nên cô ta cũng ăn dưa bở.

Nhưng Lục Dao lại là một tên siêu ngu ngơ trong chuyện tình cảm, dù cô ta ám chỉ kiểu gì thì cậu cũng không hiểu.

Tiên Tiên tự thấy mình trông cũng xinh đẹp, sao Lục Dao cứ trơ trơ ra thế không biết?

Cô ta yêu đơn phương Lục Dao hai năm mà không có kết quả gì. Đúng lúc đó, Trịnh Hoa lại theo đuổi cô ta một cách quyết liệt, anh ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật đánh lại tốt, Tiên Tiên bỗng muốn chọc tức Lục Dao xem cậu phản ứng ra sao.

Cô ta vốn dĩ chẳng ôm chút hy vọng nào, hơn nữa còn nghĩ mình có ở bên ai thì Lục Dao cũng không thèm đếm xỉa, không ngờ lúc nãy Lục Dao lại có chút phản ứng.

Tro tàn trong tim Tiên Tiên có dấu hiệu bùng cháy lên.

Trịnh Hoa nói, “Tiếc thật, đang muốn hành hạ cậu ta một phen mà lại không có cơ hội.”

Tiên Tiên nói, “Anh là tuyển thủ chuyên nghiệp cần gì so đo với người chơi bình thường.”

“Cậu ta đâu phải người chơi bình thường.” Trịnh Hoa cười nói, “Quản lý nhóm Thương Thủy đã liên hệ cậu ta hai lần rồi.”

Anh ta nói tiếp, “Anh muốn hành hạ cậu ta là thật, muốn so tài mới cậu ta cũng là thật, biết đâu nếu Lộ Dao là hạt giống tốt mà bị cái đám khốn Thương Thủy bứng đi thì biết làm sao?”

Tiên Tiên bĩu môi, “Dẹp đi, làm gì có chuyện Thương Thủy mời cậu ta mà cậu ta lại không đi chứ?”

Trịnh Hoa cười hì hì, “Em nói…… có phải do cậu ta trông xúc phạm người nhìn quá, thấy gia nhập Thương Thủy sẽ kéo thấp mặt bằng nhan sắc nên mới thấy tự hổ thẹn rút lui không?”

Tiên Tiên giận lẫy, “Nói hươu nói vượn.”

Nhưng cô ta lại nghĩ, tuy Trịnh Hoa nói huyên thuyên nhưng nhóm Thương Thủy có mặt bằng nhan sắc rất cao đúng là sự thật.

Năm đó khi ảnh chụp đội trưởng Quý Tín Nhiên được tung lên mạng thì Weibo náo loạn hết cả lên, nói bên game online cướp người của giới giải trí, một người có thể dựa vào gương mặt như thế cớ gì lại muốn dựa vào năng lực để kiếm tiền.

Người quản lý nhóm Phương Thiên cũng đẹp trai phát ngất. Lúc anh ta mặc đồ Âu đứng cạnh Quý Tín Nhiên dưới đàn xem thi đấu, nếu ai biết thì bảo Thương Thủy đi đấu giải, còn người không biết bảo bọn họ tới trình diễn thời trang cũng có người tin.

“Sao em cứ bênh cậu ta chằm chặp thế?” Trịnh Hoa hơi khó chịu.

Tiên Tiên nghe giọng anh ta có vẻ mất hứng thì dịu giọng dỗ dành, “Anh sao thế, em có nói giúp cậu ta câu nào đâu….”

Đương nhiên, Lục Dao chẳng biết mấy chuyện đó.

Tâm trạng của cậu cũng không hề sa sút, ngược lại thậm chí còn hưng phấn.

Lục Dao vội vàng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi đứng trước giường chuẩn bị tâm lý rất lâu.

“Chỉ là ngủ chung một giường thôi mà, đều là con trai với nhau, với lại trước kia đâu phải chưa từng ngủ chung.” Lục Dao hít sâu rồi thở ra, rồi lại hít vào.

…. Nhưng mà trước kia mỗi người đắp một chăn, còn bây giờ cả giường chỉ có một chăn.

Lục Dao thận trọng xốc lên một góc chăn, linh hoạt chui vào như con mèo con, cậu nằm phía bên phải còn Lý Minh Châu nằm phía bên trái đang hít thở đều đặn, ngủ mê mải.

Cậu tắt đèn ngủ đi, nhắm chặt hai mắt, nhắc nhở bản thân: Mày nên ngủ đi.

Lục Dao “nên ngủ”, đầu thì ngoan ngoãn “ngủ” nhưng thân thể lại hư hỏng “tỉnh”.

Tay cậu lén lút lần mò trong chăn, chạm phải lòng bàn tay ấm áp của Lý Minh Châu.

Tim Lục Dao đập thình thịch như thể đang vụng trộm làm chuyện xấu.

Tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Minh Châu, nơi hai bàn tay chạm vào nhau như bị điện giật tê dại cả đi, lúc này cậu mới thấy hài lòng ngủ.

Song Lục Dao chẳng phải người có tướng ngủ tốt, trước khi ngủ thì cậu cố gắng “kiềm chế giữ kẽ” nhưng lúc ngủ say lại lăn lộn đủ kiểu. Đến sáng, Lý Minh Châu tỉnh dậy là do cô bị đè mà tỉnh.

Trong mơ, Lý Minh Châu thấy một con chó Golden rất bự chạy ra từ hẻm nhỏ sâu hun hút, vui sướng chồm lên người cô, đè cô xuống khiến cô ngạt thở.

Lý Minh Châu giật mình tỉnh dậy, vừa tỉnh lại đã thấy con Golden biến thành Lục Dao, hơn nữa nửa người cậu đang đè lên cô.

Cậu mặc đồ ngủ, ôm chặt Lý Minh Châu như đang ôm gối ôm, giam cô trong ngực mình.

Lý Minh Châu ngây người ra.

“Mình vẫn đang mơ sao?” Cô hoài nghi mở miệng.

“Sao mình lại mơ thấy đang ngủ chung với Lục Dao chứ?”

Lý Minh Châu thẫn thờ một lát, Lục Dao thở phì phò bên tai cô.

Lý Minh Châu bị hơi thở nóng rực của cậu khiến người đờ ra.

Cô đột nhiên tỉnh táo lại, chật vật động đậy đầu: Bây giờ cả người cô chỉ còn đầu là động đậy được.

Lý Minh Châu nheo mắt, cố gắng nhận diện đồ vật trong bóng tối. Một lúc lâu sau, cô rốt cuộc xác định được đây là phòng Lục Dao.

Giờ cô đang ở trong phòng Lục Dao, chẳng những cô ở trong phòng Lục Dao mà còn ngủ trên giường Lục Dao.

Đầu Lý Minh Châu đau như muốn nứt ra, xuất hiện những triệu chứng điển hình sau khi say rượu.

Trước giờ cô chưa từng uống bia rượu gì, nên khi cô uống ly bia kia không ngờ mình lại là cái đứa uống mà ly đã say trong truyền thuyết.

Cô mà biết tửu lượng mình kém đến mức đó thì dù người khác có lấy dao kề cổ cô thì cô cũng không uống.

Ký ức của Lý Minh Châu cũng ngưng lại sau khi cô uống ly bia kia không lâu, chỉ toàn nhớ mấy chuyện vụn vặt, còn những chuyện xảy ra sau sáu giờ tối hôm qua thì hoàn toàn không có ấn tượng gì, dù có cố nhớ lại thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Lý Minh Châu đấu tranh một lúc thì hoàn toàn từ bỏ ý định tìm lại ký ức.

Hiển nhiên, chuyện cấp bách nhất lúc này là thoát khỏi Lục Dao mà không khiến cậu tỉnh.

Lục Dao ôm cô chặt cứng, hoàn toàn vượt xa ranh giới an toàn của cô.

Lần trước Lục Dao ôm cô là khi cậu bị sốt mê man nên không để ý thân thể cô có gì khác thường.

Nhưng bây giờ Lục Dao đang bình thường, nếu cậu tỉnh thì cậu sẽ nhận ra ngay thân thể của cô khác với bọn con trai……

Lý Minh Châu tự nhủ: Mình phải cẩn thận, cận thận dịch ra, dịch ra, dịch……

Lý Minh Châu bỗng không dịch được nữa.

Vì khi cô cố gắng từng chút từng chút một dịch sang chỗ khác thì vẫn đụng phải Lục Dao.

Trai tráng mười sáu mười bảy tuổi đang tràn đầy sức sống, lại gặp lúc sáng sớm bị cọ tới cọ lui thì ai mà chịu nổi.

Nên Lý Minh Châu mới cọ mấy cái đã cọ ra chuyện.

Cô cảm nhận rõ có thứ gì cồm cộm ngay eo mình.

Lý Minh Châu vừa rồi còn nghĩ: Mình không thể để Lục Dao tỉnh.

Giờ đột nhiên giật mình, thẹn quá hóa giận mà đạp luôn Lục Dao xuống đất.

Lục Dao đang ngủ ngon lành bỗng bị đạp xuống đất thì tỉnh dậy.

Cậu ngơ ngác hỏi: Ơ? Sao mình lại rớt xuống giường?